Bị T.O.A đè ép dính sát lên trên vách tường, cả thân thể Đình Tấn gần như không thể cử động hay thậm chí là vùng vẫy. Dù vậy nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, gương mặt cũng không có vẻ gì là sợ hãi.
Đột nhiên, không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, T.O.A vung tay siết chặt nắm đấm, nhanh như chớp giật, đập về phía đầu của Đình Tấn.
‘Ầm… rắc rắc…’
Hai tấm khiên xương còn lại tiếp tục lao ra đón đỡ nắm đấm của T.O.A thay cho Đình Tấn. Sức mạnh kinh khủng đập vào tấm khiên, gây ra vô số vết nứt lớn, kèm theo đó là những mảnh xương nhỏ bị vỡ vụn, bay tán loạn ra khắp nơi.
Tấm khiên xương không thể chống đỡ hoàn toàn thế tới của nấm đấm nên lập tức bị đẩy lùi về phía sau, nện thẳng vào lồng ngực của Đình Tấn.
- “Ư…”
Đình Tấn dù cố gắng nghiến răng, nhưng vẫn không kìm được rên rỉ một tiếng đầy đau đớn.
- “Ngoan ngoãn nói cho ta bí mật, ta sẽ cho phép ngươi được sống và làm nô lệ hoặc tôi tớ cho ta, còn nếu không thì ngươi xác định phải chết rất khó coi đấy.”
T.O.A nhìn chằm chằm vào gương mặt có hơi nhăn nhó của Đình Tấn, thì thào vừa hâm dọa vừa dụ dỗ.
‘Phụt…’
Nhưng bất ngờ, Đình Tấn phồng má thổi mạnh một cái. Hắn đáp lại cho T.O.A một cục đờm dính máu vào ngay giữa mặt, rồi thều thào, vô lực nói.
- “Nằm… mơ…”
Cảm giác bị đè ép ở trên lồng ngực làm cho hô hấp của hắn có chút khó khăn, tiếng nói cũng trở nên đứt quãng, khó nghe.
Bất quá, mấy hành động đó của hắn cũng dShaFWnS đã đủ để làm T.O.A tức giận, nổi điên lên rồi.
‘Ầm…’
- “Còn cứng đầu… Con sâu bọ… nói mau!
‘Ầm ầm…’
Hắn liên mồm mắng chửi, mỗi câu thốt ra khỏi miệng là một nắm đấm vung mạnh vào người Đình Tấn.
‘Rắc… rắc…’
Mỗi lần nắm đấm vung tới thì lại là một tấm khiên xương lao ra đón đỡ, từng mảnh xương vụn bay tung tóe khắp nơi, rồi hóa thành bột mịn, hòa tan vào trong không khí.
Có vẻ như lần này T.O.A vẫn chưa dùng toàn lực. Phỏng chừng, hắn chỉ muốn hành hạ hoặc có thể là hâm dọa, làm cho Đình Tấn sợ hãi rồi khai ra bí mật. Chính vì thế nên sau hơn ba, bốn nắm đấm như vậy thì một tấm khiên xương mới bị đánh hụt hết HP mà vỡ tan nát.
Hiện tại Đình Tấn chỉ còn lại một tấm khiên xương cuối cùng. Áp lực dồn lên ngực của hắn sau mỗi cú đấm lại tiếp tục tăng lên thêm gấp nhiều lần. Thế mà T.O.A không hề có dấu hiệu muốn ngừng tay, vẫn tiếp tục vung tay đấm lên người Đình Tấn, hay nói đúng hơn là lên tấm khiên xương cuối cùng.
Đứng ở gần đó, Louis vẫn còn chưa bình phục hẳn. Tuy rằng có dòng máu Lycan với tốc độ khôi phục nhanh hơn người thường gấp nhiều lần, cùng với thuốc chữa thương hỗ trợ, thế nhưng mà bây giờ hắn đã bị thương nặng đến nỗi gãy đôi cả xương ống quyển trên chân. Điều đó khiến cho hắn cũng đành bó tay chịu trận, không thể làm gì được.
Mỗi lần cố gắng chống đỡ thân thể mình đứng lên thì một cơn đau đớn tận xương tủy lại truyền tới khiến hắn không thể tập trung, bị mất thăng bằng rồi té ngã. Tất cả đều là bởi vì xương ống quyển của hắn vẫn chưa lành, không đủ sức để chống đỡ trọng lượng của thân thể.
Ameerah thì vẫn còn đang kéo lê thân thể của mình, vô lực tựa trên vách tường để quay trở lại căn phòng. Chắc có lẽ là vì cú va chạm với vách tường trước đó đã làm cho nàng bị thương rất nặng, thương thế trên người cũng không thua kém Louis là mấy.
Gã T.O.A thì chỉ tập trung sự chú ý vào Đình Tấn, những thứ xung quanh đó hắn cũng không thèm nhòm ngó tới. Thế nhưng đừng vì vậy mà chủ quan bởi vì phía sau đầu hắn vẫn còn có một đôi mắt khác đang quan sát xung quanh, chỉ cần có sự xuất hiện của bất cứ kẻ địch nào là hắn sẽ lập tức biết ngay.
- “Nói hay không? Đừng buộc ta phải mạnh tay với ngươi!”
Hắn hét vào mặt Đình Tấn, dường như sự kiên nhẫn của hắn đã sắp đạt đến mức tận cùng rồi.
Bất quá, đáp lại hắn vẫn là một khoảng im lặng cùng với ánh mắt bình tĩnh, không hề có bất cứ sự sợ hãi nào của Đình Tấn.
- “Ah… mẹ kiếp! Mày nghĩ tao không dám giết mày sao? Không nói thì đi chết đi!”
Điên cuồng gào thét một tiếng, T.O.A buông ra cánh tay còn lại đang vịn trên vai Đình Tấn. Ngay sau đó, hắn dùng hai tay liên tục vung nắm đấm, đánh lên tấm khiên xương cuối cùng đang cố gắng che chở cho chủ nhân của nó.
Nhưng có một điều là, lần này hắn không còn tiếp tục công kích vào những vị trí phần mềm trên cơ thể như bụng hoặc ngực nữa, mà đã nhắm thẳng đến khuôn mặt của Đình Tấn.
‘Rầm rầm… răng rắc…’
Cảm giác bị tấm khiên xương đè ép lên mặt, lại nghe trên đó truyền tới những âm thanh khi xương cốt bị gãy vỡ, trong lòng Đình Tấn thầm hô một tiếng “Không ổn rồi…”
Hắn đoán rằng, chắc T.O.A đã không thể kiên nhẫn hơn được nữa rồi.
Trước đó, Đình Tấn có 80% chắc chắn rằng T.O.A sẽ không giết mình vì cần đào móc bí mật thuật triệu hồi thì bây giờ chỉ còn lại không tới 30% mà thôi.
Mà con số 30% này cũng chính là hắn dựa trên tính cách quỷ quyệt, gian xảo như quỷ dữ của T.O.A mà cho rằng, hắn sẽ không giết mình vì bí mật của kỹ năng triệu hồi, chứ không có gì hoàn toàn nắm chắc.
Điều đó không khỏi làm cho hắn cảm thấy bồn chồn, gấp gáp lên nhiều.
- “Mấy tên khốn kia giờ này sao vẫn chưa tới đây chứ?!”
Hắn thầm mắng đầu mình một câu, dĩ nhiên đối tượng chính làm đám người Vansy đang trên đường tới đây tiếp viện.
Giống như đoán biết được ý đồ của Đình Tấn, T.O.A ngừng tay không tiếp tục công kích nữa, miệng cười tà một tiếng, giọng tàn nhẫn nói.
- “Khà khà… chờ tiếp viện phải không? Bọn nó vẫn còn đang ở ngoài hành lang. Tao đếm đến ba, không nói thì chết! Ba…”
Nói đoạn hắn bắt đầu đếm ngược từ từ trở về 0.
Trong lòng có chút hoảng sợ, Đình Tấn quả thật không thể đoán biết được trong đầu của T.O.A đang nghĩ gì, cũng như là làm cách nào mà hắn biết được nhóm của Vansy đã tới được bên ngoài hành lang của tầng ba này.
Có thể là đối phương đang muốn hù dọa, tạo áp lực cho mình khai báo bí mật, hoặc cũng có thể là hắn đã thật sự muốn giết mình vì đã biết được nhóm người của Vansy đang trên đường tới đây.
Nhìn chằm chằm vào tròng mắt một màu trắng đục của T.O.A, Đình Tấn cảm giác thời gian trong mỗi nhịp đếm kia giống như kéo dài ra đến gần cả ngày.
- “Hai…”
Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi hột, Đình Tấn cảm giác như nguy hiểm càng lúc càng đến gần, trong lòng của hắn càng lúc càng bồn chồn lên theo. Đây là một hồi so đấu trí lực, cũng có thể như xem ai là kẻ đủ kiên nhẫn hơn.
- “Một… hết giờ.”
Vừa đếm xong nhịp cuối cùng, T.O.A không hề do dự, nhất tay đấm thẳng vào mặt Đình Tấn.
- “Chờ đã! Ta nói…”
Trông thấy đối phương muốn ra tay, Đình Tấn vội vàng hét lớn một tiếng. Hắn chỉ muốn trì hoãn T.O.A thêm một chút thời gian nào thì hay một chút đấy. Hiện tại không có bất cứ khả năng chống cự nào với T.O.A, Đình Tấn chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Thế nhưng T.O.A không hề có bất cứ dấu hiệu nào là muốn ngừng tay. Thậm chí hắn có nhếch miệng cười, đắc ý đáp lại một câu cụt ngủn.
- “Đã muộn rồi, con sâu bọ.”
‘Rầm… rắc…’
Nắm đấm của hắn nện mạnh lên tấm khiên xương cuối cùng của Đình Tấn.
Trên mặt tấm khiên loang lổ những vết nứt, biểu trưng cho HP của nó đã còn rất ít. Bây giờ lại bị T.O.A đánh lên thì lập tức vỡ tan tành ra thành từng mảnh nhỏ rồi tiêu tán vào trong không khí như chưa từng tồn tại.
Trong ánh mắt trợn trừng vì kinh ngạc, còn có chút tuyệt vọng của Đình Tấn, Thế tới của nắm đấm không giảm, xông thẳng tới trước mặt của hắn.
- ‘Không lẽ ta lại phải kết thúc sinh mệnh của mình tại đây sao?’
Thời gian lúc này giống như ngừng lại với Đình Tấn. Trong đầu hắn liên tục xuất hiện những ý nghĩ, những dự định và kế hoạch trong tương lai mà hắn vẫn chưa thực hiện được. Ngoài mấy thứ đó ra thì còn có những hình ảnh trong trí nhớ của cuộc sinh trước khi trọng sinh của hắn, đó là những lúc mà hắn phải đối mặt với lằn ranh giữa sự sống và cái chết như lúc này đây.
Ở bên ngoài căn phòng, cả Louis và Ameerah đều trợn mắt lên, kinh ngạc nhìn lấy tình cảnh trước mắt. Hai người đồng loạt muốn lao tới, cứu trợ Đình Tấn nhưng thương thế trên người khiến họ bất lực không thể làm gì được. Louis thậm chí đã kích hoạt "Hóa Hình’, cơ thể đang trong quá trình biến đổi thành người sói.
Trong hành lang tầng ba hiện tại đã có thêm năm bóng người, chính là nhóm của Vansy vừa thông qua lỗ hổng trong phòng giam của Michelle để ra ngoài hành lang.
Bất quá, khoảng cách của bọn họ đến căn phòng làm việc nằm ở cuối hành lang của T.O.A vẫn còn có hơn 10 mét. Dù cho trên người có mang theo dị năng tốc độ như Hieman thì cũng phải mất ít nhất hai giây mới đến được hiện trường chiến đấu.
Thông qua máy liên lạc, bọn họ cũng đã có thể đoán ra được tình hình của Đình Tấn đang nguy cấp thế nào. Nhưng mà bọn họ cũng không có cách gì để cứu giúp được hắn, đi từ lầu một đến tận nơi này chỉ trong vòng chưa đầy năm phút mà không đánh động sự chú ý của đám bảo vệ của quán bar đã là cực hạn của bọn họ rồi.
David và Terrell gương mặt cũng hốt hoảng, bất an không ngớt. Bọn họ nhận được mệnh lệnh không được rời đi khỏi vị trí của mình khi chưa có lệnh. Thế nên họ chỉ có thể thông qua máy liên lạc để đoán chừng tình hình chiến đấu của cả đội. Mà nghe được đoạn đối thoại của T.O.A với Đình Tấn, bọn họ không nhịn được hoảng sợ, nghĩ thầm trong đầu mình.
- ‘Chẳng lẽ hội trưởng phải chết?!’