Diệp Diệp như bị đóng đinh tại chỗ, hai chân không nhấc lên được, đến khi Lưu Thịnh xoay người lại, Diệp Diệp đã thành công trốn vào một góc chết khó nhìn thấy. Lưu Thịnh rời đi, Diệp Diệp mới òa khóc nức nỡ chạy đến bên cạnh Trần Tường Vân và Lâm Thành. Tinh Tinh nghe tiếng Diệp Diệp khóc, cũng không nhịn được mở cửa phòng chạy ra.
Diệp Diệp liên tục khóc gọi:" Ba mẹ ơi… ba mẹ có sao không?"
Trần Tường Lâm cả bàn tay đầy máu đưa lên vuốt má Lưu Diệp Minh, vãn cố gắng mỉm cười: “Ba…ba mẹ không…không sao… con… con không được nói… nói cho ai… ai biết chuyện…ngày hôm nay… Tuyệt đối…không được nói…”
Từ đầu Lâm Thành sau khi phát hiện bí mật của bọn họ, đã báo với cảnh sát, nhưng trái với những gì mà hai vợ chồng mong đợi. Những thứ đó toàn bộ đều hị cảnh sát coi là vô căn cứ mà tiêu hủy. Lúc ấy Lâm Thành đã biết, cả cảnh sát cũng có tay chân của đám người đó. Nếu chuyện Diệp Diệp biết Lưu Thịnh là hung thủ, cả hai vợ chồng đều không dám chắc Diệp Diệp sẽ được an toàn hay không.
Tinh Tinh vừa kịp chạy đến, thấy cảnh tượng kinh hoàng này, trái ngược với ngày thường luôn miệng lưỡi nhanh nhẹn, Tinh Tinh không khóc đến khó thở như Diệp Diệp. Cả người nó run rẩy, từng nước chậm rãi đi đến bên cạnh ba mẹ mình. Nó nở một nụ cười đầy vặn vẹo khó coi, đôi mắt tràn ngập sự lo sợ và hoang mang: “Ha… ha… ha… ba mẹ chơi trò gì vậy? Con không thích tí nào, ba mẹ ngồi dậy đi. Con muốn ngủ cùng ba mẹ.”
Thấy con trai mình có biểu hiện này, Trần Tường Vân nắm chặt tay Tinh Tinh: “Tinh Tinh…Con nhớ… nhớ phải ăn rau… ăn rau nhiều vào…đừng… đừng nhịn uống nước…Còn phải… phải bảo vệ tốt… Diệp Diệp… Hai đứa… phải sống thật tốt…phải bảo vệ nhau…”
Trần Tường Vân cố gắng duỗi cánh tay còn, chạm vào má người chồng thân yêu của mình, mới nở nụ cười rời đi.
Mọi thứ như chết lặng, lúc này đây hai đứa nhỏ cảm giác thời gian không còn trôi nữa. Từng kí ức hạnh phúc của những ngày trước đó đồng loạt tan vỡ thành những mãnh vụn thủy tinh. Diệp Diệp cùng Tinh Tinh ôm lấy cơ thể của ba mẹ mình òa khóc nức nở. Hai đứa bé bây giờ đều triệt để không còn người thân nữa rồi. Bóng lưng của mẹ, cái xoa đầu và lời dạy của ba, mọi thứ đã không còn rồi.
Sáng hôm sau khi có người báo án đêm qua nghe thấy tiếng súng, cảnh sát khu vực liền đến hiện trường. Mọi người hoàn toàn chết lặng với tình cảnh diễn ra trước mắt mình. Hai thi thể nằm cạnh nhau đều loang lỗ vết máu. Bên cạnh là hai đứa bé, một đứa ngồi thất thần ôm chặt đứa còn lại vào lòng, như thể đang muốn dùng cả thân mình chắn cho đứa còn lại. Đứa bé trong lòng nhắm chặt mắt, hàng chân mày nhíu lại, hơi thở còn nghe ra tiếng khò khè. Hình như là phát sốt rồi.
Một vị cảnh sát muốn bước lên chạm vào đứa nhỏ trong lòng: “Chú là cảnh sát, con được an toàn rồi, có thể đi theo chú không?” Tay vị cảnh sát chỉ mới chạm vào Diệp Diệp vẫn đang nằm khó chịu trong lòng Tinh Tinh, đã bị Tinh Tinh đột nhiên cắn chặt, hai mắt đầy tia cảnh cáo. Sức cắn của Tinh Tinh rất mạnh, như thể muốn cắn đến đứt ra miếng da thịt trên bàn tay ấy vậy. Trong cổ họng của cậu bé còn phát ra tiếng hừ hừ.
Nữ cảnh sát khác thấy vậy, không khỏi dáy lên vài tia đau lòng thương xót: “Cuối cùng hai đứa bé đó đã trải qua một đêm như thế nào chứ.”
Vị cảnh sát kia vẫn kiên nhẫn dỗ dành: “Không sao cả rồi, con xem em trai con đang phát sốt rồi, chúng ta phải mau đưa em ấy đến bệnh viện.”
Mắt Tinh Tinh lúc nghe vậy dần giãn ra, thả lỏng đề phòng, lên tiếng nỉ non: “Diệp Diệp bệnh. Cần uống thuốc.”
Vị cảnh sát cười dịu dàng nói: “Phải, em trai bệnh cần uống thuốc, con thả em ra, chú bế em trai đi uống thuốc.”
Tinh Tinh nghe thấy có người muốn đem Diệp Diệp đi, tinh thần chịu đả kích chưa thể bình phục lại, vòng tay vừa thả lỏng Diệp Diệp ra giờ siết chặt lại: “Bảo vệ Diệp Diệp, mẹ dặn phải bảo vệ Diệp Diệp. Không ai được mang Diệp Diệp đi.”
Nữ cảnh sát không kìm chế đươc đã rơi nước mắt, vị cảnh sát còn lại cũng đau lòng không thôi. Hắn siết chặt tay của mình thành nấm đấm, tức giận quát: “Cuối cùng là ai nhận được tin báo án vậy hả, tại sao từ đêm qua đã báo án, mà đến tận sáng nay mới thông báo lại cho đội?” Tất cả những người có mặt ở đó đều im thin thít, cả bọn họ cũng không biết chuyện này.
Vị cảnh sát lần nữa đưa tay ra, mặc kệ lần này có bị Tinh Tinh cắn ác hơn cũng mỉm cười đưa tay xoa đầu cậu bé: “Con đã bảo vệ được Diệp Diệp rồi.”
Như thể cảm nhận được sự an toàn, cả người Tinh Tinh cũng bắt đầu lảo đảo mất đi ý thức. Đến khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong bệnh viện cùng Diệp Diệp. Diệp Diệp tỉnh dậy sau đó mấy ngày, liền ngơ ngác nhìn ngó xung quanh. Bà nội Lưu lo lắng hỏi han: “Con thấy trong người sao rồi? Có khó chịu ở đâu không?”
Diệp Diệp nhìn bà nội Lưu, nhìn Hạ Nghệ rồi là Lưu Thịnh, không biết vì sao mà Diệp Diệp rút người lại, nhỏ giọng hỏi: “Bà ơi, cô chú đó là ai vậy? Tinh Tinh đâu rồi?”
Bà nội Lưu cả người chấn kinh, cảm giác như sắp ngất đến nơi, Hạ Nghệ đỏng đảnh tiến lại hỏi: “Mày không nhận ra cả chú thím mày à?”
Diệp Diệp bị khí thế của Hạ Nghệ dọa sợ, suýt nữa thì òa khóc, bà nội Lưu lên tiếng quát mắng Hạ Nghệ. Vừa khéo Tinh Tinh từ cửa phòng bệnh chạy vào, thấy Hạ Nghệ dọa Diệp Diệp đến khóc thì lập tức giận dữ chạy đến chắn trước người Diệp Diệp. Ánh mắt ác cảm nhìn bọn họ.
Lưu Thịnh cau mày ghét bỏ nhìn hai đứa nhóc, phun ra một câu liền bỏ đi: “Một đám ngu ngốc.” Hạ Nghệ thấy chồng mình đi, cũng theo bước chân ra ngoài. Bên trong giờ chỉ còn lại ba bà cháu.
Bà nội Lưu đau lòng lại hỏi: “Con không nhận ra bà sao?”
Diệp Diệp khẽ gật gật đầu: “Con biết bà là bà nội của con.”
Bà nội Lưu còn muốn hỏi gì đoa thì cảnh sát đã đi vào, lấy lí do cần lời khai nên đã mời bà nội Lưu ra ngoài. Vẫn đê Tinh Tinh ở lại, vì dù sao cậu né cũng được xem là nhân chứng.
Tinh Tinh thấy cảnh sát này khác hoàn toàn người khi đó, liền rất nhanb đề cao cảnh giác, ánh mắt đè phòng chưa một lần nào được thu lại. Từ đầu chí cuối đều hoàn toàn để Diệp Diệp ở phía sau lưng mình.
Toàn bộ câu hỏi của cảnh sát, Diệp Diệp đều im lặng, đôi khi thì bảo là không biết, hoặc bảo là không nhớ. Cảnh sát cũng nhìn thấy tình hình vừa nãy, Diệp Diệp không nhận ra cô chú mình, nên cũng suy đoán có lẽ do sốt cao ảnh hưởng.Nhưng cả Diệp Diệp cũng không biết vì sao sau khi tỉnh dậy, một số kí ức đều mơ mơ hồ hồ, một số người Diệp Diệp biết tên gọi nhưng lại không thể nhớ mặt.
Cảnh sát rời đi sau khi xác nhận không thê thu thập thêm thông tin gì nữa, lúc này Tinh Tinh mới buông bỏ cảnh giác: “Diệp Diệp đừng sợ, Tinh Tinh sẽ bảo vệ tốt Diệp Diệp.”
Diệp Diệp lúc này chợt bật khóc: “Tinh Tinh ơi, Diệp Diệp nhớ ba mẹ.”
Tinh Tinh đưa bàn tay nhỏ xíu của mình lau đi nước mắt đang rơi trên mặt của Diệp Diệp: “Tinh Tinh cũng nhớ ba mẹ nhiều lắm. Nhưng men nói chúng ta phải mạnh mẽ sống tốt, Diệp Diệp đừng khóc nữa.”
Diệp Diệp cố nén lại nước mắt của mình trong cực kì đáng thương. Tinh Tinh lại có chút buồn bã nói: “Sắp tới Tinh Tinh phải rời đi rồi.”
Diệp Diệp vừa nín khóc, bây giờ lại khóc càng lớn hơn: “Ba men bỏ chúng ta, Tinh Tinh cũng bỏ Diệp Diệp.”
Tinh Tinh vội vàng an ủi: “Sao lại khóc nữa rồi, Diệp Diệp đừng khóc. Tinh Tinh chỉ là đến nhà của bạn ba mẹ thôi. Bọn họ nói ba mẹ đã bảo họ đến đây đón Tinh Tinh, đến ở nhà bọn họ Tinh Tinh sẽ trở nên mạnh mẽ để bảo vệ Diệp Diệp.”
Diệp Diệp sụt sịt chiếc mũi đỏ au: “Vậy chúng ta không thể gặp lại sao?”
Tinh Tinh cười đáp: “Không có đâu, Diệp Diệp sẽ được nhà của cậu nhỏ nuôi mà, Tinh Tinh nghe nói hai nhà gần nhau lắm. Chúng ta vẫn ở bên cạnh nhau.”
Diệp Diệp hơi hơi nghiêng đầu: “Cậu nhỏ của Tinh Tinh?”
Tinh Tinh hơi mở to mắt đầy kinh ngạc: “Diệp Diệp không nhớ sao? Cái vòng tay Diệp Diệp đeo là của cậu nhỏ Tinh Tinh tặng đó.”
Diệp Diệp cuối đầu nhìn chiếc vòng tay có hình mặt trăng nhỏ trên tay mình. Trong đầu hiện lại hình ảnh một anh trai cao cao, không thấy rõ được khuôn mặt của ngươic đó, nhưng Diệp Diệp trong vô thức gọi: “Anh trai nhỏ.”
Tác giả:
Ở đây mình sẽ không nêu rõ vì sao Tinh Tinh dễ dàng rời đi khi vẫn luôn muốn bảo vệ Diệp Diệp nha. Vì hố này sẽ dành cho bộ kế tiếp sắp ra mắt, khi nhân vật chính là Tinh Tinh. Hai bộ đều có liên quan đến nhau nha