Không thấy được thần tình hoảng sợ của Đình Tấn như mong muốn, tên Đạo Tặc dẫn đầu này không khỏi cảm phẫn nộ.
- “Đã sắp chết lại còn mạnh miệng?!”
Thẹn quá hóa giận, hắn gằng giọng mà nói, bước chân nhấc lên đi chậm tới trước mặt Đình Tấn, vừa đi lại vừa tiếp tục nói thêm vào.
- “Nhìn lại tình hình xung quanh nơi này đi, ngươi nghĩ một tên pháp sư như ngươi có thể thoát được khỏi vòng vây của 30 người nghề nghiệp cận chiến sao?
Lại nói, đồng đội của ngươi đều đã bị hạ sát, hoặc đang khổ cực chống đỡ một nhóm đồng bạn của chúng ta vây công ở bên ngoài. Một mình ngươi đơn thân độc mã, muốn thoát đi trừ phi ngươi mọc ra cánh. Hắc hắc…”
Càng nói về sau, cơn phẫn nộ trong người tên Đạo Tặc như được giải tỏa ra bớt, gương mặt cũng trở nên đắc ý hơn.
- “Hahaha… hắn chỉ giỏi chơi trò hèn hạ và đánh lén thôi, sếp Lubu à.”
- “Đúng đúng, đứng trước sức mạnh tuyệt đối của chúng ta thì âm mưu quỷ kế của hắn coi như là vô dụng rồi.”
- “Hay chúng ta cứ mỗi người đá hắn một cước đến khi nào chết thì thôi nhỉ? Khà khà…”
- “Ây, ý kiến hay đó mày.”
…
Một đám người đứng phía sau lưng tên Đạo Tặc dẫn đầu kia không ngừng kêu gào lên, phụ họa theo, ý đồ muốn dùng lời nói của mình kích thích cho Đình Tấn phẫn nộ để có thể ghi hình lại được khoảnh khắc đó.
Chờ một hồi, đến khi đám người này náo xong, tên Đạo Tặc dẫn đầu, mang theo biệt hiệu ‘Lubu900ad’ trên đầu mình, lúc này đây cũng đã đi đến sát trước mặt Đình Tấn.
Ánh mắt hắn tràn ngập sự khinh thường, nhìn chằm chằm vào tròng mắt đen, cực kì tĩnh lặng của Đình Tấn tương tự như nhìn một kẻ chắc chắn phải chết.
- “Thế nào? Ngươi vẫn chưa hiểu được tình cảnh của mình hay là đang cố giả vờ bình tĩnh thế?”
Giọng nói trầm trầm, hắn tiếp tục hỏi lại Đình Tấn vấn đề cũ.
Bất quá, Đình Tấn vẫn là gương mặt không biểu tình, đứng thẳng sống lưng tại nơi đó, ánh mắt không hề né tránh, trực tiếp va chạm với cái nhìn soi mói của đối phương.
Chợt… Đình Tấn nhếch mép, nở một nụ cười tà nửa miệng, cặp mắt hắn thì hơi nheo lại, dường như đang mưu đồ điều gì đó trong đầu.
- “Mày cười cái gì?”
Tên Đạo Tặc Lubu này trông thấy nụ cười của Đình Tấn thì không khỏi cảm thấy khó hiểu, nhíu chặt đôi chân mày, gằn giọng quát lớn vào mặt đối phương.
- “Mày cười cái gì? Có gì đáng để cười?”
Tiếng quát to của hắn vô tình đã làm kinh động đến đám thuộc hạ ở phía sau. Từng tên đang thả lỏng người, không hề có phòng bị gì, thì liền lập tức lấy ra vũ khí, cất bước đi tới gần Đình Tấn, ý định muốn ra tay động thủ giết chết đối phương.
‘Soạt’
Nhưng bỗng nhiên, tên Đạo Tặc Lubu đột ngột vung tay lên, nắm tay siết chặt, ra hiệu cho đám thuộc hạ của mình ngừng lại hành động và giữ vững vị trí.
Ánh mắt hắn lại lom lom dò xét Đình Tấn thêm một lần kỹ lưỡng từ trên xuống dưới, rồi bất chợt thản nhiên hỏi một câu khá tối nghĩa, không liên quan gì lắm với tình cảnh hiện tại.
- “Tao nghe nói mày luôn đặt thiết lập giả thuyết hiện thực ở mức 100%. Có phải vậy không?"
‘Phập…’
-440
Bất thình lình, không hề có dấu hiệu nào báo trước, tên Đạo Tặc Lubu vừa nói dứt câu thì đột ngột vung dao găm trong tay lên, đâm đến lút cán vào bả vai của Đình Tấn, sát thương lớn đến nỗi đã rút đi hơn 40% lượng HP của hắn.
- “Cảm giác thế nào? Khà khà… Không ngờ Đệ Nhất Cao Thủ của Anh Hùng lại yếu ớt đến như vậy. Nếu ta công kích vào đầu thì đòn sát thương Chí Mạng chẳng phải đủ để kết liễu ngươi rồi sao.”
Ánh mắt khát máu như một con sói nhìn lấy miếng mồi ngon, hắn liếm liếm bờ môi mình khô khốc của mình, gắt giọng tra hỏi. Đồng thời, Lubu cũng bị ngạc nhiên vì sự yếu nhược của Đình Tấn.
Hắn nào có biết được rằng, bản thân Đình Tấn đang rơi vào trong trạng thái suy yếu, mất đi gần hết 75% điểm thuộc tính tổng thể. Ngay cả ống HP cũng chỉ còn lại 1.300 điểm, mà sức phòng thủ thì không cần phải nói rồi. Thế nên, chỉ chịu một đòn công kích đã lấy đi gần một nửa ống HP của Đình Tấn thì cũng là chuyện bình thường.
Ấy thế mà hành động của Đình Tấn lại tiếp tục vượt ra khỏi tưởng tượng của Lubu.
Đình Tấn không hề nhíu mày dù chỉ là một điểm nhỏ, gương mặt vô cảm chậm rãi cúi đầu xuống, hướng tầm nhìn của mình về phía con dao găm đang đâm vào trong cơ thể hắn.
Cảm giác đau nhói là có thật, không khác gì cảm giác bị thương thật sự như ở hiện thực. Tuy nhiên, trò chơi giả lập hình ảnh thì lại rất khác biệt, cơ thể hắn chỉ là giống như một cái gối bông mà thôi.
Dù bị đối phương đâm dao găm vào rất sâu nhưng máu tươi chỉ là phun trào ra bên ngoài đôi chút, chứ không hề dính lên trên áo vải của hắn.
- “Về nói lại với Henry, món nợ ngày hôm nay, ta sẽ trả đủ trong tương lai không xa.”
Từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía gương mặt tên Đạo Tặc Lubu đang kinh ngạc, cận kề ở trước mặt mình, Đình Tấn không nhanh không chậm mà nói. Hàm ý sẽ phục thù bên trong rất rõ ràng, không hề ẩn giấu tí nào.
- “Đó là vào một ngày khác, còn hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết!”
Bất quá, sau một giây kinh ngạc, tên Lubu liền nhếch miệng cười tà phản bác lại Đình Tấn bằng một câu mang đầy tính chất châm biếm. Vừa nói dứt lời, hắn vung tay quát lớn một tiếng.
- “GIẾT HẮN!”
Bước chân của tên Lubu cấp tốc lùi về phía sau, như muốn nhường chỗ cho đám thuộc hạ ra tay đánh hội đồng Đình Tấn. Còn bản thân hắn thì chỉ khoanh tay, sử dụng chức năng ghi hình của hệ thống để quay chụp lại cảnh tượng này đem về báo cáo.
Cũng không có gì phải lấy làm lạ với thái độ kiêu ngạo của tên Đạo Tặc Lubu này, đơn giản là vì trong mắt hắn, Đình Tấn ngay lúc này đây thực sự quá mức yếu nhược, hoàn toàn không giống như những gì mà người chơi vẫn thường đồn đại.
Trên đoạn đường chạy đi từ chỗ phục kích cho đến khu vực vách núi đá này, Đình Tấn gần như không hề có sức chống cự với những đòn công kích của nhóm người do Lubu chỉ huy, thậm chí hắn còn bỏ mặc cho đối phương đùa bỡn mình không khác gì một con rối.
Điều đó đã góp phần khiến cho Lubu và đám thuộc hạ cảm thấy tự tin hơn rất nhiều. Những nỗi lo lắng khi phải đối đầu với một người đàn ông có khả năng triệu hồi ra cả một đại quân vong linh, một thứ đủ sức để chống lại với cả một đoàn Lính Đánh Thuê cỡ lớn, cũng dần dần vơi bớt đi không ít.
Mãi cho đến khi dồn ép được Đình Tấn vào bước đường cùng như hiện tại, bọn họ mới vứt bỏ được nỗi lo lắng trong lòng và hoàn toàn tin tưởng rằng, đối phương đã không còn có thể sử dụng được bất cứ hậu chiêu gì nữa.
Ngoài việc Đình Tấn biểu hiện vô cảm, lạnh lùng khiến tên Lubu không thể thực hiện được nhiệm vụ được cấp trên giao cho thì những việc còn lại, hắn cũng chẳng thèm để trong đầu, kể cả những lời nói hâm dọa của Đình Tấn từ nãy đến giờ cũng là như vậy.
Hết thảy cũng vì trong mắt Lubu, Đình Tấn đã là một con cá nằm trên thớt, dù có biểu hiện ra thái độ lạnh lùng hay nói cái gì đi chăng nữa thì chắc chắn hắn cũng phải chết mà thôi. Tức giận với một kẻ như vậy thì quả thật không cần thiết lắm.
Cả đám thuộc hạ của tên Đạo Tặc Lubu ngay khi nghe được mệnh lệnh thì không hề do dự chút nào, lập tức cầm lên vũ khí xông tới Đình Tấn.
Tuy nhiên, vì khu vực này khá chật hẹp nên chỉ có một nửa, tức là khoảng 15 – 20 người hành động. Số còn lại thì giữ nguyên vị trí theo sự phân công của tên Lubu, đứng bao vây ở vòng ngoài, phòng ngừa có sơ sót gì đó xảy ra.
Thần sắc của những tên được phân công đi tới giải quyết Đình Tấn thì đều có vẻ như đang rất hưng phấn.
Phỏng chừng, nghĩ đến việc có thể tự tay hành hạ một tên Hội Trưởng của một thế lực lớn như [The Alliance], lại còn là người được mệnh danh Đệ Nhất Cao Thủ của Anh Hùng, khiến bọn họ cảm thấy rất kích thích, rất oai nếu có thể ghi lại đoạn phim để về khoe khoang.
Thế nhưng, tưởng chừng như mọi việc sẽ diễn ra suôn sẻ thì dị biến lại đột ngột xảy ra, ngay sau khi Đình Tấn không biết là vô tình hay cố ý lại vẫy nhẹ cánh tay mình.
‘Ầm ầm…’
Một loạt bốn, năm tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang lên liên hồi, vọng ra khắp cả khu vực rừng núi yên tĩnh xung quanh Đình Tấn.
Tiếp theo đó, dưới ánh mắt của hơn mấy chục người có mặt ở nơi này, một quả cầu ánh sáng màu trắng cực kì lóa mắt, lấy Đình Tấn làm tâm điểm, bất ngờ tản mát ra toàn bộ khu vực bán kính năm mét xung quanh hắn, chỉ chớp mắt đã nhấn chìm hết thảy mọi vật thể.
‘Xoẹt xoẹt xoẹt…’
-1000 -1000 -1000…
Ẩn giấu bên trong quả cầu ánh sáng chói mắt đó là hàng nghìn, hàng vạn tia lôi điện lập lòe tia sáng tím, kết thành từng chùm với nhau. Chúng xuyên thấu qua mọi thứ cản đường đi của mình, tựa như muốn hủy diệt tất cả.
Những tên người chơi đang xông tới, muốn công kích Đình Tấn đều bị mấy tia lôi điện này đâm trúng và gây ra một lượng lớn sát thương lên người.
- “Chu… chuyện gì thế này?!”
Tên Đạo Tặc thủ lĩnh Lubu trợn mắt há mồm, lắp bắp nói không nên lời. Dị tượng trước mắt hắn bất ngờ xảy ra, khiến hắn và cả đám thuộc hạ cũng không kịp trở tay.
Rất may mắn cho hắn, bởi vì muốn nhường chỗ cho đám đàn em, nên hắn đã lùi ra một đoạn dài, cách Đình Tấn có hơn 6, 7 mét, vượt ra khỏi tầm ảnh hưởng của tấm màn ánh sáng trắng cùng những tia lôi điện cực kì nguy hiểm kia.
- “Á…”
- “Chạy mau có lôi điện!”
- “A… aa… ta bị tê liệt rồi. Cứu mạng!”
…
Tiếng hét thảm không ngừng vang lên từ những tên thuộc hạ của gã Lubu, vừa xông tới muốn chém giết Đình Tấn lúc nãy. Nằm ở trung tâm khu vực ảnh hưởng của màn sáng, bọn chúng gần như đã lãnh đủ công kích của lôi điện ẩn giấu bên trong màn ánh sáng trắng.
Hơn thế nữa, lôi điện đó còn gây ra hiệu ứng "Tê Liệt", khiến cho những tên này dù có muốn rút lui, chạy trốn cũng không thể làm được, chỉ có thể đứng trơ ra đó mà chịu trận.
‘Vụt…’
Bỗng nhiên, trong khi đang đưa tay che bớt ánh sáng lóa mắt, tên Lubu chợt nhìn thấy một bóng người lao ra khỏi vùng bao trùm của quả cầu sáng trắng.
‘Bốp bịch bịch…’
-40 -40 -40…
Chưa kịp để hắn làm ra phản ứng gì thì đối phương đã tung ngay mấy cú đấm vào giữa ngay mặt hắn. Đến khi hắn kịp phục hồi lại tinh thần, muốn làm ra hành động phản công thì một loạt những tiếng nổ lớn tiếp tục vang lên.
‘Ầm ầm ầm ầm…’
-1000 -1000…
- “Gahhh…”
Một cảm giác tê dại như bị chích một luồng điện cao thế vào trong người khiến hắn kêu rên một cách đau đớn. Hai con số màu đỏ tươi xuất hiện bên trên đầu hắn, rút đi hơn 70% dung lượng của ống HP.
Xung quanh Lubu, đám thuộc hạ được hắn phân công đứng ở bên ngoài canh chừng cũng bị những tia lôi điện này đánh trúng. Sát thương không ngừng nổi lên trên đầu từng người, kèm theo đó là âm thanh tiếng nổ trộn lẫn một loạt những giọng rên rỉ trong đau đớn của bọn chúng.
Lubu có thể cảm giác được dòng điện này đang chạy dọc khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể của mình, cơ bắp trên người hắn cũng co giật liên hồi, đến nỗi cứng đờ ra do bị ảnh hưởng của lôi điện, dẫn đến tình trạng "Tê Liệt" không thể cử động.
Còn thân ảnh vừa công kích Lubu kia không ai khác hơn chính là Đình Tấn.
Ngay sau khi gây ra một loạt những vụ nổ lớn để khống chế lại Lubu cùng với đám thuộc hạ của hắn thì Đình Tấn không hề dừng lại dù chỉ một giây, cấp tốc lách người sang một bên, dùng tốc độ nhanh nhất cao chạy xa bay vào khu vực núi đá và rừng cây rậm rạp.
- “Ư… ư…”
- “Mẹ kiếp, đau vãi thật.”
- “Là cái gì vậy trời.”
…
Nói thì dài dòng nhưng mọi chuyện lại diễn ra rất nhanh. Trong khoảnh khắc màn ánh sáng lan tràn ra xung quanh đến khi kết thúc cũng chỉ mất có vài giây mà thôi.
Sát thương từ những tia lôi điện tuy rằng rất lớn và được cố định ở con số 1.000 điểm sát thương, nhưng nó lại rất phân tán, hầu như chỉ có tác dụng một hoặc hai lần lên mỗi người.
Bấy nhiêu đó là hoàn toàn không đủ để giết chết những tên người chơi 2x cấp với lượng HP cao đến hơn 3.000 điểm này.
- “Tên The Dawn đâu rồi?”
Không biết là ai hô lên đầu tiên, đã vô tình kéo sự chú ý của mọi người trở về nơi vách núi đá mà Đình Tấn vẫn đứng từ đầu đến giờ.
- “Hắn đang bỏ chạy kìa! Mau đuổi theo cho ta!”
Cũng vào thời điểm ấy, tên Đạo Tặc Lubu đã hoàn toàn khôi phục lại khả năng hành động. Hắn lập tức chỉ tay về phía bóng người vừa chạy kia, nộ hống một tiếng, ra lệnh cho đám thuộc hạ.
Bản thân hắn cũng không hề chậm trễ giây phút nào, bước chân cấp tốc dẫm mạnh lên trên mặt đất, phòng người lao nhanh về phía bóng người của Đình Tấn đang thấp thoáng, lúc ẩn lúc hiện sau những gốc cây.