*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
C28. Kinh biến (thượng)
2020.06.12 ~ 2020.06.14
Đầu đau, đau đến mức muốn hôn mê, tại sao lại đau như vậy? Vệ Cẩm Dương đè đè huyệt thái dương, mày nhăn lại thành một đường thẳng, nỗ lực mở ra mí mắt vẫn đang dính chặt như bị keo dán vào nhau.
Đột nhiên nhìn đến ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy hoa mắt, thần trí vốn không quá thanh tỉnh liền càng thêm mơ hồ. Hắn đây là đang ở chỗ nào? Là vương phủ của hắn? Là thiên lao? Hay là đã tới âm tào địa phủ rồi?
Nơi này đại khái là âm tào địa phủ đi, hắn nhớ rõ đã uống hết rượu độc Vệ Cẩm Hoa ban cho. Nhưng vì sao bài trí nơi âm tào địa phủ lại giống với cung điện của hắn trong quá khứ?
"Cẩm Dương, đệ tỉnh rồi?" Vệ Cẩm Dương còn chưa cân nhắc xong âm tào địa phủ vì sao lại giống cung điện của mình nhiều năm về trước, một thiếu niên tư dung tuấn mỹ đã khẩn trương chạy tới bên mép giường nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy kinh hỉ.
Gương mặt này là... Vệ Cẩm Hoa? Y sao lại lo lắng nhìn mình như vậy? Nga, đúng rồi, hắn đã trọng sinh, hắn hiện tại cùng Vệ Cẩm Hoa quan hệ tốt lắm.
"Thật tốt quá, thái y nói chỉ cần đệ tỉnh lại liền đại khái không có việc gì". Vệ Cẩm Hoa tuy rằng rất kích động nhưng vẫn thật cẩn thận nâng đệ đệ nhà mình ngồi dậy, mà Vệ Cẩm Dương lại có chút ngơ ngác nhìn y, đầu óc của hắn trong chốc lát có lẽ vẫn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn Vệ Cẩm Hoa vì hắn mà lo lắng sốt ruột, đến khi thấy hắn tỉnh lại thì vui mừng vô hạn, Vệ Cẩm Dương không khỏi có chút hoảng hốt. Không thể tưởng tượng được, Diêm La Vương mặt lạnh tâm lãnh còn ở trong giấc mộng kiếp trước tới lấy mạng hắn, đời này quan hệ với hắn lại tốt như vậy.
Đúng rồi, Vệ Cẩm Dương đầu óc vừa chuyển, bắt đầu hồi máu, lại bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng. Nếu hắn nhớ không lầm, trước khi hắn hôn mê, Vệ Cẩm Hoa đang bị người khác hãm hại đúng không? Lại còn dùng cái loại thủ đoạn thấp kém nhất, phương thức giá họa cũ rích đến mức Yến Vương điện hạ hắn còn không thèm đặt vào mắt.
Bất quá, Vệ Cẩm Hoa hiện tại còn có thể an ổn đứng ở chỗ này, liền chứng tỏ y không có việc gì ha. Quả nhiên, hoàng đế lão cha còn chưa hồ đồ đến mức ngay cả loại hãm hại ngu xuẩn này cũng tin là thật. Vệ Cẩm Dương tuy rằng trong lòng nghĩ như thế, ngoài miệng vẫn không nhịn được mà hỏi một chút, muốn biết sau khi hắn hôn mê thì đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, "Đại ca, vậy còn huynh? Sau đó thế nào? Chân tướng đã tra rõ chưa? Cuối cùng là ai xấu xa như vậy, muốn hãm hại đại ca?"
Vừa nghe Vệ Cẩm Dương nhắc tới chuyện này, sắc mặt Vệ Cẩm Hoa bất chợt lạnh xuống, nghĩ nghĩ, lại cảm thấy đệ đệ vừa tỉnh lại thì phản ứng đầu tiên chính là lo lắng cho mình, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, sắc mặt cũng chậm rãi nhu hòa, "Yên tâm đi, đại ca không có việc gì. Sự tình này mấy ngày nữa sẽ đem ra công thẩm trên triều đình, đến lúc đó chân tướng hết thảy đều sẽ minh bạch". Vệ Cẩm Hoa ôn nhu sờ sờ đầu nhỏ của đệ đệ nhà mình, vô luận xảy ra chuyện gì, y vẫn còn có đứa nhỏ này.
Nhìn thiếu niên trước mắt dùng thái độ nhẹ nhàng bâng quơ để nói về một sự kiện lớn như vậy, Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn ê ẩm. Là một linh hồn đã hơn hai mươi tuổi, hắn vô pháp ngăn cản chính mình đau lòng đứa nhỏ mới hơn mười tuổi này. Công thẩm là cái gì? Chuyện phát sinh trong hậu cung vì cớ gì lại phải thẩm tra xử lý trên triều đình? Trên điện nghị sự công thẩm Thái tử một nước lại có ý gì? Trừ phi đã tìm được chứng cứ vô cùng xác thực, chứng minh Thái Tử thật sự có tội, mới có thể đem Thái tử một nước kéo đến trước mặt bá quan văn võ mà định tội. Nếu không, cho dù chỉ còn một chút sinh cơ, không ai lại lựa chọn đem người thừa kế ngôi vị hoàng đế tương lai áp đến công thẩm giữa triều đình, thái độ âm thầm giải quyết mới xem như tương đối bình thường a.
Tại sao Vệ Cẩm Hoa có thể dùng thái độ vân đạm phong khinh, không mừng không giận để kể ra cái việc đáng sợ này? Chứng tỏ rằng bởi vì y có một phụ thân đối với con ruột của mình hoàn toàn không có lấy một chút tín nhiệm sao? Vệ Cẩm Hoa tuổi nhỏ tang mẫu, Kính Hòa Đế hẳn là người thân cận nhất với y, là người y để ý nhất. Vậy thì vì cớ gì Kính Hòa Đế làm phụ thân lại đối xử tàn nhẫn như thế với một đứa nhỏ mới có mười bốn tuổi?
Chẳng lẽ đúng như người ta nói, vô tình nhất đế vương gia sao? Lão tử không giống lão tử, nhi tử không giống nhi tử. Chuyện này đến tột cùng là muốn thế nào?
Nhìn thiếu niên trước mặt dùng bình tĩnh ngụy trang bao vây bản thân, Vệ Cẩm Dương trong mắt rối rắm phức tạp, trong lòng ngũ vị tạp trần, cánh môi khẽ giật mấy lần, nhưng chung quy vẫn không thể phát ra âm thanh. Yên lặng một lúc thật lâu, Vệ Cẩm Dương chỉnh sửa hoàn hảo cảm xúc của mình, thanh âm vẫn còn run nhè nhẹ, gian nan mở miệng, "Phụ hoàng... tin tưởng ca ca không?"
Hỏi ra những lời này, Vệ Cẩm Dương thật muốn hung hăng đánh bản thân một bạt tai, nếu đã tin tưởng còn bày ra chuyện công thẩm sao? Cho dù sau đó Vệ Cẩm Hoa không có việc gì, sự tình lần này cũng sẽ vô hình hạ thấp địa vị của Thái tử trên triều đình, thậm chí cho người trong thiên hạ đều biết rõ đương kim hoàng đế thực sự không vừa lòng đương kim Thái Tử.
Vệ Cẩm Hoa không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Vệ Cẩm Dương thật lâu, lâu đến mức Vệ Cẩm Dương trong lòng phát run, y mới dùng một biểu tình vô cùng nghiêm túc, cùng với ánh mắt trong suốt chưa từng có, thật sâu nhìn vào Vệ Cẩm Dương, mang theo chất giọng trong trẻo của thiếu niên, không đáp mà hỏi ngược lại, "Như vậy, Cẩm Dương... đệ tin đại ca không?" Tin tưởng ta không có hại đệ, càng chưa từng có bất kỳ ý niệm muốn thương tổn đệ, tin tưởng Vệ Cẩm Hoa không phải một kẻ vì củng cố địa vị của mình, liền dùng thủ đoạn bỉ ổi tàn hại thủ túc.
Đối diện ánh mắt ngưng trọng của Vệ Cẩm Hoa, Vệ Cẩm Dương cơ hồ cảm thấy toàn bộ linh hồn đều bị hút vào cặp đồng tử xinh đẹp kia. Hắn thấy được, Vệ Cẩm Hoa bề ngoài đạm nhiên ứng phó người khác, ẩn sâu trong lồng ngực chính là một trái tim tan vỡ, khát cầu được người khác cứu chữa. Y mong đợi được người khác tín nhiệm, quan tâm cùng an ủi, trừ bỏ một tầng áo ngoài thành thục, y chỉ là một hài tử khát vọng yêu thương.
"Đệ đương nhiên phải tin huynh". Vệ Cẩm Dương chém đinh chặt sắt đáp lời. Vệ Cẩm Hoa kiếp trước chưa bao giờ chủ động hại đến bất cứ huynh đệ nào. Phút cuối y ban cho hắn cái chết cũng là vì hắn mang binh mưu phản, chạm vào nghịch lân của y trước. Y bước lên ngôi vị hoàng đế là dựa vào năng lực cùng thủ đoạn của bản thân, nếu phải giết sạch huynh đệ mới giành được đế vị, nhìn đến ngạo khí trong xương cốt của Vệ Cẩm Hoa, chỉ sợ y cũng thấy khinh thường.
"Như vậy là đủ rồi". Nghe được Vệ Cẩm Dương trả lời chắc chắn như thế, Vệ Cẩm Hoa ở một nơi không ai chú ý, mấy ngón tay vẫn luôn gắt gao nắm chặt mới xem như thả lỏng. Không một ai biết được, y vừa rồi trong lòng có bao nhiêu kinh hoảng cùng bất an, càng không một ai biết được, y vừa rồi có bao nhiêu sợ hãi sẽ nhìn thấy chần chờ cùng không xác định trong mắt hài tử này, có thể nhận được đáp án khẳng định của nhóc thật sự là quá tốt.
Vệ Cẩm Dương còn chưa kịp phản ứng, đã bị đại ca nhà mình gắt gao ôm chặt vào lòng, dùng lực lớn đến mức cơ hồ muốn đem chính mình dung nhập vào thân thể của y. Vệ Cẩm Dương có chút đau, nhưng hắn lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ là tùy ý để Vệ Cẩm Hoa ôm chặt lấy mình, đem mặt của y vùi vào bên cổ hắn. Hắn biết lúc này Vệ Cẩm Hoa hẳn là đặc biệt cần có người trấn an, cho nên hắn nguyện ý trở thành người đó.
Vệ Cẩm Hoa đem đầu vùi thật sâu vào bên cổ của Vệ Cẩm Dương, để nhóc không nhìn thấy biểu tình của mình, tham lam hô hấp hương vị cơ thể thuộc về đứa nhỏ này. Đã có lúc, y cũng từng tham luyến đủ loại quan tâm của phụ thân, lại bởi vì một lần lại một lần thất vọng mà tan vỡ. Y cho rằng mình đã bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, may mắn Vệ Cẩm Dương lại xuất hiện trong sinh mệnh của y, vì y mang đến ánh mặt trời ấm áp.
Từ nay về sau, thân nhân duy nhất của y cũng chỉ có một mình Vệ Cẩm Dương. Chỉ cần Vệ Cẩm Dương tin tưởng y là đủ rồi, người khác đối xử với y như thế nào cũng không có nửa điểm quan hệ với y.
Trong lúc Vệ Cẩm Hoa đang dùng hết sức ôm lấy Vệ Cẩm Dương, tựa như hài đồng sắp chết đuối gắt gao ôm chặt khối phù mộc cuối cùng, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh khiến người ta thập phần mất hứng.
"Điện hạ, chúng ta cần phải đi thôi. Hoàng hậu nương nương đang đi về phía Chiêu Dương điện". Người phát ra âm thanh là tiểu thái giám thân tín hầu hạ bên người Vệ Cẩm Hoa.
Vệ Cẩm Hoa nghe vậy không khỏi nhăn mày, có chút tham luyến không muốn rời xa nhiệt độ cơ thể đang sưởi ấm cho mình, cuối cùng vẫn là tiểu thái giám thúc giục vài lần, y mới quay đầu nhìn Vệ Cẩm Dương một cái, rồi theo tiểu thái giám kia đi ra, từ cửa hông rời đi Chiêu Dương điện.
Vệ Cẩm Hoa chân trước mới vừa đi, Lưu hoàng hậu sau lưng liền đến.
"Dương nhi, con xem như không có việc gì, thật làm mẫu hậu lo lắng muốn chết". Lưu hoàng hậu thấy nhi tử nhà mình êm đẹp ngồi ở trên giường, trái tim vẫn luôn treo trên cao cuối cùng cũng có thể thả xuống, trong miệng âm thầm đa tạ Bồ Tát phù hộ.
Vệ Cẩm Dương lúc nhìn thấy Lưu hoàng hậu còn có chút hoảng hồn. Hắn chưa bao giờ gặp qua mẫu hậu như vậy, thần sắc lo âu lộ rõ trên mặt, ngay cả một chút phấn trang cũng không có, phía dưới đôi con ngươi đen nhánh là quầng thâm chói mắt, hiển nhiên đã lo lắng một đêm không ngủ.
"Mẫu hậu, nhi thần không có việc gì, ngài đừng lo lắng". Vệ Cẩm Dương nhìn mẫu thượng đại nhân không chút phấn son trước mắt, tổng cảm thấy mẫu hậu như vậy thoạt nhìn so với bộ dáng nùng trang diễm mạt trước kia không biết thuận mắt thoải mái hơn bao nhiêu lần, khiến hắn không kịp thích ứng.
"Đứa nhỏ ngốc, con có biết hay không, con lúc này là bị người hạ độc a? Làm sao có thể khiến mẫu hậu không lo lắng đây?" Lưu hoàng hậu nôn nóng đánh gãy lời nói của nhi tử, chỉ cảm thấy trúng độc là chuyện lớn đến không thể lớn hơn.
Vệ Cẩm Dương mở miệng muốn nói, lại không biết nên phản bác mẫu hậu thế nào. Ngẫm lại, nhớ đến lúc mình trúng độc ngã xuống đất, mẫu hậu vẫn luôn chú trọng vẻ bề ngoài lại khóc đến khàn cả giọng, trước mặt hậu cung giai lệ đem hình tượng của mình hủy hết, hắn cảm thấy tình thương của nương thực sự vĩ đại. Hắn cũng không còn nghĩ cùng mẫu hậu đại nhân nói mấy lời trấn an rằng bản thân không có việc gì. Trong lòng của nương, có lẽ hài tử chỉ gặp một chút việc nhỏ cũng sẽ lo lắng đến muốn chết muốn sống, huống chi trúng độc là chuyện lớn như vậy.
Đúng rồi, trúng độc. Nhớ tới trước khi mình hôn mê, mẫu hậu hận không thể lột da "đầu sỏ tội ác" Vệ Cẩm Hoa, hắn không khỏi nghĩ tới chỉ số thông minh của mẫu hậu, ngài sẽ không bởi vì chuyện này mà oán hận Vệ Cẩm Hoa đâu ha? Hiểu lầm lớn rồi a! Không được, hắn cần phải cùng mẫu hậu giải thích chuyện này, không thể để nàng tại thời điểm này còn rước thêm tai hoạ (2) cho Vệ Cẩm Hoa.
"Mẫu hậu, sự tình lần này chắc chắn không liên quan đến đại ca, ngài không thể oan uổng người tốt a". Vừa nghĩ tới điểm này, Vệ Cẩm Dương lập tức mở miệng giải thích, trong đầu nghĩ ra các loại phương hướng khai thông nhận thức của mẫu hậu, chỉ ra chân tướng, cùng với chuẩn bị nhận lấy quở trách khi mẫu hậu đầu óc không thanh tỉnh.
Không ngờ rằng, mẫu hậu nhà hắn vẫn luôn căm thù Vệ Cẩm Hoa đến tận xương tuỷ, tính tình càng là hay làm quá (3), lúc nghe Vệ Cẩm Dương nói đến "hung thủ" thì phản ứng lại phá lệ bình tĩnh.
"Con cho rằng mẫu hậu là kẻ ngốc sao? Cái loại vu oan hãm hại trắng trợn như vậy mà cũng nhìn không ra?" Lưu hoàng hậu giống như đã sớm đoán trước, không để bụng chút nào.
Vệ Cẩm Dương: "..." Không thể tin được, hắn chỉ là trúng độc một lần, mẫu thượng đại nhân nhà hắn thế nhưng trở nên thông minh hẳn lên. Quả nhiên là kẻ sĩ ba ngày không gặp, khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác (4) a.
Tác giả có lời muốn nói: Đã loát tàn, canh ba hoàn thành! Ấn trảo!
~~~~~
(1)
"Trảm đinh tiệt thiết" (斩钉截铁): chém đinh chặt sắt, quyết đoán, kiên quyết, không do dự.
(2)
"Tuyết thượng gia sương" (雪上加霜): thêm sương lên tuyết, liên tiếp gặp phải tai hoạ càng thêm nghiêm trọng, hoạ vô đơn chí.
(3)
"Thính phong tựu thị vũ" (听风就是雨), hoặc là "Thính phong thị vũ" (听风是雨): nghe tiếng gió liền cho là mưa, suy diễn thái quá.
(4)
"Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương đãi" (士别三日,当刮目相待).
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Nhân dịp đặc biệt, khoe với mọi người em người yêu bé nhỏ tui vừa cướp về từ tay của bà chủ tiệm bánh.