" Nàng tiên cá " kia chậm rãi lên thành bể lấy hơi, lại tiếp tục uốn lượn đến vùng nước khác trình diễn. Quân Thiên Hàn bấy giờ mới buông lỏng cánh tay, môi mỏng cọ lên má em vài cái, cố tình xụ mặt làm nũng: " Bé yêu, em chỉ được nhìn anh! Cô ta có chỗ nào đẹp cơ chứ, Hàn Hàn của em chẳng phải đáng xem hơn cái người ăn mặc hở hang đó sao? "
Phong Miên hai mắt tròn xoe, tuy chưa biết anh chồng đang ghen, nhưng vẫn thuận ý để hắn muốn làm gì thì làm, còn việc của em là ngắm cá thôi. Gần như nửa tiếng đồng hồ kế tiếp, bé con kéo theo A Văn chạy tứ phương tám hướng, chỗ nào thấy có gì lạ là xông ngay tới. A Văn cũng tò mò nên phấn khởi nối đuôi em, Quân Thiên Hàn thì bất đắc dĩ mang trên mình nghĩa vụ trọng đại đi đằng sau quản trẻ nhỏ.
Mãi đến một giờ sau, bọn họ mới đặt chân xuống tầng hầm dưới lòng đất. Nơi này chiếm diện tích vô cùng rộng, độ cao ước lượng khoảng hơn tám mét. Có lẽ quá chân thật, em nhỏ ghé sát mặt kính để nhìn rõ đại dương rộng lớn ngoài kia. Vài con sứa biển bơi lại, làn da trắng sáng của chúng ánh bạc, chầm chậm dùng lực đẩy của nước vẽ nên vòng cung hoàn mỹ trước mặt Phong Miên.
Đàn cá Mandarin rẽ sóng dưới làn bọt biển bơi tới, đây là chủng loài với tên gọi khác là cá Trạng Nguyên, hiện được mệnh danh là sinh vật biển đẹp nhất. Cũng chẳng biết họ làm sao để tiếp cận chúng phạm vi gần như vậy, nhưng giống cá xinh xắn này có vẻ khá thân thiện, vài con cụng nhẹ vào lớp kính cứ như muốn chơi đùa với bé con vậy. Sự kết hợp hoàn hảo giữa xanh dương và đỏ cam là đặc trưng của cá Mandarin, vô tình lại trở thành biểu tượng rực rỡ nhất chốn đại dương.
Phía bên kia vang lên nhiều tiếng hô lớn nhỏ, đèn flash điện thoại bật lia lịa, chào đón vị vua của đại dương thu nhỏ, cá mập Epaulette. Vì đảm bảo an toàn nhất định, khu vực xung quanh chỉ có sự hiện diện của loài cá mập mang tính chất thuộc dạng hiền lành. Nhưng số lần chúng xuất hiện quá hiếm, có khi vài tháng mới bắt gặp một lần, thật sự phải nói nay là một ngày vô cùng may mắn đối với du khách đến tham quan nơi đây.
Ngay chính giữa trung tâm rộng lớn là khu ẩm thực dạng hình cầu, nó gần giống như các lều trại nghỉ dưỡng tại khu du lịch biển. Thiết kế xây dựng điêu khắc từ thân cây cổ thụ lớn, chất liệu gỗ hoàn toàn là thật. Quân Thiên Hàn tìm chỗ ngồi cho hai nhóc con, hắn thì qua bàn bên kia lựa đồ ăn nhanh. Liếc mắt một chút liền thấy món khoái khẩu của Bảo Bảo, nhanh chóng gắp phần vừa ăn. Chưa biết chính xác A Văn thích gì, Quân Thiên Hàn lấy thêm dĩa khác chọn mỗi loại vài miếng rồi bưng ra.
" Có... nhiều quá không ạ? " A Văn há hốc nhìn dĩa lớn đựng gần như gấp ba bên còn lại, tay cầm đũa cũng trở nên khó khăn.
Quân Thiên Hàn chẳng chút ngượng mồm bắt đầu diễn thuyết: " Bác ấy vừa bảo anh hôm nay làm thừa nhiều đồ ăn quá, đang không biết lát nữa xử lí kiểu gì. Coi như em giúp bác ấy ăn nhiều một chút, trả ơn phần quà vừa nãy cũng vừa hay? "
Lời nói dối hoàn hảo đến bất thường, A Văn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng cậu nhóc vẫn ngượng ngùng gật đầu. Từ sáng đến giờ mải học bài, cũng chưa có gì bỏ vô bụng, có lẽ nhóc sẽ ăn hết được dĩa lớn này thôi!
Hắn vừa lòng nhìn A Văn chậm rãi cắn từng miếng, mới quay đi tập trung xé nhỏ gà rán cho bé con. Di động trong túi chợt rung, Quân Thiên Hàn nói với em một tiếng, mới lau tay đứng dậy, rời đi nghe máy.
...
" Được, vậy ngày mai tôi gửi qua cho anh sau. " Kết thúc cuộc trò chuyện, hắn nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn sáu giờ tối. Nhanh quay lại chăm nốt cho em rồi còn về nữa, muộn rồi.
Hành lang hai bên thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện của nhân viên, ngẫu nhiên một vài người đi qua thấy Quân Thiên Hàn lập tức cúi chào. Hắn vừa đi thêm vài bước bèn chao đảo lùi về sau, thùng nước phía trước dội một chút xuống chân, ống quần nhuộm màu đen sẫm. Nhân viên va phải Thiên Hàn kia mặc dù bị ướt hết người, nhưng lập tức hốt hoảng hạ thấp đầu, rối rít lên tiếng: " Xin... xin lỗi ngài! Để tôi đưa ngài đi thay đồ! "
Vì sợ hãi, nhân viên nọ nào dám ngẩng đầu, người kia hoàn toàn không biết tình hình, tưởng tượng sắc mặt vị khách này hiện tại có bấy nhiêu tức giận, lại càng lo sợ hơn.
Quân Thiên Hàn lặng yên một lúc, mới hiếu kì nghiêng đầu, âm giọng khe khẽ lên tiếng: " Lương Bình? Sao mày lại ở đây? "
Cơ thể người trước cứng đờ, chầm chậm ngẩng đầu lên, đôi đồng tử mở to, ấp úng mãi chưa thốt nên lời nào. Có trời mới biết gã hiện tại lòng rối như tơ vò, rõ ràng chỉ cần mở miệng nói ra thôi, thật sự muốn hỏi rất nhiều điều mà, nhưng đành bất khả kháng rời mắt đi chỗ khác.
" Làm thêm? " Một đáp án gần như khẳng định.
Lương Bình bình tĩnh gật nhẹ, thân thể dần thả lòng, không hèn mọn tránh mặt hắn nữa, gã mạnh mẽ mà đối diện: " Bình thường làm ở chỗ khác. Tuần trước tôi thấy ở đây tuyển nhân viên bán thời gian vào những ngày cao điểm, bèn ứng tuyển vào. " Lương một ngày làm như vậy sẽ rất cao, đủ để gã lo toàn bộ chi phí cần thiết, thậm chí tiết kiệm được vài đồng. Không nhiều, nhưng đáng giá.
Ngược lại, Quân Thiên Hàn lại ngạc nhiên nhìn gã, gần như chế nhạo mà thốt lên: " Số tiền đó còn chưa đủ để mày lo cho cuộc sống à? Hay tiêu hết rồi nên đi làm vài ba cái việc lặt vặt này? "
Không chỉ cho lão Lương số tiền lớn, Quân Thiên Hàn đưa riêng cho gã một khoản chi phí nữa, đảm bảo đủ để Lương Bình ăn học đến nơi đến chốn. Thế mà gã đáp lại kì vọng của hắn như này đây. Chẳng lẽ bây giờ ngay tại nơi lộ thiên đánh tên này nhừ tử?
Lương Bình dường như biết hắn đang nghĩ cái gì, cười nhạt chậm rãi nhếch khoé môi: " Yên tâm, tôi vẫn đang tập trung học, chỉ là ngày nào rảnh sẽ tranh thủ kiếm việc làm ổn định. Số tiền của cậu, vốn là chưa tiêu đồng nào. Nhưng... "
Gã siết chặt tay, đau khổ nói: " Ông già đó hãm sâu vào cờ bạc rượu chè, lấy tiền của cậu đi đánh hết sạch. Chả được đồng nào còn vay nặng lãi, bèn lục lọi phòng tôi trộm số tiền kia đi, lao đầu vào cái nơi chó chết đó rồi thua liên tiếp. Tôi biết được thì có thể làm gì đây? Về sau đi làm thêm, tiền đó cũng bị trộm mất, thật sự thảm không nỡ nhìn mà. "
Quân Thiên Hàn lặng yên lắng nghe, một lời cũng chẳng nói. Lương Bình như sực nhớ ra cái gì, ném luôn vấn đề của mình qua một bên, chăm chú nhìn hắn: " A Văn... em ấy tới cùng cậu không? "
Gã nghe thấy tiếng gió lướt qua tai, rất nhẹ, người nọ đáp lại một từ rất ngắn gọn: " Có. "
Lương Bình hiếm khi thật lòng mà nở nụ cười, muốn nói với hắn cho gã đi gặp em một chút. Nhưng biết mình chưa đủ tư cách, đành nuốt lại lời trên môi. Quân Thiên Hàn thế mà lại thẳng thừng bước qua gã. Vốn cho rằng không còn phép màu nào nữa, Lương Bình khổ sở mím môi, bỗng thấy người kia vừa đi vừa nói: " Đứng từ xa, cậu có thể nhìn em ấy. "
Gã cứ nghĩ mình đang mơ, hồi thần liền nhanh chóng chạy theo, mặc kệ thân thể đang dính nước ướt nhẹp, chuyện này có quan trọng hơn việc gặp người thương sao?
Quân Thiên Hàn quay trở lại, thấy cả hai đều đã ăn uống no nê, hắn mỉm cười lau miệng cho em, nhịn hết nổi miết nhẹ đôi môi mềm mại ấy, đặt lên trán bé con một nụ hôn. Lương Bình chỉ thoáng sửng sốt trước cảnh này, lực chú ý bèn tập trung lên cậu nhóc ngoan ngoãn nhu thuận kia. Gã cứ thế lẳng lặng không tiếng động mà nhìn, khắc ghi từng cử chỉ dù là nhỏ nhất của A Văn vào trong mắt. Thật sự rất nhớ...
Dõi theo bóng dáng gầy yếu kia rời đi, lần đầu tiên trong đời Lương Bình cảm nhận được thế nào gọi là hạnh phúc. Giản đơn, lại bình yên đến thế.
Thật tốt, Thiên Hàn có thể chăm sóc cho người thương của gã. Em được ăn ngon, được mặc đẹp, được đi học, đến những nơi xa xỉ như này, còn cả tình yêu thương vô hạn, những thứ trước kia em chưa từng có được. A Văn thật sự lạc quan vui vẻ hơn trước rất nhiều. Hình ảnh hoàn toàn đối lập với quá khứ đen tối mà gã gây ra.
Cuối cùng đành lập lời thề mà hứa hẹn, từng bước phá vỡ bức tường ngăn cách ấy.
" Văn Văn, đợi anh nhé... "