Tô Phiếm cảm thấy Tô Trạm với hàng lông mi cong vút nói mình không phải là đứa con nít ba tuổi thật sự giống như một đứa con nít đang giận lẫy, nụ cười trên mặt càng sâu, gật gật đầu nói: “Em cho rằng tối hôm qua anh trai của em không ngủ cùng em, em có thể ngủ ngon sao? Ai buổi tối vì cơ thể đang trong quá trình trổ mã chân bị chuột rút đau đến nỗi lăn qua lộn lại hả?”
Tô Trạm lúc này mới mơ mơ hồ hồ nhớ đến tối hôm qua lúc ngủ vẫn luôn có người xoa bóp chân cho mình với lực độ vừa phải, thì ra không phải là nằm mơ a… Hắn bên này đang nhớ lại, Tô Phiếm đã tự ý đi vào trong, đem gói ném lên giường, thúc giục nói: “Không còn sớm nữa, ngồi xe lửa cả một ngày rồi mau đi ngủ thôi, em bị lệch múi giờ vẫn chưa trở lại bình thường đâu, phải nghỉ ngơi thật tốt. Anh giúp em vỗ vài cái cho em ngủ ngon.”
Tô Trạm suy nghĩ một chút, sao lại cảm thấy để cho Tô Phiếm đến làm cái chuyện này không thích hợp cho lắm, nhưng mà nụ cười của Tô Phiếm khiến cho người ta không tự chủ được mà thân thiết và ấm áp, gối lớn giường lớn, chăn ấm áp mềm mại trong nhà, còn có anh trai biết xoa bóp… Tô Trạm thấy Tô Phiếm ngồi trên giường của mình, những cảnh tượng này hợp lại lại hấp dẫn người khác, tối hôm qua lúc nghỉ ngơi cái loại thư thái từ trong xương càng khiến cho chính mình đoạn thời gian này ngủ không ngon cảm thấy vô cùng hấp dẫn.
Người nào đó xấu hổ mà chịu khuất phục, đương nhiên vẫn không quên biện giải thay cho tâm tư nhỏ bé rõ ràng muốn hưởng thụ của mình: “Được rồi, dù sao thì hai chúng ta lúc còn nhỏ cũng không ít lần ngủ cùng nhau.”
Tô Phiếm mỉm cười, trong lòng nghĩ rằng, đây là nền móng tốt được xây dựng từ khi còn nhỏ.
Tô Trạm đưa lưng về phía anh trai nhà mình, yên tâm thoải mái mà hưởng thụ sự xoa bóp từ đầu gối tới bắp chân của Tô Phiếm, hai anh em còn thỉnh thoảng trò chuyện vài câu. Lòng bàn tay của Tô Phiếm nóng nóng ấm áp lướt trên da, bắp thịt, khớp xương, lực đạo vừa phải, không chỉ có thể xoa dịu sự co rút đau đớn ngẫu nhiên, còn có thể giảm bớt sự mệt mỏi, khiến cho Tô Trạm cảm thấy để anh trai lưu lại là một quyết định vô cùng sáng suốt. Trong chốc lát, người nào đó dưới sự xoa bóp của anh trai dần dần mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Da dẻ trắng nõn, cẳng chân thon dài, ngay cả xương cốt nổi lên, đều khiến cho Tô Phiếm cảm thấy có một loại hấp dẫn cực kỳ. Y điều chỉnh hô hấp của bản thân, tay dao động trên chân của Tô Trạm, xúc cảm nhẵn nhụi trơn mịn thông qua ngón tay và lòng bàn tay truyền thẳng đến tim, giống như đóm lửa một phát bốc cháy.
Lúc này đôi mắt của Tô Phiếm đen trắng rõ ràng, dường như là đốt lửa trong nước, đường nhìn nóng rực rơi trên phía sau tai của em trai, làn da liền nơi cổ trắng nõn mềm mại, hận không thể gặm nhắm cắn xé vài cái ở trên đó mới có thể dẹp loạn ngọn lửa trong lòng. Nhưng mà, y không thể đụng.
Nhận thấy được Tô Trạm đã sớm ngủ say, Tô Phiếm không tiếng động mà thở dài một hơi, y cảm thấy mình đây là chơi với lửa có ngày chết cháy, nhưng y lại luyến tiếc rời xa ngọn lửa này. Y bây giờ giống như con thiêu thân, có bất cứ cơ hội nào đều muốn nhào vào sự ấm áp của nó để thử một lần.
Đợi hôm sau Tô Trạm thức dậy, lúc này mới phát hiện Tô Phiếm đã sớm thức dậy rồi, mà mình thì đang ôm cái gối của anh trai. Nhị thiếu nào đó tức giận bất bình mà ném cái gối đi, càng cảm thấy Tô Phiếm đây là đang dỗ con nít. Đợi hắn rửa mặt xong xuôi xuống lầu, chỉ thấy trong phòng ăn chỉ có mình mẹ đang ngồi uống cà phê.
Chung Ý Ánh nghe thấy tiếng vang, biết là Tô Trạm cuối cùng cũng dậy rồi, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh mình, mỉm cười nói với con trai: “Còn không tỉnh nữa, con thật là ngay cả ăn sáng cũng đừng ăn, trực tiếp đợi ăn trưa luôn đi. Con đứa nhỏ này, càng lớn càng thích ngủ nướng.”
Tô Trạm vò vò đầu tóc lộn xộn của mình, cười ngỏn ngoẻn mà ngồi xuống bên cạnh mẹ của mình, hận không thể bây giờ vẫn còn là một đứa con nít, có thể giống như lúc nhỏ dựa vào mẹ mà làm nũng, “Đây không phải là ở nhà thoải mái quá sao mẹ, liền ngủ quên mất.”
Chung Ý Ánh đưa tay xoa xoa đầu của Tô Trạm giống như lúc còn nhỏ, “Có thể không thoải mái sao, đi ngủ còn có người chuyên môn hầu hạ xoa chân cho con, đổi lại là mẹ, mẹ cũng có thể ngủ quên.” Tô Trạm cảm thấy, bất luận là mình có lớn bao nhiêu, ở trước mặt mẹ, mãi mãi vẫn có thể tìm được cảm giác là con nít.
Người nào đó lông mi dài nhướng lên, rõ ràng trong lòng rất đắc ý, nhưng mà trên mặt lại coi rẻ mà hừ hừ nói: “Đó là A Phiếm cam tâm tình nguyện, bản thiếu gia vẫn không hài lòng sự hầu hạ của y đâu.” Nhưng mà gia hoả nào đó một giây trước còn hừ hừ, giây tiếp theo lại hết nhìn đông lại nhìn tây, hỏi: “A Phiếm đâu, sao mới sáng sớm đã không thấy y rồi.”
Chung Ý Ánh mang cháo trắng ra cho hắn, bị sự trở mặt của “tiểu bạch nhãn lang” này chọc cười: “Không phải nói không hài lòng sao, sao lại vội vã tìm người rồi? Con xem anh trai con đây là cưng chiều con quá rồi, đợi chút nữa Tô Phiếm trở về, mẹ phải nói một chút. Ý chí mỏng manh không dễ gì mới ra ngoài tôi luyện được mười năm mới mấy ngày đã bị nó dưỡng lại. Con muốn đi ngủ, A Phiếm liền không thể nghỉ ngơi, còn phải xoa chân cho đứa em trai là con đây. Hai ngày nay vì đón con về nhà, Tô Phiếm đem công việc trong nhà và bên ngoài đều buông xuống, hôm nay mới sáng sớm đã cùng cha con ra cửa rồi, phỏng chừng là đi xử lý công việc tồn đọng.”
Tô Trạm gật gật đầu, trong lòng nghĩ, mẹ nên nói với A Phiếm, thật muốn đem mình chiều đến hư rồi. Hoa rơi nước chảy mà càn quét hết một chén cháo, người nào đó giơ chén ra còn muốn nữa, Chung Ý Ánh lại đưa tay ngăn lại, kêu người bưng một chén canh ra. Canh được nấu đến sềnh sệch trắng bệch, bên trên còn có hành lá cắt nhỏ xanh biếc, thoạt nhìn rất có dinh dưỡng, rất hấp dẫn, nhưng mà mới sáng sớm liền uống cái loại canh này thật sự là không có khẩu vị.
Tô Trạm liền nghiêng đầu, rất không muốn uống.
Chung Ý Ánh mỉm cười nói: “Không uống cũng phải uống, con muốn uống hay không uống đây. Đây là A Phiếm mới sáng sớm kêu người làm xuống núi đến trấn trên giết heo, lấy được xương ống tốt nhất rồi tự mình xuống bếp nấu canh, nấu đến bây giờ kêu mẹ nhất định phải để con uống. Còn nữa, một ngày phải uống ba chén, đối với cơ thể rất tốt, uống nhiều một chút mới lớn càng nhanh càng cao, cũng sẽ không bị đau chân nữa. Ta đây làm mẹ, còn không bằng sự tỉ mỉ của anh trai con.”
Tô Trạm lúc này mới nhớ đến sáng sớm hôm qua trước khi đi, Tô Phiếm kêu Nghiêm Tòng Gia ra cửa đi một chuyến đến y quán, chẳng lẽ chính là lấy cái phương thuốc này cho mình sao?
Nói không cảm động là giả, Tô Trạm biết Tô Phiếm đối với mình rất tốt, nhưng không nghĩ đến y có thể mọi mặt tốt đến loại trình đồ này, giống như mẹ tự giễu, làm mẹ còn không bằng sự tỉ mỉ của người làm anh trai là Tô Phiếm này.
Xét thấy một mảnh ý tốt của Tô Phiếm, Tô Trạm đành phải nhăn mặt cau mày bắt đầu uống canh hầm xương, vốn cho là sẽ chán ngấy đến tận cổ, không nghĩ đến vậy mà mùi vị rất ngon, mặc dù không có thêm gừng, nhưng mà không biết Tô Phiếm bỏ cái gì vào, một chút cũng không tanh.
Nhìn con trai ngửa đầu uống một ngụm canh lớn, Chung Ý Ánh vương tay nhéo nhéo lỗ tai của Tô Trạm, vui mừng mà cảm thán nói: “A Phiếm đối với con thật sự rất tốt. Thấy hai anh em các con bây giờ tình cảm tốt thế này, con vừa mới trở về, mẹ thật sự rất vui mừng.”
Tô Trạm uống một chén canh lớn, xưng là cơm nước no nê tâm tình tốt, cha mẹ còn có anh trai cưng chiều, vô pháp vô thiên mà dối lòng thốt ra một câu: “Chính là tay nghề của A Phiếm quá kém rồi, khó uống.”
++++++
Tô Trạm vốn muốn đến quân doanh thăm cha và Tô Phiếm, nhưng mà mẹ thương con sốt ruột, kéo mình vừa mới trở về nhà lại chính là không chịu buông tay, trước tiên là ăn xong bữa sáng rồi cùng mẹ ở trong thư phòng nói chuyện của con trai, lại hỏi tình hình cuộc sống của mình mười năm nay. Tô Trạm không muốn nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng miêu tả một chút lại làm cho mẹ của mình đau lòng, viền mắt đỏ lên. Nhưng mà hắn ngoại trừ an ủi mẹ bây giờ trở về tất cả đều tốt, những lời khác cũng không nói, từ trước đến nay chính là ăn nói vụng về, lại nhớ đến Tô Phiếm nếu như là lúc này có ở đây thì tốt rồi, cho dù là đời trước hay là đời này y rất biết cách để dỗ cho mẹ vui lòng.
Vào lúc ăn cơm trưa lại chỉ có hai mẹ con, Tô tướng quân và Tô Phiếm đều ở quân doanh không kịp trở về, Tô Trạm bị mẹ trái nói một câu rất gầy, phải nói một câu vì sự phát triển của cơ thể phải ăn nhiều một chút mà lấp no, còn miễn cưỡng uống canh yêu thương của anh trai làm ra, quả thực không chống đỡ nỗi. Cuối cùng cũng ăn cơm xong, nghỉ ngơi một chút, mẹ theo thói quen đã đi nghỉ trưa rồi, người nào đó lúc này mới thở phào một hơi.
Tô Trạm không có hứng thú ngủ trưa, ngược lại giống như người làng quê mới vừa vào thành thăm quan, đi dạo bên trong Tô trạch. Căn phòng của hắn và Tô Phiếm bây giờ đang ở lầu hai, mà căn phòng của mình ở lầu ba không hề động tới, vẫn còn giữ dáng vẻ lúc trước. Tô Trạm đẩy cửa ra, dừng chân trước cửa nhìn một chút, chỉ thấy trong phòng không nhiễm một hạt bụi, tất cả đồ đạc đều trưng bày giống như lúc trước, không có gì sai lệch, hắn thậm chí còn ở sau cửa tìm được tranh dán tường lộn xộn mà mình đã dán lên, ngay cả ra giường cũng là màu sắc và hoa văn lúc trước.
“Sao lại không bỏ phòng này đi chứ?” Tô Trạm hỏi A Nghĩa ở sau lưng.
“Là đại thiếu gia không cho động vào. Đại thiếu gia nói, phòng như thế nào thì cứ để như thế đó, giống như nhị thiếu cậu lúc ở đây là tốt nhất. Lúc trước có người làm vừa mới tới không hiểu chuyện đem đồ chơi trong tủ trưng bày của cậu để sai vị trí, đại thiếu gia đã tức giận rất lớn.”
Tô Trạm kéo cái cửa kiếng trước tủ trưng bày bảo bối của mình ra, cầm lấy một con rối tiểu binh ở bên trong, nghĩ đến Tô Phiếm chấp nhất như vậy, trong lòng cảm động ấm áp. Người anh trai này của hắn đối với hắn là hết sức yêu thương, hắn ở đời trước lại hoàn toàn lãng phí những ý tốt này của y. Không biết tại sao, Tô Trạm lúc này trong lòng khẽ động, lại muốn gặp Tô Phiếm, không làm gì cả, cũng không phải vì báo đáp ý tốt của Tô Phiếm, chỉ đơn thuần là muốn gặp Tô Phiếm.
Nhưng mà còn không đợi Tô Trạm ngồi xe đến quân doanh, xe của Tô Phiếm lại trở về trước một bước.
Rõ ràng là lúc Miến Điện nóng nhất, Tô Phiếm lại một thân thoải mái, đem nón lính giao cho Nghiêm Tòng Gia ở bên cạnh. Vốn tưởng rằng Tô Trạm đáng lí ra nên ở trong phòng ngủ trưa, không nghĩ đến vừa mới vào phòng khách liền thấy được em trai đang mặt mày đầy mồ hôi chuẩn bị ra cửa, Tô Phiếm tiếp lấy cái khăn lạnh mà Nghiêm Tòng Gia đưa qua, không hề làm cho mình giải nhiệt, mà là một phát đắp lên đầu của Tô Trạm, mỉm cười nói: “Đây là muốn làm gì? Trở lại một cái liền không sống được mà muốn nhảy đến chỗ nào?”
Tô Trạm bị khăn lạnh thoáng cái làm cho cả người thoải mái, mặc cho Tô Phiếm dán vào mình: “Em chỉ là định đi dạo xung quanh mà thôi.”
Tô Phiếm chính chắn mà nói: “Trời nóng như vậy có cái gì đâu mà đi dạo, ngay cả cha bây giờ cũng trốn ở trong lầu chính ngủ trưa rồi, đợi mặt trời xuống núi mới trở về.” Mà y sau khi xử lý công việc xong xuôi, lại không kịp chờ đợi muốn về nhà, bởi vì trong nhà có Tô Trạm ở đó, cho dù mặt trời chói chang nhô lên cao y cũng mặc kệ, mặc dù Nghiêm Tòng Gia khuyên y cả nửa ngày.
Tô Trạm gật gật đầu, trong lòng nghĩ rằng nếu Tô Phiếm đã trở về, thì hắn cũng không cần ra ngoài nữa. Mặc dù tác phong của Tô Phiếm vẫn như cũ, trên mặt mang theo ý cười, nhưng mà vẫn không che giấu được một tia mệt mỏi, nghĩ đến Tô Phiếm mấy ngày nay bôn ba khắp nơi, Tô Trạm không khỏi đề nghị rằng: “Nếu đã không ra ngoài, A Phiếm, hay là anh đi ngủ đi.”
Tô Phiếm nghe lời này, thu khăn tay lại còn không ghét bỏ mà lau lên mặt của mình, giơ tay nắm lấy cổ của Tô Trạm, cười nói: “Không, còn có chuyện, anh biết tiểu tử em ngủ không được, vậy thì bồi anh trong thư phòng đi, mở máy lạnh cũng sẽ mát mẻ một chút.”
Tô Trạm biết Tô Phiếm đối với mình rất tốt, tốt đến nỗi không biết phải nói thế nào, đối với yêu cầu nho nhỏ này đương nhiên là đồng ý.
Nghiêm Tòng Gia thấy đại thiếu muốn đến thư phòng, theo thói quen mà chuẩn bị đi theo, nhưng mà Tô Phiếm lại dặn dò y rằng: “Tòng Gia, cậu kêu người đem giỏ quả đào vào rồi rửa sạch đi, xong rồi thì đem vào thư phòng. Đi nghỉ ngơi một chút đi, không cần vào thư phòng.”
Thư phòng của Tô gia đại thiếu gia, ngoại trừ mình và đại thiếu, cho dù là tướng quân và phu nhân cũng không dễ gì mà có thể vào trong.
Nghiêm Tòng Gia lúc này mới hiểu rõ mới vừa rồi đại thiếu vì cái gì mà kêu người đến vườn trái cây hái quả đào, mím môi một cái, lại cũng chỉ có thể nhắc nhở rằng: “Vậy đại thiếu, chuyện tối nay cùng ăn cơm với Đao thổ ty…”
“Đến giờ thì nhắc nhở tôi, hơn nữa, tôi chuẩn bị dẫn A Trạm đi cùng.”
+++++++++
Trong phòng mở máy lạnh nhiệt độ thích hợp, bàn làm việc trong thư phòng của Tô Phiếm rất lớn, Tô Trạm và y ngồi đối mặt nhau, dứt khoát ngồi một bên gặm quả đào mật, Miến Điện mặc dù so với Mỹ lạc hậu hơn một chút, nhưng mà trái cây tuyệt đối là rất ngon không thể phủ nhận được, đặc biệt là quả đào mật mà hắn thích nhất.
Tô Phiếm nhìn văn kiện trong tay, lúc có lúc không mà ngẩng đầu nhìn em trai ở đối diện, lớn lên thanh tú xinh đẹp, ăn quả đào mật miệng mở lớn cắn một cái đã hơn phân nữa, thật sự không tính là nho nhã. Tô Trạm ăn uống hả hê mà gặm quả đào, ăn đến nỗi thích ý tơi bời tan tác, so với quỷ vào thôn càn quét không chút nào chịu thua, cuối cùng chọc cho Tô Phiếm buông văn kiện xuống, nhịn không được mà cười: “Mẹ nếu như thấy được tướng ăn này của em, nhất định sẽ ngất đi mất.”
Người nào đó chẳng hề để ý mà bĩu môi một cái, phun ra một hạt đào, “Ai ya, đừng nhắc nữa, mẹ bây giờ hận không thể một phát uy em thành một người béo.”
“Canh xương hôm nay đã uống chưa? Như thế nào, uống ngon không, mấy tháng nay ở nhà uống nhiều một chút, em không phải là luôn ghét bỏ mình không cao như Mục Thiên Chương sao?” Tô Phiếm cười nói, thấy dáng vẻ của Tô Trạm ăn đến mặt đầy nước quả đào mật ngược lại so với quả đào mật vừa mới hái xuống còn mọng nước hơn, nhưng mà tướng ăn có thể nói là như khỉ hoang vậy.
“Tạm được…” Tô Trạm nói rồi lại chuẩn bị vươn tay ra lấy một quả đào, lại bị Tô Phiếm đứng dậy một phát lấy cái mâm, “Được rồi, ăn đủ nhiều rồi, còn ăn nữa thật sự sẽ thành khỉ hoang. Tối hôm nay còn phải ra ngoài ăn cơm, đừng để lát nữa cái gì cũng ăn không được.”
Tô Trạm lặng lẽ xoa xoa mặt và tay, trả lời: “Không sao đâu, anh đi là được. Em không cần đi đâu.” Y làm sao mà không biết những bữa ăn như vậy không chỉ đơn giản là ăn cơm, đời trước, có thể đi ăn cơm cùng với các thôn hào nông thôn, thổ hào hoặc là bọn côn đồ không phải là Tô Phiếm, bởi vì y không có tư cách đại diện Tô gia. Lúc đó, hắn càng sẽ không đề nghị với cha cho Tô Phiếm cùng đi. Cho đến bây giờ đều là hắn và cha đi.
Tô Trạm thoáng cái hiểu rõ ý của Tô Phiếm — Y sẽ không ép mình, thậm chí nguyện ý mang mình đi để cho những người đó nhận biết nhị thiếu gia của Tô gia.
Tô Phiếm buông văn kiện xuống, chân mày cau lại, rất là ngoài ý muốn mà nhìn em trai này của mình, lúc còn nhỏ mối quan hệ của y và Tô Trạm không tốt, Tô Trạm giống như là che chở lãnh địa, giống như tiểu tướng quân tuỳ thời chuẩn bị chiến đấu mà đề phòng mình, lúc đó bọn họ tranh đoạt là sự quan tâm và yêu thương của cha. Nhưng mà đã trưởng thành rồi thì không còn giống như vậy nữa, Tô gia mặc dù không so được với đế vương thời cổ đại, nhưng mà ở miền Bắc Miến Điện này có quyền có tiền có súng có quân đội, cũng không phải là không có sức dụ dỗ. Ngay cả Mục Thiên Chương cũng sẽ vì tất cả của Mục gia mà âm thầm phân cao thấp với Mục Uy, rục rịch ngóc đầu dậy.
Tô Trạm muốn cái gì y đều nguyện ý cho, nhưng mà nắm trong tay Tô gia, thành thật mà nói, Tô Phiếm bây giờ không thể buông tay, không phải là bởi vì ham mê quyền thế trong tay, mà là bởi vì có quyền thế này y mới có thể có cơ hội ở cùng với Tô Trạm.
Giữa hai anh em bọn họ tự nhiên mà có sự ăn ý ngầm, Tô Trạm hé miệng mỉm cười: “Đồ vật sinh không mang đến, chết không mang theo. Mười năm nay, em ở nước ngoài học được rất nhiều, không có cái gì có thể so được với sức khoẻ của cha mẹ, người một nhà hoà thuận ở cùng nhau càng quan trọng hơn. Lại nói, em nhị thiếu gia nữa đường trở về này, thuộc hạ dưới quyền không nhất định sẽ phục em. Anh, anh cứ yên tâm mà làm đương gia đi.”
Tô Trạm đem những lời nói trong lòng đã nghĩ rất lâu nói ra, không phải là nghĩ thông suốt trong mười năm này, mà là sau khi được sống lại, hắn dần dần hiểu rõ. Lẽ nào đời này còn muốn để hắn và Tô Phiếm tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy sao, cha mẹ khổ sở, thất vọng lao lực quá sức đến sinh bệnh, cửa nát nhà tan? Càng đừng nhắc đến mười năm qua, vùng Tam Giác Vàng là trọng điểm mà Liên Hiệp Quốc và Chính Phủ các nước hết sức chú trọng. Ai có thể lâu dài mà coi giữ cây thuốc phiện và súng ống một phương?
Tô Phiếm nhướng mi mỉm cười: “A Trạm thật sự trưởng thành rồi. Nhưng mà, vẫn là nên đi đi, rất nhiều người đều có hứng thú với Tô gia nhị thiếu gia em đó. Anh cũng muốn để cho người khác biết, em trai của anh có bao nhiêu ưu tú.”
Mặc dù có lúc Tô Trạm không nhất định sẽ nghe lời, nhưng mà so với lúc còn nhỏ, thật sự là trở thành một đứa em trai ngoan ngoãn hiểu chuyện. Không phải, là vào lúc mười năm trước A Trạm chủ động xin đi Đài Loan, hắn liền thoáng cái trưởng thành.
Đối diện với bức tường mà Tô Trạm đang ngồi treo một bức tranh chữ, viết theo lối chữ thảo rồng bay phượng múa — Xuân nhật trì trì do khả chí, dung tử hành hành chung tu quy*. Tô Trạm cũng đồng dạng ngẩng đầu lên nhìn bức tranh chữ này, không cần nhìn lạc khoản, thấy nét chữ liền biết là của Tô Phiếm, thế là nhíu mày nói: “A Phiếm, anh viết sai chữ rồi, là dung tử hành hành chung bất quy.”
*春日迟迟犹可至, 容子行行终须归:/Xuân nhật trì trì do khả chí, dung tử hành hành chung tu quy/: Đây là câu của Tô Phiếm viết, câu gốc của nó là: 春日迟迟犹可至, 容子行行终不归:/ Xuân nhật trì trì do khả chí, dung tử hành hành chung bất quy/. Ý nghĩa của câu này là mùa xuân mặc dù đến muộn, nhưng cuối cùng cũng sẽ đến, nhưng mà làm cho người đi xa tại sao lại chậm chạp không về. Câu của Tô Phiếm viết là sẽ đợi Tô Trạm về.
Tô Phiếm chỉ cười mà không nói, đứng lên bước vài bước đến phía sau Tô Trạm, đặt tay trên bả vai của Tô Trạm, thanh âm trầm trầm mà nói rằng: “Không viết sai, lúc đó anh muốn viết chính là, anh nhất định sẽ để em trở về. Bức tranh chữ này, có thể xé xuống rồi.” Bởi vì, y đã làm được rồi.
Đó là lúc chật vật nhất của thế cục ở miền Bắc Miến Điện, Tô Phiếm lúc đó mới mười lăm, vốn cho rằng Tô Trạm cuối cùng cũng có thể trở về nhà một chuyến, cuối cùng lại không về được. Lúc đó ý nghĩ của y chính là, y nhất định sẽ cường đại lên, để cho Tô Trạm mãi mãi không rời xa mình nữa.
Tô Trạm đột nhiên phát giác được, ở bên ngoài mười năm, gian nan không hề chỉ có mình và cha mẹ, còn có Tô Phiếm. Lúc đầu chủ động xin đi Đài Loan, một màn khi Tô Phiếm biết chân tướng còn khắc sâu trong đầu của mình. Bức tranh chữ này, Tô Phiếm viết rất tự cao mà viết ẩu, đại khai đại hợp, hoàn toàn không phải là phong độ quân tử nhẹ nhàng của y thường này, rõ ràng là đem tâm tình bị đè nén mà phát tiết.
Hắn vẫn luôn biết rằng Tô Phiếm rất tốt với mình, nhưng hai ngày ngắn ngủi trở lại này, hắn lúc này mới sâu sắc hiểu được Tô Phiếm đối với mình có bao nhiêu tốt — Lúc đi ngủ xoa bóp cho mình, còn có canh xương đặc biệt nấu riêng cho mình, căn phòng của mình lúc còn nhỏ, đi ra ngoài một chuyến cũng không quên trái cây mà mình thích nhất, còn có bức tranh chữ này … Hắn thậm chí cảm thấy, ngay cả cha mẹ cũng không nhất định có thể làm được tới như vậy.
Có phải hay không đời trước nếu như mình tỉnh ngộ sớm hơn, kết cục sẽ được thay đổi. Mà Tô Trạm may mắn là, chính mình cuối cùng cũng không lãng phí sự trọng sinh lần này.
“Đừng xé, để lại đi.” Tô Trạm nhìn bức tranh chữ đó nói: “A Phiếm, em rất may mắn, tình cảm của hai anh em sâu đậm.”
Tô Phiếm nắm bả vai của em trai, nhìn bức tranh chữ đó khoé miệng câu lên một độ cong, dường như có thâm ý mà nhấn mạnh từng chữ từng chữ: “Đúng, anh em sâu đậm.”
Y muốn làm anh em, càng nguyện ý tình thâm tựa như biển.