C45. Sự đoan (hạ)
2020.12.24 ~ 2021.01.21
Vệ Cẩm Dương cảm thấy thần trí của Thái tử gia nhìn qua có vẻ vẫn còn tương đối thanh tỉnh, tuy rằng rất có thể chỉ là "nhìn qua".
Nhưng mặc kệ thế nào, hắn vẫn quyết định lưu lại an ủi đại ca nhà hắn. Rốt cuộc, sự tồn tại của thân mẫu cơ hồ bị phụ thân cường ngạnh phủ quyết, đổi lại là người bình thường nào khác đều không thể dễ dàng tiếp thu. Người ngày thường luôn một bộ gợn sóng bất kinh như Vệ Cẩm Hoa, hiện tại cũng đã bắt đầu uống rượu giải sầu, nói vậy dáng vẻ bình tĩnh bên ngoài của y có lẽ đang che giấu nội tâm sóng to gió lớn.
"Đại ca, huynh vẫn ổn a?" Vệ Cẩm Dương nghĩ loại thời điểm này nhất định phải hảo hảo an ủi (1) Vệ Cẩm Hoa, không thể để y chuyện gì cũng nghẹn ở trong lòng. Hắn vừa nói vừa tìm một chỗ ngồi xuống, tính toán cẩn thận trò chuyện cùng y, những lúc như thế này nếu có được thân nhân ở bên cạnh sẽ tốt hơn, có thể mang cho y một chút ấm áp.
Chỉ là hiện tại hắn thật sự có chút không xác định đại ca nhà hắn rốt cuộc là thanh tỉnh hay là không thanh tỉnh. Hắn chỉ có thể thử ngước mắt nhìn chăm chú, cẩn thận đánh giá sắc mặt của Vệ Cẩm Hoa, cân nhắc xem hắn nên trấn an y như thế nào.
Gương mặt tuấn mỹ của Vệ Cẩm Hoa tựa hồ bị hơi rượu nhuộm đẫm mà trở nên hơi hơi ửng đỏ, khiến cho dung mạo thanh lãnh của y phá lệ kiều diễm ướt át. Sau khi nghe Vệ Cẩm Dương lên tiếng, y có chút lãnh đạm đưa mắt đối diện với ánh mắt của đệ đệ: "Vì cái gì hỏi như vậy?"
"Bởi vì đại ca nhìn qua cảm xúc tựa hồ không quá ổn định", tự nhiên là bởi vì ta thấy lão nhân gia ngài đây hiện tại không bình thường tới cực điểm. Đối mặt với thái độ lạnh nhạt hiếm thấy của vị huynh trưởng này, Vệ Cẩm Dương trong lòng có điểm do dự, chỉ có thể thử thăm dò mà mở miệng.
Vệ Cẩm Hoa đem ánh mắt sâu thẳm định trụ trên người Vệ Cẩm Dương, không biết y rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, liền cứ như vậy mà thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm hắn, nhìn đến hắn trong lòng phát mao.
Hàng này uống say, vừa không đánh nhau cũng không gây chuyện, nhưng hành vi lại quỷ dị vô cùng a. Cứ nhìn hắn như vậy làm gì, hắn không phải tuyệt sắc mỹ nữ cũng không phải đồ cổ, có gì đẹp mà nhìn?
"Cảm xúc không ổn định sao? Vậy ngươi cảm thấy ta đây vì cái gì mà cảm xúc không ổn định nha?" Vệ Cẩm Hoa lại xoay đầu sang hướng khác, không tiếp tục nhìn Vệ Cẩm Dương mà chuyển sang nhìn cái bàn.
"Tất nhiên... là vì phụ hoàng truy phong Thần Quý phi là Nguyên hậu", bằng không còn có nguyên nhân nào khác sẽ khiến ngươi tâm tình không tốt sao? Ta đây đúng sự thật mà trả lời.
Vệ Cẩm Dương vừa dứt lời, Vệ Cẩm Hoa liền một lần nữa nhìn chằm chằm hắn, dường như muốn dùng ánh mắt khoét một cái động trên người hắn.
Này là cái tật xấu gì a? Uống say liền động bất động mà nhìn chằm chằm người khác, thực không lễ phép có hiểu không? Hơn nữa bị ngươi chăm chú nhìn như vậy lão tử áp lực như núi có biết không? Vệ Cẩm Dương bị Vệ Cẩm Hoa xem đến trái tim nhảy bang bang trong lồng ngực, hắn âm thầm thề, về sau hắn sẽ không bao giờ đến gần lúc y say rượu.
Tình trạng này quá mức quỷ dị có được không?
"Ha hả?" Cũng không biết qua bao lâu, Vệ Cẩm Hoa cuối cùng cũng thôi nhìn Vệ Cẩm Dương, hắn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, y liền phát ra một tiếng cười lạnh mà hắn chưa từng nghe qua, "Ngươi cho rằng loại chuyện này cũng xứng để ta cảm xúc không ổn định sao?"
Ngươi không phải cảm xúc không ổn định, mà căn bản là tâm tình đã lạn tới cực điểm, nhìn gương mặt cười lạnh vẫn như cũ tuấn mỹ của Vệ Cẩm Hoa, hắn ở trong lòng yên lặng phun tào.
Thanh âm của Vệ Cẩm Hoa vốn là từ tính dễ nghe, lúc này đây bởi vì nhiễm hơi rượu mà mang theo chút khàn khàn, y cười lạnh liền cũng có một loại mỹ cảm khiến người ta bị mê hoặc.
Chỉ tiếc hiện tại ngồi trước mặt y lại là một thô nhân căn bản không hiểu được thưởng thức. Cho dù là âm thanh dễ nghe đến đâu cũng không thể mê hoặc được hắn, một kẻ thuộc trường phái tư duy mãi mãi chỉ là một đường thẳng, nửa điểm cũng không thể bát thông được một ngã rẽ, quả thực chính là ngưu nhai mẫu đơn.
"Không xứng sao?" Vệ Cẩm Dương vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, mở to một đôi mắt hắc bạch phân minh thẳng lăng lăng nhìn lại Vệ Cẩm Hoa. Trừ bỏ chuyện này, hắn thật đúng là nghĩ không ra ở loại thời điểm này còn chuyện gì khác có thể khiến y tâm tình không tốt. Vệ Cẩm hoa cũng nhẫn nại đưa mắt chăm chú cùng đôi mắt thiên chân vô tà của đệ đệ đối thoại rất lâu, lâu đến y cũng cảm thấy vô ngữ, mới từ bỏ dùng ánh mắt khiến đứa nhỏ này hiểu được ngầm ý của mình, bất lực quay đầu đi nhìn ánh nến tối tăm cách đó không xa, lần nữa cười lạnh.
"Cho dù Vệ Minh Đúc hiện tại lấy Nguyên hậu chi lễ đem tiện nhân kia táng nhập hoàng lăng, đợi ta quân lâm thiên hạ cũng sẽ đem ả từ trong mộ đào ra, ném xác tới bãi tha ma, xóa tên ả trong sách sử. Loại sự tình này có cái gì đáng giá ảnh hưởng đến tâm tình của ta đây?" Vệ Cẩm Hoa trầm giọng mở miệng.
Có thể là xem một Vệ Cẩm Hoa ôn hòa hữu lễ xem đến nhiều rồi, hôm nay nhìn thấy một Vệ Cẩm Hoa khác say rượu liền biến thành cao quý lãnh diễm, Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy con mẹ nó không nỡ nhìn thẳng. Xin hỏi hàng này thật sự là Vệ Cẩm Hoa? Không phải người khác giả mạo sao? Cái dáng vẻ huyễn khốc cuồng bá duệ như vậy là muốn nháo kiểu gì?
Đại ca, lộ tuyến ngươi đi chính là bề ngoài ôn tồn lễ độ, nội tâm âm hiểm xảo trá, giọng điệu bá khí trắc lậu kiểu này thật sự không thích hợp với ngươi a, Vệ Cẩm Dương yên lặng phun tào.
Emma! Đại ca, ngươi thật sự uống nhiều quá rồi, lời nói đại bất kính như vậy mà cũng dám nói ra khỏi miệng. May mắn, may mắn ngươi lúc trước đã đem người không liên quan đuổi đi hết rồi. Tai vách mạch rừng (2), nếu như có kẻ nghe thấy thì đại sự không ổn a.
"Vậy thì sự tình gì mới có thể khiến tâm tình của đại ca không tốt?" Sau khi xác nhận Vệ Cẩm Hoa là thật sự uống say, Vệ Cẩm Dương đã không còn trông cậy vào y có thể trả lời vấn đề một cách bình thường.
Vệ Cẩm Hoa chỉ là nhìn hắn, lại tiếp tục không nói chuyện.
"... Đại ca?" Vệ Cẩm Dương thử thăm dò mà gọi, nếu y lại không đáp lời, hắn liền có thể bắt đầu suy xét dẹp đường hồi phủ.
"A, ngươi mà không biết sao?" Cười lạnh, y lại tiếp tục cười lạnh. Vệ Cẩm Dương phát hiện sau khi Vệ Cẩm Hoa uống say sẽ có một tính cách đặc biệt, đó là biến tươi cười ôn hòa như gió xuân thành cười lạnh, từ tiếu lý tàng đao (3) chuyển thành trực tiếp dùng cười lạnh đông chết người khác.
Nhưng mà cho dù ngươi dùng ánh mắt như vậy mà đông chết ta cũng vô dụng, bởi vì lão tử thật sự không biết trừ bỏ chuyện của Thần Quý phi thì còn có nguyên nhân nào phá hư tâm tình của ngươi, Vệ Cẩm Dương cũng nhìn ngược lại y.
"Ngươi không phải rất thông minh sao, Cẩm Dương? Không phải vừa mới nhận ra chuyện này liền trốn ra ngoài cung sao? Sợ cùng chuyện này dính lên quan hệ? Ngươi như thế nào sẽ không biết đâu?" Vệ Cẩm Hoa mỉm cười lạnh lẽo, lạnh đến xơ xát tiêu điều, chỉ có cô tịch vô cùng vô tận.
Ta? Ta biết cái gì? Vệ Cẩm Dương bị y nói đến đầu óc biến thành một đoàn hồ nhão, thần trí còn có chút theo không kịp. Nghĩ đến Vệ Cẩm Hoa cho rằng hắn bởi vì biết chuyện này liền trốn ra cung, không muốn bị dắt lên quan hệ, Vệ Cẩm Dương mới phản ứng lại đây, chuyện này có khả năng là cái cố sự "Uyên Ương Mộng" liên quan đến Lâm Hoàng hậu đi.
"Khụ", Vệ Cẩm Dương thanh thanh giọng, cái kia... hắn cảm thấy bản thân cần thiết làm sáng tỏ một chút, "Kỳ thật đệ cũng không phải là trốn tránh hay không muốn dính líu đến, chỉ là cảm thấy đây là chuyện riêng của bậc trưởng bối, không đến phiên đệ nhiều lời hoặc nhúng tay, có lẽ huynh cũng không hy vọng đệ biết đến quá nhiều. Cho nên đệ mới đến nhà ngoại công tiểu trụ. Chung quy mỗi người đều có bí mật cũng như sự tình không muốn người khác biết đến, mà đệ nguyện ý chính mình cái gì cũng không biết, mở một con mắt nhắm một con mắt liền cho qua."
Vệ Cẩm Hoa liếc hắn, cũng không biết tin lời hắn nói được mấy phần.
"Huống hồ, chuyện này cũng không có gì to tát, ai mà không có quá khứ a", cho dù nữ nhân trong lòng vẫn luôn có người khác là hoàng hậu một nước, sinh mẫu của thái tử đương triều thì làm sao. Bị Vệ Cẩm Hoa lẳng lặng nhìn chằm chằm, Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy da đầu tê dại, lại phải căng da đầu tiếp tục giải thích, "Nếu đại ca thật sự muốn nói cho đệ, không cần đệ giả vờ không biết rồi cùng chuyện này phủi sạch quan hệ, đại ca muốn nói đương nhiên đệ sẽ nguyện ý nghe."
Vệ Cẩm Hoa nghe hắn nói như vậy, sương lạnh bên trong đôi mắt mới bắt đầu dần dần tan rã, lại giống tiểu hài tử bất lực, ủy khuất vô hạn mà nhìn hắn.
"Cẩm Dương, đệ có biết không? Tâm trạng của ta mấy hôm nay vẫn luôn rối như tơ vò, phức tạp đến không biết dùng cách nào để hình dung. Ta vẫn luôn muốn tìm một người để nói hết, người đầu tiên ta nghĩ đến chính là đệ, bởi vì đệ là người mà ta tin tưởng nhất trên thế gian này. Nhưng mà đệ thì sao? Đệ tựa hồ từ rất sớm đã phát hiện chuyện này, sau đó liền gấp rút xuất cung, ngay cả một cơ hội để nói cũng không cho ta, khiến ta cảm thấy toàn bộ thế giới này cũng chỉ còn lại một mình ta."
Nhìn bộ dáng Vệ Cẩm Hoa say rượu lại bất lực cùng ủy khuất như thế, Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy trong lòng một trận rối rắm, hắn há miệng thở dốc nhưng cái gì cũng không nói ra được. Hắn vẫn luôn biết chính mình đối với Vệ Cẩm Hoa có thể nói là phi thường quan trọng, lại không nghĩ rằng quan trọng đến loại tình trạng này. Người tin tưởng nhất sao? Hắn không thể xác định bản thân có thể đảm đương nổi vị trí trọng yếu như vậy hay không.
Vệ Cẩm Dương ngồi ở đó một hồi lâu cũng không nói câu nào, Vệ Cẩm Hoa lại không muốn ngồi nữa, đỡ tay vịn của trường kỷ, còn không đứng vững liền nghiêng ngả muốn đi về phía hắn.
Ông trời của ta, thoạt nhìn Vệ Cẩm Hoa đã say đến thần trí mơ hồ, còn chưa đến trước mặt hắn đã đột nhiên khuynh người ngã về phía trước.
May mắn hắn nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đón được y, nếu không, y thế nào cũng phải ngã nhào.
"Đại ca", Vệ Cẩm Dương gọi y một tiếng, hắn còn chưa đỡ ổn, người kia đã hướng trên người hắn dựa vào, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đặt lên người hắn.
Vệ Cẩm Dương tuy rằng vẫn luôn tập võ, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ mới là thiếu niên, làm sao chịu nổi sức nặng của một nam tử trưởng thành, kết quả là Vệ Cẩm Hoa vừa áp tới, hai người liền song song ngã xuống đất.
Vệ Cẩm Dương phản ứng đầu tiên theo bản năng chính là giãy giụa muốn ngồi dậy, nề hà Vệ Cẩm Hoa lại túm chặt hắn không chịu buông tay, hắn nhất thời cũng không tránh thoát được y, hai người đành phải cứ như vậy mà cùng nhau ngồi trên mặt đất lạnh lẽo. May mắn, mỗi ngày đều có cung nhân phụ trách quét tước nên sàn nhà nhìn qua thập phần sáng bóng sạch sẽ, cơ hồ ngay cả nếu có một sợi tóc rơi xuống cũng nhìn được rất rõ.
"Cẩm Dương, đệ biết không? 'Uyên Ương Mộng' là mẫu hậu của ta trong lúc hấp hối cũng nhất định từ trên giường giãy giụa bò dậy để viết, trước lúc lâm chung còn dặn dò ta nhất định đem nó cất giữ cẩn thận, về sau,... về sau cái gì thì nàng chưa kịp nói hết đã nuốt khí. Ta vẫn luôn cho rằng nàng để lại bí mật trong cố sự này, hoặc là dùng nó ám chỉ gì đó, lại không nghĩ rằng cái này căn bản vốn không phải nàng lưu lại cho ta." Vệ Cẩm Hoa ôm Vệ Cẩm Dương không buông tay, trong giọng nói tràn ngập bất lực.
Nhìn thấy Vệ Cẩm Hoa khổ sở như vậy, trong lòng Vệ Cẩm Dương cũng chùng xuống theo. Nhưng chuyện này không chỉ liên quan đến tôn nghiêm của hoàng thất mà còn liên lụy đến người đã khuất, hắn cũng không thể đánh giá cái gì, chỉ có thể cứ ngồi trên mặt đất mà nghe Vệ Cẩm Hoa nói hết.
Tác giả có lời muốn nói: 【 Quốc khánh tiểu kịch trường 】
Hoàng Tang: Tiểu Dương, trẫm trừ ngươi ra cái gì cũng không có.
Thịt Dê Bao: Ngoan, ta uống nhiều quá, đi ngủ sớm một chút đi.
Hoàng Tang: Tiểu Dương, trẫm trừ ngươi ra thật sự cái gì cũng không có.
Thịt Dê Bao: Hành, ta đã biết, đi ngủ sớm một chút đi.
Hoàng Tang: Ta thật sự cái gì cũng không có, trừ bỏ ngươi.
Thịt Dê Bao:... Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
Hoàng Tang: Một đêm bảy lần.
Đa tạ ai đó đã đầu bá vương phiếu, moa moa.
~~~~~
(1)
"Khuyến úy" (劝慰): khuyên giải và an ủi.
(2)
"Cách tường hữu nhĩ" (隔墙有耳): vách tường có tai, tai vách mạch rừng.
(3)
"Tiếu lí tàng đao" (笑里藏刀): nụ cười ẩn chứa dao găm.
./.