Đình Tấn vừa hét lên một tiếng xong, thì đột nhiên từ trên sàn nhà ngay ở bên dưới chân của T.O.A bỗng nhiên xuất hiện mười cái lỗ đen nhỏ xếp thành hình vòng tròn, kích cỡ chỉ bằng bắp chân.
Ba người Vansy, Hieman và Trần Hạo chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì từ trong mỗi hố đen đó xông ra một thanh xương cốt dài mà cong, với phần đầu được tuốt nhọn, bề ngoài không khác gì một chiếc ngà voi.
Mười thanh xương châu đầu vào nhau, như một con quái thú há miệng ra đớp trọn cả T.O.A vào bên trong.
Trần Hạo đang ôm chặt lấy T.O.A cũng bị mười thanh xương cốt này làm cho giật mình kinh ngạc. Không biết là do Đình Tấn canh chuẩn vị trí hay thanh xương cốt kia có khả năng nhận biết kẻ địch, mà Trần Hạo và T.O.A đều bị tách ra.
T.O.A thoát khỏi sự kìm kẹp của Trần Hạo nên đã rơi xuống, đặt chân lên sàn nhà. Nhưng thứ đầu tiên hắn nói không phải là lời hâm dọa giận dữ như trước đó mà lại là một hồi gào thét vì kinh ngạc.
- “Cái gì?! Đến cả cốt ngục ngươi cũng biết sao?!”
Hai bàn tay đầy những móng vuốt của hắn nắm lên hai thanh xương cốt, vừa nói hắn vừa dùng sức muốn bẻ gẫy cái lồng xương đang giam giữ mình này. Hắn chính là bị kỹ năng "Cốt Ngục" này của Đình Tấn làm cho giật mình kinh ngạc không thôi.
Ấy vậy mà Đình Tấn cũng chẳng hề quan tâm đến câu hỏi của T.O.A. Gương mặt hắn có chút tái nhợt, miệng không ngừng gào thét.
- “Chạy mau! Cái lồng không thể cầm chân hắn được lâu đâu!”
Hắn nói xong thì không hề do dự gì nhảy ra bên ngoài cửa sổ theo lỗ hổng mà Rose và những người khác đã nhảy ra trước đó. Rồi sử dụng "Khống Vật Thuật" làm nhẹ thân thể mình đi, giảm tốc độ rơi xuống đồng thời cũng giơ tay đeo bám vào những tán lá cây.
Hai người, Hieman và Trần Hạo sau một hồi kinh ngạc thì lập tức bị tiếng gào thét của Đình Tấn làm cho hoàn hồn, tỉnh táo lại. Bọn họ không còn thẫn thờ đứng tại chỗ quan sát cảnh tượng kì dị trước mắt nữa, mà vội vàng cất bước chạy trốn.
Trần Hạo một tay ôm Vansy một tay ôm lấy Hieman rồi nhảy ra bên ngoài theo Đình Tấn. Mặc dù hai người kia vẫn có thể sử dụng năng lực của mình để nhảy xuống bên dưới lầu, nhưng Trần Hạo lại muốn dùng khả năng phòng thủ kiên cố của mình để chịu lực thay cho hai người đồng đội, đồng thời cũng rút ngắn thời gian tiếp đất.
Vansy nằm trong vòng tay của Trần Hạo vẫn còn chăm chú liếc mắt nhìn cái lồng xương đang giam giữ T.O.A. Hắn hơi suy nghĩ một chút, rồi làm ra tư thế sử dụng kỹ năng, hai bàn tay giơ ra trước mặt, lòng bàn tay hướng về phía chiếc lồng.
‘Tường Băng"
‘Tường Gai’
Cấp tốc sử dụng dị năng của mình, Vansy tạo ra thêm hai lớp tường băng, bao phủ xung quanh chiếc lồng xương của Đình Tấn. Mục đích của hắn dĩ nhiên là muốn tạo ra thêm phiền phức, cản trở T.O.A, góp nhặt thêm một chút ít thời gian cho cả nhóm kịp thời thoát đi.
Cùng lúc Vansy vừa sử dụng xong kỹ năng thì cũng là lúc Trần Hạo vừa nhảy ra bên ngoài cửa sổ. Trong phòng chỉ còn lại một khối băng cao hơn bốn mét, mà bên trong chính là chiếc lồng bằng xương đang giam giữ T.O.A.
‘Ầm ầm ầm…’
T.O.A liên tục dùng nắm tay đánh lên trên những thanh xương cốt to bằng cả bắp đùi người trưởng thành kia hòng phá hủy nó, thoát khỏi cái lồng đang giam giữ mình để truy đuổi theo Đình Tấn.
- “Khốn kiếp! Khốn kiếp! Bọn thầy tu chết tiệt…”
Miệng hắn không ngừng mắng chửi, vì tức giận, vì chủ quan mà để cho đám người kia có cơ hội cứu đi Đình Tấn. Trong lòng hắn hiện giờ vẫn còn không ngừng kinh ngạc và tò mò vì sao đối phương lại có thể sử dụng những kỹ năng triệu hồi như vậy.
‘Ầm ầm… rắc’
Với sức mạnh kinh khủng của mình, T.O.A sau khi dùng toàn bộ sức lực tung ra hơn chục cú đấm mới thành công phá gãy thanh xương cốt kia. Điều đó cũng đủ để thấy rõ, sức phòng thủ của chiếc lồng xương này kinh khủng đến mức độ nào. Phải biết trước đó, hắn ta chỉ cần hai đòn công kích toàn lực là đã có thể phá vỡ "Cốt Giáp" của Đình Tấn rồi.
Như một con mãnh thú xổng chuồng, T.O.A dùng vai ủi thẳng vào hai tấm tường băng được Vansy tạo ra.
‘Rắc rắc… ầm’
Hai lớp băng không thể làm ra bất cứ sự ngăn cản nào, T.O.A dễ dàng phá vỡ lớp băng dày cộm kia xông thẳng về phía những khung cửa sổ bằng thủy tinh.
‘Xoảng…’
Cửa kính vỡ ra thành từng mảnh nhỏ rơi xuống mặt đất bên dưới. Một số mặt kính vỡ còn rơi vãi trên nóc xe của cả nhóm Đình Tấn.
Đang chen chân chui vào trong xe, Vansy và Trần Hạo cũng bị âm thanh kính vỡ này làm cho giật mình.
Nghe được âm thanh này, Đình Tấn lập tức biết được ‘Cốt Ngục’ đã không thể giam giữ được nữa.
- “Chạy mau! Mau cho xe chạy nhanh lên!”
Hắn cố gắng lớn tiếng kêu lên, hối thúc Huy Cường lái xe chạy đi.
‘Kẻ vận chuyển’ Huy Cường cũng biết được thời gian đang trong lúc nguy cấp, hắn không chậm trễ chút nào, đạp mạnh chân ga, lái xe phóng đi khỏi nơi này.
Vẫn còn đang kẹt lại ở trên cửa vào, cả Vansy và Trần Hạo đều bị cú gia tốc bất ngờ này làm mất thăng bằng ngã sang một bên. Tuy nhiên với kinh nghiệm và thể lực của bọn họ, việc bám chặt cùng với lấy lại thăng bằng, tiến vào trong xe cũng không quá khó khăn và mất nhiều thời gian.
‘Rầm…’
Thân thể to lớn của T.O.A nặng nề rơi trên mặt đất. Hắn ngẩng đầu nhìn lấy chiếc xe đang hướng về đường lớn phóng đi. Hai tay hai chân hắn cắm sâu vào trong mặt đất xốp rồi dùng toàn lực đẩy thân thể của hắn lao nhanh về phía trước tư thế như một con báo săn đang truy đuổi con mồi.
Khu vực nơi này đầy rẫy những cây cối lớn nằm hơi thưa thớt nhau. Cũng may nhờ chiếc xe chở cả nhóm người Đình Tấn là sử dụng động cơ phản lực để bay lên khỏi mặt đất cùng với tài lái xe của Huy Cường, nên địa hình hiểm trở như vậy cũng không gây ra khó khăn gì nhiều.
Tuy nhiên tốc độ của T.O.A cũng không chậm. Hắn chỉ mất không tới 3 giây thì đã gia tốc, đuổi kịp tốc độ của chiếc xe, đồng thời vẫn còn đang tăng tốc truy đuổi theo sát ở phía sau.
Ngồi ở trong xe, nhìn qua màn hình máy quay gắn ở phía sau xe, cả nhóm người Đình Tấn cũng lo lắng, bất an không thôi. Tiêu Phương và Vansy dường như có cùng một ý nghĩ, bọn họ đưa mắt nhìn nhau một cái sau đó liền gật đầu ra hiệu cho đối phương.
Tiếp đó, không thông báo với bất cứ ai, Vansy đứng bật dậy mở nắp đậy trên mui xe rồi chồm ra bên ngoài. Tiêu Phương cũng đồng thời chen chúc theo hắn.
‘Tường Băng"
‘Tường Gai’
‘Băng Tiễn’
Cả hai người toàn lực tung ra dị năng của mình, tập trung đánh tới T.O.A đang truy đuổi gắt gao ở phía sau. Vansy theo thường lệ dùng dị năng tạo ra những tấm tường băng để ngăn chặn, làm giảm tốc độ của T.O.A. Thỉnh thoảng hắn còn tạo ra những mũi tên bằng băng bắn tới đối phương.
‘Ầm ầm ầm…’
Thế nhưng T.O.A lại quá xảo quyệt. Hắn liên tục luồn lách giữa những thân cây làm cho Vansy không thể phán đoán được vị trí chính xác để tung ra kỹ năng.
Bất quá, ngay khi T.O.A vừa vọt ra khỏi một gốc cây, thì đột nhiên trước mặt hắn lại xuất hiện một quả cầu lửa. Mặc dù tốc độ bay tới của quả cầu rất chậm, nhưng vị trí và hướng bay của nó lại rất chuẩn xác, đón đầu nơi T.O.A sắp sửa chạy tới. Chính vì thế mà T.O.A trông giống như là Ff7eBBXO tự đâm đầu vào quả cầu hơn.
"Hỏa Khí Cầu’
‘Đùng… ầm ầm ầm…’
- “Gào… ahh”
Một tiếng nổ lớn kèm theo đó là tiếng gào rú, hét thảm của T.O.A. Quả cầu kia chính là kỹ năng mạnh nhất của Tiêu Phương. Nàng sau khi chui ra vẫn đang dồn nén năng lượng vào trong quả hỏa cầu này, đồng thời cũng tập trung quan sát hướng di chuyển của T.O.A để ném quả cầu đi một cách chuẩn xác nhất.
Với sự phối hợp đánh lạc hướng, dồn ép T.O.A vào trong một góc chỉ định từ trước bởi Vansy, "Hỏa Khí Cầu’ của Tiêu Phương đã thành công đánh lên người của T.O.A. Vụ nổ bộc phát ra làm cho hắn bị đánh bay ngược về phía sau đến hơn năm mét mới rơi xuống mặt đất.
T.O.A đau đớn kêu gào thảm thiết, dường như ngọn lửa bùng nổ từ "Hỏa Khí Cầu’ chính là khắc tinh của hắn. Cả gương mặt của hắn vẫn còn đang có ngọn lửa bốc cháy kèm theo khói xám lượn lờ bay lên. Làn da sần sùi của hắn cũng bị cháy khét nhiều chỗ làm vẻ bề ngoài đã xấu, bây giờ lại càng trở nên ghê rợn hơn.
Dù là vậy nhưng với khả năng khôi phục mạnh mẽ của T.O.A thì những vết thương kia cũng không quá nghiêm trọng lắm, tối đa chỉ làm hắn bị bỏng nhẹ mà thôi.
Đôi mắt trắng đục của hắn như đang chất chứa sự phẫn nộ bên trong mà nhìn chằm chằm lấy chiếc xe.
- “Khốn nạn mấy con sâu bọ thầy tu, tao phải ăn tươi nuốt sống bọn mày!”
Hắn gắt giọng mà nói, hai chân không ngừng lại chút nào, tiếp tục phát lực chạy đuổi theo chiếc xe chở cả nhóm người Đình Tấn.
Khoảng cách tuy được nới lỏng ra hơn 20 mét nhưng với tốc độ của T.O.A cùng với lợi thế về địa hình, thì bấy nhiêu đó vẫn không là gì. Khoảng cách của bọn họ tới con đường đại lộ bên ngoài quán bar vẫn còn có hơn trăm mét, cứ theo đà này T.O.A nhất định sẽ tiếp cận được chiếc xe trước khi bọn họ kịp chạy thoát ra đường lớn.
Tiêu Phương và Vansy vẫn tiếp tục, không ngừng nghỉ thi triển ra những kỹ năng của bọn họ. Thế nhưng rất không may là, làm một kẻ gian xảo như T.O.A bị trúng một đòn thì muốn gài bẫy hắn một lần nữa thì chẳng khác nào là làm một chuyện còn khó hơn lên trời.
Tiêu Phương sau khi thi triển ra ba quả cầu lửa thì gương mặt đã tái nhợt, lấm tấm mồ hôi. Đây chính là triệu chứng cho việc sử dụng dị năng quá độ dẫn tới kiệt sức.
Gương mặt lạnh lùng của Vansy cũng không khá hơn là bao nhiêu, mồ hôi toát ra còn nhiều hơn cả Tiêu Phương. Bởi lẽ hắn sử dụng không phải chỉ là một hai quả "Hỏa Khí Cầu’ mà là hàng chục tấm tường băng rồi.
Nhìn thấy tình cảnh này, Rose cũng trở nên rối rắm không biết phải nên làm thế nào.
Và đúng vào lúc này, Đình Tấn lại mở miệng lên tiếng.
- “Tiêu Phương tránh ra, để ta…”
Giọng nói khàn khàn, kết hợp với gương mặt tái nhợt của Đình Tấn làm cho bầu không khí trở nên trầm trọng hơn bao giờ hết.