Tất cả ekip trong đoàn phim ấy đều vô tình biết được mối quan hệ của Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh cả rồi. Đêm đó Trần Đình Y đến đây, dù cho có không nói rõ là đến thăm ai, nhưng mọi người nhìn vào cách tiếp xúc của Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh cũng đã hiểu rõ rồi. Một nữ đồng nghiệp cười trêu: “Vậy mà hôm chung kết ‘diễn viên tài năng’ anh bảo không thích Diệp Minh.”
Trần Đình Y cười, đưa tay ra hiệu im lặng với cô. Cô diễn viên hiểu ý cười đáp lại: “Yên tâm, tôi không truyền ra ngoài đâu. Chúc hai người trăm năm hảo hợp.”
Trần Đình Y được chúc hỉ, tâm trạng có điểm vui vẻ hơn. Mấy ngày sau đó, Trần Đình Y vẫn ở phim trường quan sát. Đạo diễn phim là người có thâm niên trong nghề, sẽ không gì danh lời, tài quyền mà e dè ai cả. Kể cả Trần Đình Y có là ảnh đế hay người đúng đầu công ty giải trí lớn nhất trong nước, ông vẫn sẽ không vì vậye sợ mà đối đãi đặc biệt với Lưu Diệp Minh.
Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh đồng dạng không thấy khó chịu vì vấn đề này, trái lại Lưu Diệp Minh còn cảm thấy bản thân nên học hỏi rất nhiều.
Dưới sự năn nỉ của đoàn phim, và sự kiên quyết của Trần Đình Y kèm theo việc Tào Cận lấy cái chết ra ép Lưu Diệp Minh phải dùng diễn viên đóng thế ở các cảnh nguy hiểm. Lưu Diệp Minh cũng gần đi đến những cảnh quay cuối cùng.
Trần Đình Y cũng vừa vặn phải về lại thành phố.
Trần Đình Y: “Hay Chí Vân ở lại đây, thay anh chăm nom em.”
Lưu Diệp Minh chưa kịp phản đối, Tào Cận đã nhảy vào trước: “Không được đâu, anh ta thì biết cái gì. Ở lại đây cũng vô dụng thôi.”
Lưu Diệp Minh mím môi, nhướng mày bất lực: “Thôi, hai người về lại thành phố đi, em quay xong về sau.”
Trần Đình Y vuốt ve má Lưu Diệp Minh, luyến tiếc rời đi. Chí Vân đưa ánh mắt như cún chờ chủ nhân nựng về phía Tào Cận, chỉ đổi lại các ngoắc đầu thờ ơ của người ta.
Sau khi máy bay cất cánh, Chí Vân vốn muốn chợp mắt một tí, thì bị Trần Đình Y gọi: “Chí Vân, tôi có việc nhờ cậu.”
Chí Vân kéo một bên bịt mắt lên, nhìn đối phương: “Chuyện gì vậy?”
Trần Đình Y: “Minh Uy nói với tôi cậu ta nghi ngờ Nghị Úy trốn thuế. Thời gian nay vừa hay có nhiều công ty và doanh nghiệp bị bắt vì lí do này rồi, phía Nghị Úy cũng có động thái kì lạ. Hạo Kì đã nói trong thời gian này, Nghị Úy lại đầu tư mở thêm một ngân hàng tư nhân. Lão còn đem tài sản của mình chuyển ra nước ngoài, nghe bảo là góp quỹ từ thiện cho một nhà tình thương mà bên nhà vợ lão ta điều hành.”
Chí Vân xoa cằm trầm ngâm: “Lão ta có thể đang rửa tiền đấy.”
Trần Đình Y khẽ gật đầu: “Cũng có thể lắm chứ. Nêm tôi muốn nhờ cậu cho người điều tra nhà tình thương đó.”
Chí Vân gật đầu, xong đó như nhớ ra gì mà hỏi bâng quơ: “Kể cũng lạ, sao đang yên đang lành, các công ty đó lại bị người ta tung tin đồn trốn thuế chứ. Đáng sợ là những tin đồn đó đều là sự thật. Người đẩy bọn họ vào vòng tay cảnh sát quả nhiên lợi hại.”
Trần Đình Y cười cười, ánh mắt lộ vẻ tự hào: “Đúng là rất lợi hại.”
Trần Đình Y nhắm mắt lại, như là đang ngủ, nhưng thật chất là nhớ lại thời gian trước. Sau cái hôm Hoàng Hạo đến. Lưu Diệp Minh như người mất hồn đến mấy ngày, mãi sau đó mới như nghĩ ra gì đó. Hắn chạy bình bịch xuống nhà, gặp Trần Đình Y đang gọt trái cây, không nói hai lời, liền lao đến ôm cổ y hôn “chóc” một cái vào miệng đối phương, cười đến là vui vẻ: “Anh ơi, em muốn đến thăm bà.”
Nghe Lưu Diệp Minh nói vậy, lại thấy biểu hiện vui vẻ không còn rũ rượi kia, y cũng rất nhanh lái xe đến căn nhà ở ngoại ô. Vừa xuống xe, Lưu Diệp Minh đã chạy đến hỏi bà nội Lưu: “Bà ơi, Đại Đồng đâu rồi bà?”
Bà nội Lưu: “Nó đi làm rồi, chắc sắp về tới rồi. Con tìm nó có việc sao?”
Lưu Diệp Minh đáp: “Vâng ạ, có chút việc.”
Cả ba cùng ngồi hàng thuyên với nhau độ chừng nửa tiếng thì Đại Đồng trở về. Nó thấy Lưu Diệp Minh đến, hai mắt mừng rỡ, muốn chào hỏi. Lại thấy ánh mắt nheo lại của Trần Đình Y, mới chợt nhớ ra gì đó vội rút điếu thuốc từ trong miệng ra sau lưng. Siết chặt bàn tay nắm điếu thuốc lại muốn nó dập tắt, mặc kệ hành động này có thể làm tay bị bỏng.
Lưu Diệp Minh có ý quở trách: “Em còn nhỏ, đừng cứ suốt ngày hút thuốc như vậy.”
Đại Đồng đưa tay lên xoa xoa cái đầu đinh của mình hơi chột dạ: “Dạ anh Diệp.”
Bà nội Lưu ý tư được hai người đến đây tìm Đại Đồng có chuyện riêng, kiếm cớ bản thân già cả sức yếu mà lên phòng nghỉ ngơi. Thím giúp viẹc cùng hộ lí từ khi thấy xe chạy đến bên cổng, đã đi về khu nhà cho giúp việc rồi. Hiện tại chỉ còn Trần Đình Y, Lưu Diệp Minh à Đại Đồng ở phòng khách.
Đại Đồng lên tiếng trước: “Hai anh tìm em có chuyện gì sao?”
Lưu Diệp Minh nhìn Đại Đồng có phần chững chạc hơn lần trước gặp, không khỏi cảm thán: “Em dạo này lớn hơn nhiều rồi. Vẫn còn làm công việc trước đó chứ?”
Đại Đồng cười trả lời: “Còn ạ, chỉ là giờ em không còn ai kêu gì làm nấy nữa ạ. Em cùng với mọi người tự thành lập một nhóm chuyển phát ạ. Dù vẫn chưa có lớn mạnh, nhưng vẫn tốt hơn lúc trước nhiều.”
Lưu Diệp Minh lại hỏi: “Em có chuyển phát cho các công ty không?”
Đại Đồng không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Có ạ.”
Lưu Diệp Minh im lặng lúc lâu, mới nói tiếp: “Em có thể để ý giúp anh vài chuyện được không?”
Đại Đồng hơi bắt đầu mờ mịt.
Lưu Diệp Minh tóm tắt lại chuyện của Nghị Úy, sau đó nói tiếp: “Vì thế anh cần người để ý giúp anh những công ty doanh nghiệp nhỏ này. Em giao hàng lâu dài, nếu được có thể để ý giúp anh xem có chỗ nào đáng ngờ không.”
Đại Đồng vốn từ đầu là sinh viên ngành luật, lại vì chuyện gia đình mà từ bỏ. Lưu Diệp Minh cũng vì lẽ đó mà tìm nhờ đến Đại Đồng. Dù sao nó ít nhiều cũng có chút hiểu biết trong việc này. Biết đâu được sau vụ này nó muốn quay lại học tiếp thì sao.
Đại Đồng gật đầu đồng ý, nó vẫn luôn muốn giúp ích cho anh Diệp của nó nhưng không có cơ hội. Bây giờ là thời điểm tốt nhất để nó có thể đền ơn Lưu Diệp Minh.
Trước khi ra về, Trần Đình Y đã để lại cho Đại Đồng một tờ giấy note có để tên và số điện thoại: “Chuyện này nói nguy hiểm thì không nguy hiểm, nhưng bảo an toàn cũng chẳng hề an toàn. Cậu cứ theo số này mà liên lạc, lúc đó sẽ có người hỗ trợ cậu. Nhớ đừng để bản thân vào nguy hiểm.”
Đại Đồng nắm tờ giấy trong tay, nhìn theo bóng xa dần đi khuất, nó từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại, dựa theo số trên đó mà ấn gọi.
“Alo.”