Tô Trạm trước đó bởi vì đã ăn một đống hoa quả, đến giờ cơm trưa thì thật sự bĩu môi một cái quay đầu hoàn toàn không tính ăn cơm. Tô Phiếm biết đứa em trai này của mình là một tên gia hoả mềm cứng không ăn dầu muối không vào, đành phải nghĩ cách khác — Hai anh em cùng nhau nấu cơm. Tướng quân và tướng quân phu nhân đều không có ở nhà, Tô đại thiếu không chút kiêng kị nào liền dẫn em trai vào phòng bếp.
Tô Phiếm kêu người làm của nhà bếp thậm chí là người làm trong nhà toàn bộ đều ra lầu sau, ở đó là nơi của vệ sĩ và người làm của Tô gia, để lại gian nhà trống rỗng tạo ra thế giới của hai người. Nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp đầy đủ mọi thứ, Tô Phiếm quyết định tiếp tục ở trước mặt em trai trổ tài nấu ăn. Tô Trạm mặc dù da mặt có dày nhưng không thể chỉ đứng nhìn Tô Phiếm bận rộn làm đồ ăn cho mình, vì thế cũng ra tay giúp đỡ.
Nhưng mà hậu quả của Tô đại thiếu để cho nhị thiếu bảo bối nhà y giúp một tay là hơi thê thảm — Người nào đó đầu tiên giúp đỡ vo gạo, kết quả số gạo đó theo dòng nước mà chảy ra hơn phân nữa, không dễ gì mới còn lại được một ít gạo trong nồi, nhị thiếu nào đó lại gây tai hoạ với mớ rau tươi, rau mà hắn chọn, còn dư lại hơn phân nửa là cọng với lá toàn bộ đều không hoàn chỉnh, rau mà người ta ăn chính là lá. Cho đến khi hắn lại định đem bàn tay tội ác đưa về phía con cá đang hoạt bát nhảy loạn, Tô Phiếm liền vội vàng vươn tay ra ngăn lại, đồng thời giống như là thỉnh Phật mà đem hắn thỉnh qua một bên, chỉ cầu tên gia hoả này không quấy rối y nữa…
Người nào đó còn không biết tự giác, sau khi bị anh trai cự tuyệt đụng vào bất cứ thứ gì, dứt khoát chuyển cái băng ghế qua bên cạnh, một tay cầm lấy măng cụt lột vỏ bỏ vào thùng rác ở bên cạnh, trên mặt tràn đầy sự không hài lòng mà hừ một tiếng: “Bản thiếu gia làm trợ thủ cho anh, anh còn không vui lòng, thật sự là không biết suy xét!”
Tô Phiếm vừa quay đầu liền thấy tiểu gia hoả nhà mình đang ngồi bên cạnh chân mình, cái đầu bị mình cạo trọc lóc nay đã dài hơn một chút, mái tóc vừa đen vừa mềm mại thoạt nhìn liền cảm thấy nếu sờ lên sẽ có xúc cảm rất tốt, chỉ là tóc tai không xử lý có chút lộn xộn, giống như là một cậu con trai cứng đầu cứng cổ. Y đứng trên cao nhìn xuống thấy em trai nhà mình vẻ mặt kiêu ngạo lột măng cụt, hàng lông mi đen nhánh, sống mũi thanh tú, lúc không tức giận hoặc không phá đám, chính là dáng vẻ được người người yêu thích, hận không thể phủng y trong lòng bàn tay mà yêu thương.
“Đúng rồi, nào có thể làm phiền Tô thiếu gia được, đừng nói là làm trợ thủ cho anh, có thể làm anh trai của em đã là vinh hạnh của anh rồi.” Tô Phiếm tay vẫn không quên bận rộn, một bên trêu ghẹo dỗ dành hắn.
Ánh mắt của Tô Trạm liếc nghiêng một cái, trong lòng hắn biết rằng y đây là lấy mình làm trò cười, vẫn như cũ nói khoác mà không biết ngượng đáp lời: “Đó là…”
“Đừng ăn nhiều quá, mặc dù măng cụt ăn rất ngon, nhưng mà ăn nhiều đối với dạ dày không tốt.” Tô Phiếm nhắc nhở người nào đó như nhắc con nít.
“Dài dòng! Càng ngày càng dài dòng! Lo làm cơm của anh đi!” Tô Trạm bĩu môi một cái dựa vào bên cạnh hừ nói.
Ở trong mắt của Tô Phiếm, em trai bảo bối quả thật biến thành một con mèo nổi tiếng và quý giá được nuông chiều từ bé, lại vừa lười vừa hư còn vừa ham ăn, đồng thời còn khá là kiểu cách, quả thật là muốn đem cái đuôi vểnh lên tận trời xanh. Nhưng mà, con mèo này xinh đẹp như vậy, mà mình thích như thế, vì thế mà ngoại trừ đem hắn cưng chiều lên tận trời ra thì cũng không còn cách nào khác. Bởi vì Tô Phiếm thậm chí cảm thấy chính là rửa tay gác kiếm nấu canh cho hắn cũng cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.
Nghiêm Tòng Gia ở toà nhà của các sĩ quan phụ tá nghe nói đại thiếu đem tất cả mọi người đuổi ra, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, liền gấp gáp chạy vào chủ trạch, nào ngờ rằng trong nhà chính trống rỗng, y tìm trước sau cả nửa ngày, tìm đến nổi nóng ruột nóng gan thật sự lo lắng gần chết, lại tìm được đại thiếu lại ở trong phòng bếp tâm tâm niệm niệm nấu ăn.
Mà y đứng ở xa xa bên ngoài phòng bếp nhỏ thấy được chính là cảnh tượng như thế này — Đại thiếu ở trong mắt y vốn nên là một thân quân trang lại mang tạp dề, một tay cầm xẻng, một tay cầm nồi cứ thế mà nấu ăn. Mà nhị thiếu đó đang ngồi bên cạnh chân của y, thỉnh thoảng kéo lấy tạp dề, giật nhẹ góc áo, một bộ dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến đợi ăn cơm.
Đại thiếu chuyện đứng đắn không làm lại mặc tạp dề xuống bếp làm cái chuyện chỉ có đàn bà mới làm! Y cưng chiều em trai đã cưng chiều đến đến trình độ nấu cơm cho em trai rồi… Quả thật là xông cho đầu óc mê muội, Nghiêm Tòng Gia khó có thể tin đứng như trời chồng cả nửa ngày. Mà điều càng khiến cho y càng khó có thể tin hơn là, nhị thiếu giống như là chơi đùa chen chân vào nhẹ nhàng ở trên tạp dề của đại thiếu đá một cước, đại thiếu gia trước tiên là giả bộ tức giận quay đầu nói cái gì đó, nhị thiếu cũng chẳng thèm quan tâm mà quay đầu hất một cái, mà đại thiếu lại là cúi người ôm đầu của y hôn một cái.
Kề mặt hôn môi không phải là mang tính chất lễ tiết, là một nụ hôn thật sự. Nghiêm Tòng Gia tim đập như trống chầu nhìn hai người một người ngửa đầu lên một người cúi đầu xuống, tướng mạo cả hai đều dễ nhìn, trong nháy mắt nghiêng người hôn nhau là tình ý động lòng người nói không nên lời, có thể nói là một hình ảnh tốt đẹp. Nhưng mà cũng chính là trong cái nháy mắt này, Nghiêm Tòng Gia chỉ cảm thấy máu cả người đều đông cứng lại, dường như độ ấm xung quanh chợt giảm xuống, cóng đến nỗi y không có cách nào động đậy được.
Cũng chỉ là vài giây mà thôi, nhị thiếu cau mày mặt lạnh đem đại thiếu đẩy ra, dáng vẻ giống như là sợ bị người ta nhìn thấy.
Nghiêm Tòng Gia lúc này như mới ở trong mộng tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, vô thanh vô tức mà lùi về sau vài bước, thất tha thất thiểu chạy ra ngoài, trong lòng chỉ có một ý nghĩ — Đại thiếu đây là điên rồi. Đồng thời ở trong mắt y, Tô Trạm đã trở thành một tai hoạ, gây tai vạ cho Mục Thiên Chương cũng thôi đi, hắn cư nhiên còn định gây tai hoạ cho đại thiếu.
Hai anh em không chút phát giác nào tiếp tục hi hi ha ha mà đem cơm tối xém chút thành bữa khuya. Tô Trạm thấy anh trai nhà hắn đích thân xuống bếp, quả nhiên là rất nể mặt mà ăn cơm. Ăn no rồi, cũng chơi đủ rồi, Tô Phiếm cảm thấy nhiệm vụ của mình đã hoàn thành viên mãn, cuối cùng cũng làm cho tiểu tử này ăn chút đồ ăn, vì thế mà cũng xem như là vừa lòng thoả ý. Y vươn tay sờ sờ đầu tóc của em trai, giống như là vuốt ve sủng vật làm yên lòng mình: “Học kỳ này trở về, cũng đừng ở ký túc xá nữa, chuyển đến căn nhà anh mua cho em đi, anh sẽ kêu Hứa Thành tìm một đầu bếp giỏi cho em.”
Tô Phiếm từ sớm đã mua một căn nhà ở gần trường đại học mà hắn học, nhà cửa rất tốt nhưng Tô Trạm không chịu ở, hắn lắc lắc đầu, vẫn từ chối: “Không ở đâu, em ở trường học cũng rất tốt mà.”
Tô Phiếm cau mày, tâm tư trong đầu xoay chuyển vài vòng, dẫn dắt từng bước mà khuyên bảo: “Ở trong trường học cái ăn chỗ ở nào có thể tốt được, đặc biệt là em đang ở trong độ tuổi phát triển thân thể, ăn không ngon thì làm sao được. Em ăn không ngon, anh cũng không yên tâm được.” Người nào đó chỉ cảm thấy tính tình gà mẹ của anh trai nhà mình lại bắt đầu tái phát, nhất thời không biết phải nói gì: “A Phiếm, em phát hiện anh chỗ nào cũng tốt, chính là quá dài dòng rồi.”
Tô Phiếm vừa muốn nói gì, Tô Trạm lại nói tiếp: “Em biết anh vì muốn tốt cho em, nhưng mà căn nhà đó quá to rồi, em một người ở đó, cảm thấy rất trống trải. Vốn chính là rời nhà ra bên ngoài đi học, ở đó sẽ càng thêm cô đơn chịu không nổi.”
Tô Phiếm sửng sốt trong chốc lát, y quả thực là không suy nghĩ đến cái vấn đề này, cho dù căn nhà y sắp xếp cho Tô Trạm có tốt thế nào đi chăng nữa, không có cha mẹ, không có mình ở đó, đó cũng không phải là nhà.
Y hiểu rõ liền mỉm cười nhượng bộ, muốn ở trong trường cũng được, tóm lại em trai của y là người không thích chơi đùa, ở trong trường cũng tốt. Người anh trai nào đó không dễ gì mới bày tỏ tình cảm với em trai mình, càng luyến tiếc đem hắn đặt vào hoàn cảnh phức tạp như vậy, có nên ở trong trường tìm người gì đó mỗi ngày trông chừng hắn hay không đây? Bất kể là nam hay là nữ, già hay là trẻ, người Trung Quốc hay người nước ngoài, Tô Phiếm hận không thể nhét hắn vào trong ngực, ai cũng không được nhìn, không được đụng tới.
Tô Phiếm cho em trai ăn no rồi định tiến hành các hoạt động mà chính mình đã suy nghĩ rất lâu — Đem con khỉ này đi tắm rửa, hai người từ sáng sớm từ Chiang Mai vội trở về, Tô Trạm trước đó là uống nước trái cây dính đầy cả mặt và tay, lúc ăn cơm còn đùa giỡn ầm ĩ một trận, chính là mồ hôi đầm đìa nằm trên ghế phơi cái bụng ra, là một bộ dáng vẻ ăn no rũng mỡ.
Tô Phiếm đứng dậy ở trên cái trán đầy mồ hôi của Tô Trạm lau một cái, mỉm cười ôn hoà, lời nói nhỏ nhẹ: “Nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta đi tắm, tắm xong thì phải đi ngủ, đi thôi.” Nhị thiếu gia nhà y không thèm nhúc nhích, chỉ nâng mí mắt lên, không đếm xỉa tới liếc mắt một cái nói: “Không được, không tắm đâu, em đi không nổi.”
Sao lại cảm thấy, nghe ra rất có ý xấu đây? Tô Trạm tâm tư xoay chuyển cân nhắc. Hắn sao lại cảm thấy Tô Phiếm bây giờ đang cười rất nham hiểm, hơn nữa còn đem cái đuôi giấu rất tốt, không thua gì một con hồ ly đắc đạo ngàn năm.
“Được, vậy anh hầu hạ nhị thiếu gia thay quần áo, tắm rửa.” Tô Phiếm nói xong, ở trước mặt hắn cúi người xuống, bày tỏ Tô Trạm nằm úp sấp, “Anh cõng em đi là được chứ gì. Hay là nói, nhị thiếu gia nhà chúng ta ngay cả sức để nằm sấp cũng không có, vậy cũng được, anh ôm em đi.” Lão hồ ly ngàn năm phúc hắc đem Tô nhị thiếu phá hỏng rồi.
“Này, em cảnh cáo anh, em chỉ tắm rửa!” Tô Trạm cảnh giác nói.
Tô Phiếm ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn, trong mắt chợt hiện lên sự nghi ngờ khó có thể hiểu được: “Vốn chính là đi tắm rửa thôi, lẽ nào, em đang ám chỉ anh, muốn làm chút gì đó khác sao?”
Tô Trạm muốn bùng nổ, không nói lời nào chuẩn bị giơ chân đạp một cước, nhưng mà Tô Phiếm lại nhanh tay nhanh mắt một phát bắt lấy chân của hắn, gãi đến nổi hắn giơ tay đầu hàng, lúc này mới thành thành thực thực nằm úp sấp trên người anh trai.
“Lúc còn nhỏ, lúc em là một tiểu oa nhi, anh rất muốn ôm ôm em, cõng cõng em.” Tô Phiếm cõng người, đi qua đại sảnh lầu một rộng lớn của Tô gia, phòng bếp ở phía đông của đại sảnh, mà ôn tuyền trong phòng vừa khéo được xây ở phía tây.
“Nghiện luyến đồng.” Tô Trạm lười biếng nằm rạp trên lưng Tô Phiếm, một bên mặt cọ cọ bả vai Tô Phiếm không chút do dự đáp lời.
“Nhưng mà, em lúc còn nhỏ vừa thấy anh liền quăng sắc mặt rồi chạy đi, có một lần còn lấy đồ chơi đánh anh, căn bản không chịu cùng anh chơi. Nhưng anh vẫn rất muốn thấy mặt em.” Tô Phiếm cười nói, bất chấp lời nói của người nào đó phá hỏng bầu không khí.
“A — A Phiếm, anh còn là một người thích bị ngược điên cuồng.”
“…”
Tô Trạm thấy Tô Phiếm bị hai câu nói của mình chận lại không biết nói gì, khá đắc ý: “Ôi, đi chậm quá, mau lên.”
Tô Phiếm chỉ cảm thấy vị trí huyệt thái dương thình thịch phồng lên, trên mặt lại không biến sắc, dự định chờ chút nữa đem tiểu tử này chỉnh lại cho thật tốt một trận.
Tô Trạm vốn là cảnh giác cực cao mà bước xuống nước, nhưng mà nửa ngày chỉ thấy Tô Phiếm khá quy củ tắm rửa cho mình. Tô Phiếm trước tiên là đem đầu tóc hắn giội cho ướt sũng, bởi vì thành thật ngồi ở trên thềm đá, đầu tóc ướt đẫm dán sát da đầu giống như một con mèo rơi xuống nước mới được vớt lên. Tô Phiếm lấy chút dầu gội đầu cho hắn, lực độ vừa phải, thủ pháp tuyệt vời vừa mát xa vừa gội đầu, xoa nhẹ ra một đầu đầy bọt tuyết. Tô Trạm chỉ cảm thấy thật thoải mái, thoải mái đến nổi hắn muốn cứ thế mà ngủ luôn. Sau khi gội sạch đầu tóc, hai người cùng nhau xuống nước, mà Tô Phiếm sau khi xuống nước cũng thể hiện đứng đắn, còn giúp hắn chà lưng.
“Sao nào? Thoải mái không?” Thanh âm của Tô Phiếm vang lên sau lưng hắn.
Tô Trạm nằm sấp bên cạnh ao, mơ mơ hồ hồ trả lời: “Mạnh một chút, đúng rồi, chính là chỗ đó…”
Nhìn dáng vẻ của em trai như đại thiếu gia, động tác trên tay của Tô Phiếm vẫn không ngừng, trên mặt là ý cười rõ rệt, mà ánh mắt lại trở nên sâu thẳm, liếc mắt dò xét lên thân thể trắng nõn như ngọc của Tô Trạm — Thon gầy, đường cong tuyệt vời. Mà da dẻ dưới tay lại nhẵn nhụi, gầy gò, khiến cho y không khỏi cảm thấy cảm giác khi cắn lên chắc hẳn rất tốt.
Tay của Tô Phiếm từng chút từng chút âm thầm di chuyển đến phần eo. Tô Trạm chỉ cảm thấy có chút nguồn nhiệt liên tục từ địa phương tiếp xúc với da thịt truyền tới, đưa đến một trận run rẩy, tay của Tô Phiếm vừa động, tâm của chính mình liền bị nóng lên — Chỗ đó chính là chỗ mẫn cảm của hắn. Mát xa vốn cũng dần dần giảm lực độ đổi thành vuốt ve, hắn thậm chí có thể cảm nhận được ngón tay của Tô Phiếm lướt qua trên da thịt của mình, là sự mập mờ khó có thể gọi tên.
“Chỉ tắm rửa –” Tô Trạm lập tức liền muốn đứng lên, không ngờ đến Tô Phiếm lại hành động nhanh hơn, thoáng cái đã đem mình trở mình, đồng thời một tay đang đỡ thắt lưng của hắn, lòng bàn tay nóng như lửa, một tay khác tựa ở thành ao, cứ như vậy đem mình ôm vào trong lòng. Xung quanh là hơi nóng đang dâng lên, dường như cách một tầng lưới mỏng manh, bởi vì ý tứ hàm xúc không rõ trong mắt người nào đó thoáng cái liền có thể thấy được. Tô Phiếm hơi híp mắt lại, để cho mình thoạt nhìn không có tính công kích như vậy, trầm giọng nói: “Tắm rửa cũng gần xong rồi, chúng ta chơi đùa một chút…”
“Dùng tay không được, dùng miệng cũng không được, cho nên không chơi!” Người nào đó chuẩn bị phòng ngự bảo vệ mình đến cuối cùng.
“Phải không? Em không dùng tay, cũng không dùng miệng cũng có thể chơi kiểu khác…” Tô Phiếm mỉm cười cực kỳ mờ ám, mờ ám lại mang theo một chút tà ác, cúi đầu nhìn vật nào đó dưới nước mờ mờ ảo ảo đang ngẩng đầu.
Chưa ăn qua thịt heo cũng đã thấy heo chạy, Tô Trạm đương nhiên biết hai người con trai ở cùng nhau là làm như thế nào, mắt thấy thứ đó của Tô Phiếm tinh thần phấn chấn chọc lên, mang đầy tính xâm lược, nhất thời trong lòng tức giận nói, không chừng tên gia hoả này, lúc cầm thú liền muốn dùng cái đồ chơi này đem mình làm!
“Lão tử tắm xong rồi, không tắm nữa!” Tô Trạm trừng hai mắt muốn ngồi xổm xuống nước, nào ngờ được Tô Phiếm vươn tay chụp tới dứt khoát trực tiếp đem mình ôm trong lòng.
Tô Phiếm vừa động, lấn người mà lên, thân thể của hai người dán sát vào nhau dựa chung một chỗ, là da thịt trần trụi dán sát vào nhau. Tô Trạm hai bên trái phải đột phá muốn thoát khỏi phạm vi của Tô Phiếm. Nhưng mà Tô Phiếm giam cầm người nào đó đang giãy dụa trong ngực, hơi thở càng thêm táo bạo, dưới thân dùng lực đỉnh một cái, thanh âm đè thấp cảnh cáo: “Còn lộn xộn nữa anh thật sự sẽ không khách khí đâu, súng thật đạn thật mà chơi em em mới thành thật phải hay không?”
Tô Trạm theo tầm nhìn của y mà cúi đầu, trong lòng nghĩ, mẹ nó đây là muốn chơi như thế nào, muốn chết người sao… Thừa dịp trong nháy mắt mình đang sửng sốt, đôi môi liền bị một thứ mềm mại và ấm áp đặt lên. Tô Phiếm cẩn thận tỉ mỉ nhẹ nhàng vuốt ve, dùng đầu lưỡi như có như không mà liếm láp, là một trận mời gọi trên đầu lưỡi. Dường như cái hôn môi của bọn họ giống như theo bản năng một cách hiển nhiên, Tô Trạm nhất thời thành thật tiếp nhận sự mời gọi của Tô Phiếm, từng chút từng chút bắt đầu đáp trả, hắn từ từ nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen một mảng, lại trong phút chốc tia lửa văng khắp nơi.
Tay của Tô Phiếm trước đó còn thuận theo lồng ngực của hắn, bên hông, phần bụng mà vuốt ve, sau đó lại dần dần hướng xuống bên dưới, ở trong nước đem thứ đã cứng lên của người nào đó nắm trong lòng bàn tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, không bao lâu quả nhiên là đồng dạng tinh thần phấn chấn lên. Nhưng mà lúc đang cảm giác dâng lên, Tô Phiếm lại đột nhiên đem nó thả ra, Tô Trạm chỉ cảm thấy lúc chính mình bị gây rối đến có chút cảm giác rồi lại đột nhiên ngừng lại, nhất thời mở mắt ra trừng mắt liếc anh trai hắn một cái.
Tô Phiếm buông hắn ra, khoé miệng câu lên một tia cười, y nhìn người trước mặt, hai gò má trắng nõn phiếm hồng, đầu tóc bị ước nhẹp dưới ánh đèn toả sáng, là dáng vẻ môi hồng răng trắng, nhìn đến nỗi khiến người ta cảm thấy như thấy đồ ăn ngon không thể cưỡng lại được.
“Muốn hay không muốn, hử?” Tô Phiếm mập mờ tiến đến bên tai hắn, ở vành tai đỏ ứng của hắn nặng nề mà mút vào một chút, sau đó ngậm lấy vành tai dùng hai hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn, mà động tác trong tay không ngừng, lại dọc theo bụng dưới bò về phía trước, dừng ở một chỗ trước bụng, lại dùng ngón cái đè xuống một vòng một vòng xoa nhẹ, thủ pháp tinh tế tỉ mỉ đến nổi khiến cho Tô Trạm nhịn không được thở dốc một hơi.
Tô Trạm tự cảm thấy thật sự là mất mặt, chỉ như vậy vài lần mà thôi thở gấp cái gì chứ, sắc mặt đỏ bừng, vẻ mặt lại lạnh lùng hừ nói: “Lão tử một chút cũng không muốn!”
Tô Phiếm trong lòng hiểu rõ, chỉ cười mà không nói, bỗng nhiên lại chuyển thế tiến công, môi lưỡi thuận theo cái cầm, cần cổ, xương quai xanh, xẹt qua lồng ngực dính đầy nước, Tô Trạm chỉ cảm thấy Tô Phiếm bây giờ lại biến thành một con rắn đang ghé trên người mình bò về phía trước. Mấy ngày ngắn ngủi này hai người ở cùng nhau, Tô Phiếm không hề kiêng kỵ gì mà giở thủ đoạn đối với hắn, chỉ cần vừa có cơ hội hai người liền dán vào nhau, từng chi tiết trên cơ thể của hắn đã sớm bị y quen thuộc nắm rõ.
Sau đó hắn chỉ cảm thấy đầu tóc của Tô Phiếm lướt qua lồng ngực của mình, một điểm trước ngực bỗng nhiên rơi vào trong khoang miệng nóng bỏng ướt át. Tô Phiếm ngậm lấy điểm đó trước tiên như là đùa giỡn dùng đầu lưỡi trêu đùa, tiếp đó dứt khoát mút vào thật mạnh. Tô Trạm nhất thời liền cảm thấy trước ngực mẫn cảm cực kỳ, cảm giác vừa tê vừa ngứa mang theo sự thoải mái khiến cho hắn toàn thân như đang trên lửa nóng, tê dại và khoái cảm do da thịt truyền tới đi sâu vào tận xương tuỷ. Hắn thậm chí chịu không nổi cái khoái cảm này mà vươn tay muốn đẩy người đang chôn ở trước ngực mình ra, điều này khiến cho hắn cảm thấy chính mình hoàn toàn giống như con gái. Giãy dụa một phen cuối cùng cũng đem Tô Phiếm đẩy ra, lập tức chửi ầm lên: “Vươn bát đản, cái đồ chơi này có cái gì ăn ngon chứ!”
“Em trai, em đừng miệng nói một đường, tâm nghĩ một nẻo chứ, anh thấy ở đây vừa đỏ vừa cứng rồi…” Tô Phiếm xấu xa ở trước ngực hắn nhéo một cái, trong lòng nghĩ chỗ này của tiểu tử này vậy mà mẫn cảm như vậy.
“…”
Cặp mắt hoa đào của Tô Trạm lấp lánh ánh nước vừa tròn vừa sáng, hai lỗ tai thẹn thùng đỏ ửng giơ tay lên chuẩn bị đem sự thân mật chuyển thành đánh nhau, bởi vì Tô Phiếm thật sự là lưu manh đến nỗi khiến cho hắn cảm thấy tức giận. Tô Phiếm mỉm cười đem người ta lập tức ôm vào trong lòng, dưới thân trào dâng, đồ vật cứng rắn lại cố ý quấy rầy Tô Trạm, hơn nữa ngoài dự đoán còn đem gia hoả của hai người đồng thời nắm lấy.
Trong nháy mắt tiếp xúc nhau Tô Trạm “hí” một tiếng, trực tiếp hít một hơi, gia hoả của hắn trực tiếp cảm nhận được sự nóng bỏng và cứng rắn của Tô Phiếm, trực tiếp nhắc nhở hắn, bọn họ đều là con trai, bọn họ là anh em. Khoái cảm sinh lý và tâm lý quá mức kết hợp với nhau, nơi mẫn cảm trên dưới cả người đều bị siết chặc với đại gia hoả của Tô Phiếm, Tô Trạm chỉ cảm thấy dưới thân sắp cứng đến phình to.
“Cách chơi mới, như thế nào?” Tô Phiếm hài lòng nhìn Tô Trạm nhắm chặt hai mắt, hàng lông mi bởi vì không thể chịu đựng được mà lả chả run rẩy.
Còn không đợi hắn trả lời, Tô Phiếm lại nắm lấy thứ đó của hai người tuốt lộng, nước bên người bị khuấy đảo phát ra âm thanh thanh thuý, trước tiên là từng chút từng chút ma sát, Tô Trạm thậm chí còn có thể cảm nhận được thứ đó của đối phương nổi đầy gân to, quá kích thích rồi, kích thích đến nổi bụng dưới của hắn căng thẳng thiếu chút nữa không khống chế được. Tốc độ và lực độ tăng nhanh, hai cây gia hoả đồng dạng nóng như lửa, đồng dạng cứng rắn dường như muốn ở trong nước mài ra lửa.
Tô Phiếm cũng nhịn không được một tay đem người ôm chặt chẽ vào lòng, đồng thời dựa vào bả vai của Tô Trạm nặng nề thở dốc, mà Tô Trạm chỉ cảm thấy hơi thở của y cũng nóng như lửa. Không bao lâu hắn liền bắn trước, trực tiếp bắn vào tay của Tô Phiếm, sau đó liền bị nước nóng đánh tan.
Một mảnh trống rỗng trong nháy mắt qua đi, Tô Trạm chỉ cảm thấy thắt lưng của chính mình mềm nhũn đến nổi sắp trượt vào trong nước, nằm trên người Tô Phiếm nặng nề thở dốc, “…Ngày mai phải bổ thận….”
Tô Phiếm mỉm cười một cách dịu dàng, ở đỉnh đầu lộn xộn của hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, “Được, bổ thận, bổ thận. Nhưng mà bây giờ anh phải làm sao đây?” Y kéo tay của Tô Trạm ấn lên thân dưới của mình, Tô Trạm chỉ cảm thấy thứ trong tay mình nhảy lên một cái, có tinh thần đến đáng sợ.
Hắn bị nước nóng xông cho ấm áp, đồng thời sau khi bắn xong lại lười biếng, vì thế toàn thân biến thành một khối thịt lười ngay cả tay cũng không muốn giơ lên, “Tự mình giải quyết đi.”
Ánh mắt của Tô Phiếm tối sầm, lại trực tiếp đem Tô Trạm xoay người lại đưa lưng về phía mình một lần nữa nằm xuống bên cạnh ao. Tô Trạm choáng váng xoay người, lông tơ dựng thẳng lên đem sự mệt mỏi quét sạch hết, nhịn không được mà gầm hét lên: “Tô Phiếm anh dám chạm vào mông của lão tử thử xem!”
“Thử thì thế nào?”
“Băm anh!”
Vừa dứt lời Tô Phiếm lại lấn người mà lên dán vào thân thể của Tô Trạm đem đồ vật nào đó chen vào, quấn chặt hai cánh tay ở hai bên hông ủa hắn, cúi đầu trên cái gáy trắng nõn như ngọc dưới mái tóc đen của Tô Trạm hôn lên, nặng nề thở dốc, từng tấc từng tấc, đây là lãnh địa của Tô Phiếm y. Tô Trạm chỉ cảm thấy phía sau lưng của mình bị Tô Phiếm dịu dàng lại tỉ mỉ an ủi, dễ chịu dây dưa vào tận trong xương cốt. Mà thứ giữa hai chân nóng bỏng không thôi trên người của Tô Phiếm đang nằm sấp trên người mình có biết bao nhiêu nguy hiểm.
Tô Phiếm thắt lưng vừa động, lại ở giữa kẽ hở của hai chân trừu động ma sát, dục vọng nóng rực cứng rắn ở nơi mềm mại nhẵn nhụi đó lặp đi lặp lại động tác ma sát, Tô Trạm chỉ cảm thấy cái đồ vật đó quả thật muốn làm phỏng da của mình.
Trong chốc lát Tô Phiếm nhắm chặt hai mắt, dán sát vào cơ thể thon dài của Tô Trạm, dốc sức rút ra cắm vào, hơi thở nóng hổi phả ra nơi cổ hắn, kêu rên: “A Trạm…” Trong lòng nói, trước hết phải để cho tên gia hoả này quen thuộc với cái tư thế và cái loại cảm giác bị người khác ép này, bước kế tiếp là có thể…
Tô Trạm vốn không tình nguyện bị đè ở phía dưới khiến người ta khó chịu như vậy, bởi vì động tác và lực độ của Tô Phiếm rất lớn, trong lúc va chạm thậm chí có thể đụng đến gia hoả của mình, cánh tay vòng lấy mình càng ngày càng chặt, hắn bị đụng chạm đến nỗi hoảng hốt cảm thấy mình bị người ta hung hăng đè xuống làm… Nhiệt độ vừa mới tiêu tan một chút lại từng chút từng chút nóng lên… Hắn trong lòng muốn đẩy Tô Phiếm ra, nhưng mà lại cảm thấy như vậy rất vô nhân đạo, phỏng chừng anh trai của hắn nhịn đến nội thương. Mặt đỏ tới mang tai mà suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng thứ ở giữa hai đùi dốc sức cùng tăng tốc động vài cái, dục vọng cứng rắn trực tiếp nhảy vài cái, một cổ dịch thể không giống với nước nóng bắn ra, Tô Trạm cúi đầu nhìn, dịch thể ở trước người lan ra một tia màu trắng sữa.
Trong lòng âm thầm mắng một câu cầm thú, cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Mà Tô Phiếm nằm trên lưng người nào đó, giống như là con báo ăn chưa no lười biếng vươn tay sờ sờ đầu em trai, trong lòng nghĩ, những ngày như thế này đến lúc nào mới có thể kết thúc… Có thể ăn mà không phải nhìn…