Giọng của David bất chợt vang lên làm cho mọi người trong căn phòng cũng có chút ngạc nhiên, mọi ánh mắt ngay tức khắc đổ dồn về phía hắn như muốn chất vấn là chuyện gì xảy ra.
- “Ngươi quen biết hắn?”
Đứng bên cạnh David, Louis vì nhịn không được sự tò mò trong lòng mà đặt câu hỏi ngay cho đối phương. Hai người bọn họ có thể nói là anh em cùng nhau lớn lên, cùng nhau vượt qua hoạn nạn, khó khăn, vì thế người mà David tiếp xúc không ít thì nhiều, Louis cũng sẽ dQu6qtru biết một, hai.
Nhưng đằng này, khi nhìn người đàn ông gốc châu Á, tóc đen da vàng, chỉ còn nửa bước là đi tới cõi chết trước mặt mình, Louis lại không tài nào nhớ ra nổi, hắn và David liệu có tiếp xúc qua đối phương lần nào hay không, nên mới đâm ra tò mò như vậy.
David gật đầu, nhưng sau đó như nghĩ tới điều gì thì hắn lại lắc đầu, vẻ mặt hơi băn khoăn đáp lại.
- “Không biết có phải là hắn hay không nữa. Nhìn bộ dạng gương mặt và vẻ bề ngoài của hắn bây giờ thật giống như hai người khác nhau một trời một vực nên ta cũng không dám chắc chắn.”
Quả thật nhìn bề ngoài thê thảm của người đàn ông đang nằm trên mặt đất kia chỉ còn lại da bọc xương như xác chết, nếu không phải là người thân cận lâu năm thì cũng rất khó mà nhận diện ra được thân phận của đối phương.
- “Nói những gì mà ngươi nghĩ xem nào.”
Đang quỳ một chân ngồi bên cạnh người đàn ông kia, Đình Tấn bây giờ mới lên tiếng.
Hơi suy nghĩ hồi lâu để sắp xếp lại lời nói của mình, David chậm rãi kể lại đầu đuôi sự việc.
- “Các ngươi chắc còn nhớ sự kiện đi cướp đoạt Boss Lãnh Chúa Griffin giữa [The Alliance] với [The Throne] cách đây không lâu chứ? Trong trận chiến đó, hội trưởng yêu cầu ta dẫn dắt các anh em đạo tặc và triệu hồi sư ra ngoài canh chừng, sẵn tiện quấy rối kẻ địch để câu giờ.
Nhưng giữa chừng, chúng ta đã rơi vào bẫy rập của đối phương và bị bao vây tiêu diệt. Làm một người chỉ huy trưởng, ta không còn cách nào khác nên quyết định dẫn dắt số anh em còn lại, liều mạng mở ra đường máu để ám sát tên [The King].
Mọi việc diễn ra đúng theo như kế hoạch mà ta đã đề ra. Sau khi hi sinh toàn bộ các anh em trong đội, ta cuối cùng cũng đã tiếp cận được tên [The King]. Bất quá, đúng lúc này thì một tên người chơi nghề nghiệp Linh Mục lại lao ra ngăn cản ta.
Gã đó thực lực rất mạnh, nếu không nhờ có thuộc tính và trang bị vượt trội hơn hắn rất nhiều lần thì chắc ta cũng không thể nào chạm được vào sợi tóc của tên [The King] nữa.”
- “Ý ngươi là tên linh mục đó chính là gã này?”
Terrell vẻ mặt nôn nóng, vội đưa tay chỉ tên đàn ông nằm trên mặt đất rồi lên tiếng cắt ngang lời David mà hỏi.
Đã hiểu rõ tính cách của Terrell không thích dài dòng, David cũng không lạ gì với phản ứng này của đối phương. Hắn gật nhẹ đầu xác nhận tuy nhiên vẫn còn một phàn do dự nói thêm.
- “Ta chỉ là suy đoán mà thôi. Gã linh mục đó làm ta bị ấn tượng rất sâu sắc, ta không hạ sát được tên [The King] cũng vì cái kỹ năng khôi phục của tên linh mục đó.
Lúc nãy đi vào đây nhìn thấy diện mạo của gã này thì ta mới không nhịn được mà liên tưởng tới tên linh mục đó. Cả hai cũng có vài nét giống nhau, nhưng bây giờ nhìn bộ dạng của gã đàn ông này thì ta cũng không dám chắc bọn họ có phải là cùng một người hay không nữa.”
Chỉ mới tiếp xúc qua một lần, David không nhớ rõ gương mặt của đối phương thì cũng chỉ là chuyện bình thường. Nếu không phải vì bị người này làm phá vỡ kế hoạch thì chắc có lẽ hắn cũng đã quên đối phương ngay sau khi trận chiến kết thúc rồi.
Đình Tấn đột nhiên nghe David nhắc đến kỹ năng khôi phục của linh mục thì đôi mắt liền lóe lên một tia sáng. Hắn cất giọng mà nói, ngăn cản mọi người tiếp tục hỏi David.
- “Mặc kệ chuyện phải hay không nếu gã này đã có mặt ở đây thì ắt hẳn hắn phải biết một số chuyện. Việc quan trọng bây giờ cứu hắn trước đã rồi chuyện khác thì tính sau.”
Nói dứt câu, Đình Tấn rút lấy dao găm ra bắt đầu cắt lấy máu để triệu hồi kỹ năng. Máu tươi nhỏ giọt trên tay hắn rồi rơi xuống mặt đất, vẽ thành một vòng tròn ma pháp.
Lần này được yên tĩnh tập trung, không có bất kì sự quấy rối nào nên Đình Tấn cũng không mất quá nhiều thời gian thì đã hoàn thành thuật triệu hồi.
"Sinh Mệnh Cứu Rỗi"
Vòng ánh sáng màu xanh lục đại diện cho màu sắc sinh mạng bắt đầu lan tỏa, khuếch tán ra khu vực bán kính năm mét xung quanh hắn. Từng sợi ánh sáng trắng đan xen với màu xanh lục từ mặt đất bốc lên, làm sáng rực cả không gian trong căn phòng giam u ám này.
Ba người David, Louis và Terrell thì lập tức nhận ra đây là kỹ năng khôi phục sinh mệnh của nghề nghiệp linh mục ở trong trò chơi. Bọn họ đã gặp qua rất nhiều lần khi Đình Tấn và một vài tên người chơi linh mục hiếm hoi khác sử dụng kỹ năng này, cho nên thái độ cũng không có quá nhiều ngạc nhiên.
Riêng có những người trong đội đặc nhiệm thì sắc mặt đều mang theo một vẻ kinh ngạc cùng tò mò, trong lòng tự hỏi không biết lần này Đình Tấn lại sẽ làm gì đây.
Và rất nhanh thì bọn họ lập tức cảm nhận được hiệu quả của kỹ năng này. Những người trước đó bị thương bởi vì chiến đấu với Bull tuy rằng đã bớt đau một chút, nhưng vết bầm tiếm hay những vết cắt trên người của bọn họ vẫn còn đó. Nếu như không sử dụng thuốc chữa thương thì chắc phải mất một đoạn thời gian nữa thì may ra những vết thương này mới khỏi hẳn.
Vậy mà giờ đây, khi bị những sợi ánh sáng màu trắng xanh vừa được Đình Tấn triệu hồi ra, thấm vào trong người thì bọn họ liền cảm nhận được một cảm giác mát lạnh ở vị trí vết thương của mình.
Trần Hạo thậm chí còn vạch áo của mình ra để kiểm tra lại và ngay tức khắc bị giật mình khi hắn phát hiện vết thương đã khỏi hẳn.
Cùng lúc đó, ở trên mặt đất, gương mặt gã đàn ông đang nằm hấp hối kia có vẻ như đang khởi sắc hồng trở lại. Bờ môi khô héo với từng vết nứt sâu hoắm màu trắng bệt cũng đang dần dần lành lại.
- “Nước… nước…”
Vài giây sau, mí mắt hắn chớp giật, miệng thều thào âm thanh rất nhỏ, nói ra hơi được mấy chữ trong cuống họng.
Nghe được lời nói của hắn, Đình Tấn lập tức lấy ra một bình thuốc chữa thương, kê đầu đối phương cao lên rồi rót vào miệng.
Bởi vì lúc bọn hắn đi chiến đấu thì không có mang theo thứ gì khác ngoài vũ khí cùng với thuốc chữa thương này, thế nên bây giờ có đi tìm nước sạch cho gã đàn ông này uống cũng là một chuyện bất khả thi.
Thuốc khôi phục cũng là một dạng nước thuốc, cho hắn uống để giải khát xem như một cách chữa cháy trong lúc gấp gáp này cũng không có gì lạ lùng.
Uống được một ngụm nước thuốc chữa thương, gã đàn ông như được tiếp thêm sức lực. Hai mí mắt hắn chậm chạp tách khỏi nhau ra, tròng mắt ở bên cũng sáng sủa hơn so với trước đó rất nhiều, nhất là đôi con ngươi đang từ từ thu nhỏ lại tiêu cự của nó chứng minh cho việc hắn đang khôi phục thị giác của mình.
- “Ngươi là Long phải không?”
Phát hiện gã này đang đảo mắt nhìn giáo dác xung quanh, Đình Tấn cất giọng hỏi dò.
- “Ngươi… ngươi biết ta?”
Gã đàn ông kia nghe một người xa lạ đột nhiên gọi đến tên của mình thì không khỏi kinh ngạc trợn mắt lên. Ngờ vực nhìn Đình Tấn rồi hỏi ngược lại.
Bất quá, Đình Tấn chỉ lắc đầu ra hiệu, thành thật mà nói.
- “Trong nhóm chúng ta có người nhận ra ngươi mà thôi. Bây giờ có thể nói cho chúng ta biết làm sao ngươi lại bị giam ở đây được không? Với cả ngươi có biết nơi nào lưu giữ tài liệu trong tầng hầm này không?”
Đình Tấn vừa nói dứt câu, gã Long này giống như nhớ lại điều gì đó rất kinh khủng, vẻ mặt lập tức đột biến. Hắn quên mất cả việc mình đang rất suy yếu, cơ thể nhanh như sóc vội vàng túm lấy cổ áo Đình Tấn, giọng tràn ngập vẻ gấp gáp.
- “Các ngươi vào đây bằng cách nào? Có bị ai phát hiện không? Có bắt gặp người nào ở bên ngoài không? Có cảm nhận được điều gì lạ lùng không? Lối vào có ai canh giữ hay không?...”
Một tràn những câu hỏi dồn dập ập tới làm Đình Tấn cũng có chút bối rối, luống cuống không biết nên trả lời câu nào trước. Hắn đưa hai tay vịn lấy vai của Long, giọng hơi lớn tiếng ngăn đối phương tiếp tục hỏi rồi nhẹ nhàng trấn an.
- “IM LẶNG! Bình tĩnh, chúng ta biết ngươi lo sợ điều gì… Lúc tới đây chúng ta bị một con vượn người đột kích, nhưng đã bị tiêu diệt. Ngươi có thể yên tâm, chúng ta đã lục soát qua rồi, nơi này đã không còn có bóng người nào nữa đâu.”
Long nghe được đến đoạn ‘phát hiện và tiêu diệt một con vượn người’ thì mắt trợn tròn lên, trừng trừng nhìn Đình Tấn với vẻ không thể tin được, giọng gần như là thét lên.
- “Các ngươi giết cả Bull?! Có thật hay không?”
Không hề do dự một chút nào, Đình Tấn gật gật đầu xác nhận cho hắn.
- “Phải, nói vậy chắc ngươi cũng biết rõ đám người này. Có thể nói cho chúng ta biết một ít thông tin được không?”
Vừa nói, Đình Tấn vừa nhìn chăm chú vào mắt của Long như muốn xem biểu hiện của đối phương như thế nào, vì hắn sợ Long có thể sẽ cố bịa chuyện ra lừa gạt cho qua cửa, do nơi này ẩn chứa rất nhiều chuyện kì bí không thể nói lung tung được.
Bất quá, Đình Tấn đã quá lo xa, mọi chuyện cũng không như hắn suy nghĩ. Long gật gật đầu, rất quả quyết nói, bên trong giọng điệu cũng hàm chứa khá nhiều sự lo lắng.
- “Nếu các ngươi đã giết Bull thì tốt nhất chúng ta phải rời khỏi nơi này trước đã…”
- “Vì sao phải rời đi? Không phải nơi này không còn ai nữa à? Chúng ta cũng chưa lục soát được hết tầng hầm này nữa. Lỡ như trong này có chứa tài liệu mật gì đó thì sao?”
Không đợi cho Long kịp nói ra hết ý nghĩ của mình, Tiêu Phương bất chợt chen miệng vào cắt đứt lời hắn sắp nói.
Long cũng không tức giận mấy vì chuyện này mà rất bình tĩnh giải thích lại.
- “Các ngươi không hiểu. Nơi này chỉ là một khi trại giam, một kiểu phòng tra tấn tù nhân của bọn chúng thôi, chẳng có tài liệu mật nào cả đâu. Muốn sống thì tốt nhất phải nhanh rời khỏi nơi này, nếu không một hồi nữa, chờ cho bọn chúng phát hiện được Bull đã chết rồi cử người lại đây thì chúng ta chỉ có một con đường CHẾT!”
Càng nói về sau, giọng hắn càng trầm xuống và nhấn mạnh vào chữ ‘chết’ như muốn nhắc nhở, làm cho đám người Đình Tấn biết sợ mà lui.
Trông bộ dạng dường như đã khôi phục lại rất tốt của Long, Đình Tấn cũng hơi do dự vì lời nói của đối phương. Hắn hơi suy nghĩ một chút rồi ngước mắt lên nhìn về phía Rose như muốn trưng cầu ý kiến của nàng. Dù sao nơi này tất cả mọi chuyện cũng phải do nàng quyết định.
- “Được rồi, nếu đã không có tư liệu mật gì thì chúng ra rời đi vậy. Terrell, ngươi phụ trách mang Long đi nhé, chúng ta trở về trụ sở mới thôi.”
Rose cũng không do dự nhiều để đưa ra quyết định cuối cùng. Nàng nhanh chóng hạ mệnh lệnh thu quân, cùng với phân công việc.
Rất trùng hợp là ngay lúc mới người vừa xoay chuyển bước đi thì máy liên lạc lại truyền ra giọng nói của Anhien.
- “Anhien gọi chỉ huy, Anhien gọi chỉ huy. Nghe rõ xin trả lời.”
- “Chỉ huy nghe rõ. Mau báo cáo tình hình.”
Kích hoạt máy liên lạc, Rose lên tiếng đáp lại.
- “Chúng ta đã tới cơ sở thứ hai, mọi thứ đã thiết lập sẵn sàng. Xin chờ mệnh lệnh.”
- “Ở lại tại đó. Chúng ta sẽ lập tức tới ngay. Ngươi kiểm tra xem trên đường đi có máy quay lén nào hay không, nếu có thì cố gắng vô hiệu hóa nó để chúng ta không bị lưu lại dấu vết.”
- “Đã rõ thưa chỉ huy.”
Anhien và Rose lời qua đáp lại nhanh chóng tiếp thu bước kế tiếp của kế hoạch.
Cả nhóm người theo đường cũ mà quay trở lại nhà thổ, rời đi khu nghĩa trang này.
‘Kẻ Vận Chuyển’ Huy Cường từ đầu đến giờ vẫn ngồi trên xe canh gác. Đứng ở bên ngoài hắn cũng đã nghe được rất nhiều tiếng động ầm ỹ truyền ra từ bên trong khu nghĩa trang. Nhưng vì không có được mệnh lệnh nên hắn không thể làm gì khác hơn là ngồi tại chỗ chờ đợi.
Hiện tại, nhận được lời kêu gọi đón người của Rose, tâm tình của hắn cũng được thả lỏng đi rất nhiều. Huy Cường lập tức lái xe chạy lại trước cổng nghĩa trang tiếp đón mọi người lên xe rồi cấp tốc lái xe rời đi.
Khu nghĩ trang lại trở về sự yên tĩnh, âm u vốn có của nó. Duy chỉ có những dấu vết như gốc cây bị gãy đổ, một vài tấm bia mộ vỡ nát, cùng với mặt đất bị xới tung lên, vẫn còn lưu giữ tại đó để chứng minh cho một việc, nơi này đã từng xảy ra một trận đại chiến căng thẳng giữa một đám người dị nhân và một con quỷ dữ.