Vừa bước vào lớp, Tống Bạch như gia nhập vào một thế giới khác. Lớp học ồn ào trong phút chốc yên tĩnh lại, tất cả đều lần lượt nhìn về phía Tống Bạch còn Tống Bạch thì lạnh lùng. Nếu là người thiếu định lực chỉ cần nhìn thôi đã chịu không nổi mà cúi đầu.
Đi đến chỗ ngồi, mặt Tống Bạch càng âm trầm, không thấy chỗ ngồi của cậu đâu cả, chính xác phải nói là bàn ghế của cậu đã bị dọn đến tít trong góc phòng. Còn Trần Quang Sơ lúc nào cũng là kẻ cầm đầu lớp học thì đang dẫm chân lên bàn, bày ra vẻ “ Lại đây cầu ông mày đi~ mau tới cầu ông mày đi~”
Tống Bạch đi đến, toàn bộ sách mới bên trong ngăn bàn bị lục, biến mất hết cả, mặt bàn bị ghi một chữ “ Cút” thật to bằng bút viết bảng, còn trên mặt ghế toàn là dấu chân đầy bùn đất.
“Sách đâu?” Một lúc sau, Tống Bạch mới phun ra hai chữ khỏi kẽ răng.
Trần Quang Sơ ngây ra một lúc, người bình thường gặp phải tình huống này phản ứng đầu tiên lại là sách? Thằng ôn này có vấn đề à?! Nó bĩu môi vênh váo cười nói: “Không biết.”
Ánh mắt Tống Bạch loé lên tia sáng lạnh. Ai cũng không thể tưởng tượng nổi Tống Bạch yêu sách thành si tới trình độ nào. Năm đó Kiều Dực bất cẩn làm gập một góc quyển《 Duyệt vi thảo đường bút ký 》 của Tống Bạch, Tống Bạch ngay lập tức đạp gã một cước, như thể muốn Kiều Dực bồi mệnh vậy, cũng lập tức châm lửa Kiều Dực, tất nhiên kết cục cuối cùng cũng chẳng tốt đẹp gì.
Không một ai biết sách có ý nghĩa như thế nào đối với Tống Bạch, từ nhỏ cậu đã không có bạn bè, chỉ có mỗi chúng nó kề bên Tống Bạch, có thể nói chúng nó cho Tống Bạch hết thảy, là cột trụ tinh thần của Tống Bạch, cho dù học sinh trung học hận sách giáo khoa thấu xương, song Tống Bạch lại cực kỳ trân quý chúng, không có bất luận kẻ nào, có thể cướp đoạt quyền lợi yêu sách của cậu.
Tống Bạch tiến lên một bước, kéo cổ áo Trần Quang Sơ, nhất thời mọi người hít một hơi khí lạnh.
“Sách đâu!” Cậu gần như cắn răng nói, khẩu khí chưa từng lạnh đến vậy, khiến mọi người đều cảm nhận được sơ hàn (cái lạnh đầu mùa tháng mười) giữa ngày tháng năm.
Trần Quang Sơ biến sắc, đứng bật dậy, gạt tay Tống Bạch, nhờ đô con hơn đẩy mạnh một cái, Tống Bạch ngã ngồi xuống ghế, “Mày định làm cái gì! Dám nói với tao như vậy à!”
Có lẽ cơn giận ban sáng vẫn còn sót lại chưa tiêu, Tống Bạch lạnh lùng cười, “Tao hỏi, sách đâu! Con mẹ nó mày vứt sách của tao đi đâu!” Tính tình Tống Bạch luôn lãnh đạm, với những loại người này có mắng mười câu họ cũng nói lại một câu, luôn duy trì một biểu cảm, không chút cảm xúc, không một ai có thể biết hỉ nộ ái ố của họ, không bận tâm hoặc là thờ ơ, làm theo ý mình chứ tuyệt không để ý đến tâm tình của người khác, những người như vậy hiếm khi nảy sinh cáu giận, nhưng một khi đã phát hoả rồi thì uy lực phi thường.
Mọi người không hề nghĩ Tống Bạch yếu thế có thể bộc phát la mắng lớn đến vậy, ngay cả Trần Quang Sơ bị cậu quát một tiếng cũng phải lui lại ba bước, tựa người vào cái bàn bên cạnh.
“Đừng để tao nói lại một lần nữa, tao hỏi sách đâu!”
“Mày mày mày mày… mày có bệnh à?” Nó kinh ngạc trừng Tống Bạch, phát hiện trong mắt cậu tràn ngập tơ máu, như con thú bị vây trước khi chết, hung dữ mà nguy hiểm, nhịn không được chỉ tay về phía thùng rác, “Kia…”
Tống Bạch lao nhanh tới, mặc cho bên trong thùng rác chất đầy rác rưởi bữa sáng, vùi đầu vội vàng lục lọi. Ngay sau đó cậu nhìn thấy đống sách vở của mình bị vò nhàu nhĩ, phía trên đầy vết bút bi vạch từng vạch từng vạch lộn xộn, trang bìa bị xé rách, bên trong viết đầy chữ nghĩa dơ bẩn.
Tay Tống Bạch run rẩy, cậu đứng lên, “Ai làm?”
“Cái gì?” Đám người ở bên nghe không rõ.
“Tao hỏi mẹ nó toàn bộ là ai làm!” Tống Bạch đá một cước đổ bàn ghế bên cạnh, người ngay cạnh kêu á một tiếng, cuống cuồng nhảy ra xa.
Trần Quang Sơ híp mắt, “Là tao…”
Còn chưa nói hết, đã thấy Tống Bạch thuận tay vác cái ghế lên trực tiếp phang vào nó, cùng những tiếng thét hoảng sợ. Đây là lần đầu tiên Tống Bạch động thủ với người khác ngoại trừ Kiều Dực.
Mọi người kinh hãi nhìn Tống Bạch như nhìn kẻ thần kinh, chỉ là một việc nhỏ nhặt thôi mà giận dữ ác liệt đến thế, thậm chí còn vác ghế đánh người, thiếu chút nữa đập chết người ta, nhìn mặt mũi Trần Quang Sơ đầy máu ngã xuống đất, cả lớp nháo nhào lên, gọi ngay giáo viên đến.
Cả lớp hỗn loạn, Tống Bạch đột nhiên cảm thấy thật yên tĩnh, tĩnh đến độ … Cái gì cũng nghe không được.
Tại sao lại mất khống chế như thế? Hẳn là, cậu đã đè nén lâu lắm rồi.
Một người nếu gặp phải chuyện gì cũng nín nghẹn đè nén, cứ như vậy cho đến điểm cực hạn, sẽ luôn muốn bùng nổ.
Cháu ngài hiệu trưởng bị đánh vỡ đầu, sự việc này từ học sinh đánh nhau lập tức thăng cấp thành án kiện dân sự. Một đống người vây quanh Trần Quang Sơ mà xoay, hết cáng rồi xe lăn, còn kém nước chưa dọn bệnh viện đến mà thôi. May mà Tống Bạch không mạnh tay, còn Trần Quang Sơ cũng né đúng lúc, ghế không đập trúng thật, do một góc quệt phải trán, dẫn đến rách da chảy chút máu, nhưng thoạt nhìn vẫn rất doạ người.
Niên Đoạn Trường tức giận run cả tay, túm áo Tống Bạch lôi lên phòng mình, vung tay đập bàn mạnh đến mức đồ vật đều nảy lên.
“Mau! Gọi điện thoại, gọi phụ huynh cậu đến đây ngay! Để xem việc này giải quyết thế nào!”
Tống Bạch liếc nhìn điện thoại, một lúc sau mới lạnh giọng: “Em đã đủ mười tám tuổi, có thể chịu trách nhiệm đối với hành vi của mình.”
“Chịu trách nhiệm?! Rốt cuộc cậu có biết mình đã đánh ai hay không? Tôi nói cho cậu biết! Việc này chưa xong đâu! Cho dù cậu có quỳ xuống nhận lỗi chưa chắc em Trần đã đồng ý tha lỗi cho cậu!”
“Em không cần cậu ta tha lỗi.” Tống Bạch cau mày, “Em cũng sẽ không xin lỗi cậu ta, cậu ta vứt sách của em.”
“Cậu… sao cậu có thể ngoan độc thế hả! Cậu ta vứt sách cậu thì đã làm sao, thế mà cậu lấy ghế đánh người ta hả?! Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, Trần Quang Sơ chỉ tùy tiện nói một câu không muốn nhìn thấy…cậu nữa, để xem trường nào nhận cậu vào, cậu chờ đấy mà được tốt nghiệp trung học!”
Tống Bạch đứng tại chỗ, chẳng mấy chốc mà phòng Niên Đoạn Trường đã vây đầy giáo viên, lắc đầu chầng chậc với Tống Bạch, không ngừng khuyên nhủ cậu, nhanh chóng gọi phụ huynh đến nhận lỗi đi, nói không chừng còn có cơ hội thay đổi.
Tống Bạch vẫn duy trì bản mặt lạnh lùng, càng khiến Niên Đoạn Trường tức giận tăng huyết áp. Sau đó chủ nhiệm lớp chạy tới, lấy danh sách liên lạc của học sinh, gọi đến số nhà riêng của Kiều Dực.
Khi đó Kiều Dực đang ở nhà nấu canh an thần, chuẩn bị đến tối cho Tống Bạch uống, bị điện thoại làm phiền, gã bực dọc nghe máy, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng nổi giận bừng bừng ở đầu bên kia trách cứ: “Là phụ huynh Tống Bạch đúng không? Xin mời tới trường học ngay lập tức, Tống Bạch đánh người!”
“A Bạch đánh người?!” Giọng Kiều Dực chói lên, đánh rơi cả cái muôi trong tay xuống đất.
Nghĩ rằng đối phương đối với chuyện Tống Bạch đánh người cũng cực kì tức giận, giọng điệu Niên Đoạn Trường mới hoà hoãn lại, “Anh nhanh chóng qua đây đi, việc này e là khó mà giải quyết được.”
Kiều Dực trở nên căng thẳng, “Ông chắc chắn là A Bạch đánh người, chứ không phải A Bạch bị người đánh chứ? Em ấy không có việc gì chứ, có bị thương không? Đệt! Nếu A Bạch trầy miếng da nào ông đây không thể không lột da thằng kia!” Dứt lời Kiều Dực cúp điện thoại cộp một cái, quay vào bếp tắt lửa, tiện tay vơ lấy chùm chìa khóa rồi xông ra ngoài.
Mà đầu kia Niên Đoạn Trường vẫn duy trì động tác tiếp điện thoại, chớp chớp mắt, vừa rồi lão có nghe lầm hay không?
Dù sao, Tống Bạch mắc lỗi, bị thầy cô thờ ơ gạt sang một bên, mặc cho họ nhìn mình bằng ánh mắt thất vọng, không biết do sáng sớm Tống Bạch bực bội với Kiều Dực ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, vừa nãy nóng giận công tâm, hơn nữa còn tụt huyết áp, cả người lảo đảo, bóng dáng trước mắt cứ chồng chéo lên nhau, nếu không tựa vào tường, e là đã ngã xuống.
Chẳng mấy chốc sau, mẹ Trần Quang Sơ chạy đến, đứng trước mặt Tống Bạch, như thể gà mẹ ríu rít nói không ngừng, không ngừng lên án mạnh mẽ Tống Bạch: “Tuổi nhỏ như vậy sao tâm lại ác độc thế hả, ra xã hội thì còn thế nào, không biết cha mẹ dạy dỗ ra sao! Tao thấy loại chúng mày mà ra xã hội đều là cặn bã kéo đi mà xử bắn hết đi, Quang Sơ nhà tao ưu tú vầy, lại là ba tốt hàng năm, bạn học khen ngợi chả dứt, thế mà gặp phải loại bạn như mày, không nói hai lời đã đánh người?!”
“Đúng đúng đúng, hành vi vị bạn học này thật sự là có chút ác liệt, nên phạt!” Niên Đoạn Trường nịnh nọt.
Mẹ Trần Quang Sơ còn chưa vừa lòng, móng tay sắc lẻm xẹt qua mặt Tống Bạch, chọc thẳng vào gáy cậu, “Hạng như mày sao lại vào Mười Ba Trung được hả? Thật không biết người phụ trách chiêu sinh nghĩ thế nào, cũng không kiểm tra kỹ càng chút, để cái loại nguy hiểm như này vào học, nơi nơi cắn bậy cắn bạ người ta, đến lúc đó mà xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm! Tao nói cho mày biết, Quang Sơ nhà tao nếu có làm sao, tao bắt mày đền mạng!”
Tống Bạch thấp giọng cười, “Nó như thế, còn chưa chết được.”
Mẹ Trần Quang Sơ vừa nghe thấy, nhất thời máu nóng vọt lên, tạt tay bốp một cái, đánh đến nỗi cả người Tống Bạch đổ sang một bên, đầu kêu ong ong, móng tay ả vạch một đường thật dài trên mặt cậu, máu tươi lập tức tràn ra, chỉ nghe thấy tiếng ả nổi giận mắng mỏ: “Nhìn xem nó là cái hạng gì kìa! Nguyền rủa Quang Sơ nhà tao đúng không! Mày cái thằng mất dạy! Mày có tin hôm nay một khi mày bước ra khỏi cái trường học này toàn bộ thành Bắc Kinh không có một trường nào dám nhận mày hay không! Tao cho mày ngay cả trung học cũng không tốt nghiệp nổi!”
Thầy cô bên cạnh chưa từng chứng kiến tận mắt màn bạo lực như vậy, hoảng sợ, Niên Đoạn Trường vội bước lên phía trước: “Trần phu nhân… Bà đừng tức giận làm gì, tôi thấy việc này nên đợi phụ huynh nó đến có được không…”
“Có thể đẻ ra cái ngữ hư hỏng này thì cũng chẳng phải loại gì tốt…” Mới vừa nói xong, cửa bị đẩy ra, Kiều Dực lạnh mặt như thể vừa mới từ địa ngục trở về, thấy kẻ nào là xâu xé kẻ đó, gã bước ba bước tới trước mặt Tống Bạch, liếc mắt nhìn thấy vết xước trên mặt cậu, đồng tử co rụt lại, tay run lên, duỗi ra định sờ đã bị Tống Bạch vung tay gạt ra.
“Đừng đụng vào tôi.” Tống Bạch thấp giọng nói.
“A Bạch em… em đừng làm mình làm mẩy nữa, để tôi nhìn xem thế nào trước đã, xem em có bị thương hay không, đừng làm tôi lo được không.” Giọng Kiều Dực mang theo cầu xin, Tống Bạch chẳng nói chẳng rằng, xoay mặt qua không buồn nhìn dáng vẻ gã.
Kiều Dực vừa tức vừa vội, lại không nỡ mắng Tống Bạch, đành trút giận lên những người xung quanh, ánh mắt gã bén nhọn như chim ưng, đảo một vòng, khiến mọi người cảm thấy có luồng khí lạnh xông lên từ lòng bàn chân, ai nấy đều hai mặt nhìn nhau.
“Anh chính là người nhà… Tống Bạch?” Không tin chắc Kiều Dực có con trai lớn tầm tuổi ấy, Niên Đoạn Trường hỏi.
Ánh mắt Kiều Dực chuyển hướng sang gã, Niên Đoạn Trường sợ tới mức trán toát đầy mồ hôi lạnh.
“Tôi là ba nó.”
“Hả?!” Vẻ mặt mọi người không thể tin được.
Mẹ Trần Quang Sơ nghe xong, lập tức đứng dậy, “Anh chính là bố thằng mất dạy kia?” Đoạn đánh giá gã từ trên xuống dưới, bởi vì Kiều Dực đi vội, còn đang mặc chiếc Tshirt trắng, trước đó còn bận bịu trong nhà bếp, trên người không thể không dính một ít nước ố bẩn, tóc thì bị gió thổi lộn xộn, quả thật vừa nhìn đã thấy giống ông chú suy sút.
“Đúng là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của chuột cũng đào hang, trông cậu trẻ như này đã có con lớn thế kia, không biết chừng năm đó xằng bậy không ít, khéo còn chưa tốt nghiệp sơ trung ấy, cậu xem cậu dạy con thế nào, đánh Quang Sơ nhà tôi, tôi báo cho các ngươi biết, việc này không đơn giản như vậy đâu!”
Kiều Dực chẳng nghe vào tai, nhìn chằm chằm cái tay ả, cuối cùng hỏi: “Là cô đánh A Bạch đúng không?”
“Cái gì?”
Kiều Dực nheo mắt lại, kéo lấy tay ả, cẩn thận nhìn kỹ càng móng tay ả, trên mặt còn vương vết máu rất nhỏ, lặp lại câu hỏi: “Là cô đánh A Bạch? Hửm?!”
Kiều Dực chẳng phải dạng thiện nam tín nữ gì, càng không có đức tính không đánh phụ nữ trẻ em, trong đầu gã, kẻ nào chọc đến gã, chết.
Cho nên, gã trực tiếp vung tay, lực đạo cái tát ả đánh Tống Bạch thì chẳng thể bì nổi, mọi người không ngờ Kiều Dực sẽ hành động như vậy, Trần phu nhân bị tát lật cả người, va vào người Niên Đoạn Trường.
Mặt mày Kiều Dực cực kì bạo ngược, gã âm ngoan cười lạnh mà rằng: “Giỡn à! Ông mày còn không nỡ chạm một chút mà mày dám đánh! Mẹ mày chán sống!”
…
Sau đó, cửa lại bị mở ra, lần này là bí thư trường.
Sự việc lần này nhân vật chính không phải học sinh bình thường, bí thư đau đầu chạy tới, vừa vào thì thấy Kiều Dực, mặt như nuốt trúng cả trăm con ruồi bọ, há miệng, đứng cạnh cửa không nói được một lời.
Vì sao cậu ta lại ở đây!