Trọng Sinh Dân Quốc Kiều Tiểu Thư

Chương 126



Quả nhiên, hai ngày sau liền thấy Lê Vân Triều vui vẻ nói cho Đường Kiều biết sự việc đã được giải quyết. Cha Lê Vân Triều và Hồ Như Ngọc xác thật không có quan hệ gì. Chỉ là từng tiếp xúc vài lần, cảm thấy người phụ nữ này sống không dễ dàng nên lúc trước có giúp đỡ một chút, ai biết lần này Đường Hành sẽ tìm đến ông. Nhìn thấy hoàn cảnh đáng thương của hai mẹ con Đường Hành nên mới tìm người hỗ trợ, không nghĩ tới lại làm cho Lê Vân Triều hiểu lầm.

Tuy rằng Lê Vân Triều không biết mẹ cô đã thuyết phục cha như thế nào, nhưng cuối cùng ông cũng đồng ý không tham dự vào chuyện này nữa. Kết quả như vậy làm cho tâm trạng của Lê Vân Triều vui vẻ trở lại.

Lê Vân Triều kéo tay Đường Kiều cười khanh khách nói: "Thật là tốt, may có bạn nhắc nhở mình. Bằng không mình còn đang buồn bực không vui."

Đường Kiều bật cười, nhưng cũng dựa vào chuyện này nhắc nhở Lê Vân Triều: "Chúng ta còn nhỏ tuổi, rất nhiều chuyện không thể suy nghĩ chu đáo. Nếu có thể vẫn nên tìm người lớn trong nhà hỗ trợ. Mẹ bạn là người thông minh lại có học thức, có thể xử lý tốt."

Lê Vân Triều vội vàng gật đầu, lời này của Đường Kiều rất có đạo lý. Mẹ cô cũng nói, may là Đường Kiều có chừng mực, muốn cô học hỏi nhiều hơn.

Lê Vân Triều đã rất thích Đường Kiều, bây giờ càng trân trọng người bạn này hơn.

"Nói đến những người đàn ông này, cũng thật kỳ quái. Chúng ta đều cảm thấy Hồ Như Ngọc không phải người tốt, sao bọn họ lại không nhìn ra chứ! Cho dù là cha mình thông minh như vậy cũng bị Hồ Như Ngọc lừa. Thật là làm người ta không thể hiểu nổi."

Lê Vân Triều cảm thấy vô cùng khó hiểu. Tuy rằng nguy cơ đã được giải trừ, nhưng sự việc lần này làm cho Lê Vân Triều có những hiểu biết mới!

Đường Kiều kéo tay Lê Vân Triều, ý vị thâm trường nói: "Bạn có biết đàn ông có hai ham thích là gì không?"

Lê Vân Triều lắc đầu tỏ vẻ không biết, ở tuổi này, đúng thật là không có khả năng biết nha.

Lê Vân Triều đỏ mặt hỏi: "Là cái gì?"

Đường Kiều trịnh trọng nói: "Thứ nhất, bức lương vì xướng. Thứ hai, khuyên kê hoàn lương."

Bức lương vì xướng: Ép con gái nhà lành trở thành kỹ nữ

Khuyên kê hoàn lương: Mình nghĩ nó có nghĩa tương tự như quay đầu là bờ ý. Cầu cao nhân chỉ giáo ^^

Lê Vân Triều bị sặc. Cô ấy không nghĩ tới Đường Kiều sẽ nói ra lời như vậy, trong chốc lát không biết nên trả lời thế nào: "Chuyện này, bạn nghe ai nói vậy!"

Đường Kiều nở nụ cười, nói: "Mặc kệ là ai nói, quả thật rất có lý. Đàn ông a, đều có giấc mộng anh hùng cứu mỹ nhân. Cho dù là những người đàn ông tài giỏi cũng vậy, loại chuyện này, không xem tài hoa, chỉ nhìn phẩm cách. Cũng không phải nói người làm chuyện này đều là không ra gì, chỉ có thể nói, tâm tư của bọn họ không phải ở chỗ này."

Giọng nói Đường Kiều nhỏ hơn một chút: "Mà là đặt ở chỗ khác."

Lê Vân Triều rất muốn nói lời phản bác, nhưng lại không thể không công nhận, lời Đường Kiều nói rất có lý.

Lê Vân Triều cảm khái: "Cha mình cũng vậy sao?"

Đường Kiều lập tức nói: "Không cần biết có phải hay không, mình cảm thấy bạn nên cảnh giác một chút. Hơn nữa để cho cha bạn biết, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, đừng cho ông ấy cơ hội. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân a."

Đường Kiều nói những chuyện này cũng không trông cậy vào việc Lê Vân Triều có thể làm gì. Lê Vân Triều là một cô gái ngoan ngoãn, có chuyện sẽ nói với mẹ, cho nên những lời này của cô chắc hẳn sẽ nhanh chóng đến tay Chu Oánh. Đường Kiều không xác định cô có thể thay đổi vận mệnh của người khác hay không, nhưng nếu đã biết cô sẽ không ngồi yên, chỉ mong kết quả sẽ khác.

Bản thân cô không quan tâm đến gia đình đoàn viên, nhưng Lê Vân Triều không phải cô.

Đường Kiều vỗ vỗ bả vai Lê Vân Triều: "Bạn cẩn thận một chút, có điều việc này càng nên giao cho mẹ bạn. Hiện tại việc bạn nên làm học hành chăm chỉ, thi đỗ đại học nha!"

Vừa dứt lời, tiếng chuông vào lớp vang lên, hai người cũng nhau vào phòng học.

Chương trình học gần đây rất nhiều, không khí khẩn trương, Đường Kiều cũng nghiêm túc nghe giảng.

Kỳ thật thời điểm cô vừa sống lại, mỗi lần lên lớp nghe giảng đều giống như cách mấy đời, không có cảm giác gì, chỉ là học một cách máy mọc. Nhưng thời gian chậm rãi trôi, rất nhiều chuyện đều đã khác trước, Đường Kiều thật sự cảm nhận được sự vui vẻ khi học tập.

Nhiều lúc cô khuyên Thẩm Liên Y, cũng là nói cho bản thân nghe. Đời trước bị bắt rời khỏi nơi này, chết ở nơi xứ người, cho nên đời này cô muốn học tập thật tốt, muốn chứng minh bản thân.

Dù đời trước cô học bao nhiêu thứ, đi qua bao nhiêu con đường, làm bao nhiêu chuyện, thì vẫn có rất nhiều điều không biết. Thế nên, giờ này ngày này, cô chỉ hy vọng bản thân có thể bù đắp lại tiếc nuối đời trước.

Chương trình học bây giờ rất căng thẳng, văn, lý, ngoại ngữ đều làm cho Đường Kiều cảm thấy cố hết sức. Cũng may đời trước cô có học tiếng Anh để bàn chuyện làm ăn nên lúc này mới đỡ phần nào.

Đời trước, cho đến lúc chết cô cũng không có thi đại học, nên không biết thì ra lại khó như vậy. Bao nhiêu môn học đều bắt buộc phải nắm chắc, đầu cô như muốn nổ tung, cả ngày đều chìm trong sách vở. Nhưng Đường Kiều cũng biết, bản thân không thể không học.

Cô chính là một người như vậy, vô cùng cố chấp, vô cùng quật cường. Chỉ cần cô quyết định thì chắc chắn phải làm cho bằng được.

Bây giờ ngày dài đêm ngắn, 6 giờ tan học, mặt trời ngã về tây, trời cũng không quá tối. Mỗi ngày, lớp học của Thẩm Liên Y phải 8 giờ mới kết thúc, Đường Kiều cũng không vội về nhà. Cô không cần chú Vương đến đón mà tự mình bắt tàu điện về. Xuống xe, đi bộ tầm mười lăm, hai mươi phút là đến nhà.

Nhà Hứa Tịnh cũng hướng với nhà Đường Kiều nên hai người cùng nhau ngồi tàu điện một đoạn. Hứa Tịnh sẽ xuống xe trước hai trạm.

Hai người ngồi trên tàu điện, Hứa Tịnh không nhịn được nói chuyện: "Mình cảm thấy với khả năng của mình mà thi đại học Thành Nam thì có chút khó khăn. Mình rất lo lắng."

Tuy rằng còn ba tháng nữa nhưng Hứa Tịnh vẫn rất khẩn trương. Trụ cột của cô không bằng Đường Kiều, càng không có cách nào so sánh với Lê Vân Triều. Sao có thể không lo lắng nha?

"Bây giờ mình mời gia sư, buổi tối mỗi ngày học thêm hai giờ." Hứa Tịnh lén lút nói với Đường Kiều, sau đó lập tức dặn dò: "Bạn đừng nói với người khác nha."

Hiện tại không có mấy người học thêm nên Hứa Tịnh cảm thấy hơi xấu hổ.

Kỳ thực Đường Kiều đã đoán được. Gần đây Hứa Tịnh tiến bộ rất nhanh, chỉ cần chú ý sẽ phát hiện ra.

Đường Kiều nở nụ cười: "Mình hiểu mà. Mỗi ngày về nhà mình cũng sẽ làm bài kiểm tra đến 11 giờ. Nhưng mà bạn nói đúng, có lẽ tìm gia sư sẽ càng tốt hơn. Trở về mình sẽ hỏi ý kiến mẹ mình."

Hứa Tịnh vội vàng gật đầu: "Đúng đúng, có người hướng dẫn so với tự học sẽ tiến bộ hơn nhiều."

Đường Kiều bật cười, bắt đầu tám chuyện.

Không thể không nói, bất kỳ ai có ý định học lên đại học thì cơ bản ngày nào cũng mang theo đôi mắt gấu trúc đến trường.

Vừa nói đến việc này, hai người đều nở nụ cười.

Hứa Tịnh a một tiếng, nhìn về phía ghế ngồi cách đó không xa, nói nhỏ: "Đường Kiều, hình như người kia nhìn bạn nãy giờ."

Đường Kiều nghiêng đầu nhìn lướt qua, khẽ gật đầu. Người này không phải ai khác, chính là Nhạc Gia Văn.

Đường Kiều nói với Hứa Tịnh: "Là bác sĩ điều trị cho mình lần trước đó."

Hứa Tịnh cảm khái: "Bây giờ bác sĩ đều đẹp trai như vậy sao?"

Đường Kiều nở nụ cười như có như không, không bình luận thêm. Không biết có phải vì chuyện lần trước mà Nhạc Gia Văn có khúc mắc trong lòng không? Đường Kiều cảm thấy hắn đang phân rõ giới hạn với cô, lúc xuống xe cũng không nói một câu.

Bản thân Đường Kiều thì rất thờ ơ. Con người kỳ lạ như thế đó.

Nếu nói cô lạnh lùng, thì đối với người cô để ý lại rất nhiệt tình.

Nếu nói cô nhiệt tình, thì rất nhiều lúc lại máu lạnh vô tình.

Ngoài mẹ cô, cô sẽ không thay đổi vì người khác. Cô có nguyên tắc làm việc của riêng mình, không ai có thể phá vỡ.

"Đường tiểu thư."

Đường Kiều đang trên đường về nhà liền nghe thấy có người cầm loa gọi tên. Người không có ý thức cộng đồng như thế này chỉ có thể là Kỳ Bát gia.

Đường Kiều quay đầu, quả nhiên liền nhìn thấy Kỳ Bát gia đang ngồi trên xe, bên cạnh là Viên Phỉ Phỉ đang mìm cười gật đầu với cô.

Tâm trạng Kỳ Bát gia rất tốt, nói: "Cô vừa tan học sao? Con gái học nhiều như vậy làm gì a."

Tẩm mắt Đường Kiều dừng trên người Viên Phỉ Phỉ, một thân sườn xám, cổ áo phối ren mỏng, vô cùng quyến rũ.

Nhìn dáng vẻ ám muội của hai người này, Đường Kiều dừng một chút, khẽ gật đầu rồi lập tức quay người bước đi. Cô không có ý định nói chuyện với bọn họ.

Thật hiển nhiên, Kỳ Bát gia cũng không muốn dính dáng với Đường Kiều, nhưng nghĩ đến cô là người của Thất ca, hắn lại hô một câu: "Tôi tiễn cô một đoạn, nào nào, lên xe đi."

Đường Kiều từ chối: "Không cần, cảm ơn."

Dáng vẻ lạnh lùng xa cách, Kỳ Bát gia tự tìm mất mặt, nhìn ánh mắt cười như không cười của Viên Phỉ Phỉ, nói: "Vậy tôi đi trước."

Xe lập tức khởi động rời đi.

Đường Kiều nhìn theo chiếc xe, không khỏi nghĩ đến Hồ Nghệ Từ.

Kiếp trước, thời gian hai người tiếp xúc quá ngắn nên đời này, cô và Hồ Nghệ Từ khó có thể trở thành bạn bè. Không phải Hồ Nghệ Từ không tốt, chỉ là rất nhiều chuyện làm cho bọn họ không thể trở thành bạn bè.

Nếu như nói Kỳ Bát gia dẫn Viên Phỉ Phỉ về nhà mà không làm chuyện gì, cô không tin.

Trải qua chuyện lần trước, chắc hẳn Hồ Nghệ Từ càng khó rời khỏi Kỳ Bát gia? Có lẽ biết hắn không phải người tốt cũng không rời được.

Đường Kiều có chút bất đắc dĩ, nhưng cô hiểu, trên đời này không phải chuyện gì cũng có thể theo ý mình.

Bản thân Hồ Nghệ Từ lựa chọn, cô không quản được. Đường là chính mình chọn, mặc kệ khó khăn bao nhiêu cũng phải nhịn.

Hơn nữa, cô còn có chuyện của mình.

Hứa Tịnh nói đúng, chỉ còn ba tháng, thời gian trôi qua rất nhanh, cô không thể lãng phí vào những chuyện vô bổ. Đường Kiều tăng tốc bước về nhà.

Mọi người đều đang cố gắng, cô cũng không thể tụt lại được.

Tính cách Đường Kiều chính là như vậy, đã quyết định thì sẽ không từ bỏ.

Lúc Thẩm Liên Y về đến nhà đã hơn 9 giờ, Đường Kiều đang học bài. Bà lên tầng nhìn con gái một chút, chỉ thấy toàn bộ thư phòng tầng hai bị Đường Kiều lật tung lên. Thói quen của Đường Kiều không tốt, Thẩm Liên Y cũng không dám để người khác dọn dẹp, chỉ sợ Đường Kiều không tìm thấy.

Bà xuống nhà, chuẩn bị thuốc bổ mang vào thư phòng cho Thẩm Thanh.

Thẩm Thanh nói: "Em đi học cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm đi."

Thẩm Liên Y cười khẽ, bà không mệt, chỉ cảm thấy rất thú vị.

Người chân chính mệt mỏi chỉ sợ là anh trai và Y Y đi.

Anh trai vội vàng chuyện nhà xưởng, còn Y Y thì sắp thi đại học.

Bà nói: "Anh, em thấy mấy ngày nay Y Y học đến nửa đêm mới nghỉ, anh thấy có vất vả quá không? Có cần mua gì đó bồi bổ không?"

Thẩm Thanh buông sổ sách trong tay xuống, suy nghĩ một chút, nói: "Cũng được, em tìm hiểu rồi quyết định đi. Anh nghĩ bản thân Y Y tự có chừng mực."

Nhà bọn họ cũng không có ai học quá tốt, con gái lại càng ít. Đặc biệt là cổ trấn của họ, vẫn còn rất lạc hậu, không theo kịp Thượng Hải. Rất nhiều người không được đi học, biết vài chữ đã tốt lắm rồi.

Ông nói: "Nếu Y Y thi tốt, coi như làm vẻ vang nhà chúng ta."

Thẩm Liên Y mỉm cười gật đầu.

Thẩm Liên Y nhanh chóng chuẩn bị đồ bồi bổ.

Mỗi ngày Đường Kiều đều đi sớm về trễ, về nhà cũng không ra ngoài. Thẩm Liên Y nghĩ đến vị gia sư trước kia, lại mời bà đến dạy Đường Kiều.

Vị gia sư này là bạn học cùng trường với Chu Oánh, có thể tin tưởng được. Điều kiện kinh tế của cô ấy bình thường, nhận làm gia sư là muốn trợ cấp thêm cho gia đình. Mỗi ngày sẽ đến dạy thêm ba tiếng vào buổi tối.

Đường Kiều cảm thấy rất tốt, có người giảng dạy, kiến thức cũng dễ hiểu hơn.

Bây giờ thi đại học đều do các trường đại học tự chủ ra đề, phong cách từng trường lại khác nhau. Vị gia sư này của Đường Kiều tốt nghiệp đại học Thành Nam, Đường Kiều lại muốn thi đại học Thành Nam, hai chuyện này kết hợp đúng là càng tăng thêm sức mạnh.

Đường Kiều giống như có cảm giác như "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."

Mấy ngày nay, Cố Thất gia chưa từng xuất hiện, nhưng lại đưa tới một cái thùng siêu lớn, Đường Kiều ngơ ngác không hiểu, vừa mở ra, suýt chút nữa thì ngã ngửa.

Cả một thùng đều là bài kiểm tra bao năm qua của đại học Thành Nam, trừ cái này ra, còn có bài kiểm tra nhập học năm nhất. Tuy rằng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng lại làm để Đường Kiều tỉnh cả người.

Mọi người đều hết lòng giúp đỡ cô như vậy, thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu như cô không thi đỗ thì chẳng phải rất có lỗi với họ sao.

Mỗi ngày Đường Kiều ngủ rất ít, nhưng kỳ lạ là cô không có cảm giác mệt mỏi, ngược lại cả người tràn đầy sức sống. Chuyện này làm cho Thẩm Liên Y và Thẩm Thành phải cảm khái, quả nhiên cô là loại người càng đánh càng hăng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, giống như chỉ trong chớp mắt, ba tháng đã trôi qua, bản thân Đường Kiều còn chưa có cảm giác gì. Những ngày này, toàn bộ tâm tư của cô đều dồn hết vào chuyện ôn thi, những chuyện khác đều mặc kệ. Đợi đến khi thi xong tất cả, cô còn cho rằng bản thân muốn siêu thoát luôn rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv