“Kỳ Quân, tôi thật sự thích em, tôi thực lòng muốn bên em cả đời, em đừng lúc nào cũng bày ra cái thái độ đó với tôi.”
“Chẳng phải cho em lên lớp một lúc rồi về à? Con mẹ nó em coi lời ông đây là gió thoảng qua tai hả?!”
“Tôi đã bảo, không được phép cúp điện thoại mà!”
“Em thái độ gì vậy! Lúc nào cũng chưng ra cái bản mặt ấy với ông đây!
“Kỳ Quân con mẹ nó em quay lại đây ngay lập tức cho tôi!”
“Đừng để ông đây phải khóa cửa!”
“Mẹ nó cấm em ăn trưa với mấy đứa ba trợn ba trạo kia có nghe không!”
“Kỳ Quân em nhớ cho kỹ, em là của ông đây!”
“Em có chết cũng là của tôi!”
“Kỳ Quân!”
Trong trí nhớ tiếng Kiều Dực gầm rú gào thét nứt phổi mãi chẳng dứt, Tống Bạch đau đầu muốn nứt, Kỳ Quân Kỳ Quân Kỳ Quân!
“Trưởng khoa! Tống tiên sinh điện tâm đồ…” Là một giọng nữ.
Dụng cụ lạnh băng chạm vào da thịt, lông mi Tống Bạch giật giật.
Có ai đó vén mí mắt cậu, một luồng ánh sáng rọi vào, rồi buông ra, tiếng nói trầm thấp vang lên: “Bệnh tình đã ổn định, chết mất… Gây sức ép cả một ngày…”
“Trưởng khoa, anh vất vả rồi, có cần về sớm nghỉ một lát không…”
“Thôi, đợi lúc nữa nếu xảy ra chuyện gì khéo tôi bị lột sống mất…”
Tiếng nói xa dần.
Ngón tay Tống Bạch mấp máy, toàn thân bủn rủn, ngay sau đó có cảm giác bị đè nặng, cơn buồn ngủ kéo tới, cậu lại lâm vào hôn mê.
Khi cậu tỉnh dậy đã là hai ngày sau.
Trần Chí điều chỉnh dịch truyền cho cậu, thở phào nhẹ nhõm, “ Cậu còn không tỉnh, Kiều Tứ điên mất.”
“ Tôi….” Vừa mở miệng, đã phát hiện giọng cậu khàn như đánh giấy ráp.
“ Đừng nói gì vội, cậu chưa hết sốt nên mới vậy đó, có thể tỉnh lại coi như tổ tiên phù hộ.” Trần Chí chẩn bệnh cho cậu xong thì điền tư liệu vào tờ giấy cuối giường, tiện thể kéo cái ghế ngồi xuống.
Tống Bạch thấp thỏm nhìn hắn, từ trước đến giờ hễ gặp hắn ở bệnh viện thì chả có chuyện gì tốt cả.
“Tôi không ngờ cậu sẽ vì Kiều Tứ mà làm được đến mức ấy, tôi nghĩ cậu vẫn luôn… luôn…”
“Sao?”
Trần Chí rót chén nước, sau đó pha vừa ấm rồi đưa cho cậu.
“Cậu thật khó hiểu, ai mà biết cậu đang nghĩ gì chứ?” Trần Chí lại ngồi xuống, tay vuốt đầu bút theo thói quen, “ Thoạt nhìn thì cậu đối với Kiều Tứ rất tốt, nhưng đôi khi ánh mắt cậu nhìn cậu ấy, ừm… khéo tại tôi mẫn cảm.”
Khoé miệng Tống Bạch khẽ nhếch, là nụ cười nhạt khó có thể thấy, nhưng lại không thoát khỏi con mắt Trần Chí.
Tại sao lại quay lại?
Trong cơn mê man Tống Bạch đã từng tự hỏi vô số lần.
Thương hại gã ư? Không buông tay gã được? Hay bởi nguyên do nào khác ngay cả cậu cũng không biết.
Tống Bạch nghĩ, có lẽ bởi cậu không vượt qua được ải này của chính mình, giống Trình Gia Khởi, hay như chú mèo kia, cậu luôn cho rằng mình không phải là người tốt, nhưng vẫn sẽ vươn tay với chúng. Chắc hẳn con người khác con vật ở chỗ, đó là không đành lòng. Chỉ có điều cậu không thể chấp nhận bản thân mình lại đối với Kiều Dực đến mức ấy. Chỉ cần là người có chút lý trí cũng biết, nếu lúc ấy cậu xuống núi, tìm cứu viện, cơ hội cứu sống Kiều Dực phải trên 50%, vừa an toàn lại đáng tin, cùng lắm là dầm mưa phát sốt sinh viêm phổi, hoặc gã đi luôn. Coi như chưa từng nhìn thấy Kiều Dực thì cũng chẳng có ai nói gì được. Nơi ấy lại hẻo lánh, phỏng chừng phải nhiều năm sau mới có người phát ra hiện hài cốt.
Nhưng cậu đã ở lại rồi tự mình đi xuống, mang theo ý định cùng chết, một mình vác trên lưng một cái mạng, đó là sai lầm, sai lầm rất lớn.
Thấy Tống Bạch nhắm mắt lại, Trần Chí thuận tay ấn cây bút vào túi, “Dù sao thì, vẫn rất cảm ơn cậu.”
“ Anh ta đâu rồi?”
Biết cậu hỏi Kiều Dực, mắt kính Trần Chí lấp loé tia sáng, “ Tình trạng hiện giờ của cậu ấy rất tệ, bị gãy một chiếc xương sườn, đang nằm trong ICU. Hôm đó…Cậu ấy cõng cậu, sau đó ngã xuống chân núi, nếu….nếu khi ấy không có ai phát hiện, chắc giờ các cậu…”
Tống Bạch cười khẽ một tiếng, chỉ tiếc cái nếu kia không xảy ra.
Trần Chí còn nói, có lẽ tình trạng Kiều Dực ngày đó đã rất nghiêm trọng, tha Tống Bạch, mình đầy thương tích, lúc ấy người ta còn tưởng bọn họ đã chết. Tống Bạch trở mình, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Vào hôm xuất viện Trương Túc Vũ lại đến đón bọn họ, tuy Kiều Dực bị thương nặng, nhưng còn bình phục nhanh hơn cả Tống Bạch, cho nên lúc Tống Bạch vẫn phải nằm trên giường, Kiều Dực đã được chuyển đến phòng cậu, mỗi ngày cầm tay Tống Bạch, đùa nghịch hết lần này đến lần khác không biết chán.
Tống Bạch trở nên không thích nói chuyện, mặc cho gã đếm ngón tay, cậu quay mặt đi, thờ ơ.
“Tôi thấy nên gắn máy theo dõi lên người Kiều Tứ, đỡ gặp chuyện, không ông đây mệt chết mất.” Trương Túc Vũ đề nghị, vừa hồi tưởng vừa cằn nhằn liên miên, “Hôm đấy nhìn thấy hai người các cậu, nói thật, thực mẹ nó cứ như là đi tự tử, nếu tôi có nói lần này tìm được đường sống trong chỗ chết tuyệt đối là trời cao quá nhân từ, Tống Bạch cậu phải biết ơn Kiều Tứ lắm đấy, nếu không có cậu ấy cõng cậu, chắc chắn giờ này cậu đã …”
Xe ngang qua con đường ngô đồng nho nhỏ trong khu, Tống Bạch trông thấy Humin đang tranh cãi với một người đàn ông, người nọ đứng thẳng tắp đưa lưng về phía cậu, chẳng hề động đậy.
“ Cậu rõ là lạnh lùng.” Lúc mở cửa xe Trương Túc Vũ bỏ lại một câu.
Tống Bạch xuống xe, Kiều Dực xuống theo, dính lại ngay lập tức.
Dạo gần đây Kiều Dực cực kì bám Tống Bạch, tuy trước đó đã rất ỷ lại rồi, nhưng không có quá mức như vậy, gần như là một tấc cũng không rời, ngay cả đi toilet gã cũng hận không thể giải quyết giúp Tống Bạch. Trần Chí giải thích, đây là bởi Kiều Dực trải qua một hồi biến cố, vậy mới trở nên càng sợ mất đi.
Tống Bạch bất đắc dĩ, đành để Kiều Dực dính hệt như bôi cao da chó.
So với trước kia Kiều Dực lại càng thêm ngốc, đó là điều mà Tống Bạch nhận thấy rõ nhất sau khi xuất viện.
Trước đây ít ra gã còn có thể tự mình ăn cơm, tuy vung vãi khắp nơi, giờ thì ngay cả thìa gã cũng chẳng tự cầm nổi, mỗi ngày cứ ngây ngốc ngồi chờ Tống Bạch bón.
Một sáng, Kiều Dực xấu hổ cương lên, hữu ý vô tình cọ đùi Tống Bạch, Tống Bạch vừa hé mắt đã thấy Kiều Dực vô tội nhìn mình, giống như không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Tống Bạch ngồi xuống, nhìn Kiều Dực một lúc mới xuống giường, vẫy tay: “Lại đây.”
Kiều Dực nghiêng đầu bò xuống giường, bên ngoài nhiệt độ thấp, gã chợt rùng mình một cái.
Vào toilet, Tống Bạch đột nhiên vặn vòi sen, nước rào rào trút xuống từ đầu đến chân Kiều Dực, hơn nữa còn là nước lạnh. Vào sáng sớm đầu xuân, chắc lạnh thấu xương mất.
Tống Bạch vừa ngáp vừa đi ra ngoài, dặn dò: “Đợi đến khi hỏa khí nguôi xuống rồi ra, nhớ thay quần áo ướt ra đấy, đừng để ướt sàn.”
Hình như Kiều Dực nghe không hiểu, chỉ biết Tống Bạch bảo gã ở lại, gã liền ở lại. Đến khi Tống Bạch thay quần áo xong mới nhớ ra Kiều Dực, gã đã ngâm nước lạnh hơn nửa tiếng rồi, cả người bốc hơi lạnh.
Kết quả là Kiều Dực quanh năm vô cùng khoẻ mạnh đã nối gót Tống Bạch vừa mới lành bệnh trở thành Lâm muội muội.
Trần Chí không hay chuyện cho nên, vừa tiêm cho Kiều Dực vừa trách: “Hai người sao lại thế này hả, định biến nhà mình thành cái phòng bệnh hả?!”
Cảm cúm là bệnh truyền nhiễm, Trần Chí đề nghị Tống Bạch tạm thời không nên ngủ chung với Kiều Dực, không thì cái thân thể yếu ớt kia của cậu thế nào cũng lây. Mới đầu cứ nghĩ Kiều Dực chắc chắn sẽ vẫn dính như keo, nào ngờ lần này đáng ngạc nhiên làm sao, gã ngủ tự lúc nào, Tống Bạch sang phòng khác cách ly cả đêm, buổi sáng tỉnh dậy cũng không thấy Kiều Dực tỏ vẻ gay gắt.
Một chú mèo xám nhảy lên đùi Tống Bạch, lấy lòng cọ cọ cậu, chính là con mèo ngày đó Tống Bạch nhặt về, cậu không ngờ nó vẫn còn sống.
Hôm về đến nhà họ còn tưởng có chuột, đồ ăn thức uống trong bếp bị xục xạo bừa bộn hết cả, thế rồi nó chui ra từ phía sau tủ lạnh, bị nhốt trong nhà phải một tháng trời, tuy không chết nhưng nó lại gầy giơ xương.
Sau khi Tống Bạch tắm rửa sạch sẽ cho nó, còn đặt cả tên, gọi là Tiểu Bảo.
Vấn đề là Kiều Dực và Tiểu Bảo lúc nào cũng đối địch nhau. Ngày nọ, Tống Bạch bắt gặp Kiều Dực túm đuôi kéo nó ném vào một cái thùng. Nếu không có Tống Bạch phát hiện, Tiểu Bảo bị hành chết là cái chắc.
Kiều Dực còn lén giấu khay thức ăn của nó, đá cái ổ của nó ra ngoài cửa, lấy chậu rửa mặt cho nó ở, thậm chí còn giả bộ quên, bắt nó lại rồi nhốt nó ngoài cửa….
Tống Bạch chẳng tài nào hiểu nổi những hành động đó của Kiều Dực, cậu thấy, hai người họ kỳ thật chẳng khác gì nhau, ví như Tiểu Bảo sẽ trộm cắn tất Kiều Dực, bới tung đồ đạc mà gã đã thu gom lại, cả hai đều ấu trĩ như nhau.
Thoắt cái đã tới mồng năm tháng năm, sau ngày Quốc Tế Lao Động chính là sinh nhật Kiều Dực. Vào hôm đó đám người Trần Chí đến sớm bố trí, nói rằng khó mới có năm không phải tổ chức ở bên ngoài.
Trương Túc Vũ cười ha ha: “Năm nay bọn họ không tìm thấy người để mà tặng quà, cứ dò la xem tôi đi đâu, Kiều Tứ bặt tăm bặt tích, người ta còn lo lắng hơn cả ông đây.”
Lưu Phi đến muộn nhất, vừa oán thán xe nào cũng đổ đến cầu vượt, vừa cởi áo khoác, thấy Kiều Dực đội cái mũ sinh nhật hình tam giác trên đầu, nhịn không được bật cười: “Ai đội cái này cho cậu ấy thế? Trông chẳng khác gì thằng ngốc….”
Một cặp mắt hung ác lia tới, Lưu Phi ngây ra một lúc, chớp mắt mấy cái, ảo giác à?
Sinh nhật hàng năm của Kiều Dực là một dịp đặc biệt đối với một số người, nịnh bợ hay lấy lòng, tặng quà biếu cáp để mà tạo quan hệ dựa thân quen các kiểu, Kiều Dực sẽ gây thất vọng ư? Nào có, nội việc cha gã cường thế đã là quá đủ, hơn nữa đừng thấy gã điên điên khùng khùng chả được tích sự gì mà lầm, ai mà không biết sản nghiệp gã đầu tư như cái bánh hấp ngào ngạt, chưa xét tới hạng người như gã có đáng đặt quan hệ hay không, dù sao chuẩn bị lo lót cũng chẳng thừa. Vì thế ngày này cứ như ngày hội, ai nấy trong giới cũng sục sôi cả.
Mà năm nay lạ là quà cáp đã chuẩn bị xong xuôi, thế mà tìm không thấy người để tặng, ai nấy cũng dựng thẳng lỗ tai, nghĩ xem Kiều thiếu lại giở trò mới lạ gì….
Tống Bạch ngồi bên cạch Kiều Dực, cậu đeo cái yếm cho Kiều Dực, chợt phát hiện Kiều Dực có vẻ không vui, cau mày nhìn gã một lát mới hỏi: “Anh không muốn đeo hả?
Kiều Dực thoáng khựng người, sau đó gật gật đầu.
Trương Túc Vũ cười ha ha, “Chắc là xấu hổ đấy mà.”
“Xấu hổ? Nếu anh ấy có thể không nhét thức ăn vào mũi nữa thì mới biết thế nào là xấu hổ ấy.” Tống Bạch liếc mắt nhìn gã, kinh ngạc thấy vẻ mặt Kiều Dực có chút xấu hổ.
“Thôi thôi, cậu ấy không muốn thì thôi, cũng đâu phải con nít thật, nếu để người ta nhìn thấy cậu ấy như này, về sau Kiều Tứ khỏi phải ra ngoài lăn lộn, tìm cái hố tự chôn cho xong.” Lưu Phi nói.
Tống Bạch cũng không ép buộc, dù sao cậu đâu phải giặt quần áo, vài người đột nhiên rơi vào im lặng.
“ Đù, sinh nhật phải làm cái gì chứ!” Trương Túc Vũ gãi đầu, thực ra gã chưa từng nghiêm túc tổ chức sinh nhật cho một ai đó, cả bọn ngồi dí một chỗ mắt to trừng mắt nhỏ. Cho tới giờ, gã chưa từng tham dự tiệc sinh nhật nào mà cả bọn im phăng phắc vây quanh cái bánh sinh nhật như này, chẳng lẽ phải hát bài chúc mừng sinh nhật? Rồi thổi nến nguyện ước?
“Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi cắt bánh.” Tống Bạch lên tiếng.
Lưu Phi cũng chẳng có ý tưởng gì, trong giới sinh nhật bọn họ luôn thuộc hàng top, đã làm thì phải lớn, mọi người cùng nhau tụ họp chuyện trò.
Sau rồi Trần Chí nghĩ ra một trò, hắn hát đi hát lại câu chúc mừng sinh nhật bằng tiếng Anh Pháp Nhật Hàn Trung,cố gắng tạo không khí, ai ngờ càng tạo càng lạnh, mọi người càng thêm gượng gạo. Cuối cùng Trương Túc Vũ chịu không nổi, “ Nín nín! Chẳng phải chỉ là một cái sinh nhật thôi à? Khiến ông đây ngại hết cả người.”
Tống Bạch nhịn không được bật cười.
Tiếng cười đó khiến bầu không khí xấu hổ vơi bớt phần nào, cậu nói: “Kiều Dực cũng đâu phải người xa lạ, các anh khẩn trương gì chứ.”
Kiều Dực cũng nở nụ cười, khẽ khàng xoa đầu ngón tay Tống Bạch, tâm tư như chẳng đặt vào ngày sinh nhật.
Vừa nói vậy ai nấy đều thả lỏng, Trương Túc Vũ mạnh tay nhất, tặng Kiều Dực một chai Lafite năm 94, bật nắp luôn, rót cho mỗi người một ly nhỏ, Tống Bạch cũng có phần.
Rượu tựa như liều thuốc kích thích, một ly xuống bụng rồi, mọi người càng chẳng kiêng dè, lát sau lại lấy thêm một chai trong tủ rượu Kiều Dực, còn rêu rao: “Thừa dịp thằng nhóc này chưa khỏi mau mau uống nhiều chút, cứ giữ khư khư như bảo bối ấy, chạm cũng không cho chạm. Đến lúc đó nếu cậu ấy tìm không thấy, cứ bảo lúc cậu ấy phát bệnh tự mình làm vỡ là được…” Phỏng chừng là uống nhiều quá, mắt Trương Túc Vũ đỏ hết cả lên.
Trần Chí cố ý liếc nhìn Kiều Dực, mặt gã chẳng mảy may biến đổi, nhưng vì cồn mà khá đỏ, cằm cọ trên vai Tống Bạch, mắt díp lại ra chiều buồn ngủ.
Tuy Tống Bạch trông có vẻ tửu lượng kém, nhưng thực ra Kỳ Quân nổi danh ngàn chén không say. Năm xưa ở Pháp, Kỳ Quân thậm chí còn lăn lộn cả tháng trời với một nhà phê bình rượu người Pháp danh tiếng, dẫu vậy, y không mấy uống rượu.
Ban đầu Lưu Phi coi như lý trí, không nổi điên cùng Trương Túc Vũ, nhưng lại chẳng khước được gã mời rượu, chẳng mấy chốc hai người cùng nhau uống, như uống nước lã.
Tiểu Bảo bị Kiều Dực nhốt trong nhà vệ sinh, Lưu Phi chạy vào mới được thả ra, lập tức nghênh ngang bước từng bước thong thả, nhẹ nhàng nhảy lên đùi Tống Bạch, đứng còn chưa vững, Kiều Dực đã duỗi tay ném nó ra ngoài.
Meoo~
Tống Bạch nghiêng đầu nhìn Tiểu Bảo lật mình đứng dậy, hẳn là không có việc gì, lại tập trung chú ý vào ly rượu.
Tiểu Bảo đáng thương nhìn Tống Bạch, phát hiện bị bỏ lơ, trừng mắt nhìn Kiều Dực, lại xán đến cọ, dụi đầu khe khẽ vào chân Tống Bạch, ai dè Kiều Dực là tên quỷ hẹp hòi, chẳng thương xót chi, tung một cước đá bay nó ra xa.
Meo! Tiểu Bảo nổi giận, chẳng dám lại gần nữa.
Ngoại trừ Trương Túc Vũ tặng Lafite, Lưu Phi tặng Kiều Dực một cây gậy gôn Titleist, Tống Bạch cảm thấy hơi bị thừa thãi, phỏng chừng sẽ bị gã vác ra đánh Tiểu Bảo.
Trần Chí tặng một bộ đĩa sứ Thanh Hoa, bày ra thì rất đẹp, nhưng chẳng dùng được, lỡ như cất không kỹ sẽ bị Kiều Dực đánh vỡ mất.
Sau đó bốn người cùng nhìn Tống Bạch.
Tống Bạch bình tĩnh tiện tay cầm lấy một quyển sách bên cạnh, Trương Túc Vũ vừa thấy đã nhận ra, đấy chẳng phải là quyển cậu ta vừa đọc à?!
“Đừng nói với tôi là cậu không chuẩn bị trước nhé.”
Tống Bạch khụ một tiếng, thản nhiên nói: “Đây chính là tặng sách còn gì? Sách chính là bậc thang tiến bộ của nhân loại, anh dám nói không phải?”
“Cậu là cái đồ gian xảo!”
Tống Bạch bĩu môi, cậu là thường dân bé nhỏ, nào có như đám phá của bọn họ, tuỳ tay chính là mấy vạn chứ.
Lại nói cho dù cuốn sách đó… lấy ở trong thư phòng.
Thôi kệ, dù sao Kiều Dực cũng chẳng hiểu.
Tống Bạch yên tâm thoải mái xúc bánh ngọt, cảm giác không được ngon miệng cho lắm.