Trần Đình Y theo kế hoạch của Lưu Diệp Minh, tổ chức chuyến đi chơi lần này, chỉ là cái cớ để có một lịch trình kín. Sau đó cho Hạo Kì truyền lời lại với Nghị Úy, lão già đó liền sắp xếp người theo dõi bọn họ là chuyện đã dự liệu trước. Nhưng Nghị Úy không ngờ lại hai lần may mắn bắt gặp cảnh náo loạn sân bay. Ngàn vạn lần Nghị Úy cũng không ngờ rằng đây chính là do Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh làm ra. Đám đông hỗn loạn ban sáng, toàn bộ là những nhân viên được quản lí trực tiếp dưới trướng Vũ Minh Uy.
Trần Đình Y cũng âm thầm liên lạc với quản trị viên fan của tất cả nghệ sĩ ở đây. Bọn họ đều đồng loạt lên bài nói rằng lịch trình này bọn họ không hề nắm bắt được, cũng càng không có chuyện tự ý đến đón sân bay. Còn đưa ra bằng chứng cụ thể việc đám đông đó là fan giả, có người thuê mướn.
Dưới bài đăng, anti tràn vào chất vấn.
Anti A: “Các cô nói gì mà không được, một nhóm quản trị viên, quản lí nổi một số lượng lớn người sao?”
Fan A: “Cảm ơn lầ trên đã khẳng định idol nhà tôi nhiều fan.”
Anti B: “Đúng là nghệ sĩ cùng công ty, cách lên bài của các quản trị viên cũng y chang nhau.”
Fan B: “Từ ngữ cũng chỉ có nhiêu đó, không lẽ còn muốn nói gì. Nhìn qua cũng biết đám fan đó là fan giả.”
Anti A: “Đúng là fan giả rồi, chắc là idol mấy người sợ không ai đón mình, nên thuê tới chứ gì. Mấy dịch vụ này còn lạ gì.”
Fan C: “Lầu trên nói chuyện như đang chứng minh mình thông minh à? Tự mình nói fan của bọn họ đông, quản trị viên quản không nổi. Giờ thì nói sợ không ai đón nên bọn họ mới phải thuê… Câu sau đá đít câu trước thế.”
Fan A: “Vì idol nhà họn này đã nói đây là kịch trình kín, là đi nghĩ dưỡng, không muốn có ai theo. Chứ di xem lại những lúc chúng tôi đón sân bay, chả ai vồ vập như chó thấy xương đâu.”
Anti C: “Lầu trên nói năng cẩn thận, nói ai là chó hả?”
Fan A: “Tôi không nói các người, các người nhột à.”
Anti C: “Nhột thì sao hả?”
Fan B: “Thôi, đám anti đừng cố gắng chứng minh cho việc ông trời tạo ra cái đầu cho mấy người chỉ để đủ bộ phận, chứ hai bán cầu não vẫn còn nằm dưới đũng quần”
Anti C: “…”
Anti B: “…”
Anti A:…"
Fan A: “ha ha ha”
Fan C: “Ha ha ha.”
Trần Đình Y: “…”
Lưu Diệp Minh: “…”
Văn Tú Anh: “…”
Đại Đồng: “…”
Lưu Diệp Minh nhìn Đại Đồng đầy vẻ hoài nghi. Nó hai mắt vô tội không hiểu chuyện gì nhìn lại Lưu Diệp Minh.
Lưu Diệp Minh khóe môi giật giật: “Cái này, acc của fan B này chắc không phải là của em đi?”
Đây là acc chính mà Đại Đồng hay dùng, trước nay nó không bao giờ đăng bài gì trên đó, đây là lần đầu Lưu Diệp Minh thấy nó cầm acc chính đi chửi nhau, còn là vì mình mà khẩu nghiệp.
Đại Đồng cười ngượng ngùng, theo thói quen đưa tay lên xoa xoa cái đầu đinh của mình: “Dù sao cũng cần làm lớn chuyện mà. Bọn họ chửi nhau, càng hăng càng tốt mà, không phải sao?”
Trần Đình Y và Văn Tú Anh đồng loạt cười lên một tiếng. Lưu Diệp Minh bất đắc dĩ thở dài.
Văn Tú Anh nhìn tên kia, sau đó hỏi: “Vậy còn tên này.”
Trần Đình Y nhìn hắn ta một cái, thản nhiên đáp: “Thả ra đi.”
Văn Tú Anh hoang mang hỏi: “Sao phải thả ra?”
Trần Đình Y: “Cứ thả ra đi.”
Trần Đình Y nhìn qua là biết hắn ta nhất định không dám nói với Nghị Úy bản thân mình bị bắt, chứ đừng nói tới chuyện tiết lộ cho bọn họ biết mình khai ra Nghị Úy là người sai khiến.
…****************…
Cả hai cùng về phòng mình, thì điện thoại nhận được rất nhiều tin nhắm cùng cuộc gọi. Lúc này đây, cô nàng minh tinh vướng tin đồn với Lưu Diệp Minh lại đăng một bài viết ẩn ý, kèm theo đó là tấm hình cô trong chiếc váy có phần rộng rãi. Không khó để đoán ra đây là váy dành cho người mang thai.
Anti fan lần lượt kéo đến chỉ trích Lưu Diệp Minh, cánh báo chí liên tục gọi điện đến muốn xin phỏng vấn, Lưu Diệp Minh thấy tình hình như vậy liền cười vui vẻ: “Anh, xem ra lần nghĩ dưỡng này chơi rất vui vẻ.”
Trần Đình Y hôn nhẹ lên trán Lưu Diệp Minh: " Tắt hết thông báp điện thoại đi." Lưu Diệp Minh nghe lời y, để điện thoại ở chế độ im lặng, rồi ném sang một bên mặc kệ nó.
Trần Đình Y một bên đăng vài dòng trạng thái lên trang cá nhân của mình dưới danh nghĩa công ty chủ quản: “Hiện tại nghệ sĩ dưới trướng công ty Hướng Thiên đều đang trong thời gian nghĩ dưỡng. Mọi thắc mắc chúng tôi sẽ giải đáp sau khi trở về. Về những tin đồn không có chứng cứ, chúng tôi sẽ đưa ra biện pháp xử lí nghiêm ngặt.”
Làm xong hết thẩy, y cũng như Lưu Diệp Minh, đem điện thoại vứt đi nơi khác. Cả hai cùng ôm nhau ngủ đến tận tối.
Tiếng gõ cửa làm cả hai thức giấc, Trần Đình Y ra mở cửa thì thấy Tào Cận ở đó. Nhìn bộ dạng đầu xù tóc rối này, Tào Cận cau mày: “Hai người xuống nhà ăn, ăn cùng mọi người đi. Tất cả đang chờ hai người đó.”
Tào Cận nói xong thì rời đi, cả ngày nay Tào Cận liên tục bị các cuộc gọi làm phiền đến điên cả đầu, lại gặp Chí Vân như âm hồn bất tán, càng khiến tâm tình vị quản lí thêm nóng nảy.
Trần Đình Y quay vào, khẽ lay nhẹ gọi: “Diệp Diệp, chúng ta xuống ăn tối cùng mọi người đi.”
Lúc Tào Cận gõ cửa, Lưu Diệp Minh đã tỉnh rồi, nhưng vẫn chưa muốn rời giường. Giờ hắn làm ra vẻ nũng nịu: “Không dậy nổi, không dậy nổi.”
Trần Đình Y kéo chăn, vuốt tóc, đỡ người dậy: “Vậy anh giúp em 'thức dậy.”
Không để Lưu Diệp Minh phản ứng, Trần Đình Y liền đưa tay xuống phía dưới. Hơn 20 phút sau Trần Đình Y bị Lưu Diệp Minh giận dữ mắng từ trên phòng xuống tới dưới phòng ăn.