Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đẹp màu vàng óng tự nhiên rủ xuống ngang vai, cô gái mở miệng lẩm bẩm xong câu nói này thì bật người đứng dậy bước đi ra khỏi căn phòng.
- “Tiểu thư? Có việc gì cần căn dặn sao?”
Vừa bước ra khỏi cửa phòng, giọng nói của T.O.A liền vang lên bên tai nàng. Hắn lúc này đang đứng ngay ở bên ngoài, phỏng chừng từ đầu hắn vẫn luôn đứng nơi này để canh gác. Rất khó có thể tin, làm một người quyền lực như hắn lại trở thành kẻ canh cửa cho một cô gái.
Bất quá, cô gái cũng không có vẻ gì là kinh ngạc, dường như đã quá quen thuộc với chuyện gác cửa của T.O.A rồi. Nàng chỉ hơi vểnh lên khóe miệng, lộ ra hàm răng trắng ngà và nụ cười giống như Thiên Sứ.
- “Dẫn ta tới chỗ của tên tù nhân kia đi, nhân tiện ngươi đi báo cho Bull biết, có mấy con chuột nhắt đang lang thang trong lãnh địa của chúng ta luôn. Bảo hắn đi giải quyết nhanh gọn đi.”
Nhìn thấy nụ cười của cô gái, T.O.A không hề cảm thấy nàng có vẻ gì là giống với đang cười cả, ngược lại giống như là đang tức giận thì đúng hơn. Hắn hơi cúi đầu vội vàng đáp lại một tiếng.
- “Vâng, tiểu thư xin mời đi lối này.”
Hơi cúi người làm ra tư thế mời, chờ cho cô gái nhấc chân bước đi, hắn mới vội vàng bước nhanh đi trước dẫn đường. Vừa đi hắn vừa mở màn hình điện thoại trên tay liên lạc với Bull như trong lời nói của cô gái.
- “Chuyện gì?”
Gương mặt quen thuộc của gã đàn ông mập mạp đã cùng đến đây với T.O.A xuất hiện trên màn hình giả lập.
- “Có một vài con chuột xuất hiện ở bên ngoài. Tiểu thư muốn ngươi đi giải quyết chúng.”
T.O.A lên tiếng trả lời. Nghe nhắc đến hai chữ ‘Tiểu thư’ thái độ của tên Bull lập tức thay đổi 180 độ.
- “Được được. Ta đi ngay. Cơ mà ngươi với tiểu thư chuẩn bị tới phòng của tù nhân sao?”
Bull xoa xoa tay, gương mặt hèn mọn hỏi lại. Điều này không khỏi làm T.O.A có chút không hiểu ý đồ của đối phương.
- “Phải. Có chuyện gì?”
- “Không chỉ là… ta muốn tự tay làm thịt tên thầy tu đó thôi. Nên ngươi có thể xin phép tiểu thư, nhường phần kết liễu hắn lại cho ta không?”
Lắp bắp mà nói, tên Bull vừa chỉ lên gương mặt mập mạp của mình. Nơi đó đang một vết thẹo lồi rất lớn, kéo dài từ trên trán hắn xuống đến tận bên dưới cằm, trông rất gớm ghiếc hệt như một con rết đang bò trên đó.
Vết thẹo làm cho gương d6itMkd1 mặt mập mạp của hắn càng trở nên dữ tợn lên thêm. Chỉ cần nhìn vết thẹo này thôi thì cũng đủ để tưởng tượng ra vết thương của hắn lúc chưa liền thẹo đã kinh khủng cỡ nào.
Tuy vậy nhưng gã T.O.A cũng không có thương tiếc gì cho đối phương. Hắn hừ lạnh một tiếng, châm chọc mà nói.
- “Hừ… cho chừa cái tội của ngươi muốn giành hết công về phần mình. Nếu đã sớm thông báo cho ta biết thì cũng không đến nỗi phải lãnh một cái thẹo trên mặt như vậy đâu. Ngươi tự đi mà cầu xin, ta không biết, cũng không muốn làm.”
Tuy rằng chế nhạo, nhưng giọng điệu bên trong lời nói của T.O.A lại mang theo một chút ganh tị. Rất dễ nhận ra hắn cũng rất không hài lòng với cách làm của Bull.
- “Được rồi, bảo hắn đi làm việc đi T.O.A. Ta chấp nhận yêu cầu của hắn.”
Dường như đã nghe được lời T.O.A và Bull đối thoại với nhau, cô gái trẻ lên tiếng nhàn nhạt nói.
- “Vâng, vâng, cảm ơn tiểu thư. Ta nhất định sẽ hốt gọn một mẻ, không để mấy con chuột đó chạy thoát như T.O.A đã làm đâu. Ngài cứ yên tâm giao cho ta. Ta đi ngay đây, ahahaha…”
Trong sự kinh ngạc của T.O.A, Bull vẻ mặt chuyển sang mừng như điên, gấp rút mà nói, mà hứa hẹn giống như sợ rằng cô gái sẽ đổi ý ngay vậy. Khi nói xong hắn còn cười lớn một tiếng, ánh mắt liếc nhìn T.O.A qua màn hình liên lạc chẳng khác nào muốn chế nhạo đối phương một cái rồi mới chịu ngắt kết nối.
- “Tiểu thư! Hắn đã suýt chút nữa để kẻ địch xâm nhập vào thánh địa, còn cố tình giấu giếm không để cho người khác biết muốn tranh công một mình nữa. Ngài sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy?!”
T.O.A không thể kìm chế cảm xúc của mình được nữa, đầu óc đã hoàn toàn bị cảm xúc chi phối. Hắn xoay người về phía sau, lớn giọng hét vào mặt cô gái trẻ. Đến khi phóng xuất hết những ấm ức trong lòng, hắn mới tỉnh táo lại trong cơn hoảng sợ.
- “Ngươi không hài lòng với quyết định của ta?”
Gương mặt cô gái trẻ không hề có bất cứ biểu hiện cảm xúc nào mà nói.
- “Ta… ta…”
T.O.A lắp bắp không biết phải nói thế nào, gương mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ. Thế nhưng ngay sau đó, hắn cũng không thể thốt ra một lời nào nữa.
Cô gái trẻ nhẹ nhàng nâng bàn tay thon nhỏ của mình lên như nâng một vật thể vô hình nào đó trên lòng bàn tay nàng. Cùng lúc đó thì T.O.A ở phía đối diện giống như bị ai đó túm lấy cổ họng. Cả thân thể hắn dần dần bay lơ lửng lên trên không khung.
- “Ta nghĩ dạo gần đây sống quen thuộc với cuộc sống bề trên làm ngươi quên mất bản thân mình là ai và sức mạnh mà ngươi có là ai đã ban cho rồi. Một lần này là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nếu như còn lặp lại dù chỉ là một điểm nhỏ thì ngươi tự kết liễu đi, đừng để ta ra tay.”
Nhẹ nhàng nói chuyện như tiếng gió thoảng qua tai, cô gái rất bình tĩnh làm người khác không thể nhìn ra nàng đang vui hay đang giận.
Nhưng với T.O.A thì hắn hiểu rằng, mình đang phải đối mặt với cái chết trong gang tất nên vội vàng gật đầu liên tục dù cho hành động đó rất khó khăn đối với tình trạng bị một bàn tay vô hình bóp cổ, treo lơ lửng trên không.
Thấy biểu hiện của T.O.A như vậy, cô gái trẻ cười mỉm một cái, lộ ra hai lúm đồng tiền rất xinh xắn. Nàng phẩy nhẹ bàn tay, như đang đuổi một con côn trùng đang bay trước mặt mình.
Chỉ trong chớp mắt, T.O.A giống như một cái bao cát bị ném bay về phía trước, đập mạnh thân thể lên mặt đất, lăn lộn mấy vòng mới ngừng lại được thân thể.
Tuy nhiên, hắn liền vội vàng đứng dậy ngay sau đó, không hề có một chút ý đồ muốn nằm ăn vạ trên đất chút nào.
Đứng thẳng lưng cúi đầu, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm xuống mặt đất bên dưới, không dám ngẩng lên nhìn thẳng vào cô gái trẻ dù chỉ là nhìn thoáng qua.
- “Đi thôi.”
Cô gái nhàn nhạt nói, bàn chân nhỏ, dáng người mảnh khảnh lại tiếp tục chậm rãi tiến về phía trước.
T.O.A giống như được đặt xá. Vẻ mặt hắn mừng rỡ, xoay người đi nhanh để dẫn đường cho cô gái.
…
Trong khi đó tại ngay ở bên ngoài khu nghĩa trang…
‘Quạ quạ quạ…’
Tiếng chim quạ kêu vang lên như muốn đáp lại cho câu hỏi của Đình Tấn. Hai người Louis và Rose không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe Đình Tấn kêu lên một tiếng thì lập tức theo phản xạ tự nhiên xoay người về phía sau, rọi đèn soi về phương hướng mà hắn đang nhìn tới.
Trên một cành cây cao lớn ở phía sau lưng bọn họ không biết từ lúc nào lại xuất hiện một con quạ to lớn. Nó bị ánh đèn rọi vào thì có vẻ không được thích thú cho lắm, thế nên chỉ kêu gọi vài tiếng xong thì đập đánh bay đi.
- “Chỉ là một con quạ?”
Louis trầm giọng lên tiếng, tựa như đang nói cũng như đang muốn hỏi hai người còn lại.
Rose thì đang trầm mặt suy tư. Trông thấy con quạ này làm cho nàng liên tưởng đến hình ảnh T.O.A đối thoại với con quạ đen trong đoạn phim quay lại trong đống tài liệu trộm được và cả con quạ đã đánh hạ hai chiếc máy bay drone trinh sát của nàng nữa.
Đình Tấn lúc này vẫn nhắm mắt, vẻ mặt ngưng trọng như gặp phải đại địch. Lúc nãy hắn đột nhiên cảm giác có ai đó đang nhìn ở phía sau lưng mình nhưng đó lại không phải là ánh mắt đến từ những linh hồn đang đi lang thang kia.
Khi hắn bắt đầu tản ra sóng tinh thần, tập trung dò xét thì bất ngờ phát hiện có một nguồn năng lượng đã ngăn cản đường đi của sóng tinh thần, tạo ra một khoảng trống rất rõ ràng.
Thế nên hắn mới giật mình quay lại kiểm tra, muốn nhìn bằng mắt thường của mình xem đó là vật gì. Phát hiện được nơi đó là một con quạ, hắn mới tiếp tục dùng sóng tinh thần để dò xét lại, nhưng rất tiếc không hề có cảm ứng được điều gì khác thường như lúc nãy.
- “Chắc là do ta nhầm lẫn mà thôi…”
Lắc lắc đầu mình, hắn thở nhẹ một hơi nói. Trong đầu âm thầm suy nghĩ:
- ‘Liệu có phải là do tiếp xúc quá nhiều linh hồn thể lang thang làm cho đầu óc của mình đã trở nên căng thẳng quá hay không.’
Nhìn xung quanh một vòng như muốn kiểm tra xem có vật gì đó khác lạ hay không, nhưng không gian đêm tối mờ mịt, chỉ có ánh sáng đèn pin không thể bao phủ được hết nên hắn cũng không phát hiện được gì.
- “Đi thôi…”
Kêu gọi mọi người một tiếng, Đình Tấn lại cất bước dẫn đầu đi trước.
- “Đi hướng này đi. Trước đó khi ta cử máy bay do thám tới nơi này thì phát hiện chỗ đó có một ngôi nhà thổ. Rất có thể lối vào trụ sở bí mật của bọn chúng nằm ở chỗ đó.”
Rose giơ tay chỉ về một hướng hơi lệch về bên cánh trái của Đình Tấn mà nói.
Nhắc tới nhà thổ, đột nhiên Đình Tấn lại nhớ đến nơi mà hắn đã đào mộ trộm ở khu nghĩa trang này.
- “Ừm, vậy thì tới nói đó đi. Chỗ đó cũng khá là đáng nghi.”
Hắn gật đầu tán đồng với ý kiến của Rose, bước chân chuyển hướng đi với phía nhà thổ.
Vì để đảm bảo an toàn, Rose kích hoạt máy liên lạc rồi thông báo với những người khác một câu.
- “Cả nhóm nghe rõ trả lời. Ta hiện tại sẽ chuyển sang hướng 11 giờ, những người khác nhớ giữ vững khoảng cách không quá năm mét để tiện hỗ trợ nếu xảy ra bất trắc.”
- “Đã rõ, đội Vansy đang chuyển hướng”
- “Đội Đỗ Lễ nghe rõ.”
- …
Từng giọng nói vang lên, đáp lại tín hiệu của Rose. Ánh đèn pin trắng sáng lấp lóe trong màn đêm, khá bắt mắt trong khu nghĩa trang, đồng loạt thay đổi phương hướng một cách chậm chạp.
Đình Tấn cứ nhắm mắt mà đi tiếp, dù trời có tối đen như mực thì hắn vẫn không hề va đụng trúng phải một chướng ngại vật nào, bởi lẽ làn sóng tinh thần của hắn đã phát tán ra ngoài. Nếu như đem đi so sánh chắc có lẽ năng lực này của hắn cũng tương đồng với khả năng định hướng bằng sóng âm thanh của loài dơi.
11 người chậm rãi bước đi trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân đạp lên những ngọn cỏ, cành cây với lá khô rải rác trên mặt đất, làm vang lên những âm thanh sột soạt.
Tiếng gió lùa qua những tán cây nghe như giọng người đang than khóc, lại thêm những tán lá cây đung đưa theo ngọn gió gây ra tiếng vang xào xạt, cũng làm cho nhóm người Đình Tấn khó bề phân biệt ra được có ai đó đang ẩn nấp ở nơi này hay không.
Còn đối với những người như Ameerah thì chắc có lẽ không cần phải nói cũng biết, cô nàng cũng không hề chú ý đến có ai ở bên mình bởi vì từ lúc bước vào nghĩa trang này, nàng đi cắm đầu đi theo Tiêu Phương một cách cứng nhắc.
Nhìn bộ dạng run rẩy, gương mặt tái nhợt của Ameerah, Tiêu Phương kìm lòng không được mà lên tiếng khuyên bảo.
- “Ngươi ổn chứ? Nếu sợ thì xin phép chỉ huy cho trở về xe nghỉ ngơi đi. Dù sao nơi này cũng có đông người, chỉ huy chắc cũng không trách ngươi đâu.”
- “Không cần đâu, ta có thể làm được. Hội trưởng đã nói, chỉ vượt qua nỗi sợ hãi mới có thể càng trở nên mạnh mẽ hơn!”
Ameerah gương mặt tuy vẫn còn tràn ngập vẻ sợ hãi, nhưng cô nàng lại quả quyết đáp lại.
Nghe nhắc đến Đình Tấn, Tiêu Phương vẻ mặt liền thay đổi, tựa như đang muốn biểu thị ra một vẻ ‘Thì ra là hắn…’ vậy. Nàng cũng không tiếp tục khuyên bảo Ameerah nữa mà tiếp tục đi về phía trước theo ánh sáng lập lòe ở xung quanh mình.
Những người còn lại trong đội đều là đàn ông con trai, ý chí tinh thần dĩ nhiên sẽ cao hơn nhiều.
Tuy cũng có người không quen thuộc với không khí u ám, âm lãnh nơi này như David nhưng nhiều lắm thì hắn cũng chỉ là bị đổ mồ hôi lạnh trên lòng bàn tay mà thôi. Chứ không đến nỗi run rẩy, trắng bệnh mặt không còn chút máu như Ameerah.
Cả nhóm người bước đi trong không gian yên tĩnh, càng lúc càng tới gần nơi nhà thổ của khu nghĩa trang này.
Bọn họ len lỏi giữa những gốc cây, tán lá rậm rạp cùng với những tấm bia mộ người chết nằm rải rác, thưa thớt trên mặt đất mà không hề chú ý đến một chuyện.
Rằng ở trên một gốc cây đại thụ to lớn cách đó không xa lại đang có hai ánh sáng trắng lóe lên trong đêm rất đặc biệt, nhìn y hệt như một đôi mắt người.
…
Cũng tại thời khắc Đình Tấn và cả nhóm đang tới càng gần với khu nhà thổ thì cô gái trẻ và T.O.A đã tiến tới trước một tấm cửa được làm bằng những thanh gỗ xếp lại với nhau và cố định bằng những miếng sắt, giống hệt như cửa phòng thời cổ xưa ở phương tây.
T.O.A bước tới đẩy mở cửa, đầu hơi cúi, tay giơ ra làm ra tư thế mời.
Cô gái trẻ không hề do dự chút nào cất bước đi vào bên trong căn phòng. Không gian bên trong tối đen như mực, chỉ có một tia sáng trắng mờ ảo như ánh trăng xuyên qua một kẻ hở, chiếu rọi vị trí ở giữa căn phòng, nơi đang có một người đứng tại đó.
- “Coi bộ cũng lì lợm gớm. Hắn đã khai chưa?”
Cô gái trẻ nhìn tên thanh niên đang bị treo ở giữa căn phòng, tay đưa lên vén tóc mai ra phía sau vành tai, miệng lạnh nhạt hỏi một câu.
- “Thưa tiểu thư, chúng ta đã nhốt hắn gần một tuần không ăn không uống, tra tấn đủ kiểu nhưng hắn vẫn chưa khai ra một chữ. Có vẻ như hắn không có ý định muốn nói cho chúng ta biết rồi.”
T.O.A cúi đầu đi theo ở phía sau, nhanh chóng đáp lại câu hỏi của nàng.
Không tiếp tục đặt câu hỏi, cô gái cất bước chậm rãi đi thẳng tới trước mặt tên thanh niên, nhìn hắn một lúc rồi cất giọng.
- “Ta, kẻ đến từ nơi tối tăm đó. Ta nhân danh quỷ dữ, kêu gọi những điều không thuần khiết ở tận sâu trong linh hồn của ngươi…”
Giọng nói của nàng đã trở nên trầm trầm, đã không còn trong trẻo, thánh khiết như trước đó nữa. Nàng nhấc lên bàn tay trắng nõn nà, thon nhỏ của mình rồi đặt lên trên đỉnh đầu của tên thanh niên.
- “…chính ta mới là chủ nhân của ngươi… chúa tể của những điều xấu xa. Vậy nên hãy đến đây và gặp kẻ chủ nhân của ngươi đi, hỡi kẻ tôi tới hèn mọn kia…”
Nàng càng nói về sau thì giọng nói của nàng càng cất lên cao hơn, hệt như những thầy triệu hồn thời xa xưa đang kêu gọi cái gì đó. Đặc biệt hơn nữa là giọng nói của nàng lại giống như có thêm hai ba giọng nói khác trùng lặp, chất chồng lên nhau.
Trong lúc này, vẻ bề ngoài của nàng dần dần thay đổi, mái tóc vàng óc suông mượt như thác nước đổ xinh đẹp, dần chuyển sang một màu trắng và trở nên khô héo đi rất nhanh. Móng tay trở nên dài hơn, làn da cũng chuyển đổi sang một màu xám như xác chết.
Cặp mắt xanh trong suốt cực kỳ thấu triệt kia cũng đang bị một màu trắng đục che lấp lại. Nếu Đình Tấn có mặt ở đây chắc sẽ bị kinh ngạc không kém vì mắt của cô gái này không khác gì với mắt của T.O.A lúc hắn biến hình thành quỷ dữ ở quán bar.
Sau lời kêu gọi của cô gái, tên thanh niên đang bị trói trên cây cọc gỗ chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt trợn trừng không thấy tròng đen đâu, chỉ còn một màu trắng sát như đang nhìn về phía cô gái.
- “Nói cho ta biết lối vào thánh địa ở đâu!”
Cô gái trẻ cất giọng mà nói. Nếu chú ý kỹ có thể thấy trong tiếng nói của nàng có khoảng ba bốn âm thanh khác, có người trẻ, có người già, cả nam lẫn nữ.
- “Ở… ở…”
Tên thanh niên này lắp bắp, ngập ngừng nói không ra lời không biết có phải là vì mệt mỏi không còn hơi sức để nói hay không nữa.
Tuy nhiên, cô gái lại biết rõ, đó là do đối phương vẫn chưa hoàn toàn bị mình khống chế. Ở sâu trong linh hồn, hắn đang cố gắng chống cự lại sự điều khiển của nàng.
- “NÓI! Ở ĐÂU?!”
Cô gái quát lớn một tiếng, âm thanh chói tai phỏng chừng có thể làm vỡ nát cả tấm kính thủy tinh dày hơn 1 cm.
- “Ở… ở… bên dưới… đá… đá… cổ…”
Có thể là vì tiếng quát của cô gái làm cho kinh sợ, tên thanh niên lập tức bật thốt ra một vài từ rời rạc không rõ ý nghĩa.
Nhưng cô gái lại không hề hỏi nhiều về việc đó, chắc có lẽ nàng đã hiểu ra được hàm ý trong những lời mà tên thanh niên kia vừa nói. Nàng có vẻ trở nên hấp tấp, nôn nóng hơn, vội vàng nói thêm vào.
- “Làm cách nào kích hoạt lối vào?”
- “Dùng… dùng… máu… máu tươi… thuật… cổng…”
Tên thanh niên lại tiếp tục lắp bắp mở miệng nói ra một vài chữ. Nhưng giống như đã hoàn toàn dốc ra toàn bộ sức lực của mình, hắn khi vừa nói đến một từ ‘cổng’ thì lập tức gục đầu xuống không còn động tĩnh.
Cùng lúc đó, cô gái bất thình lình bị mất thăng bằng, cả thân thể vô lực ngã về phía sau. T.O.A kinh hãi vội vàng tiến tới đưa tay đón đỡ nàng, vẻ mặt kinh hoảng hỏi thăm.
- “Tiểu thư, tiểu thư, người không sao chứ?”
Mái tóc trắng xơ xác dần dần trở lại màu vàng óc trước đó, cặp mắt cũng trở lại bình thường. Nàng dần dần khôi phục trở lại diện mạo vẻ bề ngoài ban đầu của mình.
- “Không… không có gì. Điều khiển linh hồn làm mất sức quá độ thôi.”
Giọng nói đã trở lại bình thường, tuy nhiên lại giống như mất đi toàn bộ sức lực, nàng thều thào, đứt quãng đáp. Có thể thấy, việc khống chế linh hồn của tên thanh niên đã làm nàng mệt mỏi đến mức độ không thể nói nên lời.
T.O.A nghe vậy thì cũng có chút yên tâm. Hắn vẫn đứng đỡ nàng tại chỗ để nàng nghỉ ngơi lấy lại sức.
Một hồi lâu sau, cô gái mới tiếp tục lên tiếng.
- “Đi thôi, đưa ta trở lại thánh địa. Chúng ta chuẩn bị tiếp đón ngài.”
Vẻ mặt của nàng tuy rằng vẫn còn tái nhợt như bị thiếu máu, kiệt sức quá độ nhưng có một thứ còn được biểu hiện rất rõ ràng, đó chính là nụ cười hưng phấn và kích động.
- “Vâng! Mà… còn tên này thì sao? Ngài thật sự định giao lại cho tên mập kia giải quyết à?!”
T.O.A gật đầu tiếp nhận mệnh lệnh. Nhưng sau đó, hắn lại có chút ngập ngừng mà nói thêm vào.
Đột nhiên, T.O.A vừa nói dứt câu thì nụ cười trên gương mặt của cô gái bất ngờ tắt ngóm đi. Nàng liếc mắt nhìn hắn một lúc, điều này không khỏi làm cho T.O.A cảm thấy lạnh cả sống lưng, tim đập nhanh lên liên hồi.
- “Tiểu thư thứ lỗi. Ta buộc miệng mà hỏi thôi. Xin ngài bỏ qua.”
Hắn vội vàng cúi đầu, hạ giọng cầu xin.
Thấy biểu hiện của T.O.A như vậy, cô gái hừ lạnh một tiếng đáp lại.
- “Hừ… tên kia chưa chết, tinh thần và ý chí lực của hắn quá mạnh, còn chống lại được thuật điều khiển linh hồn của ta nữa. Nhưng may là vẫn lấy được lời khai của hắn. Giờ hắn đang bất tỉnh mà thôi, chuyện kia quan trọng hơn. Ngươi mau đưa ta về thánh địa đi, đừng thắc mắc hỏi nhiều làm gì.”
Có vẻ như nhắc đến chuyện ‘quan trọng’ lại làm nàng hưng phấn không kìm được, nên tâm trạng cũng vui vẻ hơn chút ít, bỏ qua chuyện của T.O.A.
Được đặt xá, T.O.A không dám hỏi nhiều nữa, vội vàng bế cô gái đứng dậy, nhanh chóng rời đi khỏi nơi phòng giam âm u này.