Thời gian như dòng nước chảy nhanh chóng trôi qua…
Đình Tấn ngồi giam mình trong phòng bắt đầu từ lúc được phân cho một căn phòng riêng cho đến khi bầu trời đã tối đen như mực.
Căn phòng của hắn nằm ở phía đầu hành lang của khoang tàu, cách xa khu vực động cơ máy tàu. Bên trong không gian yên tĩnh đó, Đình Tấn chìm đắm trong quá trình chế tạo ‘Lôi Lê Kết Tinh’ cùng với nước thuốc trong tờ giấy cổ của Thành Chủ Albert đã giao cho hắn.
Tiêu tốn thời gian hơn 10 tiếng, cùng với toàn bộ phần nguyên liệu đã thu thập được trước đó, Đình Tấn cuối cùng cũng đã chế luyện xong loại nước thuốc kia.
Một lọ nước màu xanh biển đựng trong một bình thủy tinh nhỏ, hệt như những giọt nước mắt, được Đình Tấn mệnh danh là ‘Nước Mắt Của Chúa’, dựa trên cái tên của món thánh vật mà Long đã nhắc đến trước đó.
Có được lọ nước thuốc này, Đình Tấn cũng yên tâm hơn một chút khi phải đối mặt với những thực thể tâm linh mà hắn hoàn toàn không được tiếp xúc qua lần nào.
Bên cạnh đó, 20 viên ‘Lôi Lê Kết Tinh’ cũng là kết quả mà hắn đã dốc công sức bỏ ra với đống nguyên liệu mà Huy Cường đã giao cho.
Thật lòng mà nói, Đình Tấn nghĩ rằng, món vật phẩm này có tác dụng thật sự không đạt tới cấp độ cùng với phẩm chất Đồ Tím của nó, đã được phân cấp ở trong trò chơi.
Nhưng dù sao cũng không thể đem vật phẩm trong trò chơi để đi so sánh với thế giới hiện thực được. Thế nên Đình Tấn cũng không xoắn xuýt vấn đề này nhiều.
Khi đồng hồ càng lúc càng đến gần với thời điểm 8 giờ tối, Rose cuối cùng cũng ban hành lệnh tập kết.
- “Toàn đội tập họp lên trên boong tàu, chúng ta chuẩn bị lên đường hành động.”
Không khí trên tàu đang yên ắng thì nhanh chóng bị mệnh lệnh này làm cho sôi động lên, từng người trong phòng gấp rút thu dọn trang bị của mình rồi tới nơi tập kết trên boong tàu.
Đình Tấn nhận được mệnh lệnh thì nhanh chóng thu dọn những thứ vừa được mình chế tạo cùng với một số lượng lớn thuốc chữa thương vào một chiếc ba lô. Tiếp đó, hắn lấy ra một bộ quần áo giáp đặc biệt được Huy Cường giao cho cùng lúc với đống nguyên liệu.
Bởi vì lần hành động này, cả nhóm đã không còn cần thiết phải cải trang nữa, thế nào rồi thì cũng sẽ không tránh khỏi chính diện va chạm với đối phương. Cho nên tất cả mọi người đều được Rose chuẩn bị cho một bộ quần áo giáp chống đạn đặc biệt đã được chuẩn bị từ trước.
Mặc vào bộ quần áo này, Đình Tấn thử co duỗi bàn tay thì liền cảm nhận được một cảm giác quen thuộc không tên, bắt nguồn từ thời điểm trước khi trùng sinh.
Dù cả thân thể hắn bị che lại ở những bộ vị quan trọng bởi mấy tấm hợp kim rời rạc và rất vững chắc, thế nhưng hành động trên cơ thể lại không hề có bất cứ vướng mắc hay khó khăn nào. Bởi những khớp nối những tấm hợp kim kia đều được làm bằng một loại cao su co giãn, rất thoải mái.
Bên cạnh đó, trên bộ giáp còn được trang bị thêm một máy bay phản lực cá nhân (Jetpack) ở trên phần giáp lưng. Ngoài việc không có mũ giáp bảo vệ ra thì bộ giáp này trông giống hệt như bộ giáp mà những thành viên trong đội đặc nhiệm Delta đã sử dụng trước đó khi tới cứu hắn lúc chiến đấu với đám người Hồng Môn Hội.
Vì nguyên nhân có thể phải sử dụng máu tươi để triệu hồi vong linh nên Đình Tấn bắt buộc phải cởi bỏ đôi bao tay của bộ giáp này.
Hoàn tất xong xuôi mọi việc, hắn mang theo ba lô rời đi khỏi phòng. Tới khi lên trên boong tàu, thì mọi người đều đã có mặt chờ sẵn, trong đó bao gồm cả Long.
Bộ dạng của Long lúc này cũng đã khá hơn rất nhiều. Gương mặt tuy rằng vẫn còn khá hốc hác, nhưng do hắn cũng mang trên người bộ giáp của Rose chuẩn bị nên vẻ bề ngoài cũng không thấy có vấn đề gì.
- “Đi thôi.”
Rose quát lạnh một tiếng, dẫn đầu đoàn người rời khỏi boong tàu.
Một hồi thần sau, Huy Cường lái chiếc xe Hummer vượt qua những tuyến đường vắng, tối đen như mực chỉ có ánh đèn đường tờ mờ sáng, chở theo 16 người lên đường theo sự chỉ dẫn của Anhien qua máy liên lạc.
Tuyến đường dài hơn 15 km, không mất của Huy Cường quá nhiều thời gian. 15 phút sau đó, khi đồng hồ vừa điểm đúng 9 giờ tối thì cũng là lúc mà Huy Cường lần đầu tiên hạ chậm tốc độ của xe lại, tiến vào một khu nhà dân.
Nhà cửa ở hai bên đường đa phần đều có vẻ bề ngoài rất cũ kỹ, một số còn bị xuống cấp trầm trọng, lỗ hổng, sơn ngoài bong tróc ở khắp nơi, như đang minh chứng cho việc nó đã có một thời gian dài không được bảo trì. Xung quanh những ngôi nhà mọc đầy những bụi cỏ dại, vì không được ai chăm sóc nên độ cao của chúng đã gần đến hơn nửa mét có thừa.
Trên mặt đường hoặc đường đi bộ thì đầy những mảnh giấy rác, lá cây khô héo hoặc bao nhựa, rác rưởi... Làm cho nhóm người Đình Tấn nhìn vào nơi này liền nổi lên một ý nghĩ giống như bọn họ đang tiến vào một khu thành thị bị bỏ hoang lâu năm.
Từng ngôi nhà nằm san sát nhau bên đường thế nhưng có một điều kì lạ là không có bất cứ ngôi nhà nào bật sáng đèn bên trong.
- “Nơi này chắc đã bị bỏ hoang từ lâu lắm rồi thì phải…”
Thông qua cửa sổ một chiều trên xe, Rose quan sát tình cảnh bên ngoài rồi đưa ra một lời bình luận.
Như đã tìm hiểu vấn đề này từ trước đó, Anhien lập tức lên tiếng giải đáp thắc mắc cho Rose cùng mọi người ngay.
- “Theo thông tin trên báo chí và mạng xã hội thì nơi này được mệnh danh là ngôi làng ma. Những người từng sống ở đây đã rời đi hết từ mấy năm trước.
Nơi này thường bị dân cư sống ở các khu vực lân cận xung quanh đồn đại là bị quỷ ám. Do khoảng thời gian trước đó, ở đây liên tục xuất hiện các vụ án mạng vào ban đêm làm cho vô số người chết đi một cách kì bí mà không rõ nguyên nhân.
Cả chính phủ cũng bó tay bất lực trong chuyện này, nhà cửa không bán được mà cũng không ai nguyện ý dọn tới sống ở đây nữa, thế nên khu dân cư này bị bỏ hoang rất lâu rồi.”
Nghe được những lời giải thích của Anhien, vẻ tò mò trên gương mặt của mọi người trong xe liền tiêu tán đi ngay.
- “Chính là do bọn chúng gây ra!”
Vẫn im lặng từ lúc lên xe đến giờ, Long lúc này mới trầm giọng thốt ra một câu. Ánh đèn mờ mờ trên trần xe chiếu rọi khuôn mặt chỉ có da bọc lấy thịt của hắn, càng làm cho nó trông lạnh lẽo, kinh khủng hơn.
- “…Chắc chắn là vì đã phát hiện ra được bí mật thánh vật được chôn giấu ở nơi này nên bọn chúng mới tìm mọi cách đuổi những người sống ở đây đi để không bị ai quấy rầy, kể cả việc giết hại bọn họ cũng là thế.”
Vừa nhìn quang cảnh âm u yên tĩnh ở bên ngoài, hắn vừa nghiến răng nghiến lợi gằn giọng mà nói.
- “Thật tàn nhẫn…”
Tiêu Phương không nhịn được thổn thức trong lòng mình, miệng bật thốt một câu cảm thán.
Những thành viên còn lại trong xe, tuy rằng không nói gì về chuyện này nhưng vẻ mặt trầm trọng của bọn họ cũng đủ để nói lên rằng, bọn họ cũng đồng tình với ý kiến mà Tiêu Phương đưa ra.
Chiếc xe cứ như vậy chậm rãi chạy giữa màn đêm tối tăm, không một ánh đèn đường. Chỉ có ánh sáng từ cặp đèn trước xe cùng một chút ánh sáng tờ mờ từ ánh trăng và sao trên trời, rọi sáng con đường với những ngôi nhà bên cạnh.
Mục tiêu mà bọn họ đang hướng tới chính là ngôi nhà nằm ở phía cuối con đường này. Nơi đó hiện đang có một cái cổng sắt rất lớn, cũng là lối vào của khu biệt thự rộng lớn nhất nơi này.
Càng đến gần cuối con đường, không khí bên ngoài tựa như càng trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều. Dù không bật máy điều hòa nhưng khi gió lùa từ bên ngoài tiến vào trong xe cũng làm mọi người cảm thấy lạnh lẽo đến rùng mình.
‘Hú hú hú…’
Không biết từ đâu đột nhiên truyền đến tiếng chó tru, là sói hay là chó hoang thì không ai biết được.
- “Tới rồi…”
Long bất chợt ngồi thẳng lưng dậy, thần sắc tràn ngập vẻ ngưng trọng mà nói.
Rose cũng bị hành động của Long làm cho khẩn trương nhiều hơn. Nàng lo lắng hỏi lại một tiếng.
- “Có chuyện gì à?”
- “Ta cảm nhận được năng lượng của cõi chết ở trong không khí đang tràn vào nơi này. Rất đậm, đậm đặc hơn rất nhiều lần so với cả lúc ta cảm nhận được ở trong khu nghĩa trang nữa…”
Long có vẻ như đang bồn chồn đứng ngồi không yên, thấp thỏm nói.
- “Sao ta không cảm thấy gì hết vậy?” - Anhien ngờ vực hỏi.
- “Ngươi có cảm thấy lạnh không?” - Long đáp lại trong lúc đang liếc mắt nhìn cô nàng.
- “Hình như cũng có chút lạnh hơn bình thường…”
Được Long nhắc nhở, Anhien mới đưa tay xoa xoa hai bắp tay của mình như để xoa dịu cảm giác lạnh lẽo trên đó.
Long rất kiên nhẫn phổ cập kiến thức về những điều tâm linh mà mình biết cho Anhien.
- “Năng lượng từ cõi chết sẽ làm cho ngươi cảm thấy lạnh lẽo, nhưng khác với cái lạnh từ thời tiết, cảm giác lạnh đó còn làm cho ngươi cảm thấy rát da rát thịt, có khi lạnh đến vào cả trong xương…”
- “Tới nơi rồi.”
Đang lúc Long say sưa nói, Huy Cường đột ngột chen miệng vào một câu, cắt ngang lời hắn, đồng thời cũng kéo theo sự chú ý của mọi người.
Thông qua cửa sổ xe, Đình Tấn nhìn thấy hiện tại xe đã đỗ lại ở trên con đường đi tới cổng vào của khu biệt thự mục tiêu của nhiệm vụ.
- “Huy Cường, lái xe tìm chỗ ẩn nấp đi rồi ở lại đây thủ xe. Nếu có kẻ địch đột tập đánh lén thì lập tức rời đi, không cần lo cho chúng ta. Hung, Cuong, hai người các ngươi tìm một chỗ cao, cách xe 20 mét, ẩn nấp yểm hộ. Những người còn lại đi thôi.”
Rose nhanh chóng phân công rõ ràng nhiệm vụ cho từng người. Nói xong liền dẫn đầu mở cửa xe, lao ra bên ngoài.
Từng người nhanh chóng xuống xe, mang trên người quần áo giáp một màu đen hòa trộn với bóng tối xung quanh, cho dù bọn họ không ẩn nấp thì cũng rất khó mà bị người khác phát hiện.
Rose lúc này đã không còn vẻ quyến rũ như trước đó nữa, trong tay nàng đang cầm một khẩu súng laser loại tiểu liên, có thể bắn ra 60 phát đạn cho một băng pin năng lượng. Cả người một bị bộ áo giáp bịt kín không kẽ hở, chân mang giày boot làm nàng trông không khác gì một đặc chủng binh.
- “Mọi người đi sát nhau, giữ khoảng cách, không được tự tiện rời khỏi đội hình.”
Chờ cho mọi người đều đã rời khỏi xe, tập họp lại một chỗ, Rose cẩn trọng, nhắc nhở lại một câu. Nói đoạn nàng dẫn đầu chạy trước đi về phía cổng vào của căn biệt thự.
Trên con đường vắng vẻ giữa đêm tối không một tiếng động, đột nhiên xuất hiện một nhóm người nối đuôi nhau, lưng hơi khom mà cắm đầu chạy, tiếng bước chân dồn dập làm phá vỡ không khí tĩnh lặng của nơi này.
Do trên đường cái vắng vẻ không có vật thể để che chắn, Rose chỉ có thể mượn nhờ đám bụi cỏ rậm rạp trước những ngôi nhà hoang kia để ẩn nấp thân thể của mình.
Càng tới gần cuối con đường, khung cảnh của căn biệt thự này càng hiển lộ rõ ra trong mắt của mọi người.
- “Mẹ kiếp, cái này phải gọi là lâu đài mới đúng…”
Trần Hạo chạy sau lưng Vansy và Rose, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy tòa nhà trước mặt mình thì không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, miệng mắng thầm một câu.
Tòa nhà được xây dựng theo phong cách cổ điển, bề ngoài nhìn vào trông hệt như một tòa lâu đài thời trung cổ, với mặt đất xung quanh được nâng lên cao dần từ cổng cho tới gần tòa nhà, làm cho nó trông giống như đang nằm trên một ngọn đồi cao.
Xung quanh khu đất là những bức tường song chắn được làm bằng những ống thép đặc, được tuốt nhọn trên đầu tựa như một mũi thương dựng thẳng lên trời.
- “Kích hoạt máy phản lực.”
Rose vừa chạy tới gần với bức tường rào, chỉ còn cách nó khoảng 5 mét thì đột nhiên hô nhẹ một tiếng.
‘Phù…’
Ngay sau đó, máy bay phản lực gắn trên lưng giáp của nàng liền phun ra một đợt sóng khí nóng, đẩy nàng bay lên, làm thành một đường vòng cung, bay lướt qua những song rào chắn, được tuốt nhọn đầu, rồi tiếp theo sau đó là từ từ hạ thấp độ cao xuống, đến khi nàng nhẹ nhàng chạm đất thì máy bay phản lực cũng vừa lúc ngừng phun khí nóng.
Tiếp theo đó, từng người tiếp bước nhau, hễ cứ chạy đến vị trí của Rose liền sẽ kích hoạt máy bay phản lực của mình, lặp lại quá trình bay lượng vượt tường rào của Rose.
Bất quá, có một chút trục trặc xảy ra khi đến lượt nhóm người của Đình Tấn và Long thực hiện màn bay vượt rào. Chỉ có duy nhất Đình Tấn là thành công vượt qua tường rào một cách nhẹ nhàng.
Còn những người khác thì chắc có lẽ là do chưa quen với loại máy bay phản lực cá nhân này mà không bị chao đảo thì cũng bị tiếp đất mất thăng bằng.
Với Đình Tấn, ngay khi vừa bay vượt qua khỏi bức tường rào sắt, hắn đột nhiên cảm nhận được một luồng không khí lạnh phả vào mặt mình. Không biết là vì gió mạnh lúc đang bay lượng hay là vì không khí cõi chết như lời Long đã nói lúc nãy trên xe.
Dù vậy thì đặt chân lên mặt đất đầy cỏ dại mọc rậm rạp, hắn cũng gác những chuyện này sang một bên để tập trung quan sát địa hình khu vực xung quanh.
Chờ mọi người đều đã an toàn đáp xuống, Rose cúi người ẩn mình trong bụi cỏ rậm rạp, nhỏ giọng nói.
- “Chúng ta chia ra hai đường, vòng qua hai bên khu nhà này kiểm tra. Long đi với nhóm của Vansy, còn lại giữ nguyên như lần hành động trước đó. Có phát hiện gì lập tức thông báo qua máy liên lạc lại ngay. Đi…”
Rose phân tích tình hình địa vực xung quanh nơi này. Cảm thấy diện tích quá rộng lớn, nếu như tập trung đi cùng sẽ phải mất rất nhiều thời gian, chính vì thế nàng liền quyết định chia đội ra mà đi.
- “Khoan đã!”
Bất quá, ngay khi nàng định xoay người rời đi thì Đình Tấn đột nhiên gọi lên một tiếng.
- “Chuyện gì? Sao lúc nào người có ý kiến cũng là ngươi vậy?!”
Dường như bị Đình Tấn làm cho tức giận nhiều lần dồn nén lại, đến lúc này Rose không nhịn được nữa nên bộc phát ra cơn phẫn nộ của mình, gắt giọng quát thầm lại hắn.
Tuy nhiên, Đình Tấn cũng không bị thái độ của nàng làm cho tức giận. Hắn rất lãnh tĩnh giải thích.
- “Ta muốn đề nghị để Long đi theo nhóm của ta, đổi lại David sẽ sang theo nhóm của Vansy. Vì có thể một hồi nữa, ta sẽ cần hắn.”
- “Được rồi, vậy thì cứ theo ý ngươi. Đi nhanh thôi.”
Lấy lại bình tĩnh, Rose trầm ngâm một lúc, rồi cũng gật đầu đồng ý. Dù sao thực lực của Đình Tấn nàng cũng đã được chứng kiến ở khu nghĩa trang rồi, nên với lời đề nghị này thì mọi thứ cũng hợp tình hợp lý mà thôi.
- “Đi nhanh thôi. Ta cảm nhận được mùi tử vong càng lúc càng nồng rồi…”
Long rất bồn chồn, bất an lên tiếng hối thúc mọi người. Hắn không quan tâm gì lắm đến việc mình phải ở chung đội với ai. Tâm trí của hắn ở thời điểm hiện tại chỉ còn lại những suy nghĩ về món thánh vật cùng với bọn ác quỷ kia mà thôi.
Rose cũng không chần chờ nữa mà xoay người rời đi, cả nhóm 12 người cứ như vậy phân chia ra hai hướng trái phải vòng quanh tòa lâu đài biệt thự này.
…
Trong khi đó, ở tại một bãi đất trống khô cằn toàn đá cứng, diện tích rộng rãi được bao bọc lại bởi tầng tầng lớp lớp những bức tường cây cối rậm rạp…
Có một nhóm hơn chục người, ăn mặc áo choàng trùm đầu toàn một màu đen, đang quây quần xung quanh một nhóm bốn tảng đá lớn dựng thẳng, chụm đầu vào nhau, lập lóe phát ra ánh sáng tím mờ ảo.
Ở cách đó không xa, một người đàn ông với gương mặt mập mạp, tiến đến bên cạnh một cô gái trẻ tóc vàng, cúi đầu cung kính nói.
- “Angela Homles tiểu thư, đã chuẩn bị lễ tế xong.”
Cô gái trẻ với gương mặt xinh đẹp nhưng hơi bị tái nhợt như thiếu máu, khi nghe được gã đàn ông kia nói, nàng liếc cặp mắt to tròn như mắt bồ câu của mình nhìn tới gã đàn ông bên cạnh.
- “Lần này là lần đầu cũng là lần cuối cùng ta nhắc nhở ngươi. Không được gọi đích danh của ta. Rõ chưa?!"
- “Vâ...ng... vâng... thưa tiểu thư"
Gã mập kinh sợ đến nói không ra lời, lắp bắp một lúc mới nói ra tròn câu.
Cô gái thấy vậy mới hừ lạnh một tiếng, sau đó chuyển dời ánh mắt của mình về phía một góc tối gần đó.
Không ai FSuvWFQp ngờ đến, ở nơi đó đang có năm đứa trẻ độ chừng mười tuổi, bị bắt trói lại cả tay lẫn chân, miệng cũng bị bịt kín bởi một tấm vải trắng dày. Bọn chúng giống như những con cừu non, gương mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Nương theo ánh sáng mờ ảo từ ánh trăng sao cùng với ánh sáng phát ra từ những tảng đá, nàng có thể thấy được trên gò má của chúng vẫn còn vương lại một ít những giọng nước mắt chưa khô.
Cô gái không có vẻ gì là tội nghiệp hay thương hại với những đứa trẻ đó. Nàng lạnh nhạt đáp lại một câu, mắt vẫn chăm chú nhìn về phía những tảng đá phát ra ánh sáng trước mặt.
- “Được rồi, đợi một chút quá trình triển khai thuật ‘Mở Cổng’ hoàn thành xong thì ta sẽ sử dụng chúng.”