Người gõ cửa là Hạo Kì, sau khi công bố về các thay đổi sắp tới của công ty, Hạo Kì đã suy nghĩ khá lâu, mới tìm đến Trần Đình Y.
Hạo Kì: “Tôi muốn xin phép chuyển ngành.”
Trần Đình Y nhìn Lưu Diệp Minh, sau đó hơi khó hiểu: “Ý cậu là sao?”
Hạo Kì hơi mím mím môi: “Tôi biết sau khi vạch trần Nghị Úy, thì chuyện lão ta mua bán dâm sẽ được công bố. Tôi biết anh sẽ bảo vệ chúng tôi, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ tiếp tục hoạt động trong giải trí. Tôi muốn chuyển sang livestream.”
Lưu Diệp Minh nhìn thấy Hạo Kì như vậy, trong lòng có chút gì đó cảm thương cùng vui mừng.
Lưu Diệp Minh: “Cậu đã suy nghĩ kĩ rồi phải không?”
Hạo Kì kiên định gật đầu: “Những ngày không có lịch trình, tôi vẫn hay live chơi game. Bọn họ nó hy vọng mỗi ngày đều có thể thấy tôi chơi game vui vẻ như vậy.”
Trần Đình Y hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Trước kia cậu vào Hướng Thiên là vì Nghị Úy, bây giờ cậu muốn ở lại Hướng Thiên là vì ai?”
Hạo Kì mỉm cười, không mặn không nhạt trả lời: “Không vì ai cả, tôi vì bản thân tôi. Nếu mọi người muốn, tôi vẫn có thể kí một bản hợp đồng mới.”
Trần Đình Y thả lỏng hai vai: “Vậy thì không cần. Chờ sau khi hoàn thành mọi thứ, cậu có thể sẽ trở thành gương mặt đại diện cho nền tảng đấy. Nhưng từ giờ đến lúc đó vẫn phải xem biểu hiện của cậu đã.”
Hạo Kì ánh mắt sáng rực như không tin vào những gì mình nghe được. Bao nhiêu năm làm việc cho Nghị Úy, trái tim, thân thể và cả lòng tự tôn cũng đều không giữ lại một chút nào, đánh đổi mọi thứ cũng đều không có ích lợi gì. Giờ đây mới có thể được làm chính mình, Hạo Kì cảm giác bản thân thật lâu mới có lại sự tự do này.
Hạo Kì không vội rời đi ngay, Lưu Diệp Minh hơi hơi nhướng máy hỏi: “Còn chuyện gì nữa sao?”
Hạo Kì thoáng do dự, cũng không biết nên mở miệng ra sao: “Nghị Úy, lão ta muốn mở một ngân hàng tư nhân, lão ta lấy lí do chuộc lỗi để đem ngân hàng đó cho tôi đứng tên.”
Lưu Diệp Minh: “Cậu đồng ý?”
Hạo Kì khẽ lắc đầu: “Con người của lão ta ra sao, không phải tôi không biết. Dù tôi yêu lão ta là thật, nhưng hiện tại tôi chỉ muốn thay đổi bản thân mà thôi. Tôi sẽ cắt đứt với Nghị Úy.”
Trần Đình Y: “Cậu không sợ sau khi trở mặt, Nghị Úy sẽ gây khó dễ cho cậu sao?”
Hạo Kì lần nữa lắc đầu: “Tôi không sợ, chuyện lão ta mang tôi đặt dưới thân người khác mà lan truyền, mọi người đều sẽ cho rằng tôi chẳng qua cũng chỉ là nạn nhân mà thôi. Nhưng lão ta thì khác, đều có đủ bằng chứng buộc tội. Lão sẽ không vì thù nhỏ mà đánh mất lợi lớn.”
…****************…
Chuyện của Nghị Úy, vốn muốn sang năm mới tiếp tục, không ngờ lại có báo tố Lưu Diệp Minh là vô ơn, lần này Hạ Nghệ còn lộ mặt trả lời phỏng vấn. Vẻ mặt bà ta khóc thương đến độ, Lưu Diệp Minh còn hoài nghi việc bản thân, đã từng thật sự nhận được yêu thương của bà ta.
Lưu Diệp Minh: “Đình Y, em muốn gọi cho Tinh Tinh.”
Trần Đình Y: “Có chuyện gì sao?”
Lưu Diệp Minh: “Em muốn hỏi Tinh Tinh lúc nhỏ, có phải bà ta đối xử với em rất tốt hay không? Nghe Hạ Nghệ khóc lóc, em sợ kí ức của mình là giả.”
Trần Đình Y bật cười, trêu chọc: “Em liên hệ với thím của em, hỏi bà ta có muốn gia nhập công ty làm diễn viên không. Hạ Nghệ thật sự rất co năng lực diễn xuất nha.”
Lưu Diệp Minh không chút biểu tình đáp lại: “Người tài năng như Hạ Nghệ sớm đã đầu quân cho Phương Doanh rồi.”
Hạ Nghệ không biết từ đâu lại có mấy hóa đơn học phí của Lưu Diệp Minh năm xưa ra, bảo tiền học của hắn toàn bộ đều là do hai vợ chồng bà ta đóng. Giờ Lưu Thịnh mất tích, Đại Đồng bị người Lưu Diệp Minh dụ dỗ nên bỏ học, bỏ nhà theo hắn ta. Còn đem cả bà nội Lưu đi. Nhà giờ chỉ còn hai mẹ con, chủ nợ đến tìm quả thật không cách nào sống nỗi. Tiền bọn họ nợ đều là dùng cho Lưu Diệp Minh ăn học, chỉ mong Lưu Diệp Minh đứng ra trả nợ và đem trả bà nội Lưu và Đại Đồng về thôi.
Lưu Diệp Minh lúc đầu chỉ thấy buồn cười, càng nghe Hạ Nghệ nhắc về bà nội Lưu và Đại Đồng thì dần dần trở nên tức giận: “Hạ Nghệ bà ta có quyền gì mà lên tiếng muốn đón bà nội với Đại Đồng về.”
Nói đến đây, Lưu Diệp Minh như nghĩ đến chuyện gì đó rất kinh khủng, đồng tử co rút mãnh liệt: "Không đúng, không ổn rồi. Hạ Nghệ ở cùng Nghị Úy, vậy Đại Đôngc ở trong Phương Doanh khả năng cao sẽ bị lộ. Nghị Úy không dám giết người, nhưng Vũ Minh Tịnh… "
Trần Đình Y nghe vậy, vội vàng móc điện thoại từ trong túi ra gọi. Đầu dây bên kia hiển thị ngoài vùng phủ sóng. Lưu Diệp Minh lại càng bất an hơn: "Gọi cho Tú Anh, hai người hành động chung, rất có thể Tú Anh rõ tình hình của Đại Đồng. "
Văn Tú Anh bắt máy, cô ta hạ giọng cực thấp, nói chuyện rất gấp gáp. Giống như là đang trốn nghe điện thoại, lén lút báo tin: “Chúng tôi vưag xem tin tức rồi. Trong công ty cũng có nhiều người thấy mặt cậu ta, Nghị Úy đang truy lùng gắt gao. Đại Đồng vẫn còn ở trong đây tìm cách thoát ra ngoài…”
Văn Tú Anh vẫn còn đang nói, đột nhiên truyền đến tiếng của Nghị Úy, giọng lão ta khiến Văn Tú Anh, Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh giật mình. Văn Tú Anh hoảng sợ suýt làm rơi điện thoại, cô ta nắm chặt điện thoại trong tay, muốn tìm thời cơ tắt đi. Nghị Úy nhìn ra ý định của cô, liền uy giọng nói: “Cô gọi điện cho ai?”
Văn Tú Anh: “…”