Từ phim trường đến nhà chú thím của Lưu Diệp Minh cũng phải mất 5 giờ đi xe. Vốn muốn để sáng rồi mới đi, nhưng nghĩ đến việc phải mất cả giờ đồng hồ về nhà, rồi sáng phải tranh thủ dậy sớm. Lưu Diệp Minh quyết định đi trong đêm.
Cả hai thay phiên nhau lái xe để người còn lại được nghỉ ngơi. Vì Lưu Diệp Minh quá mong chờ được gặp lại bà nên không thể ngủ, miệng vì tâm trạng vui vẻ mà không khống chế được giương lên mãi.
Trần Đình Y lái xe, nhưng thi thoảng vẫn nhìn về hướng này: “Cậu nên thường xuyên cười lên, đừng suốt ngày đều phải cau có như vậy.”
Lưu Diệp Minh hạ miệng xuống, nhưng ánh mắt vẫn luôn ánh lên tia vui vẻ: “Tôi không phải lúc nào cũng như vậy, cơ mặt tôi thôi.”
Trần Đình Y mỉm cười, lắc đầu bất lực: “Diệp Diệp, sao cậu không để bà ở cùng chú thím nữa?”
Lưu Diệp Minh nghe nhắc đến chú thím của mình, vẻ mặt biến sắc: “Bọn họ chính là con sâu hút máu. Nói sao nhỉ chính là kí sinh trùng.”
Trần Đình Y không mấy kinh ngạc, những gì y tìm hiểu được quả thật có thể chứng minh nhân phẩm đám người này.
Trần Đình Y im lặng một hồi, như nhớ ra gì đó: “Phải rồi, tôi muốn mua máy rửa bát, cậu xem thích loại nào thì nói với tôi.”
Lưu Diệp Minh quay sang nhìn Trần Đình Y: “Sao lại muốn mua máy rửa bát, với lại sao phải mua theo sở thích của tôi.”
Trần Đình Y: “Tôi cũng không thể bắt cậu đứng rửa bát mãi được. Tôi cũng không có mắt chọn đồ, nên tôi tin tưởng cậu. Mọi chuyện trong nhà còn phải nhờ cậu dài dài mà.”
Lưu Diệp Minh nghe xong câu này, trong lòng dâng lên cảm xúc khó nói, dòng suy nghĩ kia lần nữa chạy trong đầu, việc đó khiến tim Lưu Diệp Minh đập nhanh hơn một chút.
Vì xấu hổ với suy nghĩ của mình, Lưu Diệp Minh chọn cách nhắm mắt giả vờ nghĩ ngơi: “Tôi nghỉ một tí, lát anh gọi tôi dậy thay phiên anh.”
Trần Đình Y im lặng không đáp, Lưu Diệp Minh còn cho rằng y bận tập trung lái xe. Mãi đến khi vai bị lay nhẹ, mở mắt ra đã thấy xung quanh có ánh sáng ban ngày rồi, chưa kịp định hình, Trần Đình Y hỏi: “Cậu xem là nơi này phải không? Tôi chạy theo định vị cậu cài đặt nên không rõ lắm.”
Lưu Diệp Minh lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo: “Sao anh không gọi tôi, anh… anh lái cả đêm sao?”
Hỏi câu này, Lưu Diệp Minh mới phát hiện mình ngu ngốc cỡ nào. Trên xe chỉ có hai người, bản thân mình ngủ cả đoạn đường đi, không phải Trần Đình Y lái xe thì còn có thể là ai.
Lưu Diệp Minh: “Nơi này đúng rồi, đi bộ qua con hẻm trên kia là đến. Hẻm hơi nhỏ anh đậu xe ở đây rồi chúng ta vào.”
Vì đột xuất nên chưa nói chuyện với bà, để Trần Đình Y chờ bên ngoài như vậy không biết đến bao giờ, Lưu Diệp Minh cảm thấy vẫn nên mời người ta vào nhà.
Chỉ là vừa đến trước cửa căn nhà, bên trong đã truyền ra tiếng quát tháo: “Tôi phải nuôi bà già đó đến bao giờ vậy hả, ông mau gọi cho thằng cháu của ông chuyển tiền đến đi. Đã trễ mấy tiếng rồi, mau gọi đòi nó đi chứ.”
Lưu Thịnh mới sáng ra đã nghe vợ mình ầm ĩ, chịu k được mắng lại: “Đã bảo gọi không được rồi mà. Nó chặn số tôi rồi, chỉ có thể liên lạc quản lí của nó.”
Hạ Nghệ vẫn đanh giọng: “Vậy còn không gọi cho cái thứ đó.”
Lưu Thịnh: “Gọi rồi luôn rồi, bắt máy là người khác, tôi chứ kịp nói gì đã cắt máy.”
Bà nội Lưu ngồi trong gốc nhìn bọn họ cãi nhau chỉ lắc đầu rồi bỏ ra ngoài, sau lưng vẫn là tiếng đanh đá của Hạ Nghệ: “Nó nổi tiếng rồi thí rước cái cục nợ già đi đi, để đây tốn cơm thêm. Ông lo cho hai đứa con của ông nữa đi. Đại Đồng tối ngày chỉ lo ăn chơi, còn Tiểu Đồng thì học đến ngu rồi.”
Bên ngoài Lưu Diệp Minh tức đến muốn lao vào đánh ả đàn bà này một trận. Cơn tức giận khiến mặt trắng trẻo của hắn trở nên đỏ âu. Nắm chặt hai tay thành nắm đấm, cơn đau từ móng tay cứ vào lòng bàn tay giúp Lưu Diệp Minh thanh tỉnh lại một chút.
Trần Đình Y vỗ vai, hé môi muốn an ủi, đã nhìn thấy bà nội Lưu đi ra. Ba nhìn một chút đã nhận ra Lưu Diệp Minh. Lưu Diệp Minh thấy bà, cơn tức giận đã bay sạch đi toàn bộ.
Hai người đi nhanh về phía đối phương, ôm nhau thật chặt. Đôi tay đầy nếp nhăn và đốm đồi mồi siết chặt tấm lưng gầy của Lưu Diệp Minh. Bà nội Lưu vỗ mạnh lưng hắn, giở giọng quở trách: “Sao về không chịu gọi cho bà. Thằng nghịch tử này lại không chịu ăn uống sao? Đã gầy đi như vậy rồi…”
Lưu Diệp Minh không khỏi vui sướng: “Bà ơi, bà lên ở với con đi.”
Bà nội Lưu nghe vậy thì thất thần buông tay ra: “Bà ở đây vẫn rất tốt mà.”
Lưu Diệp Minh: “Bà sợ bọn họ cướp đấy sao? Không sao đâu bà, theo pháp luật những thứ đó là ba mẹ con để lại cho con. Bọn họ có làm gì cũng không được phép bán đi. Con có thể lấy lại bất kì lúc nào.”
“Bà, bà lên ở với con đi.”
Bà nội Lưu muốn ở cùng Lưu Diệp Minh, nhưng ở đây thì phải làm sao? Bàn thờ và mộ của chồng, của con trai, con dâu thì làm sao? Mảnh đất để lại cho Lưu Diệp Minh nữa…
“Con vào nhà trước đi, chuyện này để bà suy nghĩ thêm.”
Bà nhì ra phía sau Lưu Diệp Minh, Trần Đình Y thấy bà nhìn mình thì cuối đầu: “Con chào bà, con là bạn của Diệp Diệp, con tên Đình Y, bà cứ gọi con là Đình Đình hay Y Y cũng được.”
Bà nội Lưu: “Vậy à, vậy Đình Đình còn cũng mau vào nhà. Hai đứa về đây sớm như vậy chắc đã chạy xe xuyên đêm nhỉ.”
Cả ba người cùng vào nhà, tiếng mắng chửi vẫn chưa dứt. Bà nội Lưu quát: “Anh chị chửi xong chưa. Câm miệng hết đi, sáng bừng mắt à cãi nhau rồi.”
Hai người họ thấy Lưu Diệp Minh như nhìn thấy quỷ, Hạ Nghệ chưa kịp định hình miệng đã nhanh hơn não: “Về đây làm gì, tiền tháng này sao còn chưa gởi về?”
Chỉ mới qua tháng mấy giờ đồng hồ mà đã nghẹn túi đòi tiền. Cũng may trước đó có nhắc Tào Cận không cần chuyển tiền cho họ nữa.
“Thím hỏi vậy à ý con không được phép về đây sao?”
Hạ Nghệ cứng họng không nói gì, Lưu Diệp Minh đi lại phía bàn thờ vái lạy: “Ba mẹ, con mới về.”
Lưu Thịnh là người đầu tiên phản ứng: “Con về từ khi nào, sao k nói sớm với mọi người.”
Lưu Diệp Minh: “Đây là nhà con, con đi về thế nào cũng còn phải xin ý kiến sao?”
Lưu Thịnh câm nín. Bà nội Lưu thương con đều như nhau, ai cũng chia đều. Chỉ là Lưu Thịnh ăn chơi bài bạc, Hạ Nghệ tiêu xài hoang phí, những gì có trong tay đều bán đi hết rồi. Vì bà mà Lưu Diệp Minh mới cho họ ở trong căn nhà này. Người đứng tên lúc trước là ba mẹ Lưu, bọn họ mất rồi quyền sở hữu từ lâu đã thuộc về Lưu Diệp Minh, bà nội Lưu chỉ đề phòng vợ chồng Lưu Thịnh tận 18 năm để mới an tâm sang tên cho Lưu Diệp Minh.
“Ở lâu rồi, nên cũng quên mất chủ nhà là ai.” Bà nội Lưu nói. “Hai đứa mệt rồi lên phòng nghỉ ngơi đi, bà làm ít đồ cho hai đứa ăn sáng.”
Lưu Diệp Minh đáp lời bà, xong dẫn Trần Đình Y lên phòng mình. Bà nội Lưu cũng vào bếp làm đồ ăn. Cả căn phòng khách chỉ còn lại Hạ Nghệ là Lưu Thịnh, Hạ Nghệ tái mét mặt mũi: “Làm sao bây giờ.”
Lưu Thịnh: “Bà bình tĩnh lại đi, nó không về đây luôn đâu. Chỉ cần mẹ còn ở đây, nó sẽ không dám làm gì cả.”
Hạ Nghệ lúc này mới bình tĩnh lại: “Cũng tại ông, năm đó ông chịu đứng ra làm người giám hộ cho thằng đó, là giờ cũng không lay lắt như vậy.”
Lưu Thịnh: “Tôi cũng không nghĩ mẹ sẽ để cho gia đình là người giám hộ cho Diệp Minh, cả mẹ cũng không phải là người đại diện pháp luật cho nó. Mẹ đề phòng luôn cả tôi đây.”