Edit: Gián
Beta: RedHorn
Lần này Bạch Nghênh Đình trở về, nghe nói là muốn an cư lạc nghiệp ở quê hương, lấy vợ sinh con, mở trường tư thục.
Tám năm nay Tuyết Hoài chưa gặp người này, gặp lại thì phát hiện ra người này đã nhiễm một ít thói hư tật xấu, cùng với phong thái của một đại ca ca trí thức của tám năm trước quá khác biệt.
Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, hai bên có hay lui tới nói chuyện với nhau thì y cũng chỉ xem đó là người bình thường mà xã giao, sau đó lại phát hiện Bạch gia hình như đang có ý định làm mối cho y và Bạch Nghênh Đình, y liền đóng cửa từ chối tiếp khách, nói ra ngoài là mình muốn tập trung chuẩn bị lễ vật cho ông bà ngoại.
Tính ra thì lời này cũng không phải là nói dối.
Chính xác là y cũng đang chuẩn bị đi xem lễ vật để mang đến cho các lão nhân gia: Thượng phẩm tiên thảo hoàn (hoàn là thuốc viên) cùng một rương bàn đào, giao hàng trên thiên đình từ nào giờ chậm rì rì, mấy đứa Thanh điểu giao hàng nhanh thì cũng hay lười biếng, y không thể làm gì khác hơn là ở nhà chờ giao hàng. Thâm Hoa Đài không có gì vội, y rảnh rỗi cứ nằm lười ở nhà, không có chuyện gì lớn thì không ra khỏi nhà.
Bạch gia bên kia cứ giao cho Tuyết Tông đánh thái cực đi.
Tuyết Hoài chỉ bác bỏ đề nghị của Tuyết Tông để y và Bạch Nghênh Đình bái huynh đệ: "Đến lúc đó ca ca đệ đệ khắp thiên hạ, người không chê phiền nhưng con phiền, cha à, cha giúp con đẩy xuống đi, có cái gì mà không thể chứ? Còn có Vân Thác công tử lần trước, người ta rõ ràng không có ý gì với con, mà cha làm như toàn bộ người trong thiên hạ này thích con trai của cha ấy."
Tuyết Tông ưu sầu nhìn y: "Cha cũng là sợ sau này con lớn lên, đến một người yêu cũng không có. Cha luôn cảm thấy trên đời này có rất nhiều trai ngoan gái tốt, thế nhưng người hợp với con sao cha tìm hoài hổng có? Liễu di luôn nói nhóc Bạch kia không tệ, nhưng sao cha thấy nó không được chút nào, quá cổ hủ, đọc sách nhiều chính là như vậy đấy, đầu óc không khai mở linh quang."
Sau khi nói xong, lại nghiêm mặt nói tiếp: "Nhưng mà, cái tên tiểu tử họ Vân kia tuyệt đối là có ý với con! Cha là người từng trải, gừng càng già càng cay, con là đứa nhóc xui xẻo, thế mà cũng không tin cha?"
Tuyết Hoài nói cho có lệ: "Vậy chờ lớn xíu nữa rồi nói tiếp, con lớn lên, chỉ bên cạnh phụ thân, không phải tốt hơn sao?"
Tuyết Tông cười: "Ôi cái miệng nhỏ thật ngọt. Vậy được, cha chờ con có bản lĩnh cưới vợ đi, cha không giục nữa."
Tuyết Hoài: "..."
Y tiễn Tuyết Tông, vị đương gia giúp mình chắn hoa đào ra ngoài, yên tâm mà chui về phòng ở trong đó nuôi nấm qua ngày.
Lần trước từ đổ thị* về nhà, y đém ô kim linh thạch đổi thành huyền thiết kia và phong ấn mười con dơi ma, đem nguyên trạng cất vào trong một cái hộp quà tinh xảo, đồng thời nghiêm cấm người trong nhà không được ra vào phòng của y, đặc biệt còn cảnh cáo Liễu thị.
*cho ai hông nhớ thì đổ là trong đổ phường là phường đánh bạc á, còn thị là chợ
Còn lại thì cứ đợi cá cắn câu thôi.
Ba ngày sau, quả nhiên xảy ra chuyện.
Liễu thị không để ý lời nhắc nhở, sẵn dịp lúc không có người liền vào phòng của Tuyết Hoài, mở cái hộp gỗ quý giá kia.
Trong nháy mắt khi bà ta chạm vào huyền thuyết, mười con dơi ma hung hãn khai phá phong ấn, giương miệng to như chậu máu hung hắn cắn tới, hàm răng sắc nhọn cùng móng vuốt đáng sợ cắn xé làn da và áo bào đẹp đẽ của bà.
Người này dù sao cũng là phu nhân cao quý lãnh diễm sợ tới mức hét ầm lên, mỗi con dơi to bằng nửa cánh tay bị giam cầm khiến đỏ bừng đôi mắt, như thủy triều mà bao vây lấy bà, người khác nhìn vào chỉ thấy ớn lạnh và đau đớn, bà ta hét lên: "Aaaa! Đây là cái gì! Lấy ra! Lấy ra đi!"
Mọi người nghe tiếng thét sợ hãi của bà liền chạy tới, đều bị đàn dơi hung ác bức lui. Còn con thao thiết Tuyết Hoài nuôi trong phòng vẫn nấp kín, chờ có con dơi giương vuốt muốn cắn cổ bà ta thì mới nghe theo lời dặn của Tuyết Hoài, bẹp bẹp đem dơi nhét vào bụng ăn no.
Tuyết Hoài khoan thai tới chậm.
Liễu thị sợ đến mức hoa dung thất sắc, chỉ vào Tuyết Hoài vừa nói vừa cười: "Ngươi, Tuyết Hoài, Tiểu Hoài, tại sao trong phòng con lại nuôi những vật như thế này!" Lúc đầu bà có thái độ ác ý, điên cuồng muốn chỉ trích, nhưng nửa câu còn chưa nói xong liền cảm thấy như vậy không tốt cho lắm, giọng liền mềm nhũn, giả vờ lau nước mắt.
Tuyết Hà cũng chạy tới, thấy vết thương trên người mẫu thân mình vừa kinh vừa sợ, cái gì cũng không dám nói, chỉ ngồi chồm hổm ôm bà.
Tuyết Hoài tựa ở cạnh cửa, thanh âm lãnh tĩnh: "Ta nói rồi, không có sự cho phép của ta, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào phòng ta."
Liễu thị khóc càng thương tâm: "Liễu di chỉ là muốn giúp con dọn phòng, đổi cho con cái chăn mới, mấy đồ quý giá con lúc nào cũng bỏ trong cái hộp này, không bao giờ cất gọn, ta lo đồ của con bị cái con ác thú tham ăn kia ăn mất nên tiện tay dọn luôn. Tiểu Hoài, Liễu di không cố ý, nhưng không nghĩ tới phòng con lại nuôi mấy thứ này?"
Tuyết Hoài nói: "Liễu di, ta nhớ rõ tháng này ta đã nhắc đi nhắc lại mọi người đến bốn năm lần, phòng của ta ai cũng không được vào, đây là thứ nhất. Thứ hai, huyền thiết phong ấn dơi quỷ, là ta dự định lấy máu chúng nó đến Thâm Hoa Đài để làm chất dẫn kiếm linh, mới mua về mấy ngày nay."
Nói đến đây, y nhìn vào trong phòng một chút, con thao thiết vẫn còn đang nhai con dơi nửa chết nửa sống, bị y nhìn, liền ngẩng đầu vô tội nhìn chủ nhân.
Tuyết Hoài phất tay: "Ăn tiếp đi."
Sau đó tiếp tục nói: "Thứ ba, Liễu di à."
Tuyết Hà nghe y dùng giọng nói này liền phát hiện - giọng điệu này của Tuyết Hoài giống y như mười ngày trước khi hắn tự tiến xông đến phòng của y!
Trong chớp nhoáng này, một suy đoán đáng sợ hiện lên trong đầu hắn: Tuyết Hoài cái gì cũng biết.
Y biết hai mẹ con hắn đối địch với y, biết bọn họ lén lút dùng thủ đoạn, đây không phải là nháo loạn ngày thường, Tuyết Hoài là đang chơi đùa! Đây mới chính là nguyên nhân gần đây Tuyết Hoài thay đổi thái độ với bọn họ!
Liễu thị còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Tuyết Hoài nghiêng đầu - đây là thói quen khi y nảy sinh ý tưởng độc ác nào đó để chỉnh người.
Tuyết Hoài hỏi: "Ta không ngờ Liễu di như vậy mà cũng sợ dơi, dù sao đám dơi ở Ma giới cả ngày đều bay theo đỉnh đầu ta, còn theo cả cha ta đều là do ngài nuôi mà nhở?"
"Tuy ta không biết ngài đây xuất phát từ mục đích gì, giám thị, rình mò, ta cũng không quan tâm, ta chỉ muốn hỏi một vấn đề, có một cái cửa ngầm ở phía dưới căn phòng sau hậu viện, có thể cho phép ta đi vào giúp bà quét dọn không? Dù sao ta cũng là có lòng hảo tâm, giúp người nhà dọn dẹp, dù sao cũng không thể đem con thao thiết tới dùng được, đúng không?"
Chung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng rơi của cây kim. Những gia nô chạy tới xem cũng là người ở Tuyết gia này mấy chục năm, dù có thấp kém cỡ nào cũng nhận ra được Nhị phu nhân đang nổi giận.
Nghe chuyện...chuyện này có thể khiến phu nhân sẽ không nhìn thấy được ánh sáng.
Sau khi Tuyết Hoài nói xong, hướng bên trong làm một thủ thế, đó là biểu thị cho phép con ác thú đi ra cửa.
Con ác thú nghe lời y, nghe nửa hiểu nửa không, chỉ mông lung cảm giác là mình bị phê bình, vì vậy bi phẫn xông ra cửa, trong tiếng kinh hô của gia đinh nhảy lên trời - sau đó đáp xuống mặt đất cách đó hai mươi trượng, xong rồi lại uy phong lẫm liệt du đãng trên bầu trời một vòng, khi nhảy xuống tiếp thì trong miệng ngậm thêm vài con dơi - chúng nó đã bị cắn chết, ma chướng dần lui, dần dần hiện rõ trước mặt mọi người.
Tuyết Hoài quét mắt nhìn mọi người: "Tục ngữ có câu việc xấu trong nhà không đưa ra ngoài, việc này còn chưa tính, ta cũng tin tưởng Liễu di cũng không cố ý. Về phần cửa ngầm, chờ cha ta trở về, mời cha định đoạt."
Y nhìn về phía Tuyết Hà run rẩy ôm chặt Liễu thị, tự nhiên giật mình cảm giác mình mới là người xấu - không khỏi cười một tiếng, nghênh ngang mà đi.
Buổi chiều, Tuyết Tông từ Thâm Hoa Đài trở về, Tuyết Hoài không gặp ông, bảo lão nô đem chuyện từ đầu đến cuối kể lại cho ông biết.
Nghĩ đến mật thất sau hậu viện kia, bởi vì Tuyết Hoài đã thả tin tức ra, cho nên không có người dám động, nên việc tiêu hủy cũng không dám. Tuyết Tông xanh mặt dẫn người tra xét, quả nhiên tìm được hơm trăm con dơi ma ở bên trong. Liễu thị cũng thừa nhận dùng những con dơi ma này giám thị hành tung của bọn họ.
Đêm ấy, Tuyết Tông tức giận đến bỏ ăn. Vẫn là lão nô trăn trở đến hỏi Tuyết Hoài: "Tâm tình của lão gia hiện giờ rất kém, Nhị phu nhân và tiểu thiếu gia xử lý như thế nào, hay là thiếu chủ đến định đoạt."
Sinh ý của Tuyết gia từ xưa tới nay là buôn bán quân hỏa, cho nên trong nhà cũng có tư ngục, còn là được chính chủ nhân của Bắc Thiên Phù Lê cung kiến tạo - năm đó thiên giới rung chuyển, Tinh Bàn gặp chuyện không may, ma vật dùng để trấn áp được bắt bỏ vào trong thiên lao không ít, pháp khí trấn ma thiếu thốn, Tuyết gia tình nguyện quyên góp tám tòa nhà, cùng mấy vạn khóa trấn ma.
Khi đó Tuyết Hoài còn nhỏ, đi trên đường cũng hay tóm mấy ma vật đi nộp, nên đối với nơi này rất quen thuộc.
Thấy Tuyết Hoài không nói lời nào, lão nô lại nói: "Việc này có thể lớn có thể nhỏ, thiếu chủ, may mà ngài phát hiện...Nói là giám thị, thực tế có thể còn có nhiều chuyện nữa. Lão gia bên kia cũng cực kỳ nguy hiểm, Thâm Hoa Đài nếu có thêm một bí mật, lão gia cũng không nói cho ngài biết, đều bị mấy con dơi nghe hết, vậy phải làm sao đây? Lão gia vô cùng tức giận. Tiên phu nhân nếu còn thì cũng không nhiều chuyện đến vậy."
Người mà lão nô nói đến là mẫu thân của Tuyết Hoài, Mộ Dung Mật. Là người làm lâu năm nhất ở đây, tâm đều nghiêng về phía mẹ ruột Tuyết Hoài cho nên lão nô cũng không vừa mắt Liễu thị.
Tuyết Hoài nửa khoác cái áo choàng trắng mỏng ngâm mình trong ôn tuyền, trầm mặc không nói.
Vị thiếu chủ này từ trước tới nay có thù tất báo, mọi việc đều phải minh bạch, lúc này lựa chọn tốt nhất đối với y mà nói - khiến Tuyết Tông hưu thê.
Nhưng Tuyết Tông thích dung mạo của Liễu thị, bằng không sẽ không lấy một nữ nhân không quyền không thế, kiến thức thiển cận lấy về nhà. Liễu thị cũng có khôn khéo, tính toán riêng của bà, nhưng lúc đầu cũng coi như có vài phần tình cảm đối với Tuyết Tông. Lúc trước khi Tuyết Tông theo đuổi bà thì cũng một dạng ba hoa chích chòe, lừa người về tới nhà.
Vừa vào tới nhà, con trai suýt chút nữa không được chấp nhận, Tuyết Tông lại cà lơ phất phơ, người hầu trong nhà đều hướng về Mộ Dung Mật đã quá cố, cho nên đối với bà vô cùng khách khí. Về điểm này, tình cảm chỉ sợ cũng dần hao mòn, cho nên lúc này mới có động cơ hạ sát thủ.
Một người như vậy, nói thế nào chăng nữa vẫn là vừa đáng thương vừa đáng trách.
Tuyết Hoài là người dễ mềm lòng, nhưng cũng tuyệt đối không mềm lòng đối với mẹ con đã hại chết mình ở kiếp trước.
Tuyết Hoài miễn cưỡng nói: "Bắt vào ngục tra tấn, dùng gia pháp xử trí. Mà thời gian giam bà giảm xuống một chút, ba ngày sau thả ra, để bà trở về nhà mẹ đẻ đi. Về phần có hưu thê hay không, ân oán tình cừu của trưởng bối thì cứ để họ xử lý, chỉ cần đừng đổ lên đầu ta, những thứ khác mặc kệ đi."
Lão nô nói: "Thiếu chủ, còn tiểu thiếu gia thì sao?"
"Tuyết Hà, nếu nó muốn cùng với mẹ nó thì cứ để nó đi." Tuyết Hoài nói, "Nó lớn rồi, phải biết cái gì là đúng mực. Còn nữa, nói nó đừng có đến cầu xin ta, làm chuyện sai thì phải trả giá lớn, nó xin một lần, ta khiến mẫu thân nó ở ngục tù một năm."
Lão nô rời đi.
Tuyết Hoài tiếp tục ngâm mình trong suối nước nóng.
Tạm thời giải quyết xong chuyện bên này, y một chút cũng không vui. Nói chung thì cũng không phải anh em hòa thuận, gia đình viên mãn là chuyện tốt, nếu như ở kiếp trước, y có thể sẽ vì chuyện nhỏ này mà vô cùng vui vẻ, nhưng y đã làm lại một đời, chỉ cảm thấy nó không ý nghĩa.
Vừa vặn lúc trọng sinh là năm mười sáu tuổi, y có chút tham lam suy nghĩ, nếu như nhỏ nữa là tốt rồi, sao không cho y trở về lúc bảy tám tuổi, để có thể hưởng thụ một chút của hạnh phúc?
Y nhớ mẫu thân.
Lúc này, có một con Thanh điểu phành phạch bay tới, đứng trên một tảng đá ở ôn tuyền, cúi đầu thả xuống một cái đĩa bạc.
Trên đĩa đựng một túi thơm cũ kỹ, màu sắc vừa cũ vừa mới, hiển nhiên là trước đây rất lâu đã có người làm một nửa, không hoàn thành nó, sau đó lại được sửa sang lại.
Cái này nhìn rất cũ, màu sắc và hoa văn kiểu dáng thịnh hành của mười năm trước. Tuyết Hoài vươn cánh tay từ trong nước ra, cầm lên nhìn một chút - bên trong đựng bạch chỉ và bội lan (tên các vị thuốc), đây là hương liệu mà y thích nhất.
Kiếp trước vì phải ra chiến trường nên y không thể dùng túi thơm, treo túi thơm bên người nhìn rất là kỳ, kiếp này lại càng thêm yêu thích, bắt đầu huân hương, thỉnh thoảng cũng đeo túi thơm bên người, y thích thành nghiện, bình thường cũng hay thay đổi nhưng không ai biết y chỉ thích nhất một mùi.
"Cái này là?" Y hỏi thanh điểu.
Thanh điểu nói: "Là một người gửi cho ta ở tiệm dược liệu của Thần Nông tìm được, là vật cũ của mẫu thân Tuyết thiếu chủ. Năm ấy, Mộ Dung phu nhân trằn trọc cầu y, đi qua rất nhiều địa phương, có nhiều thứ không khỏi bị thất lạc. Cái thúi thơm này, chính là trước khi tạ thế nàng vì ngài mà thêu, chỉ tiếc là chưa hoàn thành. Khi đó phu nhân đã dùng hết lông phượng hoàng, sau đó giao lại cho thị nữ của y quán Thần Nông bảo quản, dự định khi nào có đủ nguyên liệu rồi thêu tiếp, thế nhưng sau đó bệnh tình của phu nhân càng ngày càng nghiêm trọng, cho nên vẫn chưa hoàn thành. Y quán đã thay đổi, nhưng túi thơm này vẫn chưa được cầm về."
Tuyết Hoài ngạc nhiên: "Thì ra là như vậy?"
Y cầm đến cẩn thận nhìn một chút. Hiển nhiên người sửa lại túi thơm này không thành thạo cho lắm, đường may tỉ mỉ nhưng không đẹp mắt, không biết phải mất bao nhiêu công phu mới thêu xong.
Trong túi thơm có đựng một tờ giấy đã ố vàng, trên đó viết:
Tuyết Hoài con ta, nguyện cho con như lan chi bội ngọc, cả đời không phụ thuộc bất kỳ ai, cho dù không có ai thì hương thơm vẫn không giảm.
Mộ Dung Mật và tiểu Hoài sinh thần mười tuổi.
Khi y chưa đến mười tuổi thì mẫu thân đã qua đời, cho nên đây là món quà dành cho sinh thần trong tương lai của y. Thời điểm ấy cậu bé sống trong danh môn quý tộc sẽ nhận được bội kiếm, túi hương, ngự linh thú các thứ.
Tuyệt sắc mẫu thân không tim không phổi của y cho tới tận bấy giờ chưa bao giờ tặng cho y món quà nào, nhiều lắm thì hôn trên mặt y mấy cái như thưởng cho, thế là xong. Khi đó ở trong nhà, không phải Tuyết Tông và Mộ Dung Mật yêu thương con trai, mà là hai cha con cùng nhau cưng chìu nàng.
Không ngờ nàng còn có thể chuẩn bị quà mừng cho y.
Tuyết Hoài cầm túi thơm, không biết phải nói gì.
Thanh điểu vỗ cánh: "Đồ đã đến, ta đi đây Tuyết thiếu chủ."
Tuyết Hoài gọi nó lại: "Chờ chút, ai đưa đến vậy? Tìm được nó ắt hẳn phải tốn không ít công phu ha? Ta muốn biết để cảm ơn hắn."
Thanh điểu nói: "Người kia bảo không cần phải nói cho ngài, chỉ mong muốn ngài và Mộ Dung phu nhân luôn vui vẻ, suốt đời vô lo. Trên cầu Nại Hà không cần có người chờ, nếu không bỏ xuống được thì ắt sẽ gặp lại."
- ----
Tác giả nói:
Vân ba tuổi: Tức phụ phụ đừng khổ sở, sờ đầu một cái ~
Hoàn chương 14