Trọng Sinh Chi Tô Trạm

Chương 89



Tô Phiếm dứt khoát ngay cả áo mưa cũng không mặc, dưới sự giúp đỡ của mọi người phóng người lên ngựa. Trời mưa rất to, giữa trời đất đã mờ mịt đầy sương trắng, tiếng sấm ầm ầm dường như làm cho tất cả vạn vật đều đang chấn động. Sắc trời cũng càng ngày càng tối, ban đêm ở khu vực miền núi ở miền bắc Miến Điện sắp phủ xuống. Cho dù có dù chống đỡ, Tô Phiếm thoáng cái cũng toàn thân bị ướt sũng, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng bị nước mưa tạc cho ướt nhẹp, thoạt nhìn là trắng nõn nhưng lại lộ ra sắc xanh, mang theo vài phần nghiêm nghị.

Nhìn khung cảnh núi non trùng trùng điệp điệp nối tiếp nhau, thỉnh thoảng còn kèm theo những tiếng sấm chớp rền vang, Tô Phiếm chỉ cảm thấy trái tim của mình thắt lại một mãnh lạnh lẽo, y ngàn tính vạn tính tự cho là mình đã sắp xếp chu đáo chặt chẽ đầy đủ, ngược lại đem em trai làm hại, bây giờ nghĩ đến chi bằng để cho hắn lưu lại trong quân đội, trời mưa như vậy, chiến sự trái lại sẽ dừng lại.

Nghiêm Tòng Gia cũng cưỡi một con ngựa, im lặng hồi lâu theo Tô Phiếm chạy vội trong màn mưa, nhìn Tô Phiếm bị nước mưa sối ướt lộ ra thân thể thon gầy, bóng lưng dường như có thể bị mưa dông quật ngã, trong lòng lại rất bình tĩnh. Mưa càng ngày càng to, sấm sét cũng càng ngày càng nhiều, y không khỏi ngẩng đầu nhìn phía chân trời xa xăm thậm chí còn mang theo vài phần vui mừng. Cái loại thời tiết này, ngoại trừ trời cũng giúp ta ra, y tìm không ra cảm giác thứ hai.

Mục Thiên Chương kéo dây cương, xoay người nói với Tô Phiếm, “Chính là ngọn núi này, dựa theo lộ tuyến của phía Tô Trạm đi, ắt hẳn là đã đi đến được nửa đoạn đường rồi, người của tôi ở lân cận đã lục soát vài lần rồi, chính là không có phát hiện bất kỳ tung tích gì.”

Tô Phiếm nhìn chằm chằm vào núi rừng nguyên thuỷ tối đen lộ ra vẻ quỷ quái, trầm giọng nói, “Chúng ta chia nhau ra tìm, tối hôm nay nhất định phải tìm được.”

Ngọn núi này rất lớn, hơn nữa ngoại trừ một vài khu vực miệng núi và chân núi, hơn phân nửa đều là thuộc về khu không người. Đường tắt tiến vào trong núi cũng có nhiều đường, đường mà Tô Trạm bọn họ đi là con đường nhỏ xuống núi ở phía bắc. Đương nhiên, bây giờ Tô Phiếm và Mục Thiên Chương đều bị Nghiêm Tòng Gia lừa gạt từ phía nam vào núi. Thế là, tất cả mọi người của Mục gia và Tô gia bị phân thành mười mấy đội, mỗi đội đều xuất phát.

Nghiêm Tòng Gia chọn hơn 50 người thân tín của mình làm thành một đội ngũ nhỏ, đợi sau khi Tô Phiếm và Mục Thiên Chương mang người đi trước vào núi, chậm rãi giơ tay lên, trong sắc mặt bình tĩnh mang theo chút u ám, “Các cậu theo tôi đến, chúng ta — đi bên kia tìm.” Tay y nhấc lên chỉ về một hướng khác.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, y men theo phương hướng này đi, thì có thể gặp được nhóm người Tô Trạm.

Mọi người đều giơ lên đèn pin không thấm nước lần lượt tiến lên đường núi, vừa đi vừa cùng kêu lên “Nhị thiếu, nhị thiếu…”

Tô Phiếm thì ngồi trên lưng ngựa mặc cho nước mưa gột rửa chính mình, ở trên đường núi tối tăm mờ mịt phải nhọc nhằn khống chế con ngựa bên dưới tiến về phía trước, cùng với những thanh âm gọi nhị thiếu không giống nhau ở xung quanh, y là mặt mày âm trầm không lên tiếng, đồng thời trong lòng lại đột nhiên nhớ đến lúc còn nhỏ lần đó cùng A Trạm, Mục Thiên Chương, ba người bọn họ ở ngọn núi nhỏ ở gần nhà gặp được ông già đốn củi kia, ông kể cho bọn họ nghe câu chuyện “Chim A Lô”. Y thậm chí còn nhớ lúc đó Mục Thiên Chương mới 10 tuổi hỏi A Trạm nếu như Tô Phiếm thất lạc, có đi tìm hay không, A Trạm còn nhỏ bĩu môi nói, “Đi chứ, em sẽ đi tìm, ai kêu anh ấy là anh của em làm chi.”

Vẻ mặt đó, giọng điệu đó, đều khiến cho y vẫn luôn nhớ rõ đến ngày hôm nay. Lần này, em trai là thật sự bị lạc đường trong núi, hơn nữa A Trạm còn dễ dàng bị tái phát bệnh tim… Y không thể đợi mưa tạnh mới vào núi, mùa mưa ở rừng núi miền Bắc Miến Điện đã đến, cơn mưa quỷ quái này ai biết khi nào mới tạnh.

Mục Thiên Chương cũng không dễ chịu, nói thế nào Tô Phiếm là đem chuyện này giao phó cho mình, càng đừng nhắc đến tình cảm giữa mình và Tô Trạm. Đêm mưa lưu lại trong núi, ở lâu hơn một phút cũng chính là nhiều hơn một phần nguy hiểm, y cũng biết thân thể Tô Trạm không phải rất tốt.

Vùng ven này đội ngũ đã tìm tòi khắp núi, đem một góc núi yên tĩnh đến đáng sợ bị khuấy đảo đã không còn trật tự. Tô Trạm ở bên này lại khá là bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi bên tai chỉ có tiếng sấm sét và tiếng mưa, chỉ có thỉnh thoảng sấm sét loé lên mới có thể khiến cho một gốc xó núi rừng đen kịt được chiếu sáng.

Bọn họ sau khi cùng quân ĐCS Miến Điện đánh một trận nhỏ là hết đạn hết lương thực, mà lúc nảy mới vượt núi băng đèo, mưa to gió lớn sắc trời tối tăm, vậy mà không cẩn thận lầm vào một vùng đầm lầy, hai người trước mặt là vừa duỗi chân một cái liền rơi vào bên trong, hoảng hốt lo sợ quơ tay loạn xạ lớn tiếng la lên bị đầm lầy từng chút từng chút nuốt vào. Không có dây thừng, Tô Trạm chỉ huy người bên cạnh giơ cây súng trường ra muốn đem người kéo lên, cũng đã không kịp.

Hắn là ở trong mưa gió đầy trời, trơ mắt nhìn hai tiểu binh lính mới vừa rồi còn leo lên cây hái trái cây cứ như vậy mà biết mất ở trong đầm đầy đầy cỏ dại. Cảnh tượng đó khiến cho hắn cả nửa ngày cũng chưa tỉnh hồn lại. Mà còn đang ngây người, Tô Trạm chỉ cảm thấy có người nắm lấy tay mình từng chút từng chút kéo về phía sau, quay đầu lại nhìn, là Lý Thành phong sắc mặt khủng bố bị doạ cho tái mét, chỉ thấy y một tay kéo mình, một tay run rẩy chỉ về phương hướng 4 giờ nói, “Nhị, nhị thiếu, chúng, chúng ta, mau mau, mau chạy, rắn, rắn lớn!”

Tô Trạm theo hướng tay của y nhìn qua, trùng hợp một tia sấm chớp chiếu sáng chỗ phía trước, chỉ thấy trên cây đại thụ che trời đang treo một con trăn lớn, to bằng bắp đùi của người trưởng thành, dài gần 10 mét, vòng vèo trên cây, nặng trịch đến nỗi sắp làm cho cành cây bị gảy.

Lúc này Tô Trạm chuẩn xác lĩnh hội được cái gì gọi là bị doạ đến nỗi chân mềm nhũn, nín thở nuốt vài ngụm nước miếng, Tô Trạm mở ra hai tay ra hiệu mọi người đừng nhúc nhích, thấp giọng nói như là sợ kinh động đến con trăn lớn kia, “Đừng hoảng, chúng ta từ từ lùi về phía sau.”

Kỳ thực không cần hắn ra hiệu, mọi người đã theo bản năng nín thở bắt đầu nhẫn nhịn sự sợ hãi tột độ nhấc chân lên từng chút từng chút lùi về phía sau. Thẳng đến khi lùi ra khỏi khu vực đầm lầy, thấy con trăn đó còn ở trên cây không nhúc nhích giống như là tử thần. Tô Trạm làm động tác, lúc này mới ba chân bốn cẳng ở trong rừng cây điên cuồng chạy đi.

Xuyên qua làn mưa xối xả cũng không biết đã chạy bao lâu, Tô Trạm và bọn Lý Thành Phong lúc này mới thở hồng hộc dừng lại, mọi người đều là dáng vẻ mệt đến lả người.

“Má ơi, doạ đến nỗi tôi cũng sắp tè ra quần rồi!” Lý Thành Phong chống vào gốc cây thất thanh kêu loạn. Mà Triệu Cẩm Trình cũng là mặt mày tái mét chống vào gốc cây, đồng thời còn không quên ngẩng đầu nhìn một chút cái cây mà mình đang dựa vào có rắn hay không.

Tô Trạm thở ra một hơi, cứng ngắc nở một nụ cười nói, “Nhiêu đây cũng có thể doạ đến nỗi tè ra quần, xem lại chút tiền đồ của cậu đi!”

“Nhị thiếu, cậu nói sao đã qua lâu thế này rồi mà người tiếp ứng của chúng ta còn chưa tới! Cảnh tối lửa tắt đèn, trời lại mưa to, còn chưa ăn gì, ở trong núi qua đêm có thể đem chúng ta đông chết!” Triệu Cẩm Trình thở hổn hển nói.

Tô Trạm liếc nhìn bầu trời đã hoàn toàn tối sầm, quân trang trên người đã ướt đẫm vừa dính vừa bẩn dán sát vào người, trong lòng cũng là nảy sinh nghi ngờ, giơ tay lên nhìn đồng hồ huỳnh quang xác thực đã qua thời gian ước hẹn.

“Đem la bàn lấy ra.” Tô Trạm cũng từ trong quần áo của mình cẩn thận tỉ mỉ lấy ra đèn pin quân dụng, dùng sức vẫy vẫy nước, một cái đèn pin duy nhất này chiếu sáng vài lần vậy mà còn chiếu được.

Mọi người ghé đầu vào chỗ sáng nhìn vào la bàn, Tô Trạm trong lòng nghĩ rằng, phương hướng bọn họ đi ắt hẳn là không sai.

“Được rồi, phương hướng của chúng ta không sai, vòng qua đầm lầy, tiếp tục đi.” Hắn giơ tay vén mũ lên, đem nước trên đầu phủi xuống, thấp giọng nói, “Chắc là mưa to trì hoãn hành trình của bọn họ, chỉ cần phương hướng của chúng ta đúng thì sẽ không đi lạc.”

Mọi người thấy nhị thiếu cũng đã nói như thế, cũng là yên tâm, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục tiến về phía trước. Mưa rơi mặc dù không còn mãnh liệt như vừa nãy nữa, nhưng vẫn nện vào quân trang đến phát ra tiếng. Những chiếc lá bị hư và bùn đất xen lẫn vào nhau, một chân ngâm nước một chân nhấc lên đều có chút phí sức, Tô Trạm chỉ cảm thấy càng đi càng đói mắt đã sắp nổ đom đóm. Hắn cũng biết người khác cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu, cho nên chỉ có thể cắn chặt răng tiếp tục. May mà còn được một cái đèn pin cuối cùng có thể dùng, chí ít không khiến cho bọn họ trở thành kẻ có mắt như mù.

Nghiêm Tòng Gia mang theo đội ngũ của mình cũng nặng nề ở trong rừng bôn ba, đội ngũ của y và Tô Trạm không giống nhau, lương thực sung túc trang bị đầy đủ, cho dù không tìm được Tô Trạm cũng có thể đảm bảo bọn họ ở trong núi rừng nguyên thuỷ này vẫn có thể bình an trải qua một đêm. So sánh với đội ngũ tìm tòi khác, đội ngũ này là đi khá là yên lặng, bởi vì Nghiêm Tòng Gia đã ra lệnh, không cho phép kêu gọi khắp núi đồi. Lại tiếp tục đi về phía trước không lâu, Nghiêm Tòng Gia ngồi trên ngựa cũng tính là chiếm vị trí cao nhìn ra xa, ở chỗ sâu trong rừng rậm lúc ẩn lúc hiện phát hiện ánh sáng mập mờ.

“Phó trưởng quan, phía trước dường như có người?” Một binh lính dắt ngựa quay đầu nói với Nghiêm Tòng Gia trên ngựa.

Y hơi dừng lại một chút, hơi rủ mắt xuống, ngược lại hướng người bên cạnh ra lệnh, “Trước tiên đừng hành động, xem rõ ràng người đến là ai rồi nói. Còn có, kêu thuộc hạ sau khi tìm được nhị thiếu tỉ mỉ một chút không cần lộ ra tin tức để tránh khỏi gặp phải tình hình gì xấu, tôi tự có phân phó.”

Mà Tô Trạm lặn lội đường xa đã lâu cũng nghe được thanh âm huyên náo không giống với tiếng mưa tiếng gió, xuyên qua một bụi rậm nhỏ, vài tia sáng giao nhau cùng một chỗ chiếu loạn xạ bên ngoài. Đích xác là người.

“Nhị thiếu, đúng, đúng là người của chúng ta! Chúng ta sắp được cứu rồi!” Lý Thành Phong vui mừng không thôi nói. Tô Trạm ngược lại thì bình tĩnh, nhanh chóng đem đèn pin tắt đi. Đồng thời cau mày trừng y một cái, “Cậu đây là nhìn rõ rồi? Xác định bọn họ là người của chúng ta? Nếu như là người khác, chúng ta bây giờ tại chỗ này liền có thể bị người ta một súng giết chết! Cẩn thận một chút cho tôi!”

Cảnh cáo này của Tô Trạm ngược lại khiến cho mọi người đang vui vẻ xao động đều bình tĩnh lại. Nhưng mà đợi bọn họ mắt lom lom nhìn vào bóng dáng phía trước, nghe được tiếng bước chân vụn vặt càng ngày càng gần.

Nghiêm Tòng Gia vững vàng xuống ngựa, một tay kéo dây cương, một tay vẫy đèn pin loạn xạ, chỉ thấy sau lùm cây cao hơn một người là người đi ra đầy bụi đất, một người trong đó thân hình thon dài gầy yếu, nhưng mà dưới ánh sáng của đèn pin, khắp người đầy bụi bẩn cũng che dấu được vẻ đẹp chói mắt, không phải Tô Trạm thì là ai.

Nghiêm Tòng Gia mỉm cười, “Nhị thiếu gia, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi.” Người thì tốt bao nhiêu, khó trách có thể làm cho đại thiếu thay đổi thành người như vậy.

Tô Trạm không biết tại sao lại nắm chặt cây súng lục Browning trong túi, không biết tại sao hắn cảm thấy Nghiêm Tòng Gia có chút âm dương quái khí.

“Tốt rồi tốt rồi, bây giờ chúng ta có thể cùng Nghiêm phó quan trở về rồi, nhị thiếu…” Lý Thành Phong vừa dứt lời, Nghiêm Tòng Gia lại bỗng nhiên âm trầm cười cười, sau đó giơ tay lên, giọng điệu lạnh lùng nói, “Đều bắn chết hết cho tôi.”

Người của hai bên đều sửng sốt, Tô Trạm phản ứng lại trước tiên, không kịp kinh sợ, hai tay kéo Lý Thành Phong và Triệu Cẩm Trình ở bên cạnh quát lên, “Sửng sốt làm gì, chạy mau!”

Nghiêm Tòng Gia thấy bọn họ là lảo đảo lại chui trở về, mà người của chính mình mang đến là không nhúc nhích sửng sốt, dẫn đầu hướng nhóm người Tô Trạm nã một phát súng, nghiêm nghị nói, “Nghe không hiểu mệnh lệnh của tôi sao? Giết, một người cũng không tha! Bọn họ không chết, chính là các người chết!”

Một vài người thân tín bên cạnh Nghiêm Tòng Gia đã giơ súng lên chuẩn bị khai chiến, mà có người thì ngơ ngác nhìn nhau do dự một chút, Nghiêm Tòng Gia tiếp tục cười lạnh nói, “Giết chết những người này, tất cả mọi người tôi đều sẽ trọng thưởng, mọi người trăm miệng một lời không sợ đại thiếu tra được. Tối hôm nay cùng tôi đi ra, chính là ngồi cùng một con thuyền, lẽ nào các người cho rằng có thể vứt sang một bên không liên quan sao!”

Dứt lời, Nghiêm Tòng Gia thúc vào bụng ngựa, quất xuống một roi, bắt đầu đuổi theo, còn lại mọi người đều nhìn nhau một cái, cũng là nhấc chân đuổi kịp.

Người bị Nghiêm Tòng Gia một súng bắn trúng ngược lại nằm ở ven đường, lúc chạy qua, Nghiêm Tòng Gia khom lưng giơ tay ở trên đầu y thêm một súng, đem người bắn cho đầu nở hoa.

“Tiếp tục đuổi theo.” Y ngẩng đầu nhìn về phía trước trầm giọng nói.

Một trận đuổi giết cứ như vậy ở trong rừng rậm mưa to gió lớn theo tiếng súng vụn vặt triển khai.

Tô Trạm và vài người còn dư lại bên cạnh rất nhanh liền bị người của Nghiêm Tòng Gia vừa đuổi vừa giết số lượng giảm nhanh, bọn họ đã sớm tiêu hao thể lực so với đám truy binh phía sau vừa yếu vừa chật vật. Người bị súng bắn trúng còn bị Nghiêm Tòng Gia ra lệnh thêm một súng, là muốn bảo đảm một người sống cũng không lưu.

Tô Trạm một bên chạy ngay cả đầu cũng không dám quay lại, trong lòng vừa kinh sợ vừa phẫn nộ, bọn họ ở trong núi ăn bao nhiêu vất vả, không dễ gì mới gặp được người của mình, kết quả còn chưa thở phào nhẹ nhõm liền bị người của mình quay đầu đuổi giết.

“Nhị thiếu, cậu nói xem, Nghiêm phó quan sao lại đến giết chúng ta?” Lý Thành Phong chạy vù vù xé gió, thật sự là nhịn không được nữa mới hỏi.

Tô Trạm cắn chặt răng, không biết nên trả lời thế nào. Lẽ nào là Tô Phiếm muốn giết mình? Cái ý nghĩ này chỉ là nhất thời loé lên trong lòng mà thôi, không, không thể nào, A Phiếm không thể giết y.

Vài người hoảng sợ lạc đường cuối cùng lại bị nhóm người của Nghiêm Tòng Gia vây quanh ở giữa trong phạm vi của đầm lầy, Tô Trạm nhìn Lý Thành Phong và Triệu Cẩm Trình bên cạnh còn có hai hộ vệ.

“Nhị thiếu, không thể chạy nữa rồi, chạy nữa chính là đầm lầy, con trăn đó không biết đã đi hay chưa.” Triệu Cẩm Trình vẻ mặt như đưa đám nói.

Mẹ nó! Hắn hôm nay thật là xui xẻo! Tô Trạm thở hổn hển, nhìn Nghiêm Tòng Gia ở trong vòng vây của hai ba người, theo tia sáng dần dần sáng lên, từng bước từng bước đi về phía mình.

Hắn còn trẻ như vậy, giống như trên mặt của cha y Nghiêm Ninh Viễn thậm chí còn mang theo một tia mỉm cười tàn khốc.

“Nhị thiếu, sao không chạy nữa? Ngoan ngoãn ăn một súng, chạy cũng không đến nơi đến chốn, phí sức như vậy làm gì.” Nghiêm Tòng Gia cười cười nói với Tô Trạm.

“Là A Phiếm kêu cậu đến giết tôi sao?” Tô Trạm nhíu mày nói, hắn chết cũng phải chết một cách rõ ràng.

Không nghĩ tới Nghiêm Tòng Gia vốn chỉ là mỉm cười lại đột nhiên cười to, “Cậu nói đại thiếu? Đại thiếu a, phỏng chừng bây giờ còn kéo theo cái chân bị thương, ở một ngọn núi khác tìm cậu đó.”

Chỉ thấy y sắc mặt biến đổi, lại âm u giống như rừng cây ban đêm sau lưng y, “Mày là cái gì chứ? Đáng giá để đại thiếu lao tâm tốn sức như vậy, ngay cả chân của mình cũng không để ý, làm không tốt sẽ để lại thương tật!”

Tô Trạm chỉ cảm thấy Nghiêm Tòng Gia điên rồi, hắn đối với ký ức của mình đại đa số dừng lại ở thời điểm Nghiêm Tòng Gia là một tiểu đậu đinh nho nhỏ, hắn còn khắc sâu ký ức cha y mang theo mình và Tô Phiếm. Đáng tiếc, một người tốt như vậy lại sinh ra một đứa con trai như thế.

“Vậy cậu thì tính là cái gì?” Tô Trạm hừ lạnh một tiếng, “A Phiếm đối với ai cũng tốt, là cậu có thể quyết định sao?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv