Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 141: Mày là Dạ Phong?



Phân thân của Thạch Phong đột nhiên bạo phát, kinh động đến đám người Võ Lâm Minh lúc trước vẫn còn thờ ơ.

Bởi vì phân thân của Thạch Phong dùng ra Diễm Lôi Bạo, lôi hoả phóng tới nhanh chóng, mang đến áp lực bọn hắn thậm chí mạnh hơn Ám Ảnh Báo Vương vài phần.

Càng không cần phải nói đến kẻ phải đối mặt Diễm Lôi Bạo.

“Không!”

Một số người thấy Diễm Lôi Bạo bay tới, nhất thời hoảng sợ kêu to, muốn xoay người chạy.

Nhưng đã chậm, Diễm Lôi Bạo phạm vi bao trùm trọn 5 mét xung quanh, hơn nữa tốc độ Diểm Lôi Bạo rơi xuống cực nhanh, bọn họ căn bản không có thời gian chạy ra khỏi phạm vi này, chỉ có thể mở to mắt chờ chết.

Một ít người sở hữu kỹ năng bảo vệ bản thân, mau chóng mở kỹ năng bảo vệ mình, Thích khách sử dụng Tật Phong Bộ, Kiếm sĩ dùng ra Chống Đỡ, Cuồng chiến sĩ dùng Đỡ Đòn, còn những kẻ có kỹ năng bảo vệ bản thân đều trong trạng thái làm lạnh, tất cả đều bị lôi hoả tiễn đưa về với mẹ mặt đất.

Không có kỹ năng bảo vệ bản thân, thanh máu vốn là không còn bao nhiêu trực tiếp về 0, một chiêu làm cho Võ Lâm Minh chết 4 người, những người còn lại tất cả đều thở dài một hơi.

“Hay lắm, thằng ranh, mày nhất định phải chết, nộp mạng đi.” Cuồng chiến sĩ Ngũ Hành Thử level 9 nhìn về phía phân thân của Thạch Phong, cười khinh thường, đại kiếm bỗng nhiên vung lên, chém về phía phân thân của Thạch Phong, chính là kỹ năng Thuận Phách Trảm.

Những người khác sống sót, cũng mau chóng dùng những kỹ năng mạnh nhất hiện tại, tấn công về phía phân thân của Thạch Phong.

Phân thân của Thạch Phong bỗng nhiên cười, căn bản không thèm né tránh, ngược lại dùng ra Liệt Địa Trảm, một kiếm chém tới.

Chứng kiến Thạch Phong hành động điên cuồng như vậy, người của Võ Lâm Minh đều choáng váng, đây là muốn cùng chết chung nha.

Liệt Địa Trảm uy lực cực lớn, đám người chạy tới trước liền trở tay không kịp, trong nháy mắt hai người còn máu rất thấp đã bị kiếm khí bắn trúng liền chết, còn có ba người trúng chiêu chỉ còn một chút máu, chỉ còn lại có hai người là Thiết Kiếm Cuồng Sư và Ngũ Hành Thử còn có hơn nửa thanh máu.

Bất quá phân thân của Thạch Phong cũng bị mọi kỹ năng của Võ Lâm Minh bắn trúng. Thanh máu không ngừng hạ thấp, chỉ lát nữa là phải về 0.

“Thật đúng là một tên điên. Bất quá trang bị của chú mày tôi sẽ giữ dùm.”

Ngũ Hành Thử nhìn Thạch Phong một thân trang bị màu đen đậm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tham lam. Tên kiếm sĩ thần bí này chủ động công kích người Võ Lâm Minh, nhưng lại giết không ít người, nhất định là tên đã đỏ thẫm, nếu như chết, nói không chừng trang bị toàn thân đều sẽ bị rớt ra hết, hơn nữa Kiếm sĩ và Cuồng chiến sĩ đều mặc chung giáp được, hiện tại trang bị hạn chế chức nghiệp cực ít, nói không chừng là có thể rớt ra vài món, hắn có thể sử dụng.

Thiết Kiếm Cuồng Sư cũng thở dài một hơi, Kiếm sĩ thần bí trước mắt rất lợi hại. Nếu như không có có nhiều người như vậy bao vây tấn công, chỉ sợ hắn rất nhanh đã bị giết chết, bất quá khi đánh nhau cùng tên kiếm sĩ thần bí này, Thiết Kiếm Cuồng Sư không biết vì sao luôn có một loại cảm giác quen quen nhưng lại vừa nghĩ không ra.

Lúc này phân thân của Thạch Phong lại mỉm cười với Ngũ Hành Thử.

Thay thế!

Ở trong nháy mắt trước khi phân thân biến mất, bản thể thay thế phân thân.

Song có điều ai cũng không có phát hiện.

Chỉ thấy Thâm Uyên Giả cùng Ngân Sắc Hồ Quang trong tay Thạch Phong hóa thành một trận bão táp, cuốn sạch hết thảy những tên cận chiến còn sống sót.

Mười sáu đạo kiếm ảnh chớp mắt bay tới, đâm tới những tên không cảnh giác.

Ngũ Hành ánh mắt đờ đẫn mà nhìn thanh máu nhanh chóng chạy đua về số 0, trong lòng tràn đầy khiếp sợ cùng khó hiểu. Tên kiếm sĩ thần bí kia không phải sẽ chết sao?

Vì sao còn có thể công kích hắn?

Hơn nữa tốc độ này ngay cả hắn đều không kịp phản ứng.

Một kiếm mười sáu ảnh, đây rốt cuộc là loại tốc độ gì?

Bất quá càng làm cho Ngũ Hành Thử và đám người khiếp sợ chính là thương tổn, ngay cả người có phòng ngự cao nhất, đẳng cấp cao nhất là Ngũ Hành Thử đều nhận một kiếm hơn 300 thương tổn. Chí mạng thậm chí đạt đến hơn 500 điểm thương tổn, Ngũ Hành Thử có tổng HP cũng chỉ 840 điểm, dù cho là trạng thái đầy máu, cũng là đi bụi.

“Mày là Dạ Phong?” Thiết Kiếm Cuồng Sư nhìn chằm chằm Thạch Phong, đôi mắt đỏ kè không gì sánh được. Tràn đầy không cam lòng cùng khiếp sợ, hắn thật sự không ngờ, mình cư nhiên lại lần nữa bị Thạch Phong cho lau sàn.

Hắn sở dĩ cảm giác kiếm sĩ thần bí này là Thạch Phong, là bởi vì hắn đối với một chiêu ấy, thực sự quá quen thuộc.

Một chiêu này đã từng hai lần đánh chết hắn, coi như hắn muốn quên đều không thể quên được.

Lúc đầu hắn có thể ở trấn Hồng Điệp hô phong hoán vũ, vượt qua thế lực công hội tam lưu, kết quả đều bị Thạch Phong làm rối loạn hết thảy, thậm chí ngay cả là vật phẩm quý nhất là giấy thông hành thành Hắc Dực cũng bị mất.

Rồi treo giải thưởng Thạch Phong cùng đồng đội của hắn, kết quả còn bị Thạch Phong treo giải thưởng ngược lại cả công hội Võ Lâm Minh, trở thành trò cười cho toàn bộ thành Bạch Hà.

Vốn tưởng rằng treo giải thưởng cao có thể giết Thạch Phong cùng đám người của hắn thành tàn phế, kết quả lại là công hội bị phần lớn người chơi tự do cay cú giết cho không có đường lui, khiến hơn trăm người Võ Lâm Minh tại trấn Hồng Diệp chỉ còn lại không tới 10 người, làm chuyện cười trong cuộc tám nhảm của đám người chơi tự do ở trấn Hồng Diệp.

Bây giờ chuẩn bị vây bắt Thạch Phong, kết quả lại thành như vậy.

Những lần đối phó Thạch Phong, kết quả lần lượt thất bại, Thiết Kiếm Cuồng Sư thậm chí cảm giác Thạch Phong chính là khắc tinh của hắn, bằng không có cách nào giải thích thế nào hắn đều thất bại từ lần này đến lần khác.

Bây giờ bị Thạch Phong lần thứ ba đánh chết, đã đánh nát lòng tự tin của Thiết Kiếm Cuồng Sư như bị bạn gái trở mặt.

Lần đầu tiên hắn có thể mượn cớ nói là bị Thạch Phong đánh lén, bị hai chiêu lên bảng.

Lần thứ hai hắn có thể nói không biết thực lực của Thạch Phong, bị một chiêu nháy mắt đo đường.

Hiện tại lần thứ ba, Thạch Phong thậm chí ngay cả kỹ năng cũng không dùng, trực tiếp song kiếm liền nháy mắt giết hắn và lại à mà thôi…

Điều này làm Thiết Kiếm Cuồng Sư cảm nhận được sự sợ hãi thật sâu, mỗi một lần gặp phải Thạch Phong, hắn có thể cảm giác được hắn cùng Thạch Phong chênh lệch càng lúc càng lớn, đến bây giờ, hắn thậm chí ngay cả tư cách đối phó Thạch Phong cũng không có, giống như là lần đó Tuyệt Thiên nhiều lần đánh chết hắn, hắn điên cuồng trả thù lại, kết quả cuối cùng vẫn là lựa chọn thỏa hiệp vậy.

Cho dù là Tuyệt Thiên hay Thạch Phong, đều không phải là dạng hắn có thể trêu chọc nữa.

Võ Lâm Minh mọi người nghe thấy Thiết Kiếm Cuồng Sư trước khi để lại lời trăn chối cuối cùng, mỗi một người đều hoảng sợ rồi.

Một chiêu trong chớp mắt giết năm người, trong đó còn bao gồm Thiết Kiếm Cuồng Sư và Ngũ Hành Thử là người lĩnh đội, thực lực này quả thực khủng bố.

“Hắn ta chính là Dạ Phong sao?”

Phong Vân Vô Huỷ vẫn là lần đầu tiên tận mắt thấy Thạch Phong, quan sát Thạch Phong biểu hiện kết quả dĩ nhiên là không biết gì, khiến hắn hơi hơi kinh ngạc.

Thạch Phong ngoại trừ thanh máu ra thì cái gì đều nhìn không thấy, bất quá một thân trang bị màu đen đậm, chắc là nguyên bộ trang phục, bởi vì mang mũ giáp căn bản thấy không rõ diện mạo, một thanh kiếm đen kịt nhìn không ra phẩm chất, còn có một thanh bảo kiếm hiện lên vầng sáng xanh lam nhạt, phẩm chất ít nhất ở cấp Bí Ngân.

Trước đó hắn đã xem qua video chiến đấu.

Tên Thạch Phong này so với Thiết Kiếm Cuồng Sư mạnh hơn ra rất nhiều.

Nếu như là bình thường, chỉ ở thời điểm hiện tại đã mạnh như vậy, về sau khẳng định càng khó lường, nếu là hắn gặp phải, nhất định sẽ không trêu chọc, nhưng Thạch Phong đã cùng bọn họ Võ Lâm Minh không đội trời chung, thì cũng không cần khách khí, nhất định phải có hành động với Thạch Phong trước, hoàn toàn bóp giết từ trong trứng trước mới được.

Khi mọi người đứng đấy quan sát Thạch Phong, Thạch Phong cũng không có nhàn rỗi, khom người nhặt năm trang bị rớt ra trên mặt đất rớt ra bỏ vào trong ba lô, dù sao cũng có thể bán đi lấy về không ít tiền.

Nhìn thấy năm món trang bị cấp Thanh Đồng trở lên bị Thạch Phong lấy đi, Phong Vân Vô Huỷ nghiêm nghị giận dữ, những trang bị này đều là của Võ Lâm Minh bọn họ, lại dám ở trước mặt hắn lấy đi hiển nhiên như như thế kia, quá không để hắn vào trong mắt rồi.

“Lúc đầu tôi còn lo lắng chú mày là một người lạnh lùng, bình tĩnh, mạnh mẽ, không nghĩ tới chú mày chẳng qua là một kẻ ngu ngốc, nếu đã vậy, tôi gom chú mày vào giải quyết hết tại đây.” Phong Vân Vô Huỷ híp đôi mắt, hai mắt toả ra sự lạnh lẽo, chăm chú nhìn Thạch Phong, cười lạnh nói, “Ngoại trừ Thuẫn chiến sĩ, Thủ hộ kỵ sĩ, trị liệu, tất cả những người khác đập chết hắn ta cho tôi.”

Mặc dù không biết Thạch Phong làm sao có thể yên lặng không một tiếng động tiến vào thung lũng Cuồng Phong, cũng phát hiện bọn họ đang chiến đấu với Ám Ảnh Báo Vương, bất quá Thạch Phong đã đi đến đây, xác định là phải chết. Lập tức Phong Vân Vô Huỷ nhắm cung tên trong tay về phía Thạch Phong, tập trung vào điểm yếu, vèo véo veo bắn liên tục ba mũi tên.

Hiện tại đợt cuồng bạo của Ám Ảnh Báo Vương đã qua, thanh máu không đến 30%, hai con Ám Ảnh Báo cấp Tinh Anh cũng đã chết, giết chết Ám Ảnh Báo Vương chỉ là vấn đề thời gian, căn bản không sợ Thạch Phong hiện tại tới quấy rối.

Lúc này những người khác cũng nhao nhao phát động công kích với Thạch Phong.

Hoả Cầu, Băng Tiễn, Ám Ảnh Tiễn, Xung Phong, các loại kỹ năng công kích cùng hạn chế phóng ra. 

Thấy mọi công kích lạc trôi qua, Thạch Phong cười một tiếng, thân thể cũng không nhúc nhích, một cái Vô Thanh Bộ lặng yên xuất hiện phía sau lưng nhóm trị liệu, liền tránh được hết tất cả công kích.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv