Chạy đi quá nhanh, kính mắt rơi từ bao giờ tôi cũng chẳng biết.
Chỉ đành làm phiền Đỗ Diệc Tiệp đích thân đưa về — lại nói tiếp, tôi cũng ngơ ngơ ngác ngác ngồi trên xe của Đỗ đại ca, cũng không về thẳng nhà, ngược lại trước đi một chuyến đến bệnh viện, băng bó xử lý vết thương đã.
Máu nơi lòng bàn tay đã khô lại, vì trước đó cảm giác sợ hãi quá mãnh liệt nên khiến tôi không cảm thấy đau đớn, đợi khi bác sĩ rửa sạch vết thương tôi mới bắt đầu thật sự cảm giác đau nhức.
[Tiên sinh anh hãy cố nhịn chút, tôi phải gắp mảnh thủy tinh ra.] Bác sĩ cầm lấy bàn tay tôi, đẩy kính mắt.
Tôi gật đầu, hai tay Đỗ Diệc Tiệp nhẹ đặt trên vai tôi.
[Tiểu Kỳ, tôi ra ngoài chờ em.]
Trước đó tôi chạy đã vấp ngã mấy lần, bên tay cũng bị xây xướt da, thảm nhất chính là bộ đồ vest của tôi — hồi tốt nghiệp đại học đã đặt mua nó, chỉ những khi quan trọng lắm mới dám lấy ra mặc, giờ cả người ngoài mùi rượu nồng nặc ra, còn dính thêm cả mùi mồ hôi nữa, chiếc áo vest còn bị rách một góc.
Nhìn thế nào cũng trông nhếch nhác.
Lúc đi ra khỏi phòng điều trị, những chỗ bị xây xát cũng đã được bôi thuốc, tôi vừa ngẩng đầu đã thấy Đỗ Diệc Tiệp đi tới trước mặt, cổ áo vest mở rộng, lúc hắn bước đến gần tôi có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thuốc lá.
[Tôi thanh toán rồi.] Ngay khi tôi đang thò vào túi áo tìm ví tiền, Đỗ Diệc Tiệp nói. Tôi nheo mắt lại, không biết có phải đã quen đeo kính theo, một khi tháo xuống đều cảm thấy mơ hồ nhìn không rõ được nét mặt của người khác.
[Cảm, cảm ơn, à mà, hết bao nhiêu vậy...?] Tôi cũng không mang theo nhiều tiền, hôm khác trả lại cho hắn vậy.
Đỗ Diệc Tiệp khá cao, ngón tay cũng thon dài, sờ sờ vào bàn tay tôi, sau đó nhẹ nhàng nắm trọn lấy năm ngón tay của tôi.
Trên hành lang không có ai hết, chứ nếu không hai người đàn ông dựa sát vào nhau, tay nắm tay thế này...
Aha. Cảnh tượng này có thể nhìn nổi sao.
Tôi nhếch miệng, đảo mắt, có phần bất an nói: [Đại ca, anh không phải đang có việc bận sao?]
Đỗ Diệc Tiệp mỉm cười sờ sờ đầu tôi, [Tôi đưa em về.]
Đỗ Diệc Tiệp chở tôi về khu nhà trọ, ngay khi tôi bước xuống xe, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, [Tiểu Kỳ này.] Tôi chợt ngoảnh lại nhìn hắn, Đỗ Diệc Tiệp mỉm cười nhìn tôi chằm chằm, giọng điệu ung dung mà hỏi: [Không mời tôi lên ngồi sao?]
Tôi ngây ra, đầu óc chưa kịp suy xét, chỉ ngơ ngác mà hơi gật đầu.
Đỗ Diệc Tiệp đi theo đằng sau tôi, ánh mắt hứng thú mà nhìn khắp xung quanh, lúc vào nhà còn mở miệng hỏi: [Chỉ mình em ở à?]
Tôi đáp ừ, xem như trả lời hắn.
Hắn chậm rãi bước từng bước thong dong trong phòng, nhìn qua bộ loa âm thanh trong phòng, [Tiểu Kỳ, em thích nhạc dương cầm? ừm, đồng dao*?]
(Đồng dao = nhạc ru hoặc nhạc dành cho trẻ con nghe.)
Tôi gật đầu, tính toán che giấu mà khuôn mặt hơi đỏ lên, liền giải thích: [Thỉnh thoảng phiền lòng, nghe xong... sẽ dễ chịu hơn.]
[Rất hợp với em.] Đỗ Diệc Tiệp mỉm cười.
Tôi hỏi: [Muốn uống gì không?]
Đỗ Diệc Tiệp đi tới, chậm rãi ghé sát vào tôi, ở bên tai tôi nói: [Tiểu Kỳ... em không cần phải sợ hãi hay căng thẳng.] Đầu ngón tay hắn khẽ chạm qua khóe mắt tôi, [Em đi tắm trước đi, cẩn thận vết thương, chớ chạm vào nước.] Những lời này có mùi vị mê hoặc.
Tôi lơ mơ gật đầu, lúc bước vào trong phòng tắm, trong đầu lại hiện lên những lời Tả Thần nói ngày đó.
(Ka: Tả Thần chính là người bạn của Đỗ ca trong quán bar, nhắc lại cho những bạn không nhớ ^^)
Bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Đỗ Diệc Tiệp đang ngồi trên mép giường lật xem một quyển sách, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi bất giác đi đến chỗ hắn, Đỗ Diệc Tiệp gập quyển sách lại, nói: [Từ hồi em còn là thằng nhóc mập mạp đã bắt đầu thích những thứ sách nhàm chán này, thảo nào suy nghĩ lúc nào cũng giống một lão già vậy.]
[Đấy là ”Nhà thờ Đức bà Pa-ri”, là một tác phẩm nổi tiếng thế giới, anh đúng là quê mùa mà, Đỗ đại ca.] Tôi cười cười, muốn đoạt lại cuốn sách từ trên tay Đỗ Diệc Tiệp, Đỗ Diệc Tiệp lại dễ dàng bắt được khuỷu tay tôi, vẻ mặt nghiêm túc gọi: [Tiểu Kỳ.]
Tôi thu lại nét mặt vui đùa, chỉ có chiếc đèn trên cái bàn thấp kê sát gường được bật lên, chợt nhìn quanh, trong phòng đã bao phủ thứ cảm giác tối mờ.
Đỗ Diệc Tiệp nói tiếp: [Tôi chỉ thích đàn ông.]
Tôi biết.
[Em hiểu nó có nghĩa gì chứ?]
Tôi nhìn hắn.
[Em có biết, em cứ thế này là đang ám chỉ gì không?]
Hắn dẫn dắt từng bước một phân tích cho tôi, [Tiểu Kỳ, hai người đàn ông an ủi cho nhau, không phải là chuyện kỳ cục. Tôi biết em có thể sẽ không hoàn toàn chấp nhận được chuyện đó, nhưng đây không phải là tội ác hay hành động đáng bị lên án.]
[Tiểu Kỳ, tôi muốn cho em hiểu được tâm ý mà tôi dành cho em. Bất chấp em đối với tôi là cảm giác gì, em bây giờ đang cần được an ủi.]
Tôi cảm nhận được xúc cảm mềm mại nơi đôi môi truyền tới.
Hắn chỉ dừng lại trên môi tôi, không hề tiến thêm một động tác nào nữa, đôi tay ôm trọn lấy eo tôi, rồi lại khẽ thở dài một tiếng.
Hắn bảo: [Chúng ta... có thể thử một lần.]
Kiếp trước kinh nghiệm tình trường của tôi chẳng có nhiều, nếu nói rõ ra thì đối tượng là đàn ông có vẻ nhiều hơn so với đàn bà — tôi vẫn luôn luôn giữ mình trong sạch, lần đầu tiên thành công quan hệ với đối tượng là phụ nữ cũng chỉ có mình Thư Viên thôi. Chẳng qua trước đó, tôi đã từng dưới một tình huống kỳ lạ mà phát sinh quan hệ với Vương Tranh. Dù sao đó cũng là chuyện ngoài ý muốn, nhưng Vương Tranh lại không biết rõ, ngày hôm sau tôi đã phải đi bệnh viện, dưỡng thương mấy ngày mới xong.
Lúc tôi thần trí tỉnh táo, làm với đàn ông hầu như đều ở vị trí nằm dưới, chỉ có đúng một lần hồ đồ, không biết sao lại cùng một cậu trai ngủ trên giường. Vốn tôi cứ tưởng là chuyện ngươi tình ta nguyện, tôi thỏa mãn tất cả đòi hỏi của cậu ta, tâm trạng nói chung cũng thoáng bình ổn, kết quả chẳng biết sao lại lọt ra một đoạn phim, trong thời gian ngắn đã gây ra một hồi náo nhiệt bàn tán, vị bê bối này đã mang đến hậu quả nặng nhất ngoài việc tôi thân bại danh liệt ra, mà cổ phiếu của Nhâm thị cũng bị tụt mạnh.
Nói thật, tôi không biết bản thân tới cùng có thích đàn ông thật hay không, tôi không phải là hoàn toàn không có cảm giác đối với phụ nữ, chỉ là sẽ cần phải chuẩn bị lâu hơn thôi. Một kiếp này nhu cầu sinh lý của tôi đại thể dựa vào bàn tay phải để giải quyết, số lần không nhiều, thằng cha Trình Thần còn bảo tôi có vấn đề, còn tôi cũng không lòng dạ nào quan tâm tới chuyện này.
Giống như Đỗ Diệc Tiệp đã nói, nếu là lúc bình thường thì tôi sẽ không đồng ý, chẳng qua hiện giờ tôi lại cảm thấy có phần bối rối.
Tôi nghĩ, Tả Thần cũng có chút nói đúng, ý nghĩ tôi dành cho Đỗ Diệc Tiệp, có lẽ không đơn thuần như tôi tưởng.
Chí ít thì lúc bên môi đều là hơi thở của hắn, tôi cũng không hề cảm thấy ghê tởm.
Song đương lúc đôi tay mạnh mẽ kia chậm rãi mơn trớn tôi, tôi lại không ngừng run rẩy — Chắc là vì căng thẳng, hoặc chăng là sợ hãi, suy cho cùng lục lọi lại mớ kinh nghiệm của ngày xưa, thì chuyện này không tạo cho tôi nhiều cảm giác tốt đẹp lắm.
Giọng nói của Đỗ Diệc Tiệp khá trầm, lúc khẽ nói sẽ tạo ra thứ mị lực khó mà chống cự lại.
[Tiểu Kỳ, nếu không có cách nào tiếp nhận được, em có thể hô dừng... Nhớ lấy, em không cần phải cảm thấy tội lỗi hoặc gì khác cả, đừng bao giờ cố che giấu mình đi, em có thứ nào đó mà em muốn, ngoài tâm hồn ra, em còn cần phải làm ấm thể xác. Không phải sợ. Buông tha chính mình, đừng nghĩ tới người kia nữa.]
[Em đã quá mệt mỏi rồi, Tiểu Kỳ, đêm nay, em cần phải vứt bỏ tất cả chuyện tình ra khỏi đầu.]
Lưng tôi dựa vào bức tường lạnh lẽo, trong đầu là nỗi ưu tư phưc tạp, nó là cảm giác xen lẫn nguy hiểm cùng an toàn, giống như chân trước lại ở ngoài vách núi vậy, tôi ngửa đầu ra sau, vỗ vỗ lên lưng Đỗ Diệc Tiệp, lẩm bẩm cho có lệ: [Anh cũng... đi tắm rửa đi, để, để tôi suy, suy nghĩ một lát...]
Đỗ Diệc Tiệp [Ừm] một tiếng, cúi đầu hôn lên khóe mắt tôi, lại quay sang từ trong ngăn tủ lấy ra một cái khăn lông rồi đi vào phòng tắm.
Tôi như mất hết sức lực mà ngồi bệt dưới sàn, ra sức hít thở.
Trong không gian thoáng truyền đến tiếng nước chảy, khi tôi đã tích tụ được sức lực, đúng vào lúc vịn mép giường từ từ đứng dậy từ trên sàn nhà, cửa phòng tắm đã mở ra. Tôi tí nữa thôi đã kinh hoảng nhảy dựng lên, Đỗ Diệc Tiệp mặc chiếc áo tắm tôi để trong phòng tắm, những sợi tóc vốn được chải ngược về đằng sau thì hiện giờ đã có chút rối bời. lúc hắn chậm rãi bước ra khỏi buồng tắm, mang theo một luồn sương mờ mông lung.
Hắn giương mắt nhìn tôi, hơi hài hước mà bảo: [Tôi còn tưởng em sẽ bỏ trốn luôn.]
Ngay tức khắc tôi cảm thấy mặt mình nóng ran — biết nói sao nhỉ, nếu hắn mà chậm thêm một hai phút nữa thôi.......
Tôi nhìn Đỗ Diệc Tiệp đi về phía tôi, chậm rãi thẳng lưng, lưng đã dính sát ở trên tường rồi, không còn đường lui nữa. Lúc chóp mũi hắn gần như chạm sát vào tôi, dẫu chỉ là nhẹ nhàng hít vào, nhưng xung quanh đã tràn đầy mùi nam tính trên người hắn.
[Tiểu Kỳ, em có phải cảm thấy lo lắng không?]
Tôi mím mím môi, bất giác nhắm chặt mắt lại nhận lấy nụ hôn của hắn, tê dại, chân thật.
[Đừng căng người như thế.] Hắn thản nhiên sát bên tai tôi, [Không phải sợ, em cũng.... thích tôi mà?]
Thích, thích ư...?
Tôi đột ngột giật mình, vành tai như bị thứ ẩm ướt mềm mềm nào đó mút lấy, hai tay tôi đặt trước ngực hắn, cắn răng nín nhịn tiếng rên rỉ tí nữa là thốt ra.
Tôi cảm nhận được một bàn tay mạnh mẽ nóng ấm vỗ về lên lưng tôi.
[Tiều Kỳ, đừng sợ, tôi sẽ không làm em tổn thương... quá khứ cũng đã trôi qua, giờ phút này em cần phải buông ra.] Hắn vừa nói vừa liếm mút vành tai tôi, cảm giác nhớp nháp không ngừng lan tràn, tay hắn dời về phía hông tôi, mới đầu còn nhè nhẹ xoa bóp, càng về sau lại càng dùng lực, tôi như có thể cảm nhận được nơi sâu trong cơ thể mình, truyền đến cảm giác đau đớn khó nhịn nổi.
[Tiểu Kỳ.] Hàm dưới của tôi bị người kia nhấc lên, tôi ngơ ngác nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau.
[Tiểu Kỳ, em phải nhìn tôi, giờ người có thể làm em vui sướng chính là tôi.] Ngón tay hắn lúc nặng lúc nhẹ xoa lên môi tôi, tôi muốn nói gì đấy, nhưng đầu óc đã trống rỗng, chỉ đành im lặng chịu đựng nhiệt độ đang truyền đến từ tay hắn.
Hắn hơi cúi người, hai tay ôm lấy khuôn mặt tôi, nói: [Em chỉ cần cảm nhận tôi là được.] Đến khi tôi hoàn hồn trở lại, hắn chợt bắt đầu tiếp cận, tôi thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng đầu lưỡi hắn đang quét đảo trong môi tôi, xâm nhập vào trong, rồi lại nhanh chóng lui ra, khàn giọng: [Tiểu Kỳ, đừng sợ hãi đáp lại tôi.]...
Ngay khi hắn lần nữa hôn lên, tôi chỉ có thể ngơ ngác theo sự dẫn dắt của hắn, cùng hắn quấn lấy, hắn không ngừng tiến tới, tiếp đó lại rút ra, khi tôi hít sâu lại tiếp cận lần nữa, trong mơ hồ, hai bàn tay chống trước ngực hắn của tôi đã bị hắn lôi kéo vòng ra sau lưng, lúc đôi môi tách ra, còn bảo: [Em cần sự ấm áp, chạm vào tôi đi, Tiểu Kỳ. Chủ động theo đuổi thứ em muốn.]
Tôi ngượng ngùng mà ngửa đầu, tôi và hắn dính chặt vào nhau, thụ động nghe theo mệnh lệnh của hắn, hai tay ôm lấy cơ thể hắn. Quần áo lúc bị vén lên, không khí lạnh léo khiến tôi bất giác run rẩy, sau một khắc lại cảm nhận được thứ gì đó nóng như lửa đang dò xét vào trong vạt áo, ra sức mơn trớn, tôi không nhịn được đau mà khẽ than một tiếng, hai chân mềm nhũn, cả người gần như tựa trên người hắn, sau một trận chao đảo, tôi hình như được đặt ở trên giường, không để tôi kịp suy nghĩ, Đỗ Diệc Tiệp đã vùi đầu vào cổ tôi, khiến tôi cảm giác được sự đau đớn đan xen với tê dại, tôi sợ hãi run lên, nhắm chặt hai mắt, tận cho tới khi trước ngực truyền đến cơn đau rõ ràng.
[Không, đại... đừng!] Tôi tí nữa thôi đã sợ hãi nhảy dứng lên, nhưng bởi vì trước ngực bỗng mãnh liệt truyền đến cơn đau nói, lại ngã về giường, áo không biết đã bị vén lên tận cổ tôi từ lúc nào, da thịt lồ lộ trong không khí, kích thích mỗi một dây thần kinh, tay tôi đẩy hắn, cắn răng, [Đại, đại ca... đừng, đừng làm... thế này...] Tôi cảm giác hít thở khó khăn quá, nhũ tiêm bị gặm cắn xoa bóp, chỗ sâu trong cơ thể dường như có gì đó đang di động.
Tôi ngửa đầu, liên tục hít vào, bên môi lại truyền đến cảm giác thô ráp, ngón tay hắn ra sức thâm nhập vào trong miệng tôi, tôi giương mắt mơ màng nhìn hắn, hắn ở trước ngực tôi ngẩng đầu lên, [Nếu chịu không được thì cắn ngón tay tôi, đừng tự cắn mình.] Lời nói tuy là thế, nhưng ngón tay hắn lại không ngừng nhấn nhấn lên răng tôi, cứ trêu chọc lưỡi tôi. Tôi khó chịu mà vặn vẹo cơ thể, chỗ hai chân có thứ gì đó cứng cứng nóng bỏng dính sát vào, chậm rãi cọ xát từ dưới lên trên vuốt ve phần bụng.
Tôi hết sức ngạc nhiên nhìn hắn, Đỗ Diệc Tiệp nhíu mày buông mi, kéo tay tôi dò xét phía dưới. Tôi tránh né hắn, hắn dùng một tay kéo tụt quần tôi xuống, tụt đến chỗ bắp đùi, chỗ đó của hắn đã nóng rực dính sát vào của tôi, tôi lập tức kinh hô một tiếng, hắn lôi kéo tay tôi lại, [Tiểu Kỳ...] Hắn hổn hển thở gấp, nói: [Đây là chuyện bình thường, không nên sợ, em tự chạm vào đi.]
Ngón tay hắn bá đạo xục xạo trong miệng tôi, tôi khó chịu khẽ rên một tiếng, do dự lấy tay chạm chạm vào, rồi lại lắc đầu. Đỗ Diệc Tiệp rút tay ra, bắt đầu hôn tôi, một tay đem hai tay tôi vặn ra sau lưng, chủ động dùng tay kia vỗ về chơi đùa dục vọng của tôi. Cơ thể của tôi giật mạnh một cái, trong lòng tuôn trào thứ cảm giác sâu sắc khó nhịn nổi ——
[Đại, đại ca... đừng, đừng mà...] Đỗ Diệc Tiệp hôn lên mặt tôi, [Tôi sẽ không làm em bị thương, em hãy giao chính mình cho tôi, ưm?]
Bên tai bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại.
Cả hai chúng tôi đều dừng lại.
Đỗ Diệc Tiệp nhíu mày, quay lại ôm lấy gương mặt tôi rồi hôn lên. Điện thoại di động lại vang lên lần nữa, ngừng rồi lại vang.
Tôi hít sâu, khẽ đẩy Đỗ Diệc Tiệp, mang theo giọng nói run rẩy, [Để tôi...nhận điện thoại, có, có thể là... có chuyện gì đó... ]
Đỗ Diệc Tiệp ra sức ôm chặt tôi, rồi gật đầu, rời khỏi người tôi. Tôi tí nữa đã tê liệt trên giường, cơ thể so với bộ não còn hành động nhanh hơn. Tôi từ trên giường đứng dậy, thân thể gần như trần truồng, theo bản năng lôi chăn lại, cầm chiếc quần dài đang ở cách giường không xa lên, vội vàng lấy máy trong túi quần.
Tiếng chuông vang hết đợt này đến đợt khác, tôi nhanh chóng ấn kết nối. [A lô...]
【 Kỳ, Kỳ Nhật? 】
Là giọng Lý Linh.
Hình như có chút nghẹn ngào.
Tôi lập tức tỉnh táo lại, [Lý Linh! Cô... làm sao vậy?]
【 Kỳ... Kỳ Nhật, Kỳ Nhật... Tôi... 】
Đỗ Diệc Tiệp nhìn sang, vẻ mặt yên lặng, tôi chưa kịp nghĩ xem hắn đang nghĩ gì, chỉ một mực chú ý đến lời Lý Linh nói: [Lý Linh, trước cô đừng... cô đừng khóc, cô đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì rồi?]
Lý Linh nghẹn lại, nói một cách đứt quãng.
Cô giờ đang trong bệnh viện.
Trái tim tôi lạnh lẽo hơn nửa, vội để lại một câu: [Được rồi, là bệnh viện trung ương phải không? Cô đừng đi đâu hết, đợi tôi qua đó, cô chờ tôi.]
Tôi tắt máy, vội từ trong ngăn tủ lấy áo sơ mi ra.
[Tiểu Kỳ.]
...
Tay tôi run lên, ngoảnh lại nhìn thoáng qua Đỗ Diệc Tiệp.
Đỗ Diệc Tiệp hơi nghiêng đầu nhìn tôi, rồi bật vười, từ trên giường đứng lên, bảo: [Không sao đâu, em mau đi đi, đừng để cho cô nhóc phải đợi.]
[Xin... xin lỗi.] Tôi mang theo sự áy láy lẫn rụt rè mà cúi thấp đầu, Đỗ Diệc Tiệp đã bước tới, giơ tay ôm lấy bả vai tôi, giọng nói mang theo sự mê hoặc: [Không sao hết, chúng ta chỉ đang an ủi cho nhau thôi, em không cần bận lòng, mau đi thôi.]
Tôi tâm tư rối loạn mà gật đầu. chần chừ một lúc, nói: [Hôm nay là tôi... Tôi...]
Đỗ Diệc Tiệp vỗ vỗ vai tôi, [Không có việc gì hết. Cần tôi đưa em đi không?]
Tôi theo bản năng lắc đầu đáp lại.
[Thật thế à?] Đỗ Diệc Tiệp cười bảo: [Có chuyện gì nhớ tìm tôi nhé, có thể giúp được tôi nhất định sẽ giúp.] Không biết vì gì, mà vẫn cảm thấy trong đôi mắt Đỗ Diệc Tiệp hoàn toàn không có chút ý cười nào.
[Tôi cũng về trước đây.]