Những cái hố hình dạng dấu chân xuất hiện trên từng mảng khói đen dày đặc đang trôi nổi theo dòng chảy xuống hố sâu mà không gây ra sự chú ý của bất cứ ai trong nhóm Đình Tấn.
Có lẽ vì khói đen dày đặc, lại thêm màn đêm không ánh sáng làm cho việc nhận diện một ít dị động nhỏ này rất khó với bọn họ.
Bất quá, với Đình Tấn thì khác, làn sóng tinh thần của hắn từng bước lan rộng ra mọi ngõ ngách nằm trong vùng bán kính 15 mét xung quanh mình.
Trong lúc đang nhắm mắt, Đình Tấn vẫn có thể cảm nhận được từng viên đá, ngọn cỏ xung quanh mình. Đặc biệt hơn nữa là đối với những mảng khói đen đang bồng bềnh trôi nổi trên mặt đất, hắn thấy được những gương mặt người đang kêu gào khóc thét rất thảm thiết.
Bọn họ như bị kẹt trong mảng khói đen, muốn đào thoát ra bên ngoài để tìm lấy tự do nhưng không thể. Hiện tại, sử dụng sóng tinh thần để nhìn lấy cảnh tượng này, hắn mới nhận ra một điều.
Mỗi lần màn khói đen bốc lên cao hay xuất hiện vòng xoáy thì đều không phải bị gió thổi lay động, mà thực chất là do một linh hồn bị kẹt ở bên trong đó đang vùng vẫy muốn thoát khỏi sự giam cầm của mảng khói đen để trốn ra bên ngoài.
Giống như một cái máy radar dò tìm, Đình Tấn vừa tản mát ra từng đợt sóng tinh thần, khuếch trương khoảng cách dò xét, vừa cẩn thận tìm kiếm sự xuất hiện của những vật thể kì lạ ở xung quanh.
Từ lúc phát hiện ra việc làn sóng tinh thần của mình có thể nhìn thấy được một số thực thể mà mắt thường không thể nhìn ra được, Đình Tấn đã nghi ngờ thứ gây ra cảm giác nguy hiểm cho hắn chính là một linh hồn nguy hiểm nào đó.
- “Hử?!”
Sóng tinh thần vừa lan rộng ra tới khoảng cách sáu, bảy mét thì bất thình lình, Đình Tấn phát hiện ra được, trong vùng bao phủ của sóng tinh thần xuất hiện một vật thể có kích cỡ khá to lớn và vị trí hiện giờ của nó là đang đứng ở trước mặt mình.
Cẩn thận dò xét lại một lần nữa, Đình Tấn cảm nhận được cái vật thể này dường như đang di chuyển tiến lại mình hơn, dù rằng tốc độ rất chậm nhưng khoảng cách đôi bên lúc này đã không còn quá xa nữa.
Với khoảng cách không đến mười mét này, cho dù là một người bình thường đi chăng nữa thì chỉ cần không quá năm hơi thở là đối phương đã có thể tiếp cận được hắn rồi.
Không nói một lời nào, Đình Tấn chầm chậm nhấc lên mí mắt, tay vòng ra sau rút thanh dao găm quân dụng, cắt cổ tay ngay tại vị trí động mạch máu một vết thương khá sâu.
- “Có phát hiện gì hả Tấn?”
Đang lúc hắn cúi người, quỳ một gối trên mặt đất, tập trung chà sát bàn tay của mình lên bề mặt đất đá lạnh lẽo để vẽ vòng tròn ma pháp thì lại nghe được giọng nói tràn ngập lo lắng, bất an của Long truyền đến bên tai mình.
Tuy nhiên, Đình Tấn không hề nói một lời nào đáp lại mà vẫn cắm cúi vẽ vời ký hiệu ma pháp, còn miệng thì lẩm bẩm thì thầm chú ngữ phức tạp.
Thấy Đình Tấn không trả lời mình, Long cũng có chút tức giận. Nhưng ngay khi hắn đang định lên tiếng phân tranh thì bị Rose kéo lại, ngăn cản.
- “Ngươi im lặng!”
Vẻ mặt của nàng lúc này thập phần ngưng trọng, đôi chân mày nhíu chặt, còn cặp mắt thì quét nhìn toàn cảnh xung quanh cẩn thận đề phòng.
Đưa tay lên giả vờ ngoáy ngoáy tai mình, Rose kích hoạt máy liên lạc, nhỏ giọng thì thầm, âm lượng chỉ đủ cho những người khác đeo máy liên lạc mới nghe được mà thôi.
- “Toàn đội giữ vững hiện trạng, không được làm ra hành động căng thẳng nào. Cẩn thận đề phòng có kẻ địch mai phục ở nơi này.”
Rose vừa nói dứt câu, cả nhóm 10 người không khỏi bị giật thót tim một cái. Bất quá, rất may nhờ có lời nhắc nhở trước đó của nàng, bọn họ mới sực nhớ lại mà không liếc mắt nhìn lung tung.
11 người vẫn cố gắng giả vờ trấn tĩnh, đứng im tại chỗ, nhưng ánh mắt thì không ngừng dáo dác ngó nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm ra thứ gì đó. Không ai nói lời nào, không gian chìm ngập vào trong một bầu không khí tĩnh lặng đáng sợ.
Đang tập trung triệu hồi kỹ năng, Đình Tấn cũng âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Quả thật giống như lời Rose nói, hắn đúng là phát hiện ra một kẻ đang ẩn thân, lén lút tiếp cận tới cả đội.
Thế nhưng có vẻ như tại thời điểm hắn phát hiện được kẻ địch thì đối phương vẫn chưa chú ý được điều này. Chính vì thế mà để tương kế tựu kế, Đình Tấn quyết định giả vờ không hay không biết gì mà âm thầm triệu hồi kỹ năng.
Chờ đến khi tên kia tiếp cận được tới bên cạnh mình thì mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, tới lúc đó chỉ cần hắn và cả nhóm hợp sức thì lập tức có thể dễ dàng bắt được đối phương.
Ấy vậy mà có đôi lúc, sự việc cũng không thể nào thuận lợi như những gì mà người ta vẫn mơ tưởng nghĩ tới.
‘Gào…’
Chỉ mới hoàn thành được một nửa vòng tròn ma pháp thì đột nhiên Đình Tấn liền nghe được một tiếng gào rống của dã thú vang vọng lên khắp cả khu vực này.
Giật thót tim một cái, hắn ngẩng đầu nhìn tới phía trước thì không hề trông thấy một kẻ nào, duy nhất chỉ có những màn khói đen là đang bị xốc lên, bay bổng tứ tung khắp nơi.
Nhưng đến khi hắn để ý nhìn kỹ lại thì có thể nhìn ra một bóng hình đang lướt đi bên trong màn khói đen dày đặc, bay tán loạn trước mặt mình. Bởi vì khói đen quá nhiều, không gian lại thiếu đi ánh sáng nên rất khó để nhìn rõ được diện mạo chân thực của đối phương.
Thứ duy nhất mà hắn biết chính là kẻ địch có kích cỡ thân thể rất lớn, rất khổng lồ, chiều cao thân thể khi đứng thẳng ít nhất cũng không dưới ba mét.
- “Toàn đội phòng thủ, yểm trợ cho Đình Tấn!”
Rose khàn giọng rống lên một tiếng, tay không chậm trễ, chớp mắt đã rút ra súng laser bóp cò bắn liên thanh về phía đám khói
‘Xoẹt xoẹt xoẹt…’
Từng viên đạn năng lượng lóe sáng lên trong đêm tối mờ mịt, lướt đi ngang qua những màn khói đen, chiếu sáng lên không gian bao phủ bên trong đó.
Đa phần những viên đạn năng lượng này đều không đánh trúng mục tiêu. Chúng lướt ngang qua màn khói đen rồi bay thẳng về phía những tảng đá dựng đứng xoay quanh hố sâu ở phía sau màn khói.
Chỉ có một vài viên đạn laser là thành công đánh lên thân ảnh ẩn nấp bên trong màn khói kia.
‘Gào… hống…’
Bị trúng đạn năng lượng của Rose, kẻ ẩn nấp ở bên trong màn khói không hề ngừng lại bước chân, mà chỉ kêu gào lên vài tiếng phẫn nộ, giận giữ trong cơn đau đớn.
- “CUỒNG NỘ! XUNG PHONG!”
Trông thấy cái bóng đang nhắm về phía Đình Tấn lao tới, Terrell không hề do dự dù chỉ là một giây. Hắn siết chặt búa thép trong tay, kích hoạt cả máy bay phản lực trên giáp lưng cùng với kỹ năng xông thẳng tới đối phương.
‘Ầm…’
Như một tia chớp lướt đi giữa màn đêm, Terrell tách đôi cả dòng chảy khói đen lượn lờ trên mặt đất ra làm hai, đầu búa thép đưa ra phía trước, trực diện va chạm với kẻ địch.
Lực xông tới mạnh mẽ như mãnh hổ vồ mồi, ấy vậy mà Terrell không hề cảm thấy đã đánh bay được đối phương. Mà ngược lại, hắn cảm giác như tốc độ lao tới của mình càng lúc càng chậm.
Những người ở bên ngoài nhìn vào thì chỉ thấy Terrell xông thẳng vào màn khói đen, âm thanh va chạm vang lên và dường như hắn đang bị chặn lại bởi một vật gì đó ở bên trong màn khói.
Trên mặt đất, tại những nơi Terrell lướt đi qua bỗng xuất hiện những cái rãnh nhỏ dài, sâu hoắm, trông giống hệt như dấu vết móng vuốt động vật cào xới lên.
Trần Hạo thấy tình thế có vẻ như càng lúc càng trở nên bất lợi với Terrell thì ngay tức khắc kích hoạt dị năng "Thạch Hóa" của mình, cùng với máy bay phản lực trên lưng giáp, đuổi tới trợ giúp Terrell.
Bất quá, đúng vào lúc này, từ bên trong màn khói bỗng truyền tới một giọng cười gian tà.
- “Khà khà khà… Bọn thầy tu chúng mày nghĩ là tao không biết bọn mày đã phát hiện sao? Muốn bẫy được tao thì bọn mày còn phải tập diễn thuật thêm nhiều.”
Âm thanh giọng nói trùng trùng điệp điệp đè lấp lên nhau, khiến người nghe như có cảm giác đang có bốn năm người cùng nói một lúc.
Tuy nhiên, tiếng cười tà đó lại làm cho Rose lập tức liên tưởng ngay đến một người.
- “T.O.A?!”
Nàng kinh ngạc đến nỗi tay đã quên phải bóp cò vì không thể nào ngờ rằng dù mình đã cẩn thận như vậy mà cũng bị phát hiện.
- “Đã đoán trúng nhưng không có thưởng, nếu không phải là vì đám bọn mày đột nhiên yên lặng đến kì lạ thì chắc tao cũng đã bị lừa rồi. Khà khà…”
T.O.A tiếp tục cười, cao giọng đùa lại một câu.
‘Bốp…’
Nhưng khi hắn chỉ vừa nói dứt lời thì không hề có một dấu hiệu báo trước nào, màn khói đen như bị một vật hình trụ gì đó xé rách ra làm hai.
Cùng lúc đó thì một âm thanh chát chúa vang lên kèm theo thân thể của Terrell như một quả đạn pháo, bay ngang ra bên ngoài, đầu nghẹo sang một bên, rõ ràng là bị một vật cứng quất mạnh trúng mặt khiến cho bất tỉnh nhân sự mất rồi.
Trần Hạo đúng lúc này cũng đã tiếp cận được T.O.A.
- “Địa Thứ!”
Hắn hét lớn một tiếng, chân đạp mạnh lên trên mặt đất, nhún người bay lên cao theo sự trợ giúp của máy bay phản lực trên lưng giáp.
Chỉ một giây ngay sau khi Trần Hạo dậm chân xuống đất, trên mặt đất đầy đá cuội cứng rắn trước màn khói đen đột ngột xộc lên một cây gai bằng đá cứng, mũi nhọn hoắt không thua gì một mũi thương.
- “Hừ… Trò trẻ con.”
Bóng ảnh ẩn hiện phía sau màn khói đen lượn lờ, tiếng hừ lạnh cùng giọng nói khinh thường của T.O.A lại truyền ra ngoài.
Hắn như đã đoán biết được sẽ có một cây ‘Địa Thứ’ sẽ công kích đến mình, bàn tay đã chậm rãi đưa ra trước mặt chờ sẵn. Chờ đến khi cây "Địa Thứ" đâm tới, T.O.A lách cổ tay, chộp lấy phần đầu nhọn rồi dùng lực vặn ngang.
‘Rắc…’
Lực lượng quá mạnh làm phần mũi nhọn của cây ‘Địa Thứ’ không thể chịu đựng nổi. Nương theo một tiếng gãy vỡ giòn tan, cây ‘Địa Thứ’ của Trần Hạo như một gây gỗ mục bị T.O.A bẻ gãy đến cả phần gốc.
Ấy vậy mà T.O.A vẫn chưa dừng lại tại đó, hắn ngẩng đầu nhìn lấy Trần Hạo đang bay với vận tốc bàn thờ tới trước mặt mình, bàn tay vẫn nắm lấy cây ‘Địa Thứ’ rồi sử dụng nó như một cây chày, vung ngang một cái.
- “Không ổn!”
Trần Hạo nhìn thấy tình cảnh này thì trong lòng thầm hô một tiếng, nhưng tốc độ lao tới quá nhanh làm hắn không thể khống chế được đường bay, chỉ có thể theo như phản xạ tự nhiên, đưa hai tay bắt chéo ra chặn trước mặt để bảo vệ phần đầu.
‘Ầm… rắc’
Cây ‘Địa Thứ’ chỉ trong chớp mắt đã va chạm với chủ nhân của mình, lực lượng quá mạnh làm một vật không có sức bền như nó lập tức vỡ vụn ra thành từng viên đá nhỏ rơi vãi xuống đất, trở về với vị trí vốn có của nó.
Trần Hạo chịu chung số phận như Terrell, cả người bị đánh bay sang một bên. Nhưng hai cánh tay được bao phủ đầy đá cứng của hắn lúc này đây đã bị đánh tan, lộ ra phần áo giáp bên trong. Và thậm chí tay hắn còn bị vặn vẹo, buông xõa ra hai bên một cách lỏng lẻo, rõ ràng đã bị đánh đến gãy xương.
T.O.A giống như đã biết rằng Trần Hạo chắc chắn sẽ bị trọng thương sau đòn đánh của mình. Thế nên hắn rất nhàn nhã, chậm rãi cất bước đi thẳng tới trước mặt Đình Tấn mà không hề quan tâm đến việc có những kẻ khác đang xông tới mình.
- “Thằng vong linh pháp sư đọa lạc, lần trước để cho mày thoát làm tao phải mang nỗi nhục không dám nói với ai, thậm chí lại còn phải nói dối tiểu thư để giấu giếm tin tức của chúng mày. Hôm nay tên tội đồ như mày nhất định phải chết vì dám phản bội tín ngưỡng của mình.”
Vừa nhàn nhã bước đi giữa màn khói đen, T.O.A vừa nói với thái độ căm hận tột độ, giọng nói vẫn trùng điệp như cũ, nhưng lúc này đã có chút khàn đặc đi chẳng khác nào hắn đang nghiến răng nghiến lợi để nói.
Bất quá, chỉ ngay khi chỉ còn cách Đình Tấn không đến bốn mét, bất thình lình hai tiếng thét lớn vang lên cùng một lúc ở hai bên trái phải của T.O.A.
‘Gào…’
- “Búa Và Rìu”
Ameerah cùng với Louis hóa người sói đã nhanh chân tới được bên cạnh T.O.A. Cả hai đồng loạt vung móng vuốt, tung ra đòn mạnh nhất của mình đánh tới đối phương.
Tuy nhiên, T.O.A cũng không hề lo lắng gì. Giống như trước đó khi vẫn còn ở trong quán bar, hắn biết đám người này không ai có tốc độ công kích cao hơn mình.
Thế nên hắn bình tĩnh mà vung cánh tay dài với bộ móng vuốt sắc bén đánh tới hai kẻ không biết sống chết trước mặt mình này.
Chỉ trong nháy mắt, T.O.A ra tay sau nhưng tới trước, lại thêm lợi thế về vóc dáng cao lớn cùng chiều dài đặc biệt hơn hai mét của cánh tay, móng vuốt sắc bén của hắn đã đuổi tới sát mặt hai người Ameerah và Louis trước khi bọn họ kịp đánh trúng hắn.
‘Phù phù…’
Bất thình lình, đúng vào lúc này, Ameerah và Louis kích hoạt máy phản lực trên giáp lưng, đẩy thân thể của bọn bay chệch sang bên cạnh một chút nhỏ. Nhưng chính nhờ khoảng cách nhỏ này cả hai đã thành công tránh được bộ móng vuốt nguy hiểm kia của T.O.A.
Rút kinh nghiệm từ lần chiến đấu trước đó với T.O.A ở trong quán bar, nên lần này cả Ameerah lẫn Louis đều đã chuẩn bị sẵn từ trước cho tình huống này.
‘Ầm… soạt”
Bàn chân nhỏ bé của Ameerah nhanh như chớp quất lên cơ thể của T.O.A, cùng lúc đó, Louis cũng cảm giác được móng vuốt của mình đã xé rách ra được một lớp da của đối phương.
‘Gào…’
Nội khí bộc phát, lại thêm móng vuốt của Louis không kém phần sắc bén so với móng vuốt của mình, T.O.A đau đớn kêu gào một tiếng, bước lùi lại một bước.
Nhưng tiếp ngay theo đó là một đòn đá cao chân của T.O.A. Hắn tranh thủ lúc hai người Ameerah và Louis vẫn còn chưa tiếp đất mà nhanh chân xoay người tung ra một đòn đá cao quét ngang tới hai kẻ địch trước mặt.
Cả hai người Ameerah cùng Louis đều bị bất ngờ vì không hề nghĩ tới việc, đòn công kích toàn lực của mình lại không thể nào đánh ngã được T.O.A.
- “Cẩn thận!”
Louis trừng lớn cặp mắt sói, vội vàng kích hoạt máy bay phản lực trên giáp lưng đẩy cơ thể mình bay ngang sang một bên.
Bất quá, hắn không phải là muốn bay đi để né tránh đòn công kích của T.O.A mà ngược lại, Louis đẩy mình bay về phía của Ameerah.
Trong ánh mắt đang mở to tròn xoe vì ngạc nhiên của Ameerah, Louis với hình dạng người sói, dang ngang hai cánh tay lực lưỡng, ôm chầm lấy nàng vào trong bộ ngực rộng phủ kín bởi áo giáp của hắn.
‘Ầm… rắc rắc rắc…’
- “Hự…ứ”
Ngay tiếp theo sau đó, Ameerah chỉ nghe được một tiếng va chạm trầm đục như tiếng dùi đánh lên trống da, cùng một vài tiếng xương cốt gãy vỡ. Đến khi giọng rên rỉ của Louis vang lên bên tai thì tầm mắt của nàng hoàn toàn tối đen lại.
Một vài giây sau đó Ameerah cảm giác dường như mình đã bay ngược ra sau một đoạn rất xa, tới lúc đau đớn ập đến một bên bắp tay thì nàng mới nhận ra mình đã ngã đập thân thể lên mặt đất.