Tối muộn hôm đó Đường Chí Dong đến thu dọn đồ đạc. Vô cùng đơn giản, cũng không lấy nhiều.
Giờ phút này Đường Kiều mới phát hiện, ở phút cuối cùng cha nàng cũng đáng mặt đàn ông một lần. Trên tờ giấy kia viết là không cần bất cứ thứ gì. Trong nhà có đồ đạc gì đáng tiền hắn đều để lại cho Thẩm Liên Y và Đường Kiều.
Kỳ thật trong nhà này làm gì có cái gì dùng tiền của Đường Chí Dong mua đâu, tiền của hắn căn bản không đủ chi tiêu trong nhà. Nhưng Thẩm Liên Y vẫn có chút buồn bã. Bà do dự có cần đưa cho Đường Chí Dong chút tiền không? Ít nhiều cũng cần để phòng thân.
Thời khắc mấu chốt vẫn là Đường Kiều lên tiếng, nàng đưa xe ô tô của nhà cho Đường Chí Dong.
Đường Kiều nói vô cùng có lý, làm Đường Chí Dong và Thẩm Liên Y không phản bác được.
Nhiều năm nay Đường Chí Dong đã quen ngồi ô tô đi làm, nếu sau này đổi thành xe kéo sẽ rất bất tiện. Chiếc xe bên Đường gia là để nhà bác cả dùng, Đường Chí Dong cũng không thích tranh chấp.
Có điều lái xe không thể đưa đi. Dù sao bác Vương là Thẩm Liên Y thuê, hơn nữa vợ bác Vương còn giúp việc trong nhà. Nếu bác Vương đi theo Đường Chí Dong thì không thích hợp. Tốt nhất để hắn tự thuê lái xe khác.
Đường Chí Dong cũng không cảm thấy chuyện này có gì to tát, chỉ là một cái xe mà thôi.
Nhưng nhìn con gái lúc này không còn lạnh lùng nữa, thậm chí còn suy nghĩ cho hắn, trong lòng Đường Chí Dong có chút khó chịu.
Có điều, con người Đường Kiều luôn thay đổi xoành xoạch a..
Nàng nói lảm nhảm: "Cha không thể đưa hết tiền lương cho Hồ Như Ngọc a. Nói không chừng bà ta cầm tiền của cha đi bao dưỡng tình nhân đó. Trên đầu cha có khi sẽ biến thành thảo nguyên luôn."
Bộ dáng suy nghĩ vì Đường Chí Dong của nàng lại làm cho hắn tức giận muốn ngất đi. Cuối cùng Đường Chí Dong nổi giận đùng đùng rời đi.
Nhìn thấy Đường Chí Dong buồn bực, Đường Kiều rất vui. Thẩm Liên Y nhìn hành động trẻ con của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu.
* * *
Sáng sớm, ánh mặt trời rất đẹp. Đường Kiều phải đến trường. Hôm nay là ngày công bố thành tích, sau đó là nghỉ hè.
Không ngoài dự đoán của Thẩm Liên Y, Đường Kiều lại ngủ quên.
Thẩm Liên Y túm con gái đang nằm trên giường giống như chú chó nhỏ dây, nói: "Con còn không dậy thì sẽ đến muộn đấy. Đến lúc đó con đừng nói mẹ không gọi con."
Nói xong bà liền kéo nàng đi chuẩn bị. Đợi đến lúc Đường Kiều xuống lầu thì đã sắp đến giờ rồi.
Thẩm Liên Y: "Để lão Vương đưa con đến trường, con.." Giật mình nhớ đến xe đã cho Đường Chí Dong. Tối hôm qua hắn đã cho người lái đi rồi. Vỗ vỗ đầu, Thẩm Liên Y nói: "Mẹ đúng là hồ đồ. Thôi thôi, gọi xe kéo đi, đến muộn cũng đành chịu."
Nghĩ đến đây, bà cảm khái: "Con nói đang yên đang lành con nhất định đưa xe cho Đường Chí Dong làm cái gì a? Bây giờ cần lại không có."
Hôm qua bà không đành lòng phản đối ý của Đường Kiều, chỉ nghĩ rằng đã ly hôn, coi như chút tình nghĩa vợ chồng cuối cùng nên không nói gì nhiều.
Nhưng bây giờ nghĩ đến, lại cảm thấy không có xe thật bất tiện.
Đường Kiều đang thay giày, thuận miệng nói: "Xe đã dùng được năm sáu năm, không còn mới nữa, cho hắn là được. Nếu một cái xe có thể đem đến rất nhiều phiền toái cho bọn họ, con cảm thấy rất đáng giá."
"Phiền toái?" Thẩm Liên Y không hiểu.
Đường Kiều mỉm cười: "Thứ này luôn có thời hạn, chạy nhiều năm như vậy cũng đã có cũ rồi. Sao có thể không hỏng chứ? Chẳng lẽ sửa xe không dùng đến tiền? Đổ xăng không dùng đến tiền? Thuê lái xe không dùng đến tiền? Chỉ một cái xe lại cần bọn họ bỏ ra nhiều tiền như vậy, mẹ không cảm thấy rất đáng sao?"
Đường Kiều nói trắng ra như vậy, Thẩm Liên Y nghe ra đạo lý.
Bà vội vã gật đầu: "Con nói đúng."
Đường Kiều lại cười: "Bác đã mua xe. Mẹ để lão Vương lái xe cho bác là được. Bác cũng cần một người lái xe. Hai mẹ con chúng ta không hay dùng đến. Nếu có việc gì có thể mượn xe bác là được rồi!"
Đường Kiều đã sớm nghĩ thỏa đáng, chứ không phải bắn tên không trúng đích.
Thẩm Liên Y nhìn con gái, cảm khái nói: "Đúng là được học hành có khác, không giống với chúng ta. Mẹ không biết xe còn có thể hỏng được, chỉ nghĩ nó đắt như vậy, có thể dùng cả đời a!"
Đường Kiều bật cười thành tiếng. Hôm nay mẹ nàng mặc một bộ sườn xám trắng thuần, tóc búi tỉ mỉ.
Trong lòng nàng hiểu, ly hôn là chuyện lớn, vẫn có chút ảnh hưởng đển Thẩm Liên Y.
Sao bà có thể không buồn được chứ?
Đường Kiều cười: "Chuyện này cũng không có quan hệ gì với học hay không học a. Là con thông minh nha, cái gì cũng biết."
Nàng nghĩ nghĩ, lại nói: "Mẹ, không bằng hôm nay người đến trường với con đi?"
Thẩm Liên Y lắp bắp kinh hãi, hỏi: "Vì sao?"
Lại nghĩ, nói: "Con lo ở trường có người bắt nạt con sao? Chuyện này chúng ta đừng vội nói với người bên ngoài.."
Không đợi bà nói xong, Đường Kiều đã bình tĩnh mở miệng: "Vì sao lại không nói? Người sai cũng không phải chúng ta. Mọi người sẽ không bắt nạt con. Con sợ người một mình ở nhà, sẽ có người tìm đến cửa gây chuyện. Mẹ biết đấy, có một số kẻ vô liêm sĩ đến thần tiên cũng sợ hãi a."
Bộ dáng nghiêm trang này của Đường Kiều làm Thẩm Liên Y bật cười.
Bà vỗ vỗ lưng con gái, nói: "Con yên tâm, mặc kệ là ai đến, mẹ sẽ để yên cho bọn họ sao? Người làm trong nhà để làm cảnh sao? Lúc trước còn là người một nhà, mẹ mới nhẫn nhịn. Bây giờ đã không phải, sao mẹ có thể để bọn họ muốn làm gì thì làm chứ!"
Bà nói: "Mẹ cũng không sợ bọn họ!"
Nói đến đây, Thẩm Liên Y cảm thấy bản thân không thể mềm lòng. Bà xua tay: "Y Y gọi xe kéo đưa con đến trường đi. Mẹ ở nhà đợi con về báo thành tích."
Cuối cùng Đường Kiều cũng gật đầu, ra ngoài.
Nàng cũng không phải thật sự muốn dẫn Thẩm Liên Y ra ngoài. Chẳng qua là cố ý nói như vậy để bà cảnh giác thôi.
Mà mẹ nàng đúng là đã dấy lên ý chí chiến đấu.
Đường Kiều vội vàng gọi xe, cuối cùng cũng đến trường đúng giờ. Nàng cúi đầu cười với chủ nhiệm Phạm. Chủ nhiệm Phạm nhìn mồ hôi trên trán nàng, nói: "Lau đi, như vậy sẽ ốm mất."
Đường Kiều gật đầu, sau đó vội vàng chạy về phía lớp học.
Đường Kiều vừa ngồi xuống chỗ của mình thì giáo viên cũng bước vào lớp.
Giáo viên nhìn một vòng, nói: "Lần này có hai việc, một việc là công bố thành tích. Một việc khác là bạn Đường Hành bị trường học khai trừ."
"Trường học là nơi đọc sách, vô cùng nghiêm trang. Những năm trước, có rất nhiều người làm thế nào cũng không có cơ hội này. Mà bây giờ, chúng ta có được cơ hội học tập tốt như vậy thì nên quý trọng. Ba ngày đánh cá, hai ngày phơi võng. Những người không tôn trọng bạn học, thầy cô, coi rẻ việc học hành. Ta nghĩ mặc kệ là trường học nào đều sẽ không hoan nghênh học sinh như vậy!"
Nghe những lời này, cả lớp đều cúi đầu, không dám nói nhiều.
Giáo viên lại nói: "Bây giờ cô công bố thành tích."
Đường Kiều nghe thấy Đường Hành bị khai trừ, trong lòng hiểu không chỉ bởi vì trốn học, mà còn vì tờ báo kia.
Trước học của nàng là một trường nữ sinh có tiếng ở Thượng Hải. Chuyện kia của Đường Hành bị bóc ra, sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu tới học sinh khác. Nếu trường học không khai trừ, chắc chắn người nhà của các học sinh khác sẽ không đồng ý.
"Lần này thành tích của cả lớp không tốt lắm. Có rất nhiều bạn học không đạt chuẩn. Nhưng cũng có bạn đạt thành tích không tồi." Dừng một chút, nói: "Gần đây bạn học Đường Kiều vì chuyện trong nhà thường xuyên nghỉ phép, mà mỗi môn vẫn giữ được thành tích đạt chuẩn, đúng là không tồi. Cô có thể thấy được công sức Đường Kiều bỏ ra."
Giáo viên khen ngợi một hồi, sau đó dặn dò mọi người nghỉ hè an toàn.
Trong lòng Đường Kiều biết, những bạn học lần này không đạt chuẩn chủ yếu là bị ảnh hưởng bởi chuyện của Đường Hành.
Tin tức ngày ấy của Đường Hành thật sự rất kinh hãi, nên mới ảnh hưởng đến sự phát huy của mọi người.
Sau khi giáo viên tuyên bố nghỉ hè, cả lớp lập tức đứng dậy. Mọi người đều vui sướng, nghỉ hè nha! Ai không vui chứ?
Lê Vân Triều vội vàng đi đến bên cạnh Đường Kiều, nhẹ giọng hỏi: "Đường Kiều, bạn.. Không sao chứ?"
Sáng nay cô nghe được tin cha mẹ Đường Kiều ly hôn.
Đây là một tin lớn nha. Bây giờ nhìn khắp Thượng Hải cũng không có mấy người ly hôn đâu!
Lê Vân Triều rất thương Đường Kiều, lại không nói thẳng được, chỉ đành dè dặt cẩn thận nhìn biểu cảm của Đường Kiều.
Mẹ cô nói rất đúng, không thể bởi vì chuyện này mà xa cách với Đường Kiều. Đây không phải lỗi của Đường Kiều. Đường Kiều rất tốt. Người có lỗi là Đường Chí Dong. Bởi vì muốn cùng người phụ nữ tâm tư bất chính kia ở cùng một chỗ mà lại tình nguyện đội nón xanh. Đây không phải ngu dốt thì là gì?
Tuy rằng lúc mẹ cô nói chuyện này đã tránh đi, nhưng cô vẫn nghe được.
Đường Kiều cười khanh khách hỏi lại: "Mình có thể có chuyện gì? Buổi chiều có bận gì không? Bạn có muốn đến nhà mình chơi không?"
Lê Vân Triều gật đầu: "Được a!"
"Đường Kiều, mình có thể cùng đi không?" Hứa Tịnh chen lên, cười khanh khách.
Kỳ thực, bây giờ những cô gái đang đi học, không có mấy người có nhiều tâm cơ tính kế người khác như Đường Hành. Phần lớn cũng chỉ là có chút tâm tư nhỏ thôi. Mà ở trong mắt Đường Kiều, những tâm tư nhỏ đó không đáng là gì.
Cô gái nhỏ có quyền già mồm cãi láo và tính tình nóng nảy nha.
Đường Kiều cười: "Đến đi, ai muốn đến đều được."
Hứa Tịnh: "Tốt."
Dừng một chút, Hứa Tịnh nhìn lén Đường Kiều một chút, hỏi: "Cái kia.. Đường Kiều, hôm trước, người mời chúng ta ăn kem là gì của bạn a?"
Đường Kiều nháy mắt, bày ra bộ dáng "Mình không biết bạn nói cái gì, mình hoàn toàn không hiểu", cười tủm tỉm nói: "Không biết a!"
Hứa Tịnh sửng sốt, lập tức nói: "Chính là ngày.." Giật mình hiểu ra, giơ tay đánh Đường Kiều: "Bạn cố ý!"
Đường Kiều cười khanh khách, nghiêm túc: "Mình sẽ không nói cho các bạn biết hắn là ai đâu, cũng không giới thiệu hắn cho các bạn làm quen."
Nàng nửa thật nửa giả: "Dù sao các bạn cũng không thể nói chuyện với hắn."
Mọi người: "..."
Nói trắng ra như vậy cũng được sao?
Bản thân Đường Kiều cảm thấy nàng làm vậy là đúng! Thất gia không thích hợp với bọn họ nên không thể để bọn họ có dính dáng đến Thất gia. Nhỡ đâu quấy nhiễu đến Thất gia thì không hay lắm.
Đường Kiều càng thêm kiên định: "Không được hỏi hắn nữa!"
Nàng dương dương tự đắc nâng cằm, hừ một tiếng: "Hắn nói phải chờ mình lớn lên."
Nói hươu nói vượn dỗ đám trẻ này cũng không tồi.
Mọi người: "A? Nga nga nga!"
Thì ra là vị hôn phu của Đường Kiều!
Hứa Tinh: "Mà ta cảm thấy người đó có chút quen mắt, chỉ là nghĩ mãi không ra là ai!"
Đường Kiều đưa tay đến trước mặt Hứa Tịnh, vẽ một vòng tròn, sau đó nghiêm trang nói: "Thiên linh linh đại linh linh, Hứa Tịnh đã quên khuôn mặt của hắn!"
Hứa Tịnh bật cười thành tiếng: "Đường Kiều, bạn có thể đừng khôi hài như vậy a!"
Lê Vân Triều thấy Đường Kiều hoàn toàn không vì chuyện cha mẹ ly hôn mà buồn bã, cuối cùng cũng yên tâm. Cô nói: "Vậy là được rồi. Buổi chiều cũng ta cùng đến nhà Đường Kiều chơi a!"
Mọi người nói đến nói đi, kỳ thực cũng chỉ có Lê Vân Triều và Hứa Tịnh muốn đi.
Đường Kiều thì thờ ơ, ai đến cũng được a. Chắc mẹ nàng cũng thích nàng có nhiều bạn bè đi.
Ba cô gái cùng đi ra ngoài. Đến cổng Đường Kiều nhìn thấy Đường Hành đứng cách đó không xa. Đường Hành đắc ý đứng ở đó, nhìn thấy Đường Kiều xuất hiện liền chạy nhanh đến.
Đường Hành ngăn Đường Kiều lại, cao giọng nói: "Đường Kiều, bây giờ ngươi là đứa nhỏ không ai muốn!"
"Chát!" Đường Kiều nâng tay.