☆ Editor: Cathedral25
______
Bạch mi lão giả rất cảm kích liếc nhìn phòng của Dạ Lăng Vân một cái, nhờ một tiếng ra giá này, cũng coi như đã giúp lão dập lửa suýt sém lông mày.
Cung trang nữ tử mặc y phục màu hồng nhạt áp tai nghe vài câu phân phó, bạch mi lão giả ra lệnh cho các tráng hán đem lồng sắt kia trực tiếp nâng vào phòng của Dạ Lăng Vân.
Đây là lần thứ ba cung trang nữ tử bước vào căn phòng này, hơi hơi hành lễ, nàng rũ mi cúi đầu, cung kính nói: “Vị công tử, Thanh Phong Lang ấu tể ngài đấu giá đã được mang lên, mời ngài kiểm tra và xác nhận, hơn nữa cảm kích vì ngài đã hỗ trợ giải quyết quẫn bách giúp Trường Thanh Các chúng ta nên Thanh Phong Lang ấu tể này, chúng ta chỉ thu ngài 800 linh thạch.”
“Đã biết, đồ để lại, ngươi lui ra đi.”
Dạ Lăng Vân nghe xong, trực tiếp hạ lệnh tiễn khách, ngay sau đó, đứng dậy, từ từ đi đến hướng lồng sắt.
Cung trang nữ tử sau đó vẫn chưa lui ra ngoài hẳn, hắn liền ngưng tụ lưỡi dao gió ở trên tay, đem lồng sắt chém vỡ, sau đó vươn tay ra, trực tiếp đem cái kẹp cầm trụ Thanh Phong Lang ấu tể bẻ gãy, bởi vì chấn kinh nên ấu tể không ngừng kêu rên, rồi chậm rãi đi về hướng Cố Tử Tình.
Cung trang nữ tử nguyên bản đang lui về phía sau, bởi vì Dạ Lăng Vân đột nhiên bộc phát ra uy áp, nên cứng đờ đóng băng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh rơi xuống, người này là cấp bậc tu sĩ cao tuyệt đối sẽ nghiền áp cấp bậc tu sĩ thấp, trong lòng cung trang nữ tử liền nghĩ cách phải xoay sở, hòa hoãn một lúc mới tìm về được chính mình, vội vàng rời khỏi phòng, hướng về phía bạch mi lão giả phục mệnh.
Mà trong phòng giờ phút này, Cố Tử Tình hiện đã dại ra nằm sấp ở trên hai chân hắn, nhìn nó nhe răng nhếch miệng, Thanh Phong Lang ấu tể đang hư trương thanh thế*.
*hư trương thanh thế: cố ý làm bộ phô trương thanh thế để dọa nạt kẻ khác.
Ấp úng ra tiếng dò hỏi: “Dạ ca ca…… Vì sao phải lấy nó?”
“Lúc nó được nâng lên trên đài bán đấu giá, tầm mắt ngươi liền không dời đi, nên ta cho rằng ngươi thích.”
“Chỉ là ta cảm thấy nó có chút đáng thương.” Cố Tử Tình vừa nói, một bên rũ xuống con ngươi, thử tính đem tay xoa trán của Thanh Phong Lang ấu tể, trấn an vuốt ve vài cái.
“Nếu không đành lòng, vậy lưu lại bên người đi, dù gì cũng là linh thú, giờ tuy là một con nãi lang (sói nhỏ) nhưng Ngự Kiếm Cung vẫn nuôi được tốt.” Dạ Lăng Vân nói xong cười khẽ, một lần nữa từ trong giới tử không gian lấy ra đan dược đoạn cốt tái sinh, nhét vào trong lòng bàn tay Cố Tử Tình.
“Cho nó ăn đi, chân sau nó bị cắt đứt, giờ vẫn còn chảy máu!”
Cố Tử Tình cúi đầu nhìn nhìn đan dược trong tay, lại nhìn nhìn Thanh Phong Lang ấu tể chân sau nhiễm máu, không hề do dự, từ trong bình ngọc đổ ra một viên đan đỏ như máu, cường ngạnh nhét vào miệng ấu tể.
Dù sao cũng là dã thú không được thuần phục, Thanh Phong Lang ấu tể không những không cảm kích, còn kêu hai tiếng, mở to miệng, ý đồ muốn cắn ngón tay Cố Tử Tình.
Thấy một màn như vậy, con ngươi Dạ Lăng Vân liền động, tức khắc mặt âm trầm hạ xuống, nhanh chóng vươn tay ra trước tay của Cố Tử Tình, trực tiếp đè cằm Thanh Phong Lang xuống để Cố Tử Tình nhét dược vào.
Chờ đến khi Thanh Phong Lang ấu tể phản ứng được, dược đã bị ăn vào bụng, cằm còn giống như bị điện giật, tiểu nãi lang đau một cái rồi kêu thảm, ở dưới hai chân Cố Tử Tình lăn lộn.
Cố Tử Tình cũng có chút xấu hổ, há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì.
Người này vẫn là trước sau như một, thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.