"Tử Tình không cần phải suy xét tông môn, quan trọng là loại đan dược này có lợi cho ngươi tu hành hay không, Ngự Kiếm Cung hiện tại cũng không có thiếu linh thạch." Dạ Lăng Vân hơi nhíu mày một câu đều không có buông tha, vẫn không chịu nhả ra.
Nghe được lời này, con ngươi Cố Tử Tình tối sầm lại liền thanh âm có chút cô đơn.
"Ta không có ý khác, chỉ là...... chỉ là......" Nói tới đây, thanh âm Cố Tử Tình nhỏ dần, trầm mặc sau một lát, mới hạ hai vai khuôn mặt bi thương tiếp tục nói: "Ta đã biết, không luyện Bổ Linh Đan là được, ngươi...... đừng giận ta."
Giận? Hắn không có giận a? Hắn chỉ là lo lắng mà thôi. Dạ Lăng Vân ngẩn ngơ, tinh tế hồi tưởng lại lời nói vừa rồi của mình mới phát giác ngữ khí hắn có chút nặng.
Khẽ thở dài một hơi, hắn như thế nào bỏ được mà giận đâu?
Đứng dậy, Dạ Lăng Vân đi đến bên cạnh Cố Tử Tình một phen đem người kéo vào trong lồng ngực, nhẹ giọng giải thích: "Ta không có giận, chỉ là lo lắng mà thôi. Thôi, Bổ Linh Đan liền Bổ Linh Đan đi, ngươi nếu là muốn thử liền luyện chế nó đi, nhưng lượng sức mà làm không thể bí quá hoá liều." Dạ Lăng Vân cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, chỉ là quan tâm dặn dò hai câu.
Nghe được lời này, Cố Tử Tình trên mặt vui vẻ, con ngươi sáng ngời, vui sướng gật gật đầu.
"Aiz, thật là không có biện pháp bắt ngươi." Dạ Lăng Vân cảm thán một tiếng, tiếp tục nói: "Đi thôi, mang ngươi đi làm quen một chút với địa hỏa thất ở Ngự Kiếm Cung, quan trọng hiện giờ là thời điểm thích hợp để luyện chế cho Tử Tình một giới tử không gian." Nói xong, Dạ Lăng Vân nâng Cố Tử Tình đứng lên đẩy cửa phòng thiên viện đi ra bên ngoài.
Nhìn thấy hai người đồng thời đi ra bên ngoài, nguyên bản tiểu nãi lang ngồi xổm trong một góc gặm cắn thú hạch thuộc tính gió, sốt ruột nức nở hai tiếng liền trực tiếp đem hơn phân nửa linh tính thú hạch nuốt vào trong bụng, một bên thân cổ bị nghẹn, một bên tung ta tung tăng đi theo phía sau hai người.
Nhận thấy được theo phía sau là một cái đuôi nhỏ, Dạ Lăng Vân cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt không để phát hiện.
Trải qua nhiều ngày điều dưỡng cùng rèn luyện hai chân Cố Tử Tình so với ban đầu đã mạnh hơn rất nhiều, cho dù không được nâng cũng có thể miễn cưỡng hành tẩu, chỉ là chân còn có điểm thọt tư thế đi đường hơi có chút khó coi thôi.
Trên nền đất tuyết rắn chắc hai chân một sâu một nông ấn lên, theo sau là một loạt hoa mai ấn xiêu xiêu vẹo vẹo.
Địa hỏa thất ở Ngự Kiếm Cung là ngụ ở một ngọn núi tự nhiên hình thành núi lửa.
Núi lửa kia nguyên bản là một ngọn núi lửa chết, cả ngọn núi lửa sớm đã bao trùm trên nền tuyết trắng xóa, nhưng bên trong núi lại có một loại địa hỏa tương đối thường thấy, được gọi là Xích Viêm.
Loại địa hỏa này toàn thân phát ra xích hồng sắc, trong tâm ngọn lửa lại là minh hoàng sắc (sắc vàng) có độ ấm thập phần cao, người không thể dựng đan hỏa lại muốn trở thành tu sĩ luyện đan sư đều thông qua loại địa hỏa này để luyện chế đan dược.
Tuy rằng loại địa hỏa này cũng không tính là trân quý, nhưng cũng không phải cái tiểu tông môn tam giáo cửu lưu nào cũng có thể có được, vì phòng ngừa mất trộm nên lối vào núi lửa Ngự Kiếm Cung luôn có đệ tử canh gác.
Xa xa mà nhìn thấy 2 bóng dáng một đen một trắng không chút hoang mang đi tới, con ngươi đệ tử Ngự Kiếm Cung rùng mình, sôi nổi tế ra pháp bảo bản mạng của mình một bộ trận địa sẵn sàng đón bộ dạng quân địch.
"Người tới là người nào mau báo lên tên họ, phía trước là trọng địa của Ngự Kiếm Cung, không được tự tiện đi vào." Một đệ tử dáng người cao tráng rút ra trọng kiếm chuôi màu đen phía sau ra, tiến lên một bước dẫn đầu ra tiếng.