C56. Niên quan (trung)
2021.12.10 ~ 2021.12.18
Năm cũ cứ như vậy trôi qua, năm mới lại đến, toàn bộ kinh thành đều bị đại tuyết lông ngỗng của ngày đông giá rét bao trùm, khắp nơi băng thiên tuyết địa thật ra trông có vẻ phá lệ yên lặng cùng tường an.
Từ buổi sáng phát sinh sự kiện an ủi lẫn nhau khiến người ta không thể tưởng tượng kia đến nay đã có một tháng rưỡi, Vệ Cẩm Dương xem như hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước (1), cấp ba phần nhan sắc liền khai phường nhuộm (2).
Đậu má, từ sau hôm đó, Vệ Cẩm Hoa gia hỏa này cứ lấy cớ cái gì mà 'giữa huynh đệ bọn họ cần phải giúp nhau tự an ủi để thân càng thêm thân', còn có, 'việc này đối với nam nhân là thực bình thường',... bắt đầu thường xuyên không có việc gì liền ái tìm hắn tới cùng nhau 'hỗ trợ' một chút. Thái tử gia điện hạ còn dùng mỹ kỳ danh rằng tay của chính mình dùng quá nhiều rồi nên không còn cảm giác, phải là tay của người khác mới tương đối kích thích.
Ta phi! Lão tử là đệ đệ của ngươi có nhớ không? Ta không phải chuyên môn tới cho ngươi tìm kích thích! Ngươi này mụ nội nó cư nhiên được tiện nghi còn khoe mẽ, nhiều lần lặp đi lặp lại bắt lão tử giúp ngươi làm loại sự tình này, ngươi có lầm không?
Ghê tởm hơn chính là Nhị hoàng tử điện hạ hắn cũng không biết trúng phải bùa mê tà đạo gì, cư nhiên mỗi lần nhìn thấy gương mặt kia của y liền không thể mở miệng cự tuyệt. Mỗi lần đều là như vậy, chỉ cần Vệ Cẩm Hoa đến tìm, hắn liền không nói hai lời ngoan ngoãn giúp y. Nhất định là đầu óc hắn có vấn đề đi? Vệ Cẩm Dương bắt đầu gõ tỉnh bản thân, rốt cuộc có phải bởi vì chính hắn dung túng mới tạo thành tình cảnh hiện tại.
Hơn nữa, hiện tại cống hiến cho ngươi căn bản chính là Ngũ cô nương mà ta để dành làm tồn lương cho tiểu huynh đệ nhà ta có được không? Ngươi dùng xong thì sảng rồi, nhưng nàng giờ không còn sức lực làm việc, lão tử lấy cái gì uy cho tiểu huynh đệ đang gào khóc đòi ăn của ta đây?
Tuy rằng tiểu tử này so với của nhà ngươi nhỏ hơn không ít (Nó còn đang lớn đâu, hừ!) nhưng nó cũng muốn được uy có biết không?
Thật là kỳ quái, rốt cuộc là do đâu tạo thành kết quả như ngày hôm nay? Còn hắn thì vì cái gì mà cự tuyệt không được Vệ Cẩm Hoa a? Là bởi vì từ nhỏ muốn tiếp cận cùng lấy lòng Vệ Cẩm Hoa đã thúc đẩy hắn dưỡng thành thói quen vô pháp cự tuyệt y? Vẫn là thiên uy của hoàng đế bệ hạ tương lai quá mức khiếp người? Rõ ràng việc này đối bản thân hắn tới nói căn bản không có một chút vui sướng, thậm chí còn khiến hắn cảm nhận được một cổ áp lực cùng không thể khống chế mà run sợ một cách cổ quái, nhưng hắn vì cái gì vẫn cự tuyệt không được đâu?
Đây là đương hảo đệ đệ ngoan đệ đệ đương quá lâu rồi sao? Giúp Vệ Cẩm Hoa làm việc này rõ ràng chính là một kiện đả kích nam nhân tự tôn nhưng hắn lại giống như phạm tiện mà nguyện ý làm hết lần này đến lần khác. Rốt cuộc là vì sao? Vệ Cẩm Dương nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra.
Sự tình duy nhất hắn biết đến chính là, loại nhật tử khổ bức đau đớn muốn chết nửa tự nguyện nửa bị ép này của hắn sắp kết thúc rồi, bởi vì Hiên Viên công chúa đã đến Tử Vân.
Đáng chết, Vệ Cẩm Hoa tên này căn bản không phải người! Ngày thường nhìn qua văn nhã không dính bụi trần, không ngờ trong xương cốt căn bản chính là một tên dâm côn, một kẻ cầm thú. Này không phải vấn đề thời gian cùng kích thước mà quả thật chính là một loại bệnh đi?
Trong những ngày dùng tay của chính mình cố hết sức thư giải cho Vệ Cẩm Hoa, Vệ Cẩm Dương một bên ở trong lòng yên lặng cầu nguyện đại tẩu nhanh đến đây cứu vớt Ngũ cô nương nhà hắn, một bên lại không khỏi lo lắng trong đêm động phòng hoa chúc có nguy cơ nàng sẽ chết ở trên giường của Vệ Cẩm Hoa. Một con mãnh thú to lớn hung tàn như vậy, ai lại có thể phóng nó tự do, chẳng phải muốn hại chết cô nương nào gả cho người này hay sao?
Tuy rằng trước đó Vệ Cẩm Dương mỗi ngày ở trong lòng vừa chửi thầm vừa gào thét hy vọng đại tẩu nhanh tới Tử Vân nhưng đến khi nàng thật sự đến rồi, hắn lại không cốt khí mà cảm thấy hụt hẫng, sâu trong nội tâm tràn ngập bất an cùng ảm đạm khi sắp phải mất đi người ca ca này.
Xem ra, trọng sinh một lần, hắn đã thật sự đem Vệ Cẩm Hoa trở thành một người rất rất quan trọng. Nếu không thì một kẻ từng cả đời chỉ biết ăn chơi trác táng như hắn khi nhìn đến nữ tử mỹ diễm không gì sánh được trước mắt vì sao phản ứng đầu tiên không phải là thưởng thức vẻ đẹp của nàng mà lại là bởi vì nghĩ đến nữ tử này sẽ thay thế chính mình trở thành thân nhân quan trọng nhất đối với Vệ Cẩm Hoa mà trong lòng ẩn ẩn khó chịu đâu?
Đáng chết, hắn thật là càng sống càng đi lùi, dường như biến thành một tiểu hài tử luôn lo lắng sợ hãi sẽ mất đi sự quan tâm của người lớn. Nhìn giai nhân xứng đôi với đại ca nhà hắn như thế, chẳng lẽ không phải hắn nên chúc phúc hai người sao? Tâm tình hạ xuống cái gì? Không nên, thật là không nên. Nghĩ như vậy, Vệ Cẩm Dương ép mình từ khóe miệng nứt ra một cái mà hắn cho là tươi cười xán lạn, hướng đại tẩu tương lai vấn an, "Công chúa hữu lễ".
Đại ca nhà ta về sau khả năng liền phải nhờ vào tẩu rồi, Vệ Cẩm Dương ở trong lòng yên lặng bổ sung một câu.
"Nhị điện hạ hữu lễ, thật là trăm nghe không bằng một thấy, có thể được quý quốc đỉnh đỉnh đại danh Nhị điện hạ tự mình nghênh đón thật sự là vinh hạnh của Ánh Điệp", Hiên Viên công chúa thong dong mỉm cười đáp lễ, nhất tiếu khuynh thành, dẫn tới mọi người xung quanh liên tục ghé mắt oán giận nhìn hắn, bởi vì hắn là người đầu tiên được nàng khen ngợi, không hổ mị lực của là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
"Công chúa khách khí". Vệ Cẩm Dương cũng có chút không theo kịp, không rõ bản thân hắn như thế nào liền trở thành 'đỉnh đỉnh đại danh', hắn lẽ ra không có tiếng tăm gì mới phải? Nhưng nếu Hiên Viên công chúa nói như vậy, Vệ Cẩm Dương cũng chỉ có thể đáp lại.
Bởi vì Hiên Viên công chúa tới Tử Vân là muốn chọn lựa một vị hoàng thất tử đệ hòa thân, Kính Hòa đế liền hạ lệnh cho mấy cái nhi tử, trừ bỏ vẫn còn là tiểu hài tử Vệ Cẩm Du, hết thảy đều phải ra cung tiếp đón đội ngũ đưa dâu, để cho vị kim chi ngọc diệp đến từ thiên hạ đệ nhất cường quốc này xem thử xem nàng vừa ý người nào.
Kết quả, bầu không khí liền có thể nói là gần như quỷ dị.
Vệ Cẩm Vinh vẻ mặt thèm nhỏ dãi mà nhìn chằm chằm Hiên Viên công chúa, tiếc là người ta căn bản không thèm để hắn vào mắt, ngoại trừ chào hỏi theo lễ nghi thì một câu cũng không muốn nói thêm. Vệ Cẩm Trình thì không cần phải nói, từ đầu đến cuối không hề chú tâm, hiển nhiên tên này đối với mỹ nữ hoạt sắc sinh hương thì một chút hứng thú cũng không có.
Nhưng mà đại ca của ta a, lão nhân gia ngài nghĩ gì mà cũng đi theo lạnh một khuôn mặt đứng ngốc ở chỗ này a? Đây chính là tức phụ tương lai của ngươi đó, ngươi chào hỏi qua cũng liền không cùng người ta tiếp lời là l sao?
Ngài đây là đang thẹn thùng sao? Dù thế nào cũng không có khả năng người này không lọt được vào mắt ngài đi? Đừng nói nàng đời trước vẫn là tức phụ của ngươi, chỉ bằng vào dung mạo mỹ diễm cực hạn khiến người ta không thể dùng từ ngữ để hình dung thì chỉ cần là nam nhân liền không có khả năng không nhìn nhiều một chút. Biểu tình này cũng quá bất thường rồi không phải sao?
Tựu chung lại, Hiên Viên công chúa không muốn phản ứng Vệ Cẩm Vinh, những người khác lại không nghĩ phản ứng nàng, bầu không khí chính là quỷ dị như vậy. Vệ Cẩm Dương làm một thanh niên năm tốt luôn lạc quan hướng về phía trước lại thích giúp đỡ mọi người, thế nên vì không cho đại tẩu tương lai cảm thấy Tử Vân không hiểu đạo đãi khách, hắn đành phải tự mình đảm đương người dẫn đường.
Kết quả cuối cùng liền biến thành dọc theo đường đi chỉ có Vệ Cẩm Dương tươi cười đầy mặt bồi Hiên Viên công chúa tán gẫu một ít về dân phong tập tục của hai nước, Vệ Cẩm Vinh ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi lại chỉ có thể giương mắt nhìn, Vệ Cẩm Trình thờ ơ chuyện gì cũng không liên quan đến hắn.
Vệ Cẩm Hoa thần sắc càng là khác thường, từ đầu đến cuối đều ở vào trạng thái lãnh đạm, đối với tức phụ tương lai thì một câu cũng không chịu nói, vậy mà mỗi khi Vệ Cẩm Dương nói với Hiên Viên công chúa cái gì thì sắc mặt của y cũng liền càng trầm xuống một phần.
Vệ Cẩm Dương làm không rõ, đại ca nhà hắn đến tột cùng là đang làm sao vậy? Quá khó hiểu a.
Ngay khi Vệ Cẩm Dương vừa đưa được Hiên Viên công chúa đến trạm dịch, hắn chỉ kịp dựa theo lễ nghi cùng nàng nói tiếng cáo từ, còn chưa kịp hồi cung hướng lão cha hắn báo cáo kết quả công tác liền không hiểu ra sao bị đại ca nhà hắn, vốn từ đầu đến cuối đều âm trầm một khuôn mặt, trực tiếp kéo tới Vinh Hoa Điện, thở cũng không kịp thở.
"Đại ca, huynh đang làm gì?" Lôi kéo chạy suốt một đường, Vệ Cẩm Hoa cuối cùng cũng chịu buông tay hắn ra, Vệ Cẩm Dương lập tức nằm liệt ở trên giường, không thể hiểu được mà giương mắt nhìn về Thái tử gia đang vẻ mặt tối tăm.
Đại ca nhà hắn hôm nay tuyệt đối không bình thường. Một người ngày thường luôn đem ôn nhu tươi cười treo ở trên mặt hôm nay như thế nào lại giống như bị Vệ Minh Lãng bám vào người a? Không đúng, so với bị Vệ Minh Lãng bám vào người còn nghiêm trọng hơn. Vệ Minh Lãng tuy rằng lạnh thật sự nhưng trong mắt người này cũng không chứa dao nhỏ, còn hiện tại dao nhỏ trong mắt Vệ Cẩm Hoa căn bản chính là muốn đâm thủng hắn a.
"Vệ Cẩm Dương, đệ đã quên lúc trước đáp ứng đại ca chuyện gì sao? Chỉ là liếc mắt một cái hoạ thuỷ mà Hiên Viên đưa tới liền đem những gì đã cùng ca ca nói đều quên hết sao? Đệ đã quên đáp ứng ta trong vòng ba năm sẽ không thành thân sao?" Vệ Cẩm Hoa sắc mặt khó coi tới cực hạn, "Đệ có biết hay không, việc đệ hòa thân với nàng sẽ tạo thành thay đổi lớn thế nào đối với thế lực trong triều?"
"Đại ca, huynh nói bậy cái gì đó? Đệ chỉ là phụng mệnh nghênh đón công chúa, cùng nàng giới thiệu vài điều về Tử Vân chúng ta mà thôi. Đệ khi nào nói qua muốn thú nàng?" Nhìn đại ca nhà mình âm tình bất định, Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Hắn chẳng qua là thấy không ai để ý tới công chúa người ta, mới hỗ trợ đi làm ấm tràng. Cái gọi là bằng hữu thê bất khả khinh, đạo lý này hắn vẫn luôn hiểu rõ. Huống chi Hiên Viên công chúa có đẹp đến đâu cũng lớn hơn hắn đến tận bốn tuổi a. Hắn vẫn tương đối thích cô nương nhỏ hơn mình, loại nữ tử như Hiên Viên công chúa hắn chỉ thích thưởng thức ở cự ly xa, là có thể xem chứ không nên chạm vào.
"Không có sao? Không có mà đệ còn cùng nàng ta trò chuyện vui vẻ như vậy? Ngay cả tên háo sắc như Vệ Cẩm Vinh hôm nay cũng không nói nhiều với nàng ta bằng đệ, đệ không thấy sao?" Đối với Vệ Cẩm Hoa lúc này, vấn đề hình tượng hỉ nộ cũng không lộ ra mặt (3) gì đó đã hoàn toàn là mây bay.
Kia không phải bởi vì Hiên Viên công chúa căn bản là khinh thường không nghĩ cùng Vệ Cẩm Vinh đáp lời sao? Vệ Cẩm Dương yên lặng chửi thầm trong lòng.
"Đệ thật sự không có. Đệ chẳng qua là thấy một chúng huynh đệ không ai để ý tới Hiên Viên công chúa, sợ người ta cảm thấy Tử Vân quốc chúng ta thực không có lễ giáo mới cùng nàng liêu một chút." Vệ Cẩm Dương chỉ có thể vẻ mặt đầy huyết tiếp tục cùng đại ca nhà mình giải thích.
"Ta mặc kệ có hay không, chẳng sợ đệ thật sự thích người này, ta cũng tuyệt đối sẽ không cho phép đệ muội của ta là loại nữ nhân diễm cực phản yêu (4), quan hệ không rõ (5), tàn hoa bại liễu (6)." Vệ Cẩm Hoa lời lẽ chính đáng, sắc mặt khó coi, còn bày ra huynh trưởng phong phạm, hiển nhiên đã chuẩn bị tốt tùy thời gậy đánh uyên ương.
Vệ Cẩm Dương vô ngữ nhìn y, đại ca của ta ơi, lão nhân gia ngài đời trước chính là rước nàng ta vào cửa a. Chẳng lẽ chỉ vì lão tử trọng sinh một lần mà phẩm vị của ngài liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất vậy sao? "Diễm cực phản yêu" đều dùng tới? Chẳng lẽ đời này ngươi thích loại hình văn tĩnh thanh tú?
Ai, từ từ. Lão tử vừa rồi hình như còn nghe được từ gì đó không được tốt lắm... Tàn hoa bại liễu, quan hệ không rõ là có ý gì? Hẳn là lý giải theo ngôn ngữ thông thường mà hắn biết phải không?
"Quan hệ không rõ? Tàn hoa bại liễu?" Vệ Cẩm Dương trong lòng khó hiểu, cũng đi theo dùng câu nghi vấn mà lặp lại lời của Vệ Cẩm Hoa. Hắn không nghe lầm đi?
Công chúa mà Hiên Viên đưa tới hòa thân kỳ thật lại là nữ tử không thanh bạch, tàn hoa bại liễu? Chuyện này quá khó tin a.
"Bằng không đệ cho rằng vì sao mang danh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mà đến hai mươi mốt tuổi còn chưa xuất giá, đợi đến lúc muội muội mất tích mới thay người xa gả?" Thấy Vệ Cẩm Dương trong mắt tuy có kinh ngạc lại không có tiếc nuối cùng khổ sở, sắc mặt của Vệ Cẩm Hoa lúc này mới xem như hòa hoãn một chút.
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Vệ Cẩm Hoa cả ngày hôm nay đều bao phủ mây đen, Vệ Cẩm Dương bỗng nhiên bắt đầu có điểm lý giải tâm tình của y. Nếu những gì Vệ Cẩm Hoa nói đều là sự thật, vậy thì đời trước làm người bị Hiên Viên khâm định chỉ hôn, y không những bị buộc đội nón xanh mà còn vẫn luôn không dám xé rách mặt? Hơn nữa đời này Vệ Cẩm Hoa vẫn là người đoan chính xuất sắc nhất trong đám hoàng tử hoàng tôn, y chẳng phải có khả năng rất lớn lại phải tiếp tục đội cái nón này sao?
Vệ Cẩm Dương bắt đầu đồng tình cảm thán cho đại ca nhà hắn. Nữ nhân cho dù mỹ đến đâu thì xem lâu cũng phát ngán nha.
"Đệ có từng nghe qua Du Ly Quỷ Vực?" Tuy rằng không biết vì sao đệ đệ bảo bối bỗng nhiên dùng ánh mắt nóng bỏng mà chuyên chú nhìn chính mình nhưng Thái tử điện hạ tỏ vẻ, y vẫn như cũ cảm thấy vô cùng hưởng thụ ánh mắt này, cũng bắt đầu có tâm tư kể ra một chút chuyện xưa.
"Biết a", Vệ Cẩm Dương không cần nghĩ ngợi liền trực tiếp đáp lời.
Phàm là người sống trong thiên hạ này, ai lại không biết đây là tên gọi của tổ chức giang hồ cực lớn tung hoành khắp ngũ quốc. Du Ly Quỷ Vực tuy rằng có phân đà ở khắp nơi nhưng nghe đồn tổng bộ của nó được đặt tại đệ nhất cường quốc Hiên Viên. Mà một cái tổ chức vai ác không bớt lo như vậy tồn tại chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt (7) của Hiên Viên hoàng triều.
"Theo thám tử của chúng ta ở Hiên Viên hồi báo, Hiên Viên Ánh Điệp từng là nữ nhân của Du Ly quỷ chủ, cùng quỷ chủ Bỉ Ngạn có thể nói là quấn quít si mê đến năm sáu năm, đây có lẽ chính là nguyên nhân nàng ta chậm trễ việc xuất giá." Vệ Cẩm Hoa thở dài, nhìn đệ đệ nhà mình, "Dù vậy Thượng Quan thái hậu cùng Hiên Viên hoàng thất vẫn chưa từng từ bỏ ý định diệt trừ Du Ly Quỷ Vực..."
Sau khi nghe xong Vệ Cẩm Hoa giảng thuật một số tình báo hơi mang thương cảm như vậy, Vệ Cẩm Dương không khỏi có chút thổn thức.
Thật sự không nghĩ tới vị công chúa này bên ngoài vẫn luôn tươi cười rực rỡ lại là nhân vật chính của một câu chuyện uyên ương khổ mệnh thê lương như vậy. Xem ra, làm công chúa của đệ nhất cường quốc cũng không phải chuyện gì tốt, ngay cả cùng người mình yêu ở bên nhau cũng là vọng tưởng, ngạnh sinh sinh bởi vì thù hận của tổ tiên mà bị bổng đánh uyên ương, đến cuối cùng còn không thể không vì mục đích chính trị mà ngoan nãng bị đưa đến trời xa đất lạ gả cho nam nhân khác.
Bỗng nhiên hắn lại liên tưởng đến Vệ Minh Châu, nhưng ít ra dù sao nàng cũng có tình với Hiên Viên hoàng đế mới đồng ý hòa thân. Nhưng vị công chúa này thì sao? Vốn đã có người trong lòng lại bị ép buộc gả đến Tử Vân, còn phải miễn cưỡng cười vui trước mặt bọn họ. Này không chỉ là bi ai của một mình Hiên Viên Ánh Điệp mà là bi ai của rất nhiều vị hòa thân công chúa, bao gồm cả hoàng muội của hắn Vệ Cẩm Chức.
Nghĩ như vậy, tâm tư Vệ Cẩm Dương không khỏi nổi lên vài phần thương hương tiếc ngọc, có chút đồng tình với những gì vị đệ nhất mỹ nhân này tao ngộ. Nếu hắn có thể giúp đỡ Hiên Viên Ánh Điệp cùng vị kia quỷ chủ đoàn tụ thì không biết người ta có tiếp nhận ý tốt của hắn hay không.
Vệ Cẩm Dương chưa bao giờ hiểu được yêu một người hoặc cùng một người lưỡng tình tương duyệt đến tột cùng là cái gì tư vị. Nhưng hắn biết rõ nếu trong lòng tư niệm một người lại bị bức bách phải ở cùng người khác nhất định sẽ thống khổ cả đời. Hơn nữa nếu đó vốn là người không có hảo cảm thì tuyệt đối không thể lâu ngày sinh tình, chỉ có thể càng xem càng chán ghét, đây là khái niệm mà kiếp trước hắn tự mình lĩnh ngộ từ vương phi Liễu thị.
Ý niệm vừa bộc phát, Vệ Cẩm Dương liền lập tức nói với Vệ Cẩm Hoa, thế nhưng chỉ nhận được một đáp án khẳng định rằng chuyện này hoàn toàn không có khả năng.
Nguyên lai quỷ chủ Bỉ Ngạn từ trước khi Hiên Viên Ánh Điệp đến Tử Vân hòa thân cũng đã thú thê. Hiên Viên Ánh Điệp từng ở trên đường hòa thân tìm gặp hắn ý đồ vãn hồi nhưng cuối cùng vẫn thất bại dưới tay của quỷ chủ phu nhân, người này lúc đó đã hoài thai (8). Từng có với nhau rất nhiều, giờ toàn bộ đã là chuyện xưa tan biến như mây khói (9).
Chỉ tiếc cho một giai nhân như vậy lại chú định hồng nhan bạc mệnh (10).
Thấy đệ đệ nhà mình vì một đoạn tình cảm của người khác mà thở ngắn than dài, thổn thức không thôi, Vệ Cẩm Hoa chỉ cảm thấy buồn cười. Nhìn tiểu bộ dáng trách trời thương dân kia liền trong lúc lơ đãng lại treo lên chiêu bài tươi cười quen thuộc, "Cẩm Dương của chúng ta còn rất thiện lương đâu, cho dù là vì vận mệnh của một người xa lạ vừa mới nhận thức cũng có thể thương cảm như vậy."
"Không phải thiện lương, đệ chỉ là cảm khái, cảm khái vận mệnh nhiều chông gai mà thôi", Vệ Cẩm Dương thở dài.
Nhìn nam nhân đang tươi cười vui vẻ trước mắt, Vệ Cẩm Dương hơi hơi hé miệng. Hắn vốn định nói nếu Hiên Viên công chúa chọn ngươi, ngươi liền đối xử với nàng tốt một chút, cho dù trong lòng không thích thì đối ngoại vẫn để tâm chu toàn, đừng khiến vận mệnh của nàng càng thêm trắc trở.
Thế nhưng lời đến bên miệng chưa kịp xuất khẩu đã bị hắn nuốt trở về. Cán cân tình cảm của hắn chung quy vẫn là nghiêng, cho nên hắn không thiện lương, hắn sợ hãi mất đi quan tâm của Vệ Cẩm Hoa, sợ hãi Vệ Cẩm Hoa một khi bên cạnh có người khác liền sẽ không chú ý đến người đệ đệ này nữa.
"Đều là như nhau, đại ca chính là thích đệ như vậy, vô luận thế giới này biến hóa ra sao thì chỉ có đệ là vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Cẩm Dương, đệ không hiểu được chính mình từng vì người khác mang đến ấm áp to lớn đến nhường nào đâu". Vuốt ve gương mặt tuấn lãng của Vệ Cẩm Dương, Vệ Cẩm Hoa chỉ cảm thấy trên thế gian này không còn ai so với đệ đệ bảo bối nhà hắn càng tốt đẹp, càng thiện lương.
Tác giả có lời muốn nói: Tốc độ nhanh hơn, ta muốn tốc độ nhanh hơn! A a a a a!
~~~~~
(1)
"Đắc thốn tiến xích" (得寸进尺): được một tấc lại muốn tiến thêm một thước (10 tấc); không biết điều, đã được lợi hay được người khác nhường nhịn thì cứ lấn tới muốn có nhiều hơn.
(2)
"Cấp tam phân nhan sắc tựu khai nhiễm phường" (给三分颜色就开染坊): cấp ba phần nhan sắc liền mở phường nhuộm, được khen một chút liền kiêu ngạo tự phụ.
i. Người bình thường thì không thể mở một xưởng nhuộm chỉ với ba màu đúng không? Nhưng mình nghĩ nếu là người này có thể từ ba màu đó pha chế được tất cả các màu còn lại thì họ thật sự có quyền kiêu ngạo a!
(3)
"Hỉ nộ bất hình vu sắc" (喜怒不形于色): vui hay giận cũng không lộ ra sắc mặt, nói về sự điềm tĩnh và tu dưỡng của một người, không bộc lộ cảm xúc ra ngoài; cũng có nghĩa tiêu cực về người âm hiểm, không bộc lộ cảm xúc thật.
i. Xuất phát từ "Tam quốc chí".
(4)
"Diễm cực phản yêu" (艳极反妖): đẹp quá mức diễm lệ, ngược lại giống như yêu quái mê hoặc nhân tâm.
i. Từ "diễm" (艳) và "yêu" (妖) đều có nghĩa "xinh đẹp, lộng lẫy" nhưng từ "yêu" còn thêm nghĩa "yêu quái" và "lẳng lơ".
(5)
"Bất thanh bất bạch" (不清不白): không xanh không trắng, không rõ ràng, không minh bạch, tình trạng mơ hồ. Thường dùng nói về mối quan hệ, địa vị,...
(6)
"Tàn hoa bại liễu" (残花败柳): người phụ nữ không còn trong sạch, sống sa đọa hoặc bị ruồng bỏ.
(7)
"Nhãn trung đinh nhục trung thứ" (眼中钉肉中刺): cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.
(8)
"Thân hoài lục giáp" (身怀六甲): mang thai.
(9)
"Vãng sự vân yên" (往事云烟): chuyện xưa mây khói.
(10)
"Hồng nhan bạc mệnh" (红颜薄命): nữ tử xinh đẹp thì số phận lại mỏng manh, không may mắn.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Trời lạnh rồi, tui cũng cần một em dê béo ôm cho ấm a!!!
./.