Từ nhà của Vương đại nương trở lại quân doanh, Vệ Cẩm Dương thất thần nhìn mặt trời đang ngả về tây ngoài cửa sổ. Theo ánh tà dương nhìn về phương hướng rất xa rất xa, một cổ tưởng niệm nùng liệt đối với cố hương cứ như vậy mà đột ngột không ngừng phóng đại cùng lan tràn ở trong lòng hắn.
Trong bất tri bất giác, nguyên lai hắn đã rời kinh thành gần một năm lâu. Nếu không phải hôm nay Vương đại nương nhắc nhở làm hắn bỗng nhiên hồi tưởng lại, cho tới nay nhật tử ở biên quan quá mức phong phú đã khiến hắn cơ hồ đều phải quên mất thời gian là khái niệm gì. Thế cho nên bây giờ vừa nhớ tới, trong lòng Vệ Cẩm Dương liền bỗng nhiên tràn ra rất nhiều cảm xúc không chân thật. Nguyên lai hắn đã rời đi kinh thành lâu như vậy sao?
Tùy theo mà đến còn có gấp bội tưởng niệm, sâu trong nội tâm khát vọng thân tình cùng sợ hãi cô đơn cũng phóng đại tới cực điểm. Thậm chí hắn tùy hứng mà tưởng, cho dù biết rõ không có khả năng lại vẫn hy vọng chính mình có thể trước tiên nhìn đến thân nhân, hy vọng họ có thể lập tức liền xuất hiện trước mắt hắn.
Nhìn dư quang bên ngoài cửa sổ, Vệ Cẩm Dương thở dài đuổi đi một tia yếu đuối còn sót lại trong đầu, đề tỉnh chính mình, lưu loát từ trên án thư lấy ra giấy bút, chấm chấm mực nước liền ấp ủ mong nhớ bắt đầu từng nét từng nét mà phát họa ra mỗi một phong thư nhà tràn ngập lạc thú để gửi cho thân nhân xa ở kinh thành.
Liền tính sâu trong nội tâm chính mình có tưởng niệm cố hương, tưởng niệm thân nhân nhiều đến mức nào, trong mỗi phong thư tín Vệ Cẩm Dương cũng chỉ viết về sinh hoạt vui sướng của hắn ở biên cương cùng miêu tả cảnh sắc tốt đẹp nơi dị vực. Bất kể thế nào, hắn vẫn luôn không thích đem mặt trái cảm xúc nói cho thân nhân, hắn chỉ hy vọng bọn họ biết hắn ở nơi này sống được thực sự phong phú, như vậy là đủ rồi.
Công việc hôm nay tựa hồ khá nhẹ nhàng. Vệ Cẩm Dương sau khi hoàn tất hong khô hai phong thư, hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày đúng hạn ấn lượng cho đại ca cùng mẫu hậu hội báo sinh hoạt, lại phát hiện chính mình thế nhưng còn dư dả thời gian. Hắn nghĩ nghĩ, liền lại cầm bút, quyết định cũng viết một chút gì đó cho ngoại tổ phụ, phụ hoàng cùng lão sư, vốn dĩ thông thường một tháng mới có một phong thư lui tới.
"Nha, thật đúng là nhàn hạ thoải mái a. Mỗi ngày thấy ngươi rảnh rỗi liền không ngừng viết thư gửi về kinh thành, sợ là viết cho trong phủ của Lưu lão tướng quân đi", thấy Vệ Cẩm Dương lại đang viết thư, tên đồng liêu mới đổi này cũng là nhàn đến không thể lại nhàn đi đến chỗ hắn, ngữ khí mang theo vị chua, "Tiếc là ngươi viết bao nhiêu tin lại có ích lợi gì đâu? Nhân gia há có thể đem một tên con cháu họ hàng xa như ngươi xem ở trong mắt. Ngươi cả đời này sợ là cũng chỉ có thể giống như chúng ta chết già ở chỗ này. Chi bằng học tập Lâm tướng quân, hảo hảo đi theo sau mông Vạn đại tướng quân mà hỗn chén cơm ăn."
Vị nhân huynh nhàn đến hoảng này mấy năm trước cũng là từ kinh thành ra tới. Nghe nói là họ hàng xa của mỗ quan to tứ phẩm nào đó, không biết vì nguyên nhân gì đã bị ném đến biên cương, một đãi chính là bảy năm, kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay (1), tộc nhân cũng không ai chịu để ý hắn, cuối cùng cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Bởi vậy khi hắn biết được Vệ Cẩm Dương cũng đồng dạng là họ hàng xa của đại gia tộc, cũng là thanh niên tài tuấn lại bị phái đến biên cương thì phá lệ có cảm xúc cộng minh. Mỗi khi bắt gặp Vệ Cẩm Dương muốn viết thư gửi lại kinh thành, hắn luôn là sẽ mở miệng lấy người từng trải tư thái nói móc vài câu, kêu Vệ Cẩm Dương không cần làm chuyện không công.
"Giang thiếu tướng quân suy nghĩ nhiều, ta chỉ là viết thư nhà mà thôi. Rời nhà lâu như vậy, Lưu Dương rất tưởng niệm ngoại tổ, phụ mẫu cùng huynh đệ trong nhà a." Vệ Cẩm Dương một bên thật cẩn thận đem tin cất vào phong thư, một bên đáp lời.
Xét thấy vị tân đồng liêu này chỉ ở thời điểm chính mình viết thư mới lại đây nói móc vài câu, bình thường làm việc vẫn tương đối nghiêm túc tỉ mỉ, Vệ Cẩm Dương đối với hắn thật ra cũng không có dày đặc chán ghét giống như đối với vài vị "lão nhân" kỳ ba, tâm thái cao ngất, cả ngày tự oán tự hối trước kia, cho nên mỗi khi hắn lại đây cũng sẽ hồi phục vài câu.
"Này..." Nghe Vệ Cẩm Dương nói như vậy, vị Giang thiếu tướng kia biểu tình trên mặt rõ ràng là không tin sẽ có người viết thư nhà lại viết đến cần mẫn như vậy, lấy tâm thái của một tiền bối đã từng trải qua, nghĩ muốn lại khuyên hắn thêm vài câu, chỉ là lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã bị thanh âm của thủ hạ từ ngoài cửa truyền đến đánh gãy.
"Lưu tướng quân, có người từ kinh thành tới, nói là riêng tới tìm ngài." Binh lính huấn luyện có tố chạy chậm tiến vào báo cáo, đứng ở trước án thư của Vệ Cẩm Dương liền dừng bước hành một cái quân lễ.
"Kinh thành có người tới tìm ta?" Vệ Cẩm Dương thực sự là có chút ngốc. Chỉ cần thêm một tháng nữa hắn liền sẽ hồi kinh, lúc này như thế nào còn sẽ có người đến tìm a? Là huynh đệ Lưu Minh, Lưu Nhân dời nơi đóng quân đến tận đây? Hay là mẫu hậu lại phái người mang đồ vật đến cho hắn?
"Xem ra ngươi viết nhiều tin như vậy cũng không hẳn là đều uổng công a, lần này rốt cuộc cũng nhận được hồi báo. Còn không nhanh ra nhìn xem." Giang thiếu tướng nhìn dáng vẻ Vệ Cẩm Dương rõ ràng là ngốc lăng vì ngoài ý liệu, dùng ngữ khí mang trêu chọc mà nói.
Vệ Cẩm Dương đến tận lúc bước tới cửa cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đầu óc còn chưa theo kịp, có chút không thể nghĩ ra rốt cuộc là người nào lại ở lúc hắn sắp hồi kinh còn đến đây tìm hắn. Tuy rằng gần một năm nay mẫu hậu cùng đại ca bởi vì lo lắng hắn ở biên cương quá đến không thế nào tốt nên thường thường sẽ gửi một ít y phục cùng đồ ăn cho hắn, nhưng biết hắn sắp trở về hẳn là sẽ không gửi đi?
Hơn nữa đồ vật gửi tới đều là thông qua trạm dịch đưa đến Vân Tương Thành kiểm tra và tiếp nhận, như thế nào lần này lại có người từ kinh thành trực tiếp tới tìm hắn đây? Chẳng lẽ là đã xảy ra sự tình gì không thể thông qua thư từ để truyền đạt tin tức mà nhất định phải phái người đáng tin cậy chính miệng truyền lời sao?
Vệ Cẩm Dương suy nghĩ thiên mã hành không, sau đó khi ở cửa nhìn thấy người kia thì trong nháy mắt sợ đến ngây người, có chút hoảng hốt không dám tin tưởng, thậm chí còn xoa xoa hai mắt một lúc lâu mới một lần nữa mở to mắt mà xác định chính mình không có nhìn lầm.
Hoàng hôn ánh chiều tà chiếu rọi trên khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết của đối phương, tôn lên nét thanh tuấn vốn có, phụ trợ cho nó càng thêm rực rỡ lóa mắt. Cho dù là một thân thường phục lược hiện chủ nhân vội vã bôn ba cũng không che lấp được khí chất cao hoa tựa như vật phát sang trên người của y. Người tới cũng không mang theo quá nhiều phục sức, chỉ có ở bên hông treo một chi trúc địch là hết sức bắt mắt.
"Đại... đại ca..." Đại khái là bởi vì gần một năm không gặp Vệ Cẩm Hoa, trong khoảnh khắc đầu tiên nhìn đến y, Vệ Cẩm Dương lập tức tinh thần hoảng hốt sinh ra một loại cực độ không chân thật cảm, thậm chí có trong chốc lát bỗng nhiên tìm không thấy thanh âm của chính mình.
Lâu lắm không được nhìn thấy người này, lâu lắm không thể kêu lên xưng hô này,... hết thảy hết thảy đều lệnh Vệ Cẩm Dương thân tại nơi Vân Tương Thành xa xôi sinh ra một loại ảo giác dường như đã trải qua mấy đời.
Thậm chí không kịp đi tự hỏi Vệ Cẩm Hoa vì cái gì sẽ đến nơi đây, hắn liền cứ như vậy ngốc ngốc mà đứng yên tại chỗ, không thể tin tưởng mà thử hô đối phương một tiếng.
Hắn sửng sốt bất động, đối phương lại là ở nháy mắt trông thấy hắn cảm xúc đã kích động phát khẩn, lập tức ba bước nhập thành hai bước mà vượt qua khoảng cách giữa hai người, vừa đi tới trước mặt hắn liền không chờ kịp mà một tay đem hắn gắt gao kéo vào trong lồng ngực.
Nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực cùng tiếng thở dốc của đối phương, ngửi thấy hương vị độc hữu dường như đã có mấy đời trên cơ thể của đối phương, bị cánh tay của đối phương gắt gao ôm ở trong lòng kín kẽ đến cơ hồ không thở nổi, Vệ Cẩm Dương lúc này mới xem như tìm được một tia chân thật cảm, do dự một lát vẫn là không tự giác nâng lên cánh tay hồi ôm lấy Vệ Cẩm Hoa.
"Thật tốt quá, Cẩm Dương, ta rốt cuộc có thể đuổi kịp trước khi mặt trời xuống núi để nhìn thấy đệ. Thật tốt a, đệ có biết hay không bấy lâu nay ta muốn gặp đệ đến nhường nào." Vệ Cẩm Hoa khẩn trương lại chặt chẽ mà ôm lấy người ở trước mắt, dùng sức lực tựa như muốn đem hắn khảm vào trong thân thể của chính mình, nỗ lực tìm kiếm cảm giác chân thật rằng người này thực sự đang ở bên cạnh y.
Hai người hoảng hốt ôm nhau cũng không biết đến tột cùng có bao nhiêu lâu, phảng phất giống như thời gian đều dừng lại. Vệ Cẩm Dương liền cứ như vậy ngốc lăng tùy ý Vệ Cẩm Hoa ôm chặt lấy mình, thật lâu thật lâu về sau mới nghe bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp khàn khàn, so với lúc trước càng thêm thành thục của đối phương.
Không có ai biết, nhật tử không có người này tại bên người, Vệ Cẩm Hoa sống một ngày lại cảm giác như một năm. Cũng không có ai biết, y đã không biết bao nhiêu lần suýt chút nữa khống chế không được chính mình, lập tức liền phải chạy đến địa phương nơi có người này tồn tại, dục vọng ấy cường đại biết bao nhiêu.
Lúc trước Vệ Cẩm Dương còn ở kinh thành, y còn có thể rút ra thời gian giữa trăm công nghìn việc, đứng ở một nơi hắn nhìn không thấy, cứ như vậy lặng lẽ trộm ngắm hắn. Thế nhưng sau khi hắn đến biên quan thì thật sự chỉ nhìn mặt một lần thôi cũng đã khó như lên trời.
Nhìn không tới Vệ Cẩm Dương, thậm chí không có cách nào hô hấp cùng một phiến không trung với người này, đối với Vệ Cẩm Hoa mà nói chính là thử thách tàn khốc nhất trên thế gian. Tám tháng linh mười ngày, nhật tử đối với y mỗi ngày đều là dày vò.
"Cẩm Dương, đệ gầy, lại gầy." Không biết ôm nhau bao lâu, Vệ Cẩm Hoa mới nhẹ nhàng buông lỏng người trong lòng, lưu luyến vuốt ve gương mặt đã thon gầy hơn xưa của hắn, phủ kín mặt mày toàn là đau lòng cùng chua xót, "Đều gầy đến da bọc xương."
"Đệ gầy sao? Nhưng mà đệ một chút cũng không cảm nhận được nha. Ngược lại a đại ca, huynh mới là người hao gầy không ít đâu." Vệ Cẩm Dương không để tâm, một chút cũng không cảm thấy chính mình có chỗ nào biến hóa, cho dù thật sự có đi chăng nữa thì cũng là cơ bắp trên người săn chắc hơn chứ không phải gầy ốm đâu.
So sánh lẫn nhau, hắn thật ra cảm thấy Vệ Cẩm Hoa đã mảnh khảnh không ít, dung mạo cũng có vẻ càng thêm thanh tuấn. Xem ra tranh đấu ở cung đình cùng triều đình thực sự rất vất vả đi? Dĩ vãng ở trong ấn tượng của hắn vẫn luôn là thần thái sáng láng Thái tử gia, hiện giờ thoạt nhìn đã tiều tụy hơn nhiều, nhìn kỹ còn có thể nhìn đến trên mặt y mọc ra không ít hồ tra.
Phát hiện điểm này, Vệ Cẩm Dương bỗng nhiên cảm giác chính mình vừa mới trở về hiện thực lại phải lập tức rời khỏi, hắn lớn đến như vậy vẫn là lần đầu tiên trông thấy đại ca nhà hắn mang dáng vẻ phong trần mệt mỏi, lôi thôi lếch thếch như vậy. Gần một năm nay hắn không ở kinh thành, chẳng lẽ đã xảy ra đại sự khó lường gì sao? Vệ Cẩm Dương không kịp thích ứng dáng vẻ hiện giờ của Vệ Cẩm Hoa, nhìn đại ca nhà hắn mà cân nhắc phỏng đoán, não bổ không biết đến tận đâu.
Nếu không, một người luôn luôn giữ gìn hình tượng bên ngoài cao quý thanh nhã không thể bắt bẻ như Thái tử gia đây hiện tại làm sao lại biến thành một cái quỷ lôi thôi đến râu cũng không thèm quát? Má ơi, điểm này hoàn toàn không phù hợp hình tượng ưu nhã, từng cử chỉ đều là thong dong của đại ca nhà hắn a.
Này tuyệt đối chính là đã xảy ra đại sự gì đó! Vệ Cẩm Dương lần thứ hai tiếp tục não động. Bằng không đâu? Đại ca nhà hắn là kiểu người ngày thường nhất chú ý hình tượng, lần này liền cái gì cũng không màng liền ngàn dặm xa xôi tự mình chạy đến biên cương tìm hắn, trong khi rõ ràng biết hắn liền sắp chuẩn bị hồi kinh a?
Chẳng lẽ... mấy ngày này kinh thành đã xảy ra phong ba chính biến nào đó sao? Vị trí Thái tử giám quốc của đại ca đã giữ không nổi nữa, liền đến đây tìm hắn? Phải biết rằng ngồi ở vị trí Thái tử giám quốc chính là trăm công nghìn việc, mỗi ngày vội đến xoay quanh, bình thường còn không có thời gian ra kinh du lãm, nói chi đi đến địa phương đã xa xôi lại không có gì thú vị như biên quan.
Tuyệt đối là có chuyện lớn phát sinh đi? Vừa rồi xa xem không thấy rõ bộ dáng tang thương của y, lúc này đây Vệ Cẩm Dương trong lòng đã yên lặng nhận định đại ca nhà hắn đã xảy ra chuyện. Nếu không Thái tử giám quốc căn bản chính là không có khả năng rời đi kinh thành.
Đại ca nhà hắn lúc này đến đây đại khái là muốn nhờ cậy đệ đệ này, huynh đệ hai người hẳn là nên cùng nhau giải quyết khốn cục hiện tại.
"Đại ca, huynh vì sao sẽ đột ngột tới biên quan a?" Tuy rằng Vệ Cẩm Dương cơ hồ đã khẳng định suy đoán của chính mình, trên mặt lại một chút cũng không lộ ra, một người đệ đệ tốt biết săn sóc thì tuyệt đối không thể chủ động chọc thẳng vào chuyện thương tâm của ca ca a.
Cho nên, hiện tại vô luận bản thân có bao nhiêu tò mò muốn biết đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng chỉ có thể ẩn ý dò hỏi (2). Truyện Sắc
Tác giả có lời muốn nói: Bán manh lăn lộn cầu nhắn lại ~~~~~~~~~~ (tu một chút văn, không phải ngụy càng)
~~~~~
(1)
"Khiếu thiên thiên bất ứng khiếu địa địa bất linh" (叫天天不应叫地地不灵): kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay.
(2)
"Bàng xao trắc kích" (旁敲侧击): dùng ngôn từ tế nhị để nói hoặc viết một cách ẩn ý, không nói thẳng mục đích ban đầu, nói bóng nói gió.
i. Mình tra thì thấy một chiêu thức võ công trong bộ "Hiệp khách hành" của Kim Dung.