Âu Thiên Hoàng tiến lại bên cạnh Nguyệt Dao,"Nguyệt Dao, em có sao không?"
Nguyệt Dao chợt phản ứng lại, quay sang nhìn Âu Thiên Hoàng:"Không có gì, em ổn, chỉ là có chút sợ mà thôi"
Vẻ mặt của Âu Thiên Hoàng, Trần Gia Kiên và cả Lý Luân người luôn điềm tĩnh cũng như là gặp quỷ.
Em của tôi ơi, đây là vẻ mặt sợ hãi của em sao. Ba người đồng loạt quay sang nhìn thi thể tên sát thủ đã bị cắt đứt cổ, chết không nhắm mắt kia. Ngươi chết thật oan ức a.
Lục Thiệu Phong thấy Nguyệt Dao không thấy tổn thương gì, trong lòng cũng thở ra một hơi, một tia lo lắng mà ngay cả bản thân mình cũng không phát hiện.
"Chúng ta đi thôi, phải xử lý Đống thi thể này trước đã", Trần Gia Kiên lên tiếng nói.
Lục Thiệu Phong:"Hắc Hải, thi thể này giao ngươi xử lý"
Mọi chuyện sắp xếp ổn thỏa.
Cả bốn người đều quay sang nhìn về hướng Nguyệt Dao.
"Nguyệt Dao, chuyện chúng ta giết những người này là bí mật, em không được nói cho ai được chứ", Lý Luân nhẹ giọng nói.
"Lý Luân ca ca, em biết, những chuyện như này em hiểu, mà chính em cũng giết một người", Dạ Nguyệt Dao cẩn thận nói, nhưng không có vẻ sợ hãi như người mới lần đầu giết người.
Cô biết những người này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô nếu cô chứng kiến mà không có bất kì hành động gì để chứng minh, để che giấu tung tích có khi sẽ giết cô để diệt khẩu luôn.
"Có lẽ cô bé không ngây thơ như những gì họ nghĩ", ba người thầm nghĩ trong lòng.
"Được rồi, mọi người về thôi, Nguyệt Dao em đi cùng các anh chứ", Âu Thiên Hoàng lên tiếng hỏi.
"Được, để em gọi điện cho ông báo tin đã"
Dạ Tư Xuyên nghe cô bình an cũng được an lòng, thấy cô xin đi cùng mấy người kia lúc đầu cũng lo lắng nhưng nghe cô thuyết phục nên cũng đồng ý.
"Vậy cháu đi nha ông", Nguyệt Dao giọng nói có chút vui vẻ.
"Được rồi, cháu đi đi, nhớ cẩn thận đấy",ai bảo cháu là cháu gái cưng của ông cơ chứ, Dạ Tư Xuyên thở dài.
"Chúng ta đi thôi, ông em đã cho rồi", Nguyệt Dao quay đầu lại nói với Âu Thiên Hoàng.
Lý Luân:"Bây giờ chúng ta về Cẩm Viên ăn tối trước đã, rồi nghỉ tại đó, Thiệu Phong được chứ?"
"Ừ, về đó đi"
Nguyệt Dao:"Đó là nhà của ngài Lục?"
"Ừ, đó là nhà của Thiệu Phong", Trần Gia Kiên vẻ mặt quỷ dị.
Mọi người cùng nhau quay về Cẩm Viên.
\*\*\*\*\*
Tại Cẩm Viên, Nguyệt Dao khá ngạc nhiên bởi phong cách bày biện rất đẹp mắt, mặc dù Dạ gia cũng vô cùng lớn đẹp nhưng lại khiến cho ta cảm giác ngột ngạt, nhưng ở Cẩm Viên này thì lại cực kì thoải mái, tự nhiên.
Bên trong phòng ăn đã được bày sẵn đồ ăn, Nguyệt Dao mặc dù thường hay ăn những đồ ăn ngon của đầu bếp Dạ gia, cũng chưa phải chưa từng nhìn thấy các món ăn cao cấp nhưng đồ ăn ở Cẩm Viên lại với cùng ngon miệng, không nhàm chán.
Nguyệt Dao tươi cười nói:
"Cảm ơn, Lục Thiệu Phong\~"
Lần đầu nghe thấy Nguyệt Dao gọi hẳn tên mình như vậy, trái tim Lục Thiệu Phong không khỏi nhảy lên một cái. Vẻ mặt có chút lúng túng:"Ừ, ăn đi"
Ăn cơm xong mọi người ai cũng đều về phòng của mình, mọi người đều đã có phòng riêng, chỉ có Nguyệt Dao là người chưa từng đến Cẩm Viên nên không có phòng.
Phòng Nguyệt Dao được xếp ngay bên cạnh phòng của Lục Thiệu Phong.
Đêm tối, tại Cẩm Viên. Nguyệt Dao nằm hồi lâu nhưng không ngủ được, chắc tại tính cảnh giác quá cao của cô khi ở chỗ lạ. Nguyệt Dao thức dậy đi loanh quanh đâu đó một lúc.
☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️