Hơn 30 phút sau, cuối cùng thì xe taxi của cả nhóm Đình Tấn cũng đã dừng lại trước nhà của Ameerah.
Bốn người Đình Tấn thay phiên nhau bước ra khỏi xe, vừa nhìn tới trước cửa võ quán thì đã trông thấy Lý Uyên và Ameerah đang đứng chờ chờ sẵn rồi. Bên cạnh hai người còn có cha, mẹ của Ameerah và một số tên học viên trong võ quán của bọn họ nữa.
Đồng thời, làm Đình Tấn chú ý nhất vẫn là một đống những thùng các tông lớn được bao bọc rất cẩn thận, ngay ở sau lưng của những người này.
- “Hội trưởng. Khi nào thì chúng ta lên đường?”
Ameerah ngay khi vừa trông thấy Đình Tấn bước xuống xe thì vội vàng chạy lại, hứng khởi hỏi.
- “Thu dọn xong thì lên đường ngay.”
Đình Tấn lắc đầu cười cười trả lời nàng, sau đó liền chuyển hướng ánh mắt đến cha mẹ của Ameerah. Hai người lúc này đang đứng ngắm nhìn hắn, ánh mắt có chút kì lạ.
- “Chào cô chú, xin cho phép cháu đưa Ameerah đi du lịch Thủy Điển. Một tuần sau bọn cháu sẽ đưa em ấy về tận nhà ạ.”
Đình Tấn cất bước đi đến trước mặt hai người, từ tốn, lễ phép nói. Tuy nhiên hắn cũng không nói ra sự thật là phải đưa Ameerah đi làm nhiệm vụ với đội đặc nhiệm của nước Entire Land này.
Cũng không thể trách hắn không thành thật, bởi lẽ chuyến đi này cũng có một ít nguy hiểm. Hơn nữa có thể hai người vẫn chưa biết rõ về năng lực của con gái mình, cho nên Đình Tấn chỉ có thể nói dối cho qua cửa.
Cha của Ameerah, một người đàn ông gốc châu Á với mái tóc màu đen, dáng người khôi ngô bởi vì luyện tập võ thuật thường xuyên. Hắn bước chậm đến trước mặt Đình Tấn, hơi nheo nheo mắt nhìn một lúc rồi cất giọng.
- “Tốt, ta giao con gái cưng của ta cho ngươi. Nhưng tốt nhất là đừng để nó xảy ra chuyện gì. Nếu không, cho dù ngươi có là chủ tịch của một tập đoàn lớn đến thế nào đi chăng nữa, ta cũng khẳng định có thể tìm tới ngươi…”
Nói đến câu cuối, cha của Ameerah liền đưa tay quét ngang cổ hắn, làm ra tư thế hạ sát. Điều này không khỏi làm cho Đình Tấn mồ hôi, vội vàng tiếp lời.
- “Vâng, vâng. Ta hiểu rồi. Nhất định sẽ đem con gái của ngài về còn nguyên vẹn.”
Lý Uyên cùng với những người còn lại trong nhóm, khi trông thấy biểu hiện của Đình Tấn và cha của Ameerah thì không nhịn được buồn cười, phải đưa tay bịt miệng cười trộm để không phát ra tiếng.
Ngược lại, Ameerah thấy vậy thì lại bị kinh hoảng không ngớt. Phải biết trước đó Đình Tấn cũng không muốn mang nàng theo. Nếu không phải nàng liên tục nài nỉ, còn có Lý Uyên cầu tình thì chắc giờ này nàng đã phải ở nhà rồi.
Bây giờ chưa gì thì Ameerah đã trông thấy cha mình tới hăm dọa Đình Tấn, lỡ như hắn đổi ý bỏ lại nàng ở nhà thì biết làm sao.
Thế nên nàng liền vội vàng lao tới níu lấy tay cha mình, sau đó gương mặt mếu máo nhìn qua mẹ của mình, tỏ ra bộ dáng đáng thương mà nói.
- “Papa… làm cái gì vậy?! Mama, ngươi xem Papa muốn cho ta bị bỏ lại ở nhà kìa.”
Mẹ của Ameerah, một người phụ nữ châu Âu, tóc vàng mắt xanh, dáng người cũng rất nóng bỏng do cũng có luyện tập võ thuật, nếu như không nhìn kỹ thì chắc chắn không ai biết nàng đã là mẹ của một cô bé 17 tuổi đâu.
- “Nói bao nhiêu lần rồi hả? Bạn của con gái ông mà cứ mở miệng ra là hâm dọa là sao?!”
Trông thấy con gái cưng của mình sẽ khóc ra tiếng, mẹ của Ameerah vội vàng tiến lên, véo tai của chồng mình, gắt giọng nói. Hành động này lập tức làm đổ vỡ ngay hình tượng đầy cứng rắn của cha Ameerah.
Nói đoạn, mẹ của Ameerah liền quay sang Đình Tấn rồi cười thật tươi, dịu dàng cất tiếng.
- “Mấy cháu chăm sóc giúp Ameerah nhà cô nhé. Con bé trước giờ mới lần đầu được đi du lịch ra nước ngoài nên chắc sẽ còn bỡ ngỡ, không hiểu chuyện.”
- “Vâng, vâng. Xin cô cứ yên tâm, cháu và những anh em trong đoàn nhất định sẽ hết sức chăm sóc nàng.”
Như nhìn thấy sát khí ẩn nấp phía sau nụ cười của mẹ Ameerah, Đình Tấn nào dám làm ngơ. Hắn vội vàng gật đầu lia lịa thề thốt bảo đảm cho nàng yên tâm.
Biểu hiện của Đình Tấn dường như làm mẹ Ameerah rất hài lòng. Bà ta không nói gì nữa mà nắm tay lôi kéo chồng mình vào bên trong nhà.
Chờ cho hai dGCpTc3V người đi hết Đình Tấn mới thở phào ra một hơi. Đối phó với phụ huynh thật sự là một chuyện rất kinh khủng với hắn.
Nhưng mấy ai biết được, đó cũng là điều mà hắn vẫn luôn hằng mơ ước. Có cha mẹ người thân chăm sóc, vẫn còn tốt hơn là sống lẻ loi một mình không nơi nương tựa.
Nhanh chóng vứt bỏ những suy nghĩ này ra sau đầu, Đình Tấn tiến đến bên cạnh Lý Uyên hỏi thăm.
- “Đồ vật đã chuẩn bị chưa?”
- “Rồi, ở ngay đây.”
Lý Uyên gật đầu trả lời, sau đó xoay người chỉ về phía những cái thùng các tông ở phía sau lưng mình và nhóm người học viên của võ quán.
Đình Tấn lúc này đưa mắt nhìn kỹ lại những cái thùng các tông kia. Số lượng có khoảng tám cái, được xếp chồng lên nhau, kích cỡ mỗi thùng chỉ bằng với một thùng 24 lon nước ngọt coca cola mà thôi.
Vì loại thuốc này cũng không cần yêu cầu môi trường bảo quản phải quá khắc khe, cho nên việc sử dụng thùng các tông để cất giữ và vận chuyển thì sẽ tiện lợi hơn, đồng thời cũng sẽ ít gây ra sự chú ý cho người khác.
Hắn chậm rãi đi lại gần, muốn kiểm tra chất lượng thuốc bên trong.
- “Chào hội trưởng”
- “Chào ngài The Dawn.”
…
Bất quá, hắn chỉ vừa đi đến bên cạnh những người học viên của võ quán thì những người này liền đứng nghiêm, cúi đầu lên tiếng chào hỏi.
Điều này không khỏi làm cho Đình Tấn có chút kinh ngạc. Ánh mắt hắn ngờ vực nhìn qua Lý Uyên như muốn hỏi nàng: ‘Đây là chuyện gì?’.
- “Bọn họ là thành viên chính thức của [The Alliance] sống ở tại thành phố Loda này.”
Lý Uyên nhẹ giọng giải thích.
- “Phải đó hội trưởng, ta gọi là Propmconnor đã gia nhập [The Alliance] từ lúc ngài mới vừa tuyển mộ đợt đầu tiên đó.”
- “Chúng ta cũng có tham gia trận đánh với Hồng Môn Hội và [The Throne] đó hội trưởng. Đêm đó, ta có mời ngài uống rượu, ngài có nhớ không?”
…
Mấy tên học viên này cũng vội vàng lên tiếng phụ họa.
Đưa mắt nhìn qua một vòng những người này, được bọn họ nhắc nhở, hắn mới nhớ ra có một vài gương mặt cũng hơi quen thuộc đã thường gặp qua ở trong [The Alliance Khách Sạn] hoặc ngoài doanh trại đóng quân ở dã ngoại.
- “Chào các ngươi, hân hạnh được gặp mặt các ngươi ở hiện thực. Cảm ơn sự cống hiến của các ngươi vì [The Alliance]. Nếu có khó khăn gì cứ nói với ta hoặc Uyên quản lý nhé, anh em một nhà với nhau không cần thiết phải ngại ngùng làm gì.”
Đình Tấn vui vẻ cười nói vài câu, vừa vỗ vai, vừa bắt tay từng người chào hỏi, để kéo gần hơn mối quan hệ giữa mọi người.
Những tên thành viên kia thì cũng rất kích động, cảm giác lân lân sung sướng, nụ cười trên mặt một lúc lâu đã không tan đi rồi. Mặc dù trước đây bọn họ cũng đã có dịp tiếp xúc với Đình Tấn ít nhiều, nhưng đó cũng chỉ là ở trong game mà thôi.
Bây giờ được tận mắt chứng kiến, tận tay tiếp xúc thì dĩ nhiên cảm giác phải thực tế hơn rất nhiều rồi. Có thể nói Đình Tấn chính là một thần tượng trong lòng bọn họ. Hai bàn tay trắng xây dựng nên [The Alliance], phát triển ra đến tập đoàn [The Alliance] như bây giờ, bọn họ làm sao không phục cho được.
Một hồi lâu sau, khi đã giao lưu với đám người hội viên nhiệt tình kia xong, Đình Tấn liền tiến đến trước một thùng đựng Thuốc Chữa Vết Thương Ngoài Da đã được chuẩn bị sẵn, mở ra kiểm tra chất lượng thuốc bên trong.
Cầm lấy một bình thuốc lên xem, Đình Tấn kỹ lưỡng quan sát. Thuốc được đựng trong một bình thủy tinh chịu lực nhỏ, rất chắc chắn. Loại thủy tinh này có thể chịu tác động va đập từ độ cao hơn 3 mét mà không vỡ.
Chất thuốc màu đỏ do có thành phần nguyên liệu của nhiều loại máu của động vật, được tinh luyện cùng với thảo dược nên màu cũng không đậm, gần như rất trong suốt, có thể nhìn xuyên qua được.
‘Soạt…’
Đình Tấn rút ra một con dao găm vắt ở sau lưng của mình, cắt một đường trong lòng bàn tay của hắn. Sau đó liền mở nắp bình thuốc chữa thương, rưới thuốc lên miệng vết thương còn đang chảy máu.
Những người có mặt ở cổng võ quán lúc này đã vây quanh lấy Đình Tấn. Trông thấy hắn bình thản, không hề có cảm giác đau đớn gì cắt ra vết thương của mình thì không khỏi trợn mắt lên vì kinh ngạc.
Nhưng một màn kế tiếp lại làm cho bọn họ càng không thể tin vào mắt của mình nữa. Vết thương sâu đến hơn 1cm có hơn, vừa được Đình Tấn rưới nước thuốc lên thì máu và nước thuốc nhanh chóng hòa quyện, dung hợp lại với nhau làm một.
Ngay sau đó, máu lập tức ngừng chảy, còn miệng vết thương thì khép lại bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
- “Ngài… là người đột biến gen hả?”
- “Wolverine?”
…
Một vài tên học viên của võ quản, trợn mắt hốc mồm nhìn Đình Tấn, cất tiếng hỏi hắn.
Còn Lý Uyên thì như bị lên cơn suyễn, bộ ngực đầy đặn cũng liên tục phập phồng vì khó thở. Nàng chỉ vào Đình Tấn miệng lắp bắp nói không nên lời.
- “Ngươi… ngươi… làm sao có thể như vậy được?!”
Khó khăn lắm nàng mới bật thốt lên được một câu trọn vẹn, nhưng ngay sau đó đôi mắt nàng lóe lên một tia sáng. Như bị lên cơn, Lý Uyên vồ lấy Đình Tấn, gấp gáp và kích động mà nói.
- “Chúng ta thí nghiệm, loại vết thương như vậy phải mất đến hơn 5 phút mới hoàn toàn chữa lành kia mà?! Có bí mật gì? Mau nói cho ta biết nhanh lên! Nhanh lên.”
Đình Tấn bị Lý Uyên vừa hét vào mặt, vừa lung lay như muốn tháo rời hết khớp xương của hắn thì cũng không chịu được.
- “Bình tĩnh! Trường hợp của ta là đặc biệt!”
Hắn nhanh chóng ra tay ngăn nàng lại, đồng thời cũng không quên nói vài câu giải thích sơ sơ. Chờ cho Lý Uyên đã bình tĩnh lại rồi thì Đình Tấn mới chậm rãi giải thích.
- “Người phải hiểu bí mật của chúng ta là gì. Thể chất của chúng ta được tăng lên thì dĩ nhiên khả năng khôi phục cũng phải cao hơn người bình thường rồi. Loại thuốc này giống như một loại thuốc kích thích. À! Đúng rồi, nó giống như thuốc gia tăng khả năng khôi phục HP ở trong game vậy đó. Ngươi hiểu rồi chứ?”
Những người có mặt ở đây đang chăm chú nghe Đình Tấn giải thích. Nhưng chờ cho hắn giải thích xong thì có hai trường hợp.
Trường hợp thứ nhất là đối với những người trong tiểu đội của hắn và Lý Uyên. Bọn họ biết bí mật mà Đình Tấn nói tới là gì, thế nên ngay tức khắc hiểu ra được hàm ý trong câu nói của hắn.
Còn đối với những tên học viên của võ quán, bọn họ thuộc về trường hợp thứ hai. Bởi vì không biết bí mật về việc đồng bộ tu luyện, giữa game và hiện thực, cho nên gương mặt bọn họ đều là một vẻ ngơ ngác, không hiểu Đình Tấn đang nói về cái gì.
Bất quá, Đình Tấn cũng không muốn giải thích nhiều cho bọn họ. Vung tay ném chai thuốc trở lại thùng các tông, Đình Tấn lớn tiếng ra hiệu.
- “Mọi người chuyển đồ lên xe taxi đi, chúng ta lên đường. Cũng đã muộn rồi, 12 giờ đêm nay là máy bay phải khởi hành rồi đấy.”
‘Rõ…’
Mọi người đồng loạt hô to một tiếng, sau đó David, Louis và Terrell nhanh chóng lao vào mỗi người ôm một thùng thuốc bỏ lên xe, những gã học viên của võ quán cũng nhanh chóng lao vào phụ giúp.
Trong khi đó, Lý Uyên lại tiến đến bên cạnh của Đình Tấn, giao cho hắn mấy tờ giấy nhỏ.
- “Đây là vé máy bay đặt trước, thời gian khởi hành là 12 giờ đêm nay, các ngươi phải có mặt trước đó nửa giờ để vận chuyển kiểm tra hành lý nữa. Có thể việc kiểm tra sẽ có một chút trở ngại, ngươi cứ giữ giấy xét nghiệm này đi. Khi nào có người muốn yêu cầu kiểm tra thuốc thì giao cho bọn họ.”
Nghe lời Lý Uyên vừa nói, Đình Tấn cũng tò mò đưa tay tiếp nhận mấy tờ giấy trong tay nàng rồi lật ra xem. Bên trong có năm tờ vé máy bay và một tờ giấy kiểm nghiệm dược phẩm.
Quả thật, có một người suy tính chu toàn thì vẫn là tốt hơn. Nếu không phải Lý Uyên đã nghĩ đến việc kiểm tra an ninh hành lý trước khi lên máy bay thì chắc Đình Tấn cũng không thể nhớ tới chuyện này.
Đến lúc đó, hắn nhất định phải tốn thêm thời gian chờ đợi cho giám sát an ninh ở sân bay xét nghiệm thuốc nữa. Vì dù sao, những thứ nước như thế này vẫn có thể là ẩn chưa ‘hàng cấm’.
Nhanh tay cất đi mấy tờ giấy vào trong người, Đình Tấn mỉm cười gật đầu dặn dò Lý Uyên.
- “Ngươi nếu có rảnh thì bỏ ra chút ít thời gian tìm kiếm cho chúng ta một ngôi ngà lớn một chút nhé. Dù sao cũng không thể ở mãi trong khách sạn được. Ngươi cũng nên có nơi ở riêng, chứ tạm trú nhà của Ameerah cũng không phải là ý kiến hay đâu.”
Nghe đến chuyện dọn về ở chung, bất chợt gương mặt của Lý Uyên đột ngột trở nên đỏ và nóng dần lên. Nàng lí nhí nói trong miệng một câu gì đó mà Đình Tấn cũng nghe không rõ nữa.
- “Hội trưởng, đã xông rồi. Lên đường thôi!”
Không chờ cho Đình Tấn kịp hỏi lại, giọng nói của Ameerah đã vang lên từ phía sau. Nhóm người đó đã hoàn thành việc vận chuyển thuốc lên xe taxi rồi, bây giờ vẫn đang đứng đợi chờ đợi.
- “Thôi, chào ngươi nhé. Hẹn gặp lại vào tuần tới.”
Thấy vậy, Đình Tấn cũng không nghĩ hỏi lại Lý Uyên đang nói gì nữa. Hắn vội vàng mỉm cười, nói câu từ biệt với nàng rồi xoay người lên xe, để lại Lý Uyên vẫn đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn theo.
Vừa ngồi vào trong xe taxi, Đình Tấn lập tức lấy điện thoại ra.
- “Ba Đậu Đậu, gọi cho Báo Đen.”
- “Vâng thưa ông chủ”
Ra lệnh cho Ba Đậu Đậu xong, tiếng chuông của điện thoại liền vang lên.
‘Tút tút… cạch’
- “John Conor đây, ai vậy?”
Giọng nói trầm trầm của Báo Đen rất nhanh thì truyền ra từ bên trong điện thoại. Đình Tấn thản nhiên đáp.
- “Đình Tấn đây, chúng ta đang lên đường đến thành phố FLY. Ngày mai 5 giờ sáng sẽ có mặt ở sân bay, người cho người ra đón chúng ta đi.”
- “Biết rồi. Còn gì nữa không?”
Báo Đen hỏi lại.
- “Không. Ta cúp máy đây.”
Đình Tấn trả lời cụt ngủn, không chờ cho Báo Đen có phản hồi thì liền đã cúp máy trước.
Ở bên kia đường dây, Báo Đen đang ngồi trong phòng cũng ngẩn ngơ, nhìn màn hình điện thoại giả lập trước mặt mình một hồi. Sau đó, nhịn không được cục tức này, hắn liền mở giọng mắng chửi.
- “Mẹ kiếp thằng nhóc này! Đã không tham gia huấn luyện lại còn kiêu ngạo như vậy… haiz, không biết nhiệm vụ lần này cho bọn chúng theo có phải là sai lầm không nữa.”
Nghĩ đến thái độ của đối phương như vậy, Báo Đen cũng hơi chán nản thở dài một thơi, tự thì thào hỏi mình.
Nói đoạn, hắn vung tay tắt màn hình điện thoại rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc của mình, tiến thẳng đến một khu doanh trại ở bên ngoài tòa nhà văn phòng này.
Nơi đây chính là phòng của những người trong biệt đội đặc nhiệm mà hắn phụ trách huấn luyện cho lần nhiệm vụ ở Thụy Điển sắp tới.
‘Leng keng leng keng…’
Ngay khi vừa ra khỏi cửa của tòa nhà văn phòng, Báo Đen đưa tay ấn vào một cái nút trên tường, tiếng chuông báo hiệu lập tức vang lên, truyền đi khắp cả khu doanh trại yên tĩnh và vắng vẻ này.
Không đến 1 phút sau, trước mặt Báo Đen đã xuất hiện 13 tên lính, trong đó chỉ có một người là nữ, độ tuổi của bọn họ đều nằm trong khoảng 25 – 28.
Thông thường, ở doanh trại quân đội thì giờ giới nghiêm là 9 giờ. Nghĩa là đến giờ đó, những người lính trong doanh trại phải đi nghỉ ngơi, nếu như ai vẫn còn thức sẽ bị phạt.
Tuy nhiên dù hiện tại đã gần 10 giờ đêm nhưng tất cả những người này đều ăn mặc quân phục màu xám đen chỉnh tề ngay ngắn, không có một nếp nhăn.
Báo Đen thì không quan tâm lắm đến điều này, dường như những thứ này đã quá quen thuộc với hắn. Chờ cho năm người đứng nghiêm chỉnh, xếp thành hàng ngang thì hắn mới lên tiếng.
- “Tại đây ta thông báo, ngày mai sẽ có năm người mới đến đây. Bọn họ là những thành viên mới trong đội đặc nhiệm, được cử đi cho nhiệm vụ ở Thụy Điển lần này. Nhiệm vụ của các ngươi là phải hòa đồng, nói cho bọn họ biết nên làm cái gì, tốt nhất là đừng nên xung đột. Hiểu chưa?”
“Sir, yes sir!”
13 người này dẫm mạnh chân xuống đất, nghiêm chào một cái, rồi đồng thanh hô to.
- “Tốt! Giải tán đi!”
Báo Đen dứt khoát hô một tiếng. Sau đó thì mặc kệ cho mấy tên lính trẻ kia có trở về hay là không, hắn vẫn xoay người, vội vàng đi trở vào trong tòa nhà văn phòng.
Chờ cho Báo Đen đi khuất, một tên thanh niên trẻ tuổi, dáng người hơi gầy, cất tiếng hỏi thăm một tên khác đang đứng bên cạnh mình.
- “Này Vansy, có phải là đám nhóc chơi game đó không vậy?”
Tên Vansy này sở hữu một mái tóc và đôi chân mày có màu xanh nhạt hơi ngã sang trắng như màu của băng tự nhiên, dáng người cũng khá cao nhưng hơi gầy. Hắn chỉ lắc nhẹ đầu mình một cái, giọng lành lạnh đáp lời.
- “Ta không biết, nhưng có thể là vậy. Ngươi muốn làm gì? Định học theo thằng Vominh sao?”
Nói đoạn, ánh mắt của hắn liếc nhìn qua tên thanh niên hơi gầy kia, dường như đã đoán ra được ý đồ của đối phương.
- “Hehehe… thì dù sao cũng phải cho bọn đàn em hiểu biết một ít quy tắc ở đây chứ. Các ngươi nghĩ thử xem, cũng nên cho bọn nó hiểu sự khác biệt giữa đàn anh và đàn em là như thế nào chứ. Đúng không?”
Tên thanh niên hơi gầy kia cười một tiếng gian xảo, xoa xoa đôi tay mình. Trong mắt thì hiện rõ sự hung tàn, bạo ngược.
Vansy chỉ lắc lắc đầu, không nói gì, xoay lưng nối bước theo những người khác trở về doanh trại. Dường như tính cách của hắn cũng lạnh lẽo như màu tóc của hắn vậy.
Một gã thanh niên khác, dáng người cao to, tóc đen mắt nâu, có chút hàm hậu vỗ vai, nhắc nhở tên thanh niên gầy ốm có tên gọi là Hieman này.
- “Núi cao còn có núi khác cao hơn đấy Hieman à, ta nghe nói mấy người đó cũng không đơn giản đâu”
Nói dứt câu, hắn cũng xoay người đi trở về lều trại.
- “Này này, cả ngươi cũng vậy sao Trần Hạo? Cùng hội cùng thuyền với nhau mà sao cứ trù ẻo ta là sao hả? Tiêu Phương, Đỗ Lễ, cả hai người các ngươi cũng vậy sao?”
Hieman có chút bức xúc khi mà mấy người trong nhóm của hắn không ai lên tiếng ủng hộ hết. Trông thấy một tên thanh niên và cô gái duy nhất trong nhóm vẫn chưa rời đi, hắn liền vội vàng quay sang hỏi.
- “Ta không biết. Ta về ngủ trước đây… hơ hơ…”
Gã thanh niên gọi Đỗ Lễ nghe Hieman nói thì cũng lắc đầu, không tỏ ý kiến gì.
- “Ngu ngốc!”
Riêng cô gái duy nhất trong nhóm gọi là Tiêu Phương này, nhịn không được mới mắng Hieman một câu, sau đó cất bước đi thẳng về doanh trại.
Hieman cũng không tức giận lắm với phản ứng của mọi người. Bởi vì tính cách của bọn họ, hắn đều đã quen thuộc từ lâu. Dù sao bọn họ đều là cùng một lứa tuổi, thời gian được đưa vào trại huấn luyện cách nhau cũng không xa.
Thế nên mới có thể trở thành một nhóm như vậy cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên.