C60. Phó biên (hạ)
2022.03.23 ~ 2022.03.25
Vệ Cẩm Dương vừa rời kinh thành, có thể nói là tựa như mũi tên rời cung, chí khí ngút trời, hận không thể lập tức lao tới biên quan mở ra khát vọng. Chỉ tiếc bởi vì đại quân quá lớn, số đông binh sĩ phải cuốc bộ nên tốc độ hành quân nói như thế nào cũng không nhanh được.
Để tránh thất lạc đội ngũ, Vệ Cẩm Dương tất nhiên không thể tự ý đi trước, chỉ có thể ngồi trên lưng ngựa thả chậm tốc độ cùng mọi người từng bước từng bước vượt qua tháng thứ nhất rời xa kinh thành, chuyện mà hắn lớn đến bây giờ mới lần đầu tiên thể hội đến.
Chỉ là phải đi theo trật tự như vậy, trời sinh tính tình hiếu động như Vệ Cẩm Dương không khỏi cảm thấy có chút nhạt nhẽo.
"Đại hồ ly, ngươi nói chúng ta còn bao lâu mới có thể đến biên quan a?" Nếu nói mấy ngày đầu rời kinh Vệ Cẩm Dương còn hứng thú bừng bừng mà tưởng mở rộng tầm mắt nhiều nhìn xem những thành trấn bên ngoài, nhìn nơi nào cũng thấy mới lạ thì hiện tại hắn nhìn chỗ nào cũng chỉ thấy nhạt nhẽo, đành phải chuyên tâm tính tính thời gian xem khi nào mới đến được biên quan.
"Còn sớm đâu, ít nhất phải có hơn nửa tháng lộ trình." Ngồi trên lưng một con ngựa khác nhìn đến phía trước cơ hồ là đường xá kéo dài không thấy điểm dừng, Lâm Giản hơi hơi nheo lại cặp mắt đào hoa, nhàn nhạt trả lời.
Lại là con đường dài đăng đẵng như vậy, không tránh khỏi gợi lên hồi ức thơ ấu của hắn.
Mẫu thân hắn xuất thân là một nữ tử dị tộc vô cùng xinh đẹp, vị phụ thân ra vẻ đạo mạo kia của hắn trong lúc đến biên quan nhậm chức đã lừa gạt nàng thành thân, còn sinh ra hắn. Lúc hắn còn nhỏ, hai người họ là một đôi phu thê ân ái khiến người khác vừa hâm mộ vừa ghen tị. Chỉ là hết thảy đều chấm dứt khi phụ thân hắn có được cơ hội trở lại kinh thành, ông ta cơ hồ không hề có một chút do dự liền vứt bỏ mẫu tử bọn họ.
Mẫu thân đáng thương của hắn vẫn luôn ngây ngốc chờ kẻ phụ lòng kia trở về đón mẫu tử hai người, chờ đến năm hắn tám tuổi vẫn không nhận được chút tin tức gì. Ngoại tổ mẫu qua đời, không còn thân nhân (1) lại yếu đuối nhu nhược, mẫu thân rốt cuộc quyết định dẫn hắn vào kinh tìm phụ thân.
Lại không hề biết cuối cùng tìm được lại là một cái kết cục như vậy...
"Chúng ta đã đi hơn một tháng, như thế nào lộ trình vẫn còn dài như vậy a?" Vệ Cẩm Dương nhìn phía trước vẫn là con đường mòn không thấy điểm cuối, sinh ra chút chán nản. Hùng tâm tráng chí ngút trời của hắn đã sớm bị những ngày hành quân buồn tẻ nhạt nhẽo ma diệt không còn.
"Tấm tắc, ngươi đây là đang oán giận sao? Quả nhiên a, ngươi trước kia bày ra cho ta xem ấn tượng một nam nhân kiên nghị đều chỉ là biểu hiện bên ngoài nha." Từ bên trong ký ức của chính mình đi ra, Lâm Giản lại gợi lên mắt đào hoa, cười đến không chút để ý, "Bất quá cho dù ngươi thật sự chỉ là một con cừu non mềm yếu cũng không vấn đề gì, có Lâm ca ca ở đây bảo hộ ngươi, không sợ ha."
"Cút đi ngươi xú hồ ly, lão tử mới không phải đang oán giận, càng không phải cừu con." Vệ Cẩm Dương tức giận trừng hắn, "Ta chỉ là cảm thán Tử Vân của chúng ta lãnh thổ thật là rộng lớn thôi, loại xúc động cao khiết này một con xú hồ ly như ngươi có thể hiểu được không?"
Hành trình vô vị, Vệ Cẩm Dương ngồi trên lưng ngựa tự nhiên mỗi ngày không thiếu tìm chút chuyện làm để tống cổ thời gian, mà cùng Lâm Giản đấu võ mồm chính là một trong những hạng mục tiêu khiển quan trọng nhất mà hắn tìm được.
Đại quân đi càng lâu, đồng nghĩa với việc ly kinh thành cùng những thành trấn phồn hoa ở vùng trung tâm càng xa, nơi đi qua cũng càng ngày càng nghèo khổ, dần dần đã đạt tới trình độ mà Vệ Cẩm Dương khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Sinh ra ở nơi giàu có bậc nhất của Tử Vân, cả hai đời đều lớn lên trong nhung lụa, nếu không phải tận mắt nhìn thấy hết thảy, Vệ Cẩm Dương quả thật vô pháp tin tưởng trên thế gian này còn có nhiều địa phương khổ hàn lạc hậu đến mức này.
Sau khi tận mắt chứng kiến, Vệ Cẩm Dương mới xem như chân chính minh bạch cái gì gọi là "kê bất sinh đản, điểu bất lạp thỉ", cái gì gọi là "chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt" (2). Trước khi vào thành trấn gần biên cảnh, Nhị hoàng tử hắn vẫn luôn biết đến những lời này, lại chưa từng nghĩ tới điều mà chúng miêu tả hoàn toàn chính là sự thật tàn khốc như vậy.
"Lâm Giản, ngươi nói xem, biên quan rốt cuộc sẽ là địa phương ra sao a?" Nhìn trong ngoài thành trì đều là một đám người xanh xao vàng vọt (3), khí sắc thậm chí còn không sánh bằng khất cái ở kinh thành, Vệ Cẩm Dương tức khắc tâm tình ngưng trọng nhăn lại mi.
Vệ Cẩm Dương trong khoảng thời gian ngắn không biết nên như thế nào hình dung tâm trạng của chính mình. Sinh ra chính là hậu duệ vương tôn quý tộc, từ nhỏ đến lớn hưởng thụ cẩm y ngọc thực, cho dù mấy năm hắn sống trong quân doanh đều bị thân nhân cùng bằng hữu cho rằng sinh hoạt thiếu thốn lại cũng chưa bao giờ nghĩ tới trên lãnh thổ của Tử Vân nguyên lai còn có không biết bao nhiêu bá tánh muốn tồn tại cũng đã gian nan khốn khổ đến mức này.
"Cùng sơn ác thủy (4), tới gần hoang mạc có không ít địa phương đã hoang vắng lại lạnh lẽo, không thích hợp cho người sinh sống." So với Vệ Cẩm Dươnh tâm tình trầm trọng phức tạp, nhìn lướt qua khung cảnh trước mắt, Lâm Giản lại có vẻ phá lệ bình tĩnh, "Biên quan a, chính là thường xuyên sẽ tùy thời tùy chỗ mà chiến hỏa tràn ngập, nhân tâm hoảng sợ, dân chúng lầm than, rất nhiều bá tánh sống ở nơi này đều là ôm loại suy nghĩ sống lâu một ngày chính là được lợi một ngày mà giãy giụa cầu sinh."
"Triều đình không phải mỗi năm đều có một khoản ngân lượng chuyên dùng để cứu tế biên cương sao? Dương đại nhân chẳng phải còn nói biên cương đã hảo rất nhiều sao? Vì cớ gì dân chúng nơi đây vẫn khổ cực như vậy đâu?" Vệ Cẩm Dương vô pháp giữ được bình tĩnh như Lâm Giản đối hết thảy trước mắt thấy nhiều thành quen, cảm xúc của hắn kích động rất nhiều.
Sinh ra đã là hoàng tử long tôn của Tử Vân quốc, hưởng thụ quốc gia mang đến cho hắn cẩm y ngọc thực cùng vinh hoa phú quý, Vệ Cẩm Dương thật sự vô pháp giữ được bình tĩnh sau khi chứng kiến ở đất nước của hắn còn có người phải sinh hoạt trong hoàn cảnh tựa như luyện ngục thế này.
"Nói ngươi là cừu con, ngươi thật đúng là một con cừu con a. Ngươi cho rằng bạc mà triều đình cứu tế trải qua nhiều tầng quan lại tham ô như vậy, chân chính tồn tại mà đến được trong tay của dân chúng có thể còn lại bao nhiêu đâu? Ngươi cho rằng nơi nào cũng thật sự là dưới chân thiên tử sao?" Lâm Giản bên môi gợi lên một mạt tươi cười vô cùng trào phúng.
"Thế nhưng sẽ có chuyện như vậy? Vì cớ gì kinh thành một chút tiếng gió cũng không thu được, sự tình mà ngay cả một người thường như ngươi cũng biết vậy thì vì sao quan viên ở kinh thành liền một chữ cũng chưa lộ ra đâu?" Vệ Cẩm Dương kinh ngạc nhíu mày, quả thực không thể tin được chuyện lớn như vậy cũng có thể lặng im không ai bẩm báo.
"Cái gọi là quan lại bao che cho nhau (5) a. Quan lại phía dưới sở dĩ có lá gan làm như vậy, ngươi cho rằng bọn hắn phía trên không có nửa điểm nhân mạch sao? Loại chuyện này nói không chừng ngay cả đương kim Thánh thượng cùng vị Thái tử gia vẫn luôn được ca tụng là trạch tâm nhân hậu, mắt sáng như đuốc kia cũng luôn biết đến, chẳng qua không có người đứng ra vạch trần mà thôi." Ý vị trào phúng trên khóe miệng của Lâm giản càng thêm nùng liệt, thật không biết cái dạng gia đình giàu có thế nào mới có thể bồi dưỡng ra một con cừu non đơn thuần đến như vậy.
"Hoàng thượng cùng Thái tử nói không chừng cũng biết đến sao?" Vệ Cẩm Dương tâm tình phức tạp nhìn cảnh tượng trước mắt đã gần như có thể xưng là dân chúng lầm than (6), nói không rõ chính mình hiện giờ rốt cuộc tâm trạng ra sao, chỉ có thể dùng loại thanh âm đã hạ thấp đến không thể thấp hơn mà ấp úng lặp lại câu này.
Những gì trước mắt đối với vị hoàng tử từ nhỏ hưởng thụ cuộc sống xa xỉ như Vệ Cẩm Dương tới nói, cho dù dùng vô cùng vô tận chua xót cùng áy náy cũng không đủ để hình dung. Bọn họ này một đám hậu duệ của vương tôn quý tộc, con cháu của quan lại ở kinh thành ca vũ thăng bình, trong khi dân chúnh ở biên tái lại sống trong nước sôi lửa bỏng (7), mỗi ngày chỉ có đói khổ lạnh lẽo (8).
Hắn bỗng nhiên cảm thấy hết thảy cẩm y ngọc thực mà trước nay hắn hưởng thụ đều là dùng huyết lệ cùng thi cốt của lê dân bách tính chồng chất mà thành. Thậm chí bản thân hắn ở kiếp trước cả đời chính là một con sâu mọt chỉ biết tiêu xài phung phí, tham lam uống máu của dân.
Tuy rằng trong lúc học tập binh pháp, Vu lão tướng quân, Tiểu hoàng thúc tổ, còn có ngoại tổ phụ đều không ngừng một lần cùng hắn đề cập đến biên cương khốn khổ, nhưng đối với một kẻ áo cơm vô lo như hắn thì ấn tượng trong đầu về nó chẳng qua cũng chỉ là mấy từ ngữ thô sơ giản lược lại mơ hồ không rõ mà thôi. Cho đến khi bản thân đi đến nơi này, hắn mới xem như chân chính hiểu được khốn khổ trong lời các trưởng bối có bộ dáng gì.
"Kỳ thật những bá tánh này mong đợi cũng không phải mấy thứ ngân lượng cùng lương thực cứu tế từ triều đình, bọn họ sở cầu bất quá chỉ là một thiên hạ thái bình mà thôi. Chỉ khi nào không còn chiến loạn, dân chúng mới có thể yên tâm bắt đầu an cư lạc nghiệp." Lâm Giản nhớ đến những gì bản thân trải qua khi còn nhỏ, có chút cảm khái nói, "Cho nên ta đời này khâm phục nhất không phải Tử Vân Hoàng đế hay Thái tử, mà là phu thê Vân Tương Vương, hai người đã dùng cả đời chinh chiến đổi lấy Tử Vân mấy chục năm an ổn."
"Ta nghĩ, ta rốt cuộc minh bạch chính mình sở dĩ có thể sống một đời này là để làm điều gì." Nỗi lòng phức tạp lắng nghe một người luôn luôn mỉm cười gặp người như Lâm Giản hôm nay lại dùng ngữ khi ngưng trọng nói xong một đoạn lời nói như vậy, lại một lần nữa nhìn về bá tánh xung quan, Vệ Cẩm Dương bỗng nhiên cảm thấy lúc này hắn mới chân chính tìm được ý nghĩa để bản thân tồn tại.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô (9). Vệ Cẩm Dương ban đầu muốn làm võ tướng bất quá chỉ nghĩ đến ở trong quân xông ra tên tuổi, được người khác kính ngưỡng biểu dương. Sau lại nhận được danh sư dạy dỗ, hắn mới từ tư tưởng hẹp hòi vì tương lai của bản thân mình biến thành bảo vệ quốc gia, nhưng vẫn còn nghĩ đến làm tướng quân vì bảo vệ sự thống trị của Vệ thị hoàng triều, lại thuận tiện tranh đến một chút danh vọng.
Đến tận hôm nay, sau khi cho hắn tận mắt nhìn thấy hết thảy, ông trời khiến hắn lại một lần nữa tự thân đem tư tưởng mà hắn cho rằng đã rất tốt đẹp một chưởng đánh nát, ông trời tựa như cười nhạo nói cho hắn, nhân sinh mà hắn mất nhiều năm như vậy, mất cả một kiếp người để tìm kiếm và hướng tới cũng vẫn là sai rồi.
Vô luận là vì bảo hộ quyền lợi của hoàng tộc Vệ thị hay là vì lưu danh sử sách, tất cả đều không hề quan trọng. Điều hắn phải làm không nên là vì chính mình, càng không nên vì hoàng quyền mà chiến đấu. Làm một võ tướng, điều hắn phải làm chính là vì những lê dân bách tính phía sau hắn mà giữ vững trận đầu, vì trả cho bọn họ nhật tử yên vui mà quyết chiến.
Đây là Vệ Cẩm Dương kiếp trước kiếp này thiếu bọn họ, cũng là toàn bộ hoàng tộc Vệ thị thiếu bọn họ. Hắn thậm chí bắt đầu cảm thấy vận mệnh chú định ông trời sở dĩ an bài hắn trọng sinh chính là vì làm hắn trả lại một phần ân nợ này. Một đời này Vệ Cẩm Dương hắn cho dù chết cũng phải chết có ý nghĩa, chết ở trên sa trường, vì lê dân bá tánh của Tử Vân mà chết.
Vệ Cẩm Dương nguyên bản ôm giấc mộng sử sách lưu danh mà đến, lại ở trước khi tới biên quan có thể ngoài ý muốn tìm được quỹ đạo đúng đắn cho nhân sinh của đời mình, hắn sẽ không còn đem vài thứ nhỏ nhặt trước kia coi trọng đặt ở trong lòng, có lẽ lúc này đây linh hồn của kẻ lưu lạc hai kiếp như hắn mới thật sự chân chính trưởng thành.
Ly biên quan càng gần, hành quân cũng liền càng thêm gian nan, tuyết đọng bao trùm, đường đi không thông, dẫn tới đoàn người liền như vậy bắt đầu sinh hoạt màn trời chiếu đất. Thế nhưng từ lần trò chuyện kia về sau, cho dù điều kiện lại như thế nào gian khổ, Lâm Giản cũng không còn nghe qua Vệ Cẩm Dương oán giận một câu, cho dù là cùng hắn đấu võ mồm hay nói đùa cho bớt buồn chán cũng chưa từng có.
Chuyện này khiến cho Lâm Giản cũng đi theo không được tự nhiên, thật giống như là trong một đêm, hài tử đơn thuần không biết trà mễ dầu muối quý giá trong cảm nhận của chính mình liền đột nhiên trưởng thành, làm hắn trong khoảng thời gian ngắn thật sự là vô pháp thích ứng. Sớm biết rằng sẽ như vậy, hắn liền không cùng chỉ cừu con kia nói những chuyện này.
Trong lúc trạng thái trầm mặc này vẫn âm thầm tiếp diễn, bất tri bất giác một đêm kia đại quân bọn họ xa xa liền thấy được tường thành cùng cổng thành khắc ba chữ Vân Tương Thành.
Vân Tương Thành vốn dĩ tên là Bạch Hổ thành, bởi vì kỷ niệm Vân Tương Vương Vệ Thiệu Đường tại đây bách chiến bách thắng mà sửa lại tên. Làm pháo đài cùng cái chắn cuối cùng trước hoang mạc, có thể nói mất Vân Tương Thành liền cũng đồng nghĩa mất đi một phần ba hoang mạc, mà nếu là mất hết hoang mạc thì một nửa giang sơn của Tử Vân cũng liền không có. Nơi này cũng chính là đích đến cuối cùng của bọn họ.
Cũng là nơi Lâm Giản sinh ra.
Vệ Cẩm Dương nhìn cách đó không xa tường thành xây bằng gạch xanh, âm thầm mà nghĩ, Vân Tương Thành, ta tới rồi, chỉ là không biết ngươi có thể hay không cũng là nơi chôn cốt của ta đâu.
Tác giả có lời muốn nói: Bán manh lăn lộn, cầu nhắn lại.
~~~~~
(1)
"Cử mục vô thân" (举目无亲): ngước mắt không thấy được ai quen thuộc, không còn thân nhân.
(2)
"Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt" (朱门酒肉臭路有冻死骨): Cửa son rượu thịt để ôi, ngoài đường có xương người chất đống.
i. Trích trong "Tự kinh phó Phụng Tiên huyện vịnh hoài ngũ bách tự" của Đỗ Phủ.
(3)
"Diện hoàng cơ sấu" (面黄肌瘦): mặt vàng vọt, cơ thịt gầy ốm; xanh xao vàng vọt, suy dinh dưỡng,...
(4)
"Cùng sơn ác thủy" (穷山恶水): cuối ngọn núi, nước độc; đã hoang vắng lại nguy hiểm; rừng thiên nước độc, khỉ ho cò gáy,...
(5)
"Quan quan tương hộ" (官官相护): quan lại bao che cho nhau.
(6)
"Dân bất liêu sinh" (民不聊生): dân chúng không biết dựa vào đâu mà sống, không còn đường sống.
i. "Liêu" (聊): trong câu này nghĩa là "nhờ vào, nương tựa".
(7)
"Thủy thâm hỏa nhiệt" (水深火热): nước sâu lửa nóng, nước sôi lửa bỏng.
(8)
"Cơ hàn giao bách" (饥寒交迫): đói khổ lạnh lẽo gần kề với khốn quẫn, đói khổ lạnh lẽo.
(9). truyện ngôn tình
"Nhất tướng công thành vạn cốt khô" (一将功成万骨枯): một vị tướng công phá được một tòa thành thì phía dưới chính là hài cốt của vạn người.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Mình đang đọc "Lang hành thành đôi" của Vu Triết, tới đoạn Khâu ba ba qua đời. Thật sự rất xót xa.
Mình xin trích lời của tác giả:
"Ông ngoại của tôi năm trước qua đời vì ung thư ống mật, không mấy tháng thời gian, đúng một ngày sau sinh nhật của tôi.
Ông ngoại là một người đặc biệt sợ chết, đối với bệnh tình của chính mình gì đó đều thực chú ý, nhưng trong trí nhớ của tôi, trước khi qua đời ông nói cuối cùng một câu lại là, quá khó tiếp thu rồi, để ông chết đi.
Cảm giác hẳn là quá thống khổ mới có thể làm một người vô cùng sợ hãi tử vong lại nói ra một câu như vậy đi. Thời điểm ông ngoại bị bó lại tay chân nằm ở ICU, em gái tôi nhìn đến ông rơi lệ, liền hỏi có phải hay không khó chịu, ông ngoại gật gật đầu.
Nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục cầu bác sĩ cứu giúp, dùng hết sở hữu biện pháp.
Có đôi khi tôi liền suy nghĩ, loại này thời điểm người thân rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ, nếu có thể quay trở lại, lại đến một lần tôi có lẽ... sẽ muốn từ bỏ đi, nhưng lại cảm thấy làm không được, không phải bởi vì có bất hiếu hay không, chỉ là bởi vì luyến tiếc, một khi ông rời đi, liền sẽ không còn được gặp lại, loại cảm giác này rất thống khổ."
./.