Tại một nơi trong trung tâm thương mại. Tiệm bán quần áo xa hoa và lộng lẫy.
Nguyệt Dao đi vào, nhân viên tiếp khách nhìn thấy cô ánh mắt xem thường cất giọng nói:
"Tên ăn mày không biết từ đâu chui vào đây rồi, nơi này không phải nơi để kẻ ăn mày như cô có thể vào"
Nguyệt Dao nhíu mày hỏi:
"Chỗ của các cô không biết tiếp khách sao, bên ngoài thì đề chữ ' KHÁCH HÀNG LÀ THƯỢNG ĐẾ ' sao mà giờ lại nói khinh người như vậy". Tiếng nói của Nguyệt Dao cũng khiến vài người chú ý.
"Tôi muốn gắp quản lý của các người để xem đây có phải là cách dạy dỗ nhân viên không", Nguyệt Dạo lạnh nhạt chậm rãi mở miệng.
Nhân viên tiếp khách đuối lí cất to giọng nói: "Quản lý của tao không phải tên ăn mày như cô có thể gặp được", người nhân viên vênh váo hất cằm vênh váo nói lớn.
Lúc đó, Lục Thiệu Phong cũng tới đó để mua quà thọ yến cho ông. Đột nhiên nghe thấy tiếng trách mắng của nhân viên phục vụ từ tiệm quần áo phát ra.
Lục Thiệu Phong liếc nhìn người trợ lý của mình Hắc Hải, Hắc Hải hiểu ý vội vàng chạy tới hỏi:
"Ở đây xảy ra chuyện gì vậy", tiếng nói lạnh lùng của Hắc Hải vang lên.
Nhìn thấy Hắc Hải, nhân viên phục vụ đã nhận ra ngay là trợ lý của Boss lớn. Vội vàng cúi chào. Bởi Lục Thiệu Phong rất ít khi ra mặt, những công việc như quản lý việc như vậy cũng là Hắc Hải làm nên những nhân viên quen thuộc với khuôn mặt Hắc Hải hơn.
Lúc này, Nguyệt Dao bên cạnh cũng đã thấy người trợ lý này cung kính cũng nhận ra phần nào. Nhìn thấy Lục Thiệu Huân cặp mắt Nguyệt Dao đột nhiên trở nên sáng chói vô cùng giảo hoạt.
Cô cất giọng nói đáng yêu trong trẻo, dễ nghe của mình:
"Nguyên lai là quản lý của tiệm này, tôi vừa mới đến chưa kịp mua đồ, nhân viên cửa hàng đã lên tiếng chỉ trích nói lời nhục mạ, đuổi tôi đi, quản lý không nên đền bù cho tôi chút gì sao"
Nghe thấy giọng nói trong trẻo của người phụ nữ, Lục Thiệu Phong quay đầu nhìn lại đã thấy người phụ nữ xinh đẹp, ánh mắt sáng ngời. Chợt sững sờ một hồi. Dạ Nguyệt Dao bước lại gần chỗ Lục Thiệu Phong và Hắc Hải. Đưa con mắt xinh đẹp nhìn soi mói nhìn Lục Thiệu Phong. Cảm nhận được một đôi mắt đánh giá về phía mình từ Nguyệt Dao. Lục Thiệu Phong trầm giọng hỏi:
" Vậy cô muốn đền bù cái gì ? "
Nhìn người đàn ông dáng người săn chắc cao gần 1m9, làn da màu lúa mạch quyến rũ. Khuôn mặt đẹp đẽ, tinh xảo như tạc tượng, đôi mắt sắc bén lạnh lùng, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng gợi cảm để khiến cô gái nào nhìn vào cũng mê mẩn. Dạ Nguyệt Dao sững sờ một chút, ho nhẹ để che mất sự thất thố vừa rồi của mình rồi cất giọng nói:
"Tôi chỉ muốn đền bù một chút tổn thất về danh dự hay là .... chú có thể cho tôi mượn chút tiền không, tôi hứa là sẽ trả lại mà"
Lục Thiệu Phong nghe thấy cô gọi chính mình là "chú" chợt cau mày nghĩ: mình đã già đến vậy rồi sao. Hắc Hải bên cạnh khoé môi có chút giật giật thầm nghĩ: vậy mà có người dám gọi Lão đại bằng "chú", ai cũng xưng một tiếng ngài để gọi Lão đại để thể hiện sự tôn kính và lấy lòng, một phần là vì lão đại rất đẹp mà còn rất yêu nghiệt sao có thể gọi bằng chú được, Hắc Hải thầm nghĩ trong lòng.
Đột nhiên Lục Thiệu Phong lên tiếng nói: "Cũng được, nhưng từ giờ không được tôi gọi bằng ' chú ' nữa". Lục Thiệu Phong cắn răng nói.
Nghe vậy Nguyệt Dao cười tươi như hoa nói: "Cảm ơn, chú" , thấy có gì đó sai sai Nguyệt Dao vội nén cười rồi nói lại: "À nhầm, ngài". Nguyệt Dao cười tủm tỉm rồi nói tiếp: "Ngài cũng đi mua đồ?, tôi có thể đi cùng ngài chọn đồ chứ"
Lục Thiệu Phong nghĩ một chút rồi gật đầu đáp trả. Ở bên cạnh nhân viên và Hắc Hải đã kinh ngạc không tin nổi. Bình thường ai mà không biết Lục Thiệu Phong là người trầm mặc, ít nói, lạnh lùng, không gần nữ sắc chứ. Ở bên này Hắc Hải đang suy nghĩ đến đau đầu thì bên kia Lục Thiệu Phong đã cùng với Nguyệt Dao đi chọn đồ.
☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️