"Thư Di, sao hôm nay chị lại đến đây? Chẳng phải Minh Triết đã nói chị sẽ nhường vai diễn này lại cho em hay sao?"
Trước thái độ bất ngờ của Tuyết Lệ đang đứng trước mặt, Thư Di vẫn tỏ ra ung dung. Cô ngồi vắt chân lên ghế, khóe môi khẽ cong lên, tựa như đang hài lòng. Tay cầm kịch bản, hai mắt cô dán chặt vào nó, Thư Di muốn nghiên cứu thật kỹ. Đây là bộ phim rất có tiềm năng, cô muốn dùng nó để nâng cao tên tuổi của mình.
Tuyết Lệ thấy Thư Di hời hợt như vậy, cô ta tức muốn điên lên, trợn mắt trợn mũi, hận chẳng thể ăn tươi nuốt sống người trước mặt: "Chị Di, chị có nghe em nói không thế?" Cô ta gầm gừ, bàn tay cuộn chặt lại.
Người trước mặt là đang coi thường cô ta có phải hay khi?
"Cô nếu không còn vấn đề gì nữa thì cảm phiền tránh ra chỗ khác, tôi còn phải tập kịch bản." Thư Di ngẩng đầu lên, lạnh lùng quăng cho cô ta một câu: "Tuyết Lệ, cô nên nhớ, giờ cô chỉ là nghệ sĩ dưới trướng tôi mà thôi. Tôi làm gì chưa đến lượt cô phải biết. Nhiệm vụ của cô là gì thì hãy làm tốt nó đi, cẩn thận sau này cô lại bị phong sát bây giờ." Cô trực tiếp cảnh cáo.
Hừ.
Kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác như cô ta, Thư Di chịu mở miệng nói chuyện đã là tốt lắm rồi đấy.
Tuyết Lệ cảm thấy bản thân mình bị Thư Di sỉ nhục, mắt mũi cô ta liền trợn ngược lên: "Sao chị có thể nói như vậy? Anh Minh Triết có biết chị hôm nay có mặt ở đây không? Anh ấy đã kêu chị giao vai diễn này cho em còn gì." Cô ta tức muốn hộc máu, ba vạch đen đã nổi đầy trên trán, bàn tay siết càng ngày càng chặt.
"Đây là chuyện giữa hai chúng tôi, cô không cần phải quan tâm." Thư Di khoanh tay trước ngực, cao giọng nói: "Cô đừng có tưởng hiện giờ cô được công ty nâng đỡ mà muốn trèo lên đầu lên cổ tôi ngồi. Minh Triết không phải bố tôi, sao tôi phải nghe lời. Tôi đã nói rồi, cô mà còn đứng đây nữa thì đừng có trách."
Nếu chẳng phải Thư Di có khả năng nhẫn nhịn tốt thì cô đã xông lên tát cho người phụ nữ trước mặt mấy cái rồi ấy chứ.
Ranh con mà đòi ở đó lên giọng với cô à?
"Chị cứ chờ đó, tôi nhất định sẽ nói với Minh Triết, lấy lại công bằng." Tuyết Lệ tức giận nhưng chẳng thể làm gì cả, cô ta hậm hực xoay người rời đi. Tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt tràn đầy lửa giận vẫn dán chặt lên người Thư Di.
Nhưng cô chả để tâm, cô ta thích làm gì thì cứ làm.
Tuyết Lệ không nuốt trôi được cơn giận này, cô ta lôi điện thoại ra báo tin với Minh Triết.
Quả nhiên, một lát sau, hàng chục cuộc điện thoại từ người đàn ông đó gọi đến cho Thư Di. Cô chẳng những không nghe mà trực tiếp dập máy luôn, vì Thư Di biết chắc chắn nguyên nhân Minh Triết gọi cho cô là vì muốn Thư Di nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhường lại vai diễn cho Tuyết Lệ.
Nhưng cô đâu có ngu.
Anh ta thừa hơi thì cứ ngồi đó mà gọi đi.
Cùng lúc đó, Tuyết Lệ được thợ trang điểm tạo hình cho, nhìn dáng dấp của cô ta vô cùng xinh đẹp, chỉ kém Thư Di một chút. Nhớ lại kiếp trước, vì ngoại hình cô ta bắt mắt nên mới được chọn vào vai nữ chính trong phim.
Qua một thời gian, trong phòng truyền ra tiếng quát đến từ đạo diễn: "Tuyết Lệ, cô là diễn viên, nhưng cô có biết diễn hay không vậy? Ngoại trừ trợn mắt, gào thét ra thì cô còn biết làm gì nữa? Tôi nói rồi, nhân vật này trọng tâm là cảm xúc, nhưng cô chẳng mang chút nét nào từ Họa Liêu Yên cả. Cô không diễn được thì đừng làm diễn viên nữa." Đạo diễn Trần nổi tiếng rất khắt khe trong khoản chọn diễn viên, lần này e là cô nàng Tuyết Lệ đó xong đời rồi.
Mắng đến như thế mà cô ta cứ trưng ra cái vẻ mặt bị người khác bắt nạt, khiến đạo diễn Trần bất lực đuổi cô ta ra ngoài. Nhưng cũng may, nay có Thư Di ở đây, ông cũng thêm phần yên tâm. Trong giới giải trí hiện giờ, người có năng lực rất ít, mà cô nàng Thư Di đó lại giỏi như vậy. Có lẽ nữ chính trong phim ông sẽ giao cho cô gái đó rồi.
Thư Di đã trang điểm xong, cô khoác trên mình hồng y đỏ thẫm, càng tôn lên nhan sắc xinh đẹp kia. Nghe đạo diễn mắng Tuyết Lệ, cô chẳng lấy làm lạ. Thật ra, người phụ nữ đó chẳng có chút năng lực nào, diễn xuất vô cùng mờ nhạt. Nhưng trước kia được Thư Di nâng đỡ, lại được Minh Triết rót vốn đầu tư, cho nên cô ta mới có thể một bước lên tiên.
Thậm chí, vì Tuyết Lệ, Minh Triết sẵn sàng bỏ tiền ra mua lại vị trí ảnh hậu cho cô ta.
Đến lượt Thư Di, cô ưỡn lưng đi thẳng về phía trước, tuy bắt gặp ánh mắt thù địch của Tuyết Lệ, nhưng cô chả mấy để tâm đến.
Bước vào trong, không khí trở nên lắng đọng hẳn.
Những người bên trong ngây ra khi nhìn thấy Thư Di trong tạo hình hồng y. Từ khí chất, phong thái, rồi vẻ đẹp đều như khuôn đúc với nữ chính Họa Liêu Yên trong kịch bản.
Quả nhiên là Thư Di.
Ai ai cũng cảm thán.
Đạo diễn Trần vui vẻ giao nhiệm vụ cho cô: "Thư Di, cô hãy diễn lại phân cảnh thứ hai trong kịch bản đi."