‘Ầm… phừng phừng…’
Quả cầu lửa sáng chói kia vừa bay đến, chỉ còn cách David chưa đến một mét thì bất thình lình đã bị một bàn chân nhỏ bé đá nổ tung ra giữa không trung. Một vòng sóng lửa hình cầu, lấy tâm điểm từ nơi quả cầu lửa bị đá nổ, nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh.
Nhìn thấy tình cảnh này, Tiêu Phương đang trên đà xông tới cũng bị kinh ngạc, lập tức khựng lại bước chân của mình, đứng chết trân nhìn chầm chầm lấy vòng khí cầu lửa ở trước mặt.
Quả cầu lửa kia chính là một trong những năng lực đặc biệt bẩm sinh của nàng, một năng lực có thể cho phép nàng điều khiển được ngọn lửa, hay những người trong đội đặc nhiệm vẫn luôn gọi là dị năng thuộc tính [Hỏa].
Thế nên Tiêu Phương hiểu rõ, sức công phá của nó là mạnh đến nhường nào. Có thể nói, nếu quả cầu này đập trúng mục tiêu thì sẽ nổ tung, lan tràn một vòng sóng lửa ra xung quanh bán kính 5 mét. Khả năng gây ra sát thương của vụ nổ chắc chắn không hề thua kém bất cứ quả lựu đạn khí áp nào.
Lúc nãy nàng ra tay ném quả cầu lửa kia về phía David, người ngoài nhìn vào thì nhất định sẽ nghĩ rằng nàng đang muốn ra tay tấn công đối phương.
Thế nhưng thực chất, Tiêu Phương đã ném lệch đi một chút, chứ không phải thật sự nhắm ngay đầu của David mà ném tới như mọi người đã nghĩ.
Hơn nữa, nàng cũng chưa dùng toàn lực của mình để ném đi, thế nên tuy rằng trông quả cầu lửa bay rất nhanh nhưng với tốc độ của David đã biểu hiện ra trước đó, khi đang so đấu với Hieman, thì Tiêu Phương có 100% tin chắc, hắn có thể né tránh được dễ dàng.
Việc Tiêu Phương ném ra quả cầu lửa này, mục đích chỉ muốn hù dọa đám người của Đình Tấn không nên làm quá mức nữa và đồng thời cũng ép buộc David phải tránh né để buông tha cho Hieman mà thôi
Thế mà ai ngờ đâu, sự việc lại thành ra kết quả như lúc này. Nàng cũng không nghĩ tới đám người của Đình Tấn lại thật sự liều mạng như vậy.
‘Phừng phừng…’
Nhìn ngọn lửa vẫn tiếp tục lan tràn ra xung quanh nơi nó bị kích nổ, trái tim của Tiêu Phương cũng gần như đã chạy lên tới cổ họng rồi.
Sự việc gây hấn với nhóm người của Đình Tấn lúc này, tuy rằng là do Hieman khởi đầu, thuyết phục nàng cùng với Vansy tham gia. Thế nhưng mục đích của bọn họ cũng chỉ đơn giản là muốn dằn mặt nhóm người tân binh này mà thôi.
Trần Hạo tính cách hàm hậu, không thích gây chuyện. Còn Đỗ Lễ thì lười biếng, nếu không phải nhiệm vụ bắt buộc thì hắn cũng không muốn ra tay. Hai người này mặc dù không trực tiếp tham gia vào vụ va chạm lần này, thế nhưng nếu như thật sự xảy ra án mạng thì bọn họ nhất định cũng không thể tránh khỏi sẽ bị liên lụy, kỷ luật hay thậm chí là xóa tên khỏi sổ quân nhân.
Với sức công phá của vụ nổ từ quả cầu lửa, không chỉ người tiếp xúc với nó mà cả những người ở xung quanh, trong đó có Hieman đang mê man bất tỉnh nằm trên đất, bị David khống chế, cũng có khả năng bị nguy hiểm đến tính mạng.
Chính vì điều này mà Tiêu Phương, và cả những người có mặt ở đây như Vansy, Đỗ Lễ, Trần Hạo, Nguyen Hang đều hoảng hồn, lo sợ bất an không thôi.
Một giây…
Hai giây…
Từng giây trôi qua, ngọn lửa nóng dần dần tán đi. Kéo theo đó là tâm trạng bồn chồn của những người có mặt ở đây càng lúc càng dâng lên cao.
Trong khi đó, tại nơi nhóm người của Đình Tấn đang tụ tập, gương mặt của Louis đã tràn ngập sự hốt hoảng không hề thua kém những người thanh niên trong đội đặc nhiệm bên kia. Nắm tay của hắn đã siết chặt lại đến nỗi móng tay bấm sâu vào trong da thịt mà hắn vẫn không hề hay biết.
Ngay lúc Louis bước lên một bước, chuẩn kích hoạt sức mạnh Lycan của mình. Bắt chợt một bàn tay đã giữ chặt lấy vai của hắn, kèm theo đó là giọng nói của Đình Tấn vang lên.
- “Đừng! Vẫn chưa đến lúc ngươi để lộ sức mạnh của mình. Ameerah sẽ không sao đâu đừng lo lắng.”
Chăm chú nhìn lại gương mặt của Đình Tấn, đến khi phát hiện hắn lúc này vẫn bình tĩnh như thường, dường như không hề có chuyện gì xảy ra thì Louis cũng lập tức yên tâm hơn rất nhiều.
Bất quá, gã Thượng sĩ Nguyen Hang thì không được như vậy. Đứng phía trước mặt của cả nhóm, hắn vội vàng quay lưng về phía sau, hướng về Đình Tấn lo lắng hỏi thăm.
- “Thiếu tá Đình Tấn, chuyện này… ơ… ngươi…”
Bất quá, chưa nói tròn câu thì hắn đã bị hành động của Đình Tấn làm cho giật mình kinh ngạc, không thốt ra nổi những lời tiếp theo.
- “Ta biết. Ngươi đừng lo, cô bé không sao đâu…”
Mặc dù chưa nói hết câu thế nhưng Đình Tấn cũng đã nghe và hiểu được điều mà gã Thượng sĩ Nguyên Hang kia đang lo lắng. Hắn vừa cho đối phương một câu trấn an như đã làm với Louis, đồng thời cũng không ngừng lại hành động của mình.
‘Soạt…’
Lúc này, không biết từ đâu, trong tay trái của Đình Tấn đang cầm cầm lấy một con dao gọt trái cây. Hắn đưa lòng bàn tay phải của mình nắm chặt vào lưỡi dao, sau đó vuốt nhẹ một cái, cắt ra một miệng vết thương cũng khá sâu và dài.
Sau đó, Đình Tấn giơ nắm tay phải đang siết chặt ra trước mặt mình, để cho máu tươi chảy ra từ lòng bàn tay, tự do nhỏ giọt lên mặt đất.
Gã Thượng sĩ Nguyen Hang không thể hiểu nổi Đình Tấn đang muốn làm gì mà lại phải tự hành hạ bản thân mình như vậy. Nhịn không được, hắn vội vàng lên tiếng khuyên can.
- “Ngươi đừng làm bậy…”
- “Im lặng!”
Vậy mà lại một lần nữa, chưa kịp để hắn nói tròn câu thì tiếng quát của Louis đã vang lên, cắt ngang lời sắp nói của hắn.
Có thể gã Thượng sĩ Nguyen Hang không biết Đình Tấn đang muốn làm gì, thế nhưng làm một người đã trải qua lần mạo hiểm sinh tử lần đó với hắn, Louis dĩ nhiên là biết được Đình Tấn đang triệu hồi kỹ năng khôi phục sinh mệnh.
Vì thế nên khi gã Thượng sĩ Nguyen Hang muốn lên tiếng ngăn cản, quấy rối Đình Tấn thì dĩ nhiên Louis phải là người đầu tiên đứng ra chặn lại, bởi vì ở trong đội, hắn là người đang lo lắng nhất cho tình hình của Ameerah và David.
Mọi chuyện nói thì dài dòng nhưng thực chất từ lúc Ameerah va chạm, kích nổ quả cầu lửa đến lúc Đình Tấn cắt máu, triệu hồi kỹ năng thì chỉ diễn ra trong vài giây mà thôi.
Đến thời điểm hiện tại, vòng khí cầu lửa đã dần dần tán đi, để lộ ra ba thân ảnh ở bên trong.
- “Khốn kiếp! Thật nóng mà, muốn nướng chín cả ta luôn hay sao đây chứ.”
Một giọng nói lanh lảnh vang lên, cùng lúc đó, một bóng người nhỏ nhắn, xinh xắn chậm rãi bước ra khỏi vòng khí cầu lửa.
Ameerah vừa đi vừa nói, hai bàn tay cũng đưa lên xoa xoa lấy phần cổ tay của mình. Bởi vì nơi đó đã có một vết bỏng khá lớn, lớp da bên ngoài gần như đã đổi sang một màu đỏ ửng trông rất ghê rợn.
Quần áo của nàng cũng đã bị thiêu cháy, xuất hiện rất nhiều lỗ thủng. Nhất là phần tay áo hoàn toàn bị thiêu cháy, để lộ ra hai cánh tay trắng nõn nà nhưng đã đổi thành màu đỏ hồng vì bị bỏng.
Phía sau nàng, cả David và Hieman đều đang nằm bất động trên mặt đất. Nhưng nếu chú ý kỹ thì có thể nhìn thấy được bộ ngực của hai người vẫn còn đang phập phồng lên xuống.
Khỏa đất trống ở phía trước mặt của bọn họ đã bị phân tách ra làm hai màu, một phần màu đen vì đã bị lửa nóng đốt cháy, còn phần còn lại hình quạt thì vẫn còn giữ nguyên được màu nâu đất như cũ do nhờ có Ameerah đứng ra hứng chịu ngọn lửa của vụ nổ lan tỏa. Từ bên trên nhìn xuống thì khoảng đất trống này trông chẳng khác nào một miếng pizza bị nướng khét vậy.
- “Đậu xanh! Quái vật!”
Tên thanh niên lười biếng, gọi Đỗ Lễ trong nhóm đặc nhiệm đã nhịn không được bật thốt lên một câu mắng chửi tục. Còn gã Trần Hạo to con đứng bên cạnh tuy rằng không nói gì nhưng gương mặt cũng đang trợn trừng mắt vì kinh ngạc, khó tin. Duy chỉ có gã Vansy thì vẫn lạnh lùng, không vui không buồn nhìn lấy chiến trường.
Hai người Trần Hạo và Đỗ Lễ có biểu hiện như vậy thì cũng không có gì là lạ, bởi vì phải biết rằng, trong nhóm tiểu đội đặc nhiệm của bọn họ, thì Tiêu Phương có sức mạnh xếp thứ hai chỉ sau Vansy, kế đến mới là Trần Hạo và Đỗ Lễ, cuối cùng yếu nhất mới là Hieman.
Tuy rằng nói là yếu nhất thế nhưng đôi khi Hieman cũng có thể thủ thắng được một vài người trong số bọn họ nhờ một số chiêu trò và tốc độ siêu việt người thường của hắn.
Trở lại với hai người Đỗ Lễ và Trần Hạo, nếu như bọn họ muốn trực diện chống đỡ một đòn ‘Hỏa Khí Cầu’ của Tiêu Phương thì phỏng chừng, không chết chắc cũng phải bị lột đi một lớp da.
Chính vì vậy, khi trông thấy Ameerah một mình một người chống đỡ toàn bộ vụ nổ của "Hỏa Khí Cầu’ thì mới không khống chế được biểu lộ cảm xúc của mình như vậy cũng là điều bình thường.
"Sinh Mệnh Cứu Rỗi"
Ngay tại thời điểm những người này vẫn còn chưa thoát ra khỏi sự kinh ngạc do Ameerah mang đến thì bất thình lình, mặt đất đột nhiên xuất hiện những sợi màu xanh như tơ mỏng tựa như đang bốc lên trên trời, sau đó thấm vào cơ thể của Ameerah và hai người David, Hieman đang nằm trên mặt đất.
- “Ah… thật thoải mái.”
Ameerah cảm giác như cả cơ thể đang bị nóng rát của mình đang được ngâm vào trong một hồ nước lạnh. Cơn đau không chỉ được giảm bớt mà cả tinh thần cũng nhanh chóng được khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
‘Rộp rộp…’
Vừa bẻ các khớp ngón tay của mình kêu lên âm thanh giòn vang, Ameerah vừa bước chậm về phía Tiêu Phương, ánh mắt tràn đầy chiến ý. Nàng muốn trả đũa lại đối phương bù đắp lại những gì mà quả cầu lửa này mang đến cho mình.
Trông thấy cô bé kia và David, Hieman không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, Tiêu Phương cũng âm thầm thở phào ra một hơi. Nhưng đến khi nhìn thấy hành động tiếp theo của Ameerah, Tiêu Phương đột nhiên hơi nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉm.
Nàng cũng vừa co duỗi như đang khởi động cho những ngón tay, đồng thời cũng vừa bước chậm về phía Ameerah.
Đỗ Lễ và Trần Hạo cũng có chút chờ mong mà nhìn lấy hai cô gái này, không biết bọn họ ai sẽ thắng nữa.
Riêng có Vansy thì vẫn nhìn chằm chằm Đình Tấn bởi vì nơi này ngoài những người trong tiểu đội của Đình Tấn ra thì duy nhất, chỉ có hắn mới phát hiện được những sợi ánh sáng FRdbPZBU màu xanh kia chỉ xuất hiện tại trong một vòng tròn, bán kính khoảng 5 mét và tâm điểm của nó chính là tại vị trí của Đình Tấn.
Hơi hơi nheo mắt lại, Vansy đôi mắt đảo quanh, dường như đang suy đoán chuyện gì đó mà không ai biết được.