Người Thẩm gia tiễn đoàn người Thẩm Thanh đến bến tàu.
Đường Kiều dẫn đầu lên thuyền, Thẩm Thu Thiền cười khanh khách kéo tay Đường Kiều không buông, mềm yếu nói: "Đường Kiều, đợi sau này chị đến Thượng Hải sẽ tìm em chơi nha." Dáng vẻ thân thiết này, một chút cũng không nhìn ra có ý đồ xấu.
Đường Kiều cười như không cười nhìn Thẩm Thu Thiền, nói: "Được nha!"
Cô ý vị thâm trường nói: "Hôm trước chị Thu Thiền nhiệt tình muốn dẫn em ra ngoài chơi như vậy, phần tâm ý này em nhất định ghi nhớ. Tương lai chỉ cần có cơ hội, em sẽ báo đáp chị thật tốt."
Nụ cười này của Đường Kiều làm Thẩm Thu Thiền đề cao cảnh giác. Không biết vì sao, cô ta luôn cảm thấy lời nói của Đường Kiều có ẩn ý. Chẳng lẽ Đường Kiều đã biết cái gì? Có tật giật mình, Thẩm Thu Thiền lập tức cảm thấy ánh mắt Đường Kiều trở lên sắc bén hơn bình thường, càng nghĩ càng có khả năng.
Thẩm Thu Thiền hít một hơi thật sau, nhẹ giọng cười xấu hổ: "Ha ha, ha ha."
Đường Kiều cũng không muốn nói nhiều, xoay người dẫn đầu lên thuyền.
Cô không vào trong ngồi mà đứng trên boong tàu, thuyền chậm rãi nhổ leo rời khỏi bến.
Đường Kiều nhìn đám người trên bờ biển dần dần biến thành từng đốm đen, cô dựa vào lan can, không nhúc nhích.
Thẩm Thanh đi đến bên người Đường Kiều, bật lửa châm một điếu thuốc. Ông cũng dựa vào lan can, bình tĩnh nói: "Tối hôm qua, trong phòng cháu có người."
Đường Kiều gật đầu, mỉm cười, nói: "Cháu biết không thể gạt được bác mà."
Phòng của Thẩm Thanh ở bên trái phòng cô, cho nên chỉ cần phòng cô có chút động tĩnh, bác chắc chắn sẽ phát hiện.
Thẩm Thanh hút một hơi thật sâu, cảm thấy may mà trái tim mình còn khỏe mạnh, bằng không sẽ bị tiểu tổ tông này dọa chết rồi. Đứa nhỏ này, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Thẩm Thanh: "Là sát thủ."
Đường Kiều: "Đúng vậy."
Thẩm Thanh thật không biết nên nói cái gì mới đúng, ông nghĩ nghĩ, thở dài nói: "Như vậy quá nguy hiểm! Bác biết cháu là cô gái lương thiện, nhưng chuyện như vậy, cháu nên giao cho bác chứ không phải tự mình xử lý. Nếu như có bất trắc gì thì phải làm sao bây giờ?"
Tối hôm qua một đêm ông không ngủ, vẫn luôn khẩn trương nghe ngóng động tĩnh của phòng bên cạnh, đến tận khi người kia rời đi, ông mới yên tâm một chút. Cũng may tối hôm qua trời mưa to, rất nhiều dấu vết đều được che giấu, bằng không chuyện này chắc chắn sẽ bị lộ.
Thẩm Thanh thở dài một tiếng, xoa xoa huyệt thái dương, nhẹ giọng nói: "Nhóc con này, lá gan thật lớn a."
Đường Kiều đứng đón gió biển, nở nụ cười, nói: "Cháu không có tốt bụng như vậy. Có điều, người kia nhất định phải cứu, không cứu hắn, tương lai sẽ có rắc rối lớn."
Cô cũng không nhìn Thẩm Thanh, bác cháu hai người đều dựa vào lan can nhìn biển rộng, Đường Kiều nói: "Cháu đã cân nhắc lợi và hại, bác, sao cháu lại không biết cứu hắn sẽ gặp nguy hiểm chứ! Thậm chí có lẽ cháu cứu chính là một con hổ, sau này không biết chừng còn cắn lại cháu một ngụm. Nhưng tình hình lúc đó, cháu lại không thể không cứu. Nếu cháu không cứu, một khi hắn chạy thoát thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn. Nếu như hắn không thể chạy thoát mà chết ở chỗ này, lại có người tra ra chúng ta cũng từng xuất hiện ở đây, chẳng lẽ sẽ không liên tưởng đến chuyện gì sao? Có câu" giận chó đánh mèo "không phải sao?"
Từ đầu đến cuối, Đường Kiều chưa từng nói sát thủ là ai, nhưng lại làm cho Thẩm Thanh hiểu, người này không đơn giản, là nhân vật mà bọn họ không chọc được.
Ông cũng không hỏi, chỉ nói: "Bác đột nhiên phát hiện, Y Y nhà chúng ta là thể chất thu hút chuyện thị phi nha."
Đường Kiều ai một tiếng, cảm khái: "Không có cách nào, con người ta luôn phải trải qua sóng gió. Haizzz."
Cô vươn người, bóp bóp cái eo, nói: "Hóng gió đủ rồi, chúng ta vào trong thôi bác."
Thẩm Thanh trầm ngâm một chút, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ đang đề phòng nghiêm ngặt, hắn có thể chạy thoát sao?"
Đường Kiều bật cười thành tiếng, quay đầu nhìn Thẩm Thanh, nháy mắt nói: "Chúng ta không cần quan tâm nhiều như vậy a?"
Cô xoay người trở về khoang thuyền.
Đường Kiều chưa từng nói, người kia chắc hẳn đang ngồi cùng một con thuyền với bọn họ. Bởi vì con thuyền này là chiếc khởi hành sớm nhất hôm nay a. Vết thương của Hoắc Hiếu rất nghiêm trọng, hắn nhất định sẽ mau chóng rời đi. Nếu ở lại cổ trấn này, vết thương không được điều trị sẽ dễ dàng xuất hiện biến chứng.
Thẩm Liên Y nhìn Đường Kiều tiến vào, nói: "Con đi đâu vậy? Mau ngồi xuống, đừng đi lung tung."
Đường Kiều gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Tứ Diệp, nhắm mắt dưỡng thần. Hai ngày nay cô không được ngủ yên.
Đường Kiều cũng không phải người dễ ngủ. Một đường xóc nảy, cô không thể ngủ say. Đợi đến khi về đến nhà, cô không quan tâm gì hết, lập tức ngã xuống giường.
Thẩm Liên Y biết con gái rất mệt nên không nói gì.
Giấc ngủ này, Đường Kiều ngủ đến chạng vạng ngày thứ hai, ước chừng hơn hai mươi tiếng đồng hồ. Thẩm Liên Y rất lo lắng, nhiều lần đi lên xem xét, thấy Đường Kiều không có gì bất thường mới yên tâm một chút.
Đợi đến khi Đường Kiều tỉnh lại, bà vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn.
Một giấc ngủ này, Đường Kiều mơ thấy rất nhiều chuyện, kiếp trước, kiếp này, cô không biết cái nào là thật, cái nào là giả. Thật thật giả giả dây dưa với nhau. Cô tỉnh lại nhưng lại chưa tỉnh táo, chỉ cảm thấy cả người vô cùng khó chịu.
Đường Kiều vọt vào phòng tắm. Lúc bước ra liền cảm thấy sảng khoái mười phần, tinh thần phấn chấn. Đường Kiều nghĩ mình mơ thấy ác mộng, nhưng bây giờ nghĩ lại, trong mộng mọi chuyện đều là chuyện tốt, cô không phải chịu ủy khuất gì cả.
Cô thay một chiếc váy rồi xoay người xuống nhà, vừa đi vừa hét: "Mẹ, trong nhà có gì ăn không ạ? Con đói bụng!"
Thẩm Liên Y ước gì con gái ăn nhiều một chút. Bà đem tổ yến đã hầm xong đưa cho Đường Kiều, sau đó nói: "Uống tổ yến trước đã, mẹ đang hấp sủi cảo tôm cho con, sắp xong rồi."
Đường Kiều cảm khái: "Bây giờ con có thể ăn hết một con trâu."
Thẩm Liên Y ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc con gái, nói nhỏ: "Con thật sự hù chết mẹ rồi, ngủ lâu như vậy."
Bà thầm nghĩ, sau này vẫn nên ít về quê thì hơn, miễn cho Y Y của bà buồn bực mệt mỏi. Lại nói, một chuyến đi này, ấn tượng Đường Kiều lưu lại cho đám người kia chắc cũng đủ "sâu đậm"..
Đường Kiều nghiêng đầu hỏi Thẩm Thanh: "Không phải bác nói có người sẽ ép hôn sao?"
Thẩm Thanh mỉm cười: "Bọn họ có nói, là em gái của vợ Thẩm Kiệt. Nhưng bác đã từ chối!"
Có thể Đường Kiều không biết, dáng vẻ kiêu ngạo ngang ngược của cô thật sự có chỗ tốt. Con người a, đều là bắt nạt kẻ yếu. Nay bởi vì Đường Kiều làm lá chắn nến đám người kia không dám làm gì quá đáng, cũng không dám ở trước mặt ông uy hiếp này kia.
Đường Kiều chậc chậc hai tiếng, nói: "Không xảy ra chuyện gì làm cháu cảm thấy mình không có đất dụng võ."
Bộ dạng này của Đường Kiều chọc Thẩm Thanh bật cười, ông nói: "Chắc bởi vì có con nên bọn họ không muốn rước thêm phiền toái. Lần sau kiểu gì cũng nói chuyện."
Tóm lại, Đường Kiều không thể lần nào cũng theo ông về, cho nên, không cần chọc vào cô. Suy nghĩ cẩn thận, đây hẳn là chủ ý của Thẩm Kiệt. Người có đầu óc tính toán nhất Thẩm gia chính là hắn.
Những chuyện này, Thẩm Thanh không định nói với Đường Kiều.
"Không có chuyện gì quan trọng thì bác sẽ không trở về. Bên đó bác cũng đã sắp xếp người theo dõi, cháu cứ yên tâm đi. Bác sẽ không để bọn họ thích làm gì thì làm."
Đường Kiều gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Cô ăn xong tổ yến, sủi cảo tôm cũng vừa chín tới. Đường Kiều đang rất đói, một lồng sủi cảo không thừa cái nào. Thẩm Liên Y nói: "Mẹ lại đi lấy cho con ít nữa."
Đường Kiều giữ bà lại, lắc đầu nói: "Đừng ạ, còn ăn nữa con sẽ biến thành heo mất."
Thẩm Liên Y bật cười, nói: "Nơi nào có chú heo nhỏ xinh đẹp như vậy a? Nói hươu nói vượn."
Nói xong bà lại cảm khái: "Con vừa mới tỉnh ngủ, buổi tối còn ngủ được không?"
Đường Kiều hỏi lại: "Vì sao không ngủ được ạ?"
Cô ợ một cái, nói: "Con đi tản bộ tiêu cơm một lúc rồi sẽ về ngủ. Ngày mai còn phải đến trường nha!"
Thím Vương đang dọn dẹp đồ đạc, nghe vậy chợt bừng tỉnh, lập tức nói: "Tiểu thư, lúc ngài không ở nhà, vị Hồ tiểu thư lần trước có đến tìm ạ."
Đường Kiều a một tiếng: "Hồ Nghệ Từ?"
Thím Vương gật đầu: "Cô ấy còn mang ít quà đến, nói là muốn cảm ơn sự giúp đỡ lần trước của ngài. Nhưng tôi không dám nhận, đề cô ấy mang về. Dù sao ngài cũng không ở nhà, tôi không biết những thứ đó có nên nhận hay không."
Nói đến chuyện của mẹ con Hồ Nghệ Từ, Đường Kiều không muốn biết cũng phải biết. Bởi vì cô có người báo tin vô cùng nhanh nhạy, bạn nhỏ Dương Tu Ngôn nha. Dương Tu Ngôn ở cùng một cái sân với Hồ gia, có chuyện gì mà cậu nhóc không biết! Mỗi lần sang chơi, Đường Kiều lại được nghe thêm rất nhiều chuyện.
Hồ Nghệ Từ tìm được Kỳ Bát gia. Kỳ Bát gia không chỉ bảo lãnh Hồ lão sư, còn truy cứu trách nhiệm của mẹ con Hồ Như Ngọc. Lúc trước Hồ lão sư nhận định rằng Hồ Như Ngọc trộm của cải trong nhà, nhưng việc này trôi qua quá lâu rồi, không có chứng cứ gì. Ai biết Kỳ Bát gia dùng cách gì lại tìm được một người hầu của Hồ gia năm đó. Người này lời nói chuẩn xác, chắc chắn rằng hắn đã nhìn thấy Hồ Như Ngọc trộm tiền. Cũng vì thế, Hồ Như Ngọc mới bị giam lại.
Đường Chí Dong và Đường Hành tìm rất nhiều người nhưng không có hiệu quả.
Sự tình đảo ngược làm người ta cảm thấy buồn cười.
Có điều, Đường Kiều biết, người hầu năm đó gì chứ, thời buổi này, có quyền thế, có tiền tài, rất nhiều chuyện không thể đều biến thành có thể. Đồn cảnh sát chắc hẳn cũng nể mặt Kỳ Bát gia mới xử lý như vậy.
Nói tóm lại, Đường Kiều rất vui khi nhìn thấy kết quả này.
Cho nên, bác nói quả không sai, bọn họ gặp nhau chắc chắn sẽ chó cắn chó.
Chỉ là, sau đó không thấy Hồ Nghệ Từ xuất hiện. Đường Kiều còn cho rằng cô ấy sẽ không xuất hiện, ai biết lúc này lại đến đây.
Cô nhẹ giọng nói: "Đối với tình hình này, chúng ta cần đến sự giúp đỡ của Tu Ngôn a."
Thẩm Liên Y bật cười, nói: "Con đừng dạy hư nó. Suốt ngày bắt Tu Ngôn tìm hiểu cái này, nghe ngóng cái kia. Một đứa nhỏ tốt như vậy, lại bị con dạy thành gian tế."
Đường Kiều cảm thấy cô thật vô tội nha.
"Chúng con có làm chuyện gì xấu đâu. Hơn nữa, nhiều lúc con không có hỏi, là tự nó nói đó chứ."
Thẩm Liên Y trừng mắt nhìn con gái: "Nếu không phải có con cổ vũ, sao nó có thể càng nói càng hăng sau a?"
Hừ, cho rằng bà không nhìn ra sao?
Đường Kiều kéo tay Thẩm Liên Y, cười khanh khách nói: "Mẹ đi tản bộ cùng con đi."
Cô nhẹ giọng nói: "Mẹ đừng mắng con nữa."
Tất nhiên Thẩm Liên Y không nỡ mắng con gái, bà chỉ nói: "Con đó, Tu Ngôn là đứa trẻ ngoan. Mẹ không hy vọng nó trở thành một đứa trẻ chỉ vì chút lợi ích sẽ nói xấu người khác."
Đường Kiều nghe vậy bật cười, nói: "Sao có thể chứ! Khuyết điểm lớn nhất của mẹ chính là suy nghĩ quá nhiều. Kỳ thực, bình tĩnh mà xem xét, rất nhiều chuyện không có phức tạp như vậy đâu!"
"Gâu gâu gâu."
Hai người vừa ra khỏi cửa liền nghe thấy tiếng chó sủa.
Đường Kiều vui vẻ xoay người, chạy ra mở cổng. Quả nhiên, Cố Thất gia đang ở bên ngoài.
Nhìn thấy Đường Kiều, bộ lông của Cố Nhị Nữu đều dựng lên. Nó sủa một tiếng rồi trực tiếp nhào tới.
Lần này Đường Kiều không né tránh, vươn hai tay ôm lấy nó.
Cái đuôi của Cố Nhị Nữu lắc lư không ngừng. Cố Đình Quân nhìn bộ dáng hào hứng của Đường Kiều, mỉm cười hỏi: "Dạo này vẫn khỏe chứ?"
Đường Kiều gật đầu, nhẹ giọng nói: "Không tồi ạ! Tôi còn mang quà về tặng cho Thất gia đó, là đặc sản quê tôi."
Thẩm Liên Y mỉm cười nói: "Để mẹ về lấy. Y Y, con cứ chơi đi."
Bà gật đầu chào hỏi Cố Đình Quân, sau đó xoay người vào nhà.
Cố Đình Quân đánh giá Đường Kiều từ trên xuống dưới, nói: "Thoạt nhìn rất có tinh thần nha!"
Đường Kiều gật đầu: "Tôi ngủ hơn hai mươi tiếng đồng hồ, ngài nói xem, có thể không có tinh thần sao?"
Cô mỉm cười mang theo chút giận dỗi, liếc mắt nhìn Cố Đình Quân một cái, sau đó nói: "Sao vậy? Có phải một ngày không gặp như cách ba thu không?"
Cố Đình Quân bật cười: "Tôi chỉ muốn nhìn xem cô có khỏe hay không thôi. Nghe nói, ở quê cô xảy ra chút chuyện?"
Động tác trên tay Đường Kiều dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Đình Quân. Khuôn mặt anh bình thản, không nhìn ra manh mối gì..
Đường Kiều cười nhẹ, ngửa đầu nhìn anh, hỏi: "Ngài đã biết cái gì?"