Nghị Úy đánh tiếng trước với Trần Đình Y, mục đích muốn quan xác thái độ của y như thế nào. Lúc đầu Trần Đình Y có vẻ do dự, sau lại thở dài bảo được.
Trần Đình Y nhìn Lưu Diệp Minh trên giường bệnh vẫn còn đeo máy thở, trong lòng khẽ run lên một cái. Cảm giác sợ hãi khi phải đối mặt với việc bản thân sắp mất đi thứ gì đó khiến Trần Đình Y không khỏi khó chịu.
Tào Cận từ bên ngoài đi vào, ánh mắt hơi có phần tránh né Trần Đình Y: “Diệp Diệp chưa tỉnh sao?”
Trần Đình Y lắc đầu. Tào Cận cũng không nói gì thêm, chỉ bên cạnh lặng lẽ quan sát Lưu Diệp Minh, cả căn phòng rơi vào im lặng, bên tai chỉ vang lên tiếng máy móc lạnh lẽo. Trong không gian tĩnh mịch, đột nhiên Trần Đình Y lên tiếng: “Đã có chuyện gì xảy ra?”
Tào Cận mím môi do dự, sau đó chỉ đáp: “Nếu anh muốn biết, chờ Diệp Diệp tỉnh sẽ nói với anh. Tôi chỉ có thể nói với anh, dù chúng ta đã có chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng thứ Nghị Úy nhắm đến khác hoàn toàn với chúng ta, cái lão ta muốn là mạng người. Bản án tử trong người Diệp Diệp là thứ dễ bị người khác nắm thóp nhất. Đừng để chuyện này kéo dài nữa.”
Nói rồi không chờ Trần Đình Y phản hồi, Tào Cận đã rời đi. Chí Vân chờ sẵn ở cuối hành lang, thấy Tào Cận đi ra đã vội chạy đến bên cạnh: “Tiểu Cận, có thể Nghị Úy sẽ đến đây sớm, chúng ta nên chuẩn bị thôi.”
Chí Vân chờ Tào Cận mãi không nói gì, chỉ thấy cậu như người mất hồn nhìn chằm chằm vào Chí Vân, ánh mắt đầy những tâm sự khó nói thành lời. Đây là lần đầu tiên Tào Cận dùng ánh mắt này dành cho hắn, khiến hắn cảm thấy có chút xẩu hổ. Nhưng rất lâu sau Tào Cận vẫn chưa có động thái gì, Chí Vân cũng dần bắt đầu lo lắng thành loạn: “Tiểu Cận, em không sao chứ? Tiểu Cận, em đừng làm anh sợ, em sao vậy? Tiểu Cận?”
Gọi lâu như vậy, Tào Cận vẫn đứng bất động nhìn hắn, Chí Vân toang chạy đi gọi bác sĩ, thì tay bị nắm kéo lại. Chí Vân kích động: “Tiểu Cận, em sao vậy? Em làm anh lo lắm.”
Tào Cận nhìn vào mắt Chí Vân, khẽ cau mày, sau đó hạ thấp âm giọng cất tiếng hỏi: “Lí Chí Vân, anh thật sự yêu tôi không?”
Chí Vân bị đánh úp bất ngờ, không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng lại vô thức trả lời rất nhanh theo bản năng. Hắn có cảm giác, chỉ cần bản thân do dự thêm một giây nữa thôi, sẽ có gì đó vụt mất khỏi bàn tay mình: “Có, anh là thật lòng yêu em. Chuyện trước kia là anh sai, anh không đúng. Em không cần tha thứ cho anh, chỉ cầu em cho anh bên cạnh em thôi.”
Chí Vân vẫn còn luyên thuyên, thì trước mắt bỗng có một bóng người lao đến ôm chằm lấy hắn, hai tay siết chặg eo hắn đến mức muốn hòa tan cơ thể cả hai vào nhau. Chí Vân vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chợt cảm giác phần áo trước ngực mình có cảm giác ướt ướt. Chí Vận hơi lạc giọng: “Tiểu Cận… em…”
“Câm miệng.” Lời còn chưa dứt đã bị Tào Cận quát cắt ngang. Chí Vân cũng biết thân mình, không lên tiếng nữa. Hắn cũng vòng tay qua ôm chặt người trong lòng, hắn cuối đầu hôn lên tóc của Tào Cận. Hắn hôn xong không đã nghiền, còn cố hít hà mùi hương trên tóc. Chí Vân muốn cả mùi hương trên người Tào Cận đều phải được khắc ghi trong tâm trí mình, mãi mãi không thể quên.
Tào Cận ôm hắn rất lâu, không chịu buông ra, mà Chí Vân cũng đồng dạng có suy nghĩ giống vậy. Tào Cận cất giọng thỏ thẻ: “Anh sau này không được chơi đùa tôi.”
Chí Vân siết chặt vòng tay của mình thêm chút nữa cười mãn nguyện: “Không chơi đùa em.”
Tào Cận: “Không được rời bỏ tôi.”
Chí Vân: “Không bỏ rơi em.”
Tào Cận: “Càng không được chán ghét tôi.”
Chí Vân: “Sẽ không chán ghét em, không chơi đùa em, vĩnh viễn yêu em. Trung thành với em.”
Chí Vân lập lại từng lời một của Tào Cận. Chí Vân không biết vì sao Tào Cận lại đột nhiên tha thứ cho hắn như vậy, đến mãi về sau hắn mới biết. Ba lần Tào Cận chứng kiến cảnh Lưu Diệp Minh cấp cứu, cũng là ba lần thấy Trần Đình Y lo lắng sẽ mất đi Lưu Diệp Minh có bao nhiêu khổ sở.
Lần tội tệ nhất mà Tào Cận thấy Trần Đình Y gần như muốn chết theo Lưu Diệp Minh là vào hôm xảy ra tai nạn. Suy sụp, tuyệt vọng, sỡ hãi là những gì mà Trần Đình Y trải qua. Đến tận khi Lưu Diệp Minh phải lệ núi quay phim và nhập viện vì không khí trên đó, Trần Đình Y trong đêm lạnh rét, nhưng cả người lại đổ đầy mồ hôi. Trong mắt lần nữa hiện lên những cảm xúc cũ, chỉ là lần này lại mãnh liệt hơn trước. Rồi cuối cùng là lần này.
Những đều này khiến Tào Cận nhớ lại cái hôm mà bản thân vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa Chí Vân và Chu Thanh Phong. Khi biết Chí Vân vì mình mà từ bỏ quyền thừa kế gia tộc, Tào Cận liền muốn lao lên đấm cho tên ngu này một đấm. Nhưng câu nói của Chu Thanh Phong đã vô tình khiến trái tim mang theo sự phòng bị yếu ớt một phát vỡ tan: “Lí Chí Vân, hơn ai hết chính mày là đứa biết rõ nhất trên thương trường có bao nhiêu gia tộc căm hận Lí gia. Mày nghĩ mày từ bỏ quyền thừa kế là sẽ thoát khỏi tầm ngắm của đám ô hợp đó sao? Chúng nó còn cầu mày chết nhanh đi kìa, chỉ tiếc là muốn săn chim bay, thì phải có thợ săn cầm cung. Mày đoán xem, tiếp theo ai sẽ là thợ săn giơ cung về phía con chim, tưởng chừng như đang bay tự do trên trời kia.”
Chí Vân cười lạnh một cái: “Cho dù thợ săn có giỏi thế nào, nếu tao là con chim kia thì tao nhất định sẽ không rơi vào tay ai cả.”
Chu Thanh Phong đưa mu bàn tay lau đi vết máu ở khóe môi: “Ngay cả Lí tổng chắc cũng không ngờ con trai mình sẽ có ngày như thế này nhỉ.”
Chí Vân: “Ha ha ha, mày yên tâm đi. Chỉ cần tao không chết oan ở ngoài đường, thì tao sẽ mãi được ba tao chống lưng. Vì vậy mày cũng nên từ bỏ ý định làm tổn hại Tiểu Cận đi… Chu Thanh Phong, mày không xứng”