Màn đêm buông xuống, đèn đuốc sáng trưng.
Đúng là thời điểm hoa nhai liễu hạng (1) mở cửa buôn bán tấp nập nhất. Mà ở chốn kinh thành phồn hoa nhưng thối nát này, kỹ quán thanh lâu càng chính là nơi tốt cho đám đại quan quý nhân không chút cố kỵ nào tìm đến tiêu khiển ngoạn nhạc.
Trong số các thanh lâu kỹ quán ở kinh thành, danh tiếng của Bách Hoa Lâu chính là vang dội nhất, từ lúc mở cửa tới nay vẫn luôn có tiếng là rượu ngon, cô nương mỹ, tiểu quan tiếu, thậm chí bọn họ còn từ chối tiếp đãi người không có quan hệ với nhân vật hiển quý trong triều. Cho nên rất nhiều công tử ca vì ra vẻ vẫn thường chọn Bách Hoa Lâu làm nơi tụ hội, vài vị thượng tầng Lưu gia quân cũng không ngoại lệ, huynh đệ Lưu Minh Lưu Nhân vẫn luôn ái thỉnh chí giao hảo hữu cùng sinh tử huynh đệ đến đây uống rượu.
Vệ Cẩm Dương vừa bước vào cửa nhã gian, liền trông thấy Lưu Nhân đang dựa vào giường mềm, mỗi tay ôm một vị cô nương nhu tình như nước mà ngả ngớn trêu đùa.
"Ai u, Nhị điện hạ, ta ngàn mong vạn mong nhưng xem như đem lão nhân gia ngài mong đến rồi a." Lưu Nhân cũng nhìn thấy Vệ Cẩm Dương tiến vào, liền lập tức buông lỏng hai cô nương trong lòng ngực, búng tay một cái ý bảo các nàng ra ngoài.
Hai cô nương kia hiển nhiên cũng gặp qua không ít việc đời, không hề kinh ngạc thân phận của Vệ Cẩm Dương, chỉ là triều hắn hơi hơi cúi người hành lễ liền lui ra, trước khi rời đi còn không quên săn sóc giúp bọn hắn đóng cửa lại.
"Nói đi, thời điểm này ngươi hẹn ta đến đây rốt cuộc là muốn làm cái gì?" Vệ Cẩm Dương thật ra cũng không xem mình là người ngoài, trực tiếp đi vào ngồi xuống một trương giường mềm khác, động tác thành thạo cầm lấy bình rượu liền tự rót cho chính mình một ly, bắt đầu thưởng thức.
Đối với Bách Hoa Lâu, Vệ Cẩm Dương thật sự không hề xa lạ. Đừng nói đây chính là nơi kiếp trước hắn phao chết trong ôn nhu hương, ngay cả kiếp này sau khi vào quân doanh cũng không ít lần từng cùng mấy vị hảo hữu tới tìm rượu uống, liền mấy ngày trước hắn còn ở nơi này mở tiệc chiêu đãi bọn huynh đệ cùng nhau ra chiến trường đâu.
Chính là vương phủ của hắn vừa mới xây xong, còn có một đống sự vụ thật lớn chờ Kiêu Kỵ Vương hắn tự thân giải quyết, nếu Lưu Nhân hôm nay tìm hắn chỉ là vì thỉnh hắn uống hoa tửu cho vui chứ chẳng có đại sự gì thì thật là quá không hiểu chuyện rồi.
"Ta đây còn không phải là vì Minh Lãng cùng Vệ Cẩm Trình một cọc lạn sự kia sao?" Lưu Nhân nhớ tới tiểu cô cô kêu hắn lo liệu việc này, tức khắc cảm thấy đầu lại bắt đầu đau nhức vô cùng.
"Tiểu hoàng thúc làm sao? Giữa hai người bọn họ thì có thể có chuyện gì?" Vệ Cẩm Dương nghĩ trăm lần cũng không ra.
Tuy rằng hắn vẫn luôn biết Vệ Minh Lãng thích Vệ Cẩm Trình, thậm chí còn từng cho rằng bọn họ có thể thành chuyện tốt, nhưng sự thật là cho dù hắn cách một năm mới quay lại kinh thành thì cũng biết thời gian qua Vệ Cẩm Trình vẫn toàn tâm toàn ý yêu cái kia Thám hoa lang, đối nhân gia theo đuổi không bỏ, si tâm bất hối... còn thành một đôi rồi đâu. Vệ Minh Lãng không có suất diễn a, chẳng lẽ y xem bọn họ ở bên nhau cho nên nhất thời nghĩ không khai muốn tự sát sao?
Vệ Minh Lãng nói như thế nào cũng là thiên hạ đệ nhị cao thủ, nhìn ngang nhìn dọc cũng không giống kiểu người sẽ làm ra loại sự tình uất ức này đi.
"Đúng, Tam hoàng tử điện hạ cùng Thám hoa lang là một đôi uyên ương đoạn tụ hạnh phúc tiện sát một đám người, chúng ta không phải thân thích của hắn nên cũng không thèm quản phá sự của hắn. Nhưng hắn ngàn không nên vạn không nên kéo theo Minh Lãng a. Ngươi không biết mấy ngày này Vân Tương Vương cùng tiểu cô cô vì chuyện này mà sầu đến bạc không ít tóc." Lưu Nhân ngữ khí thật sâu bất đắc dĩ.
"Sao lại thế này?" Vệ Cẩm Dương vừa nghe liền biết chuyện này nhất định là có vấn đề.
"Bên ngoài ôm Thám hoa lang, ngầm bên trong lại cùng Minh Lãng làm ra cái việc dơ bẩn kia. Thật không hổ là tâm can bảo bối của đương kim hoàng đế, cho dù làm đoạn tụ cũng phải trái ôm phải ấp, hưởng thụ tề nhân chi phúc. Ngươi không biết đi, một năm này chúng ta tiêu phí rất nhiều công phu mới không để việc này trở thành tin đồn nhảm nhí lan truyền ra ngoài, đặc biệt là truyền đến tai của Hoàng Thượng. Ai biết Vệ Cẩm Trình thế nhưng làm chuyện tốt, buổi sáng hôm nay còn cùng Hoàng Thượng sảo một trận, đem cái gì giận dỗi đều tuôn ra, còn liên lụy đến trên người Minh Lãng. Quả thực là không có nửa điểm trách nhiệm." Đề cập đến ba chữ Vệ Cẩm Trình, Lưu Nhân quả thực là nghiến răng nghiến lợi, trong mắt toàn là phẫn nộ cùng chán ghét.
Lưu thị bọn họ vốn dĩ đối với Thần phi năm xưa suýt hại chết Vệ Cẩm Dương còn khiến Kính Hòa Đế điên điên khùng khùng vẫn luôn cực kỳ chán ghét, cho nên ấn tượng đối với nhi tử của vị này cũng không tính tốt. Mấy năm nay còn thêm vào việc của Vệ Minh Lãng, hiện giờ Vệ Cẩm Trình càng thay thế mẫu phi hắn trở thành đối tượng bị Lưu gia hận đến thấu xương.
"Chuyện này... Không phải ta vì Vệ Cẩm Trình nói chuyện, ta chỉ muốn hỏi... ngươi xác định không phải tiểu hoàng thúc sử dụng vũ lực cưỡng bức Vệ Cẩm Trình nên hắn mới nói như vậy sao? Rốt cuộc loại sự tình này... nếu không tự nguyện thì rất khó chấp nhận..." Vệ Cẩm Dương chần chờ hồi lâu mới nửa thật nửa giả hỏi.
Rốt cuộc giá trị vũ lực của Vệ Minh Lãng cao như vậy, nếu muốn cưỡng ép Vệ Cẩm Tình cùng y phát sinh chuyện gì... cũng chưa chắc không có khả năng. Nếu là như vậy, cho dù hắn cùng Vệ Minh Lãng là thân thích thì cũng không thể che lại lương tâm đi mắng Vệ Cẩm Trình, huống chi tiểu gà trống nói như thế nào cũng là đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn.
"Phóng con mẹ nó xú thí! Cưỡng bức? Ngươi là đang nói Minh Lãng cưỡng bức tiểu tử kia thượng y sao? Loại chuyện này như thế nào là ngạnh ép? Huống chi quan hệ của bọn họ đã duy trì một năm rồi a. Lão tử nhất chướng mắt chính là vẻ mặt đã chiếm tiện nghi còn chán ghét Minh Lãng tự mình phạm tiện quấn lấy của thằng khốn đó." Lưu Nhân trực tiếp bạo thô khẩu.
"Vệ Cẩm Trình... thượng tiểu hoàng thúc?" Vệ Cẩm Dương nháy mắt ngốc lăng, thậm chí còn cảm thấy tam quan răng rắc vỡ nát, quá con mẹ nó khiến người không dám tưởng tượng.
Vệ Minh Lãng là ai a? Đó là thiên hạ đệ nhị cao thủ, liền tên đại biến thái Thương Lãng đối mặt với y đều không đủ xem, huống chi là tên nhược kê ngay cả một kẻ vô danh tiểu tốt là hắn còn đánh không lại như Vệ Cẩm Trình? Vệ Cẩm Trình có thể thượng Vệ Minh Lãng... thế giới này không cần huyền huyễn như vậy đi...
Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới quan của mình đều bị lời nói của Lưu Nhân chấn đến rơi rụng đầy đất, hoàn toàn không thể tin tưởng.
"Hừ, chuyện xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, việc này nhắc tới cũng đã muộn rồi." Lưu Nhân nghĩ tới Vệ Minh Lãng lại là bộ dáng hận sắt không thành thép, "Hiện tại việc cấp bách là tuyệt đối không thể để Hoàng Thượng đem chuyện này phát tác lên đầu Minh Lãng. Điện hạ vừa mới thắng trận trở về, đang được Thánh Thượng vô cùng sủng ái, còn thỉnh điện hạ xem ở Vân Tương Vương phủ cùng Lưu gia đối với ngươi vốn là cùng mạch liền căn, ra tay giúp đỡ Minh Lãng cùng Vân Tương Vương phủ một phen đi. Minh Ngọc đã khuyên Minh Lãng tạm thời rời kinh thành tránh đi đầu sóng ngọn gió."
Lưu Nhân tiếng nói vừa dứt, liền thẳng tắp quỳ gối trước mặt Vệ Cẩm Dương, ánh mắt nghiêm túc khẩn thiết nhìn hắn.
"Biểu huynh yên tâm, mọi chuyện cứ giao cho Cẩm Dương, ta nhất định sẽ không để Minh Lãng cùng Vân Tương Vương phủ xảy ra chuyện." Vệ Cẩm Dương vội vã nâng dậy Lưu Nhân, nghiêm túc đưa ra hứa hẹn.
Sau khi nghe xong sự tình rắc rối phức tạp của Vệ Minh Lãng cùng Vệ Cẩm Trình, lại đồng ý nhúng tay vào cọc sự này, Vệ Cẩm Dương trên đường hồi vương phủ vẫn luôn tâm tình trầm trọng không yên. Vân Tương Vương vừa là tiểu hoàng thúc tổ vừa là ân sư, Lưu Linh Tê là tiểu di, đả động đến an nguy của bọn họ, cho dù đứng ở lập trường nào thì hắn cũng không thể không quản.
Chính là, hắn lại nên như thế nào đi quản đâu?
Hơn nữa một kẻ ngay cả tình yêu là cái gì cũng không biết như hắn làm sao có thể đi giúp người khác xử lý mâu thuẫn đâu? Chuyện này còn liên lụy đến việc Kính Hòa Đế vẫn luôn tìm cơ hội đối phó thế lực của Vân Tương Vương, hắn đến tìm Kính Hòa Đế thì nên mở miệng nói cái gì, từ đâu xuống tay đâu? Hết thảy hết thảy đối với hắn tới nói đều là câu đố khó tìm lời giải.
"Cẩm Dương, đệ đã trở lại." Vệ Cẩm Dương còn chưa kịp bước vào cổng lớn của Kiêu Kỵ Vương phủ liền gặp được Vệ Cẩm Hoa ra tới đón hắn.
Vương phủ lúc này đã được thu thập không sai biệt lắm. Không ít địa phương ở thời điểm hắn ra ngoài vẫn còn lộn xộn bây giờ cũng đã được xử lý thỏa đáng, đồ vật đều thống nhất quy vị, có thể nhìn ra Vệ Cẩm Hoa nhân lúc hắn không ở đã thay hắn đốc thúc nhân công đem mọi chuyện làm tốt.
"Đại ca", Vệ Cẩm Dương tâm tình phức tạp do dự mở miệng.
Vấn đề rắc rối phức tạp như vậy, hắn cảm thấy vẫn nên cố vấn một chút đại ca nhà hắn. Dù sao Thái tử điện hạ chính là chuyên gia trong việc xử lý đủ loại tranh đấu cùng âm mưu, ít nhất có thể nhiều năm như vậy ở trên triều đình hỗn ra thành quả thì vẫn là người rất đáng tin cậy.
"Là vì Vệ Cẩm Trình buổi sáng hôm nay cùng phụ hoàng nháo sự, khơi ra chuyện của hắn cùng tiểu hoàng thúc phải không?" Vệ Cẩm Dương còn chưa hỏi gì, Vệ Cẩm Hoa đã hiểu rõ mà cười, duỗi tay ôn nhu vuốt phẳng giữa mày đang nhăn chặt của hắn.
"Đại ca như thế nào sẽ biết"? Vệ Cẩm Dương trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc cùng hoang mang.
"Đệ căn bản không cần đi quản chuyện này, phụ hoàng sẽ không xuống tay đối phó tiểu hoàng thúc. Nếu đổi thành không lâu trước đây thì thật ra hắn có thể sẽ lợi dụng cơ hội này đối với Vân Tương Vương phủ ra tay, nhưng hiện tại không những hắn sẽ không làm gì có hại đến tiểu hoàng thúc mà còn sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế đi giúp đỡ người ta đâu." Vệ Cẩm Hoa cũng không trả lời câu hỏi của Vệ Cẩm Hoa, nhưng lại cho hắn một ánh mắt khẳng định, cười nói, "Cho nên Lưu gia cùng Minh Ngọc lần này hoàn toàn đoán sai tâm tư vị phụ hoàng kia của chúng ta rồi, nhưng thật ra tiểu hoàng thúc khả năng đã nhìn rõ được không ít."
Có điều không biết người giống như Vệ Minh Lãng sẽ chấp nhận bị Kính Hoà Đế lợi dụng hay không? Vệ Cẩm Hoa cũng không dám khẳng định. Cho dù là y cũng chưa đoán được vị thân thích này sẽ lựa chọn làm thế nào, từ xưa đến nay Vệ Minh Lãng đều khiến người khác cân nhắc không ra.
"Có ý tứ gì?" Đối với đại ca nhà mình có thể thao thao bất tuyệt tựa như đã biết được chân tướng, Vệ Cẩm Dương trong nội tâm đã yên lặng vì y vỗ tay tán thưởng, chỉ là hắn thật sự không hiểu đại ca bảo hắn không cần quản chuyện này là có ý gì.
"Thân thể của phụ hoàng đã ngày càng suy yếu, mà hắn ta cả đời này không yên lòng nhất chính là tâm can bảo bối Vệ Cẩm Trình của hắn. Vệ Minh Lãng lúc này bị tuôn ra là vẫn luôn thích Vệ Cẩm Trình, phụ hoàng không chỉ sẽ không động vào y mà ngược lại sẽ đem y trở thành cọng rơm cứu mạng, sau khi hắn băng hà sẽ giúp hắn dùng huyết nhục của y đi làm phân bón nuôi dưỡng Vệ Cẩm Trình cả đời." Vệ Cẩm Hoa ôn nhu sờ sờ sợi tóc mềm mại của đệ đệ nhà mình, không ngại nói thẳng tâm tư ghê tởm của Kính Hoà Đế, "Cho nên đệ không thể đi tìm phụ hoàng nói chuyện này, dù thành hay không đều sẽ chọc một thân tanh, còn bị hắn lợi dụng làm tấm chắn che giấu ý tưởng của hắn."
Vệ Cẩm Dương tuy rằng đối với lời nói của đại ca nhà hắn đã tin tưởng không chút nghi ngờ, đáng tiếc không thể cứu vớt hắn trời sinh chính là cái mệnh nhọc lòng. Tuy rằng đã từ bỏ đi tìm Kính Hoà Đế cầu tình nhưng sáng hôm sau thức dậy lại đi một chuyến tìm Vệ Cẩm Trình, tự mình hỏi xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào.
Chỉ tin vào lời nói từ một phía của Lưu Nhân là không tốt lắm, nói như thế nào thì Vệ Cẩm Trình cũng là đệ đệ của chính mình, cho dù không cùng một mẫu thân sinh ra nhưng Vệ Cẩm Dương cũng nguyện ý tin tưởng bên trong còn có ẩn tình nào đó. Hơn nữa nếu đã đáp ứng Kính Hoà Đế sau khi hắn băng hà sẽ thay hắn chiếu cố Vệ Cẩm Trình thì chuyện này tất nhiên không thể không lo.
Huống hồ dựa trên hiểu biết đối với Vệ Cẩm Trình thì hắn cảm thấy chỉ tiểu gà trống này hẳn là không có khả năng làm ra chuyện cuồng loạn đến mức giống như Lưu Nhân miêu tả... Ước chừng là ấn tượng chủ quan của người trong Lưu gia đối với nhi tử của Thần phi quá kém cho nên liền nói ngoa không ít đi. So với nghe người khác nói, Vệ Cẩm Dương càng nguyện ý tin tưởng hai mắt của mình.
Chỉ tiếc đợi đến khi hắn chân chính gặp được Vệ Cẩm Trình thì liền không khỏi bắt đầu tin tưởng lời nói của Lưu Nhân có lẽ một chữ cũng không sai, quả thật là mở rộng tầm mắt.
"Vệ Cẩm Dương, ngươi tới tìm ta làm cái gì? Là vì sự kiện sáng hôm qua nên ngươi thế Vệ Minh Lãng tới sao?" Vệ Cẩm Dương không nghĩ tới chính là thái độ của Vệ Cẩm Trình cư nhiên lại bất cần như vậy, liền mí mắt đều không nâng một chút, đối với hắn cười mỉa, "Ta liền nói, hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhãn tuyến của y lại đông đảo không ít, như thế nào lại có thể giữ im lặng không đến tìm ta đâu? Nguyên lai là phái ngươi tới dò đường a."
Vệ Cẩm Dương không hiểu được, chỉ trong vòng một khoảng thời gian ngắn ngủi mới có nửa năm, nguyên nhân gì có thể khiến Vệ Cẩm Trình từ một con tiểu gà trống biến hóa thành bộ dạng nhìn qua trên mặt liền viết bốn chữ 'lòng lang dạ sói' (2) như bây giờ? Thậm chí còn trưng ra dáng vẻ thịnh khí lăng nhân, kiêu căng đến thiếu đánh thế này?
"Ngươi cùng tiểu hoàng thúc rốt cuộc là sao lại thế này?" Vệ Cẩm Dương siết chặt nắm tay, mạnh mẽ đè ép ý nghĩ muốn đánh Vệ Cẩm Trình một trận, nếu Tiểu Lục dám nói ra câu không cần hắn cái này ca ca, mẫu hậu có lẽ cũng muốn đập chết đứa nhỏ này.
"Cái gì 'sao lại thế này' hả?" Ngươi cho rằng còn có thể thế nào đâu? Đám người kia không nói cho ngươi sao? Vệ Minh Lãng nói y thích ta. Lúc ấy Vu Ngạn trúng độc, Vệ Minh Lãng liền uy hiếp ta phải cùng y ở bên nhau mới bằng lòng tìm người thay ta cứu Vu Ngạn, cho nên ta đồng ý điều kiện của y mà thôi. Chính là như vậy." Vệ Cẩm Trình ngữ khí kiêu căng, vẻ mặt vênh váo tới trình độ khiến người ta vô cùng ngứa tay.
"Y nói thích ngươi muốn cùng ngươi ở bên nhau liền phải bị ngươi hãm hại như vậy sao? Cho dù ngươi không thích y, cũng nên nhớ rõ y là tiểu hoàng thúc của ngươi, là tiểu hoàng thúc từ nhỏ đến lớn vẫn luôn đối xử với ngươi tốt nhất. Ngươi làm sao có thể tàn nhẫn như vậy?" Vệ Cẩm Dương nhìn Vệ Cẩm Trình, đầy mặt viết 'không thể tin tưởng', hoàn toàn không thể lý giải tư duy của hắn.
Hành vi này quả thực là quá khó hiểu. Giữa bọn họ có gút mắt, nếu như không thích thì có thể cự tuyệt hoặc dùng biện pháp khác không phải được rồi sao? Hắn tin tưởng nếu Vệ Cẩm Trình thật sự không muốn cùng Vệ Minh Lãng ở bên nhau, Vệ Minh Lãng cũng sẽ không giết cái người gọi là Vu Ngạn kia. Nhưng Vệ Cẩm Trình vì sao lại cố tình lựa chọn phương pháp ngu xuẩn nhất khiến cho quan hệ giữa bọn họ càng trở nên nan kham như vậy đâu?
"Hơn nữa, cho dù sự thật là như thế này, ngươi cũng không thể vong ân phụ nghĩa, cố ý ở trước mặt phụ hoàng hãm hại tiểu hoàng thúc a." Vệ Cẩm Dương từ trong thái độ của hắn đã minh bạch tràng tranh chấp hôm qua giữa hắn cùng Kính Hòa Đế cũng không phải là vô ý mà là thằng nhãi này rắp tâm tính kế.
Mục đích của Vệ Cẩm Trình chính là muốn mượn tay Kính Hòa Đế hại Vệ Minh Lãng. Biết được đáp án này, Vệ Cẩm Dương thật sự hết nói nổi. Vệ Cẩm Trình rõ ràng tuổi tác không còn nhỏ nhưng tâm trí lại ấu trĩ đến giống đứa trẻ con, hoàn toàn không thèm tự hỏi nếu làm như vậy thì có khả năng mang đến hậu quả gì. Thúc chất loạn luân, chuyện kinh thiên động địa như vậy mà chỉ vì giận dỗi liền dám khơi ra trước mặt Kính Hòa Đế? Hắn điên rồi sao?
"Ha hả, ta vong ân phụ nghĩa hay là y nghịch luân bối đức đây?" Vệ Cẩm Trình nghe xong lại gần như phát cuồng mà cười lớn, tựa như điên rồi, "Vệ Cẩm Dương, ngươi thiếu ở chỗ này ra vẻ đạo mạo. Ngươi cho rằng chính mình có tư cách gì tới thuyết giáo ta? Nếu đổi thành Thái tử đại ca thân ái nhất của ngươi nói thích ngươi muốn cùng ngươi ở bên nhau, kẻ nhát gan như ngươi còn không biết sẽ bị dọa thành bộ dáng gì đâu."
Từng câu từng chữ của Vệ Cẩm Trình tựa như lưỡi đao sắc bén từng nhát từng nhát thẳng tắp chém xuống trái tim Vệ Cẩm Dương, khiến hắn muốn tránh cũng tránh không kịp.
Vệ Cẩm Dương theo bản năng muốn phản bác, nhưng cuối cùng lại vô lực đến cái gì cũng nói không nên lời. Hắn có thể tiếp thu cùng Vệ Cẩm Hoa làm chuyện đó là do nguy cơ sinh tử ép buộc không thể không làm, có thể tiếp thu huynh đệ bình thường giúp nhau loát,... nhưng hắn vô pháp nói rằng hắn cũng có thể tiếp thu đại ca nói yêu hắn, muốn cùng hắn ở bên nhau.
Chuyện như vậy, chỉ là ngẫm nghĩ đã khiến hắn sởn tóc gáy, nếu có ngày thật sự xảy ra... thì hắn so với Vệ Cẩm Trình hiện tại cũng bất quá là chó chê mèo lắm lông (3) mà thôi.
~~~~~
(1)
"Hoa nhai liễu hạng" (花街柳巷): khu phố (nhai) hoa, ngõ hẻm (hạng) liễu, khu phố tập trung cửa hàng buôn hương bán phấn, xóm cô đầu.
(2)
"Lang tâm cẩu phế" (狼心狗肺): tim sói phổi chó, lòng dạ độc ác, không có nhân tính.
(3)
"Ngũ thập bộ tiếu bách bộ" (五十步笑百步): năm mươi bước cười một trăm bước.
i. Mạnh Tử nói với vua Lương Huệ: (đại ý là) khi có tiến kèn báo khai chiến, có một số binh lính sẽ chạy trốn (đào binh), có người chạy năm mươi bước thì dừng lại, có người chạy một trăm bước thì dừng lại, sau đó người trước liền chế giễu người sau là không dũng cảm. Thật ra thì cũng sai phạm như nhau cả thôi, chỉ là khác biệt một tí xíu. Tương tự, một vị quan kém liêm chính bị kẻ lừa đảo lừa gạt, kẻ lừa đảo lại nói vị quan kia mới là "kẻ nói dối lớn nhất", nhưng thật ra thì hai người đều tệ hại.
i. Tiếng Anh có idiom "The pot calling the kettle black", tiếng Việt có câu "Chó chê mèo lắm lông".