A Văn đi học trở lại, vì đã nghỉ vài năm nên chương trình không theo kịp, cậu nhóc chuyên tâm ôn tập nốt năm nay để sang năm thi luôn vào cấp ba.
Bé con rất ngoan, em ngồi bên cạnh cậu nhóc, thỉnh thoảng sẽ tò mò nhìn ảnh minh hoạ trong sách giáo khoa. A Văn rất để ý em, đôi khi chăm chú giải thích một số vấn đề cơ bản cho Bảo Bảo, cũng chẳng biết em nhỏ có hiểu gì không, chỉ gật gật đầu.
Năm giờ chiều.
Phong Miên không làm phiền cậu nhóc nữa, em có việc bận mất rồi, rất quan trọng.
Từ khi Quân Thiên Hàn lên Đại học, em rất ít khi được đi đón hắn, bởi vì trường khá xa nhà. Nay là một ngày vô cùng vui vẻ đối với em, bé con hớn hở vô tủ quần áo tìm đồ thật đẹp mặc đi đón anh trai.
Cuối cùng, em chọn cho mình được áo sơ mi rộng cùng quần jean ngắn, hoàn thành viên mãn với một chiếc nơ nhỏ xinh trên cổ.
Phong Miên cực kì hào hứng, mẹ cho phép em tự mình đến chỗ anh trai. Vệ sĩ nhìn cậu chủ hăng hái chạy lại thì hốt hoảng giơ cả hai tay ra phía trước: " Tiểu thiếu gia, cậu chạy chậm thôi, coi chừng té. "
" Dạ! " Em ngồi yên vị tại ghế sau, đung đưa đầu dừa nhỏ nhắn của mình: " Chú mau đi đi ạ! Bảo Bảo sẵn sàng rồi! "
Vệ sĩ nghe vậy than ngắn thở dài, chúng ta đâu phải đi đánh trận đâu thiếu gia à.
" Tiểu thiếu gia, trường của Quân thiếu khá xa, sẽ mất một lúc lâu mới đến đó ạ. "
" Không sao, cháu đợi được mà! " Bình thường em đợi hắn từ sáng đến chiều luôn đó, việc này đối với em chẳng có gì khó khăn cả. Nhưng quãng đường quá xa, chẳng mất bao lâu Phong Miên mệt mỏi thiếp đi mất. Vệ sĩ cẩn thận tấp xe vào lề đường, chỉnh lại điều hoà, đắp tấm chăn mỏng lên cho cậu chủ rồi mới khởi động đi tiếp.
Xe đi thẳng vào sân trường, dừng tại bóng râm thoáng mát. Người đàn ông diện vest đen ngay ngắn đi ra sau mở cửa cho tiểu thiếu gia, em nhanh chân bước xuống.
Một đứa nhóc quá đỗi xinh đẹp chạy vòng quanh sân trường, phía sau còn có vệ sĩ đi sau che ô, nhìn kiểu gì cũng không dời mắt nổi. Sinh viên túm lại hỏi han Phong Miên, đều bị chặn lại.
" Xin lỗi, thiếu gia chúng tôi có chút sợ người lạ, mọi người đừng chen lấn như vậy. "
" Được được, bọn em hiểu rồi. Bé con, nhóc đến tìm ai? " Cô gái bím tóc ngồi xuống nhìn em, tươi cười lên tiếng. Bé con này quá đẹp, thật sự cô không nỡ rời mắt. Nhìn đôi mắt to tròn kia đi, còn đôi môi anh đào chúm chím nữa!
" Dạ, tìm Hàn Hàn của bé. "
Ừm, giọng còn rất êm tai.
" Hàn Hàn? Là ai vậy? " Mọi người xì xào bàn tán, có quan hệ rộng đến đâu họ cũng không thể từ mỗi cái tên mà tìm ra người luôn được.
" Là Quân Thiên Hàn thiếu gia. " Vệ sĩ thay mặt cậu chủ nói ra danh tính hắn. Tan học sân trường náo nhiệt ồn ào nhưng vẫn không thấy người đâu, anh ta sợ em chạy linh tinh rồi lại ốm ra đấy mất. Lúc ấy chưa kịp nghe phu nhân trách phạt đã khổ sở với vị Quân thiếu kia rồi.
" À, sinh viên năm nhất hả? Đàn em đó hình như đang ở văn phòng khoa thì phải. "
" Tên nhóc đó giỏi như vậy, chắc giáo viên cho đi làm nghiên cứu khoa học luôn rồi. Trời ơi ghen tị quá đi à, mới năm nhất đó má. "
Phong Miên ngơ ngác nhìn xung quanh, Hàn Hàn của bé không có ở đây. Bình thường chẳng bao giờ em phải đi tìm hắn cả, bởi vì anh trai sẽ đứng chờ, sau đó vẫy tay với em nữa.
" Bạn nhỏ, anh biết cậu ấy đang ở đâu đó, để anh dẫn em đi được không? "
Ai đó nắm lấy bàn tay em, bé con giật mình lùi lại cảnh giác nhìn y. Người nọ có chút sửng sốt, rất nhanh liền mỉm cười. Tuy nhiên cảm giác mang lại từ sự niềm nở đó khiến em đề phòng, thậm chí là sợ hãi. Y chỉnh lại tay áo bị lệch, cúi đầu với vệ sĩ bên cạnh.
" Tôi là đàn anh của Thiên Hàn, để tôi đưa bạn nhỏ này đến chỗ em ấy. " Y hơi híp mắt nhìn chằm chằm Phong Miên, dường như chẳng hề phát hiện sự bài xích của em mà tiến đến gần.
" Học trưởng Từ mà phải không? Anh ấy chưa về nữa hở? " Vài nữ sinh thì thầm bàn tán, đùn đẩy trách móc nhau: " Sao nãy mày bảo thấy anh ấy ra cổng trường rồi! Chuẩn bị tinh thần đi, xíu mình xin số ảnh! "
Vệ sĩ bảo vệ trước người tiểu thiếu gia, mang kinh nghiệm bồi dưỡng hơn chục năm ra ngăn chặn hành động của y, thẳng thắn từ chối: " Cậu dẫn đường đi. "
" Được ạ. " Từ Khang mỉm cười đưa hai người đến văn phòng, trên đường đi không nói thêm bất cứ lời nào, nhưng ánh mắt luôn di động trên người em. Phong Miên vốn sợ người lạ, ấm ức muốn khóc.
Chưa bao giờ em gặp ai như vậy cả, y hoàn toàn khác với anh trai. Bé con muốn nhanh thấy Hàn Hàn, em sẽ kể với anh!
" Thiên Hàn chắc vẫn còn trong đây, anh đưa bạn nhỏ vào gặp anh em nhé? " Từ Khang gõ cửa, thân mật cúi xuống xoa đầu em.
Cánh tay y bị hất mạnh ra.
" Anh làm gì vậy? " Ngực hắn phập phồng lên xuống, hơi mất sức vì tăng tốc độ chạy.
Phong Miên bám chặt eo hắn, Quân Thiên Hàn cúi xuống, môi chạm lên tóc em. Hắn bình tĩnh thở ra, ôm siết bảo bối vào lòng, lạnh lùng nhìn y, trong mắt không có lấy tia cảm xúc dao động nào, nhưng hoàn toàn có thể nhìn ra hắn đang mất kiểm soát. Vệ sĩ thức thời cúi đầu với Quân Thiên Hàn, nhanh chóng rời đi.
Từ Khang ngẩn người mấy giây, thú vị thật. Y lùi về sau một bước. " Anh cứ nghĩ Thiên Hàn đang ở trong phòng nên có chút mạo phạm. Xin lỗi em, làm phiền r... "
" Tôi hỏi anh vừa làm gì em ấy? " Âm giọng hắn trầm đi thấy rõ. Bảo bối trong lòng đang run rẩy, em sợ y.