Ngày thứ ba vốn nên là ngày vợ chồng Tô Chính Cương lên đường, chỉ là không nghỉ đến, ngày hôm nay thật sự xảy ra chuyện lớn.
Lúc đó Tô Trạm và Tô Phiếm đang đi học, Tô Trạm đã sớm nằm sấp trên bàn học ngủ cả nửa tiết, lúc đang ngủ thật ngon, lại bị sự ồn ào ầm ĩ xen kẻ các loại ngôn ngữ tiếng Anh, tiếng Đạn Ban, tiếng Trung làm tỉnh giấc.
Giáo viên và chủ nhiệm lớp chạy tới để giữ gìn trật tự trong lớp, những học sinh đặc biệt là những cậu con trai nghịch ngợm dự định chạy ra khỏi lớp. Tô Trạm vừa tỉnh dậy và Tô Phiếm bốn mắt nhìn nhau, cũng gạt mọi người ra mà chạy ra ngoài. Chỉ thấy trên sân cỏ của trường đã xuất hiện những nhân viên bên ngoài còn cầm theo gậy gộc.
Chu Nhất Ninh và Đổng Kỳ Khiếu vài người cũng chen đến bên cạnh Tô Trạm và Tô Phiếm, Tô Trạm hỏi Chu Nhất Ninh: “Như thế này là sao?” Chu Nhất Ninh là một bé trai khoẻ mạnh kháu khỉnh, vội vội vàng vàng nói vài câu lại không quá rõ ràng: “Bọn họ hôm nay vừa đến trường trung học Hoa Kiều, không hiểu nổi, họ nói là không cho chúng ta học tiếng Trung nữa.”
Tô Trạm lúc này mới nhớ ra, năm 1967, Miến Điện quả thật là phát sinh sự kiện loại bỏ tiếng Trung rất nghiêm trọng.
Trong trường học đã loạn thành một đống, Tô Trạm không biết cha mẹ ở lại Yangon bảo vệ bọn họ đã nhận được tin tức này hay chưa. Nhưng đã có phụ huynh lái xe tiến vào sân trường, gọi tên con cái của mình, cục diện vô cùng hỗn loạn. Những ngày qua không khí yên bình hài hoà trong sân trường bị phá vỡ, tiếng thét chói tai, tiếng kêu cứu còn có tiếng khóc của những đứa con nít loạn thành một mớ. Vài người giáo viên và bảo vệ trong trường hoàn toàn không chống lại được những tên côn đồ làm loạn. Thậm chí vài cô giáo tiếng Trung đều bị những tên côn đồ tóm lấy.
Tô Trạm và Tô Phiếm đã theo nhóm người hỗn loạn không dứt chen đến cái sân trước hành lang, khắp nơi đều rất hỗn loạn.
Tô Trạm chỉ cảm thấy mình và Tô Phiếm dắt tay nhau, căng thẳng đến nỗi toát mồ hôi, hắn hiện giờ thế nhưng không phải là một người trưởng thành 28 tuổi, mà là một đứa học sinh bị người đánh một gậy liền có thể vỡ đầu. Dưới tình hình hỗn loạn như vậy, ai cũng không thể bảo đảm được an toàn của chính mình, huống chi hắn và Tô Phiếm là hai đứa con nít. Mà Tô Phiếm cũng không biết đâu mà lần, mặc dù y thông minh lanh lợi biết bao, gặp được tình cảnh như vậy, cũng căng thẳng đến nỗi đôi tay nhỏ bé phát run, lại nắm chặt tay mình nói: “A Trạm, em nắt chặt tay anh, đừng chạy mất. Chúng ta trước tiên tìm một chỗ vắng vẻ trốn đi, đợi Chu Phong Niên đến đây.”
“Được, chúng ta nghĩ cách trước tiên xuống lầu đã.” Tô Trạm trả lời, cả hành lang và toà lầu đều bị chen lấn đến nỗi con kiến chui không lọt.
Những tên côn đồ đã bắt đầu ở trong phòng học trước toà nhà dạy học tuỳ tiện mà đập phá đồ đạc, Tô Trạm suy nghĩ một chút, ép buộc chính mình phải bình tĩnh mà nói với Tô Phiếm: “Chúng ta không đi cầu thang, chúng ta thuận theo đường ống nước mà trèo xuống, trước tiên xuống dưới đã rồi nói.” Bọn họ thế nhưng không giống với những tiểu thiếu gia được nuôi trong thành phố Yangon, từ nhỏ ở trong núi rừng miền Bắc Miến Điện hoang dã quen rồi. Tô Phiếm suy nghĩ một chút, “Được, chúng ta đi vòng ra phía sau rồi trèo xuống.”
Hai anh em nói đi liền đi, sau đó còn chưa đi vòng qua một bên khác, chỉ thấy một người đàn ông tướng mạo hoàn toàn là người Đông Nam Á đang ngồi chổm hổm nhã nhặn mà hỏi Chu Nhất Ninh, trên người mặc áo sơ mi màu trắng thường thấy ở đàn ông Miến Điện, phía dưới lại mặc một chiếc quần quân đội màu xanh kỳ lạ, sau lưng cũng theo vài người ăn mặc giống như y. Tô Trạm cảm thấy đám người này vô cùng kỳ lạ, Tô Phiếm giống như đã ước hẹn với hắn, hai người đồng thời dừng bước. Chỉ thấy Chu Nhất Ninh quay đầu, thấy được Tô Trạm và Tô Phiếm, lập tức trả lời: “Chú, các người không phải đang tìm A Trạm và A Phiếm sao, chú xem, bọn họ ở đó kìa! A Trạm, A Phiếm, mấy chú này đang tìm hai người!”
Tô Trạm tim đập như trống, bởi vì dựa theo tính tình của cha mình tuyệt đối sẽ không tìm những con khỉ Miến Điện này đến bảo vệ bọn họ. Tô Phiếm kéo Tô Trạm chậm rãi lùi về phía sau, bất thình lình nói với em trai: “A Trạm, chúng ta chạy mau!” Y nhận ra, đây là quân lính của Đảng Cộng Sản Miến Điện.
Mà Tô Trạm cũng thấy được thứ nổi lên trong túi quần bọn họ, đó là súng.
Chu Nhất Ninh còn hướng bọn họ dùng sức vẫy tay, Tô Trạm và Tô Phiếm dần dần lùi về phía sau, sau đó chen vào đám đông mà chạy. Mà những người đàn ông đó thấy động tác của Tô Trạm và Tô Phiếm cũng bước nhanh đuổi theo. Phòng học của Tô Trạm và Tô Phiếm ở lầu 5, Tô Trạm chỉ cảm thấy chính mình từ trước đến giờ chưa bao giờ liều mạng mà chạy xuống cầu thang như vậy, hắn chỉ có thể nghe được nhịp tim của mình đập bang bang.
Người rất nhiều và rất đông, những đứa trẻ và giáo viên muốn xuống lầu, những phụ huynh thì muốn lên lầu. Tô Phiếm không ngốc, y vẫn luôn nắm lấy tay của Tô Trạm lại chen vào chỗ đông nhất. Bọn họ nhỏ con, ngược lại lúc ở trong sự chen chúc này rất có lợi. Những người đàn ông đó lại bởi vì thân hình cao lớn hơn những đứa con nít này, ngược lại không như Tô Phiếm và Tô Trạm bọn họ chui qua chui lại tương đối nhanh.
“A Trạm đừng sợ, chúng ta xuống lầu 2, lấp tức liền có thể chạy. Em phải nắm tay của anh, ngàn vạn lận đừng buông tay!” Âm thanh của Tô Phiếm nghe có chút run rẩy. Tô Trạm cũng đã sớm nghĩ ra, đó là người của Đảng Cộng Sản Miến Điện. Mà trước sinh nhật của mình, cha của hắn vừa mới đánh chiến với quân cộng sản Miến Điện, giúp quân chính phủ Miến Điện đoạt địa bàn của bọn họ.
Hai đứa nhỏ cuối cùng cũng chen ra được toà phòng học, Tô Trạm quay đầu liếc nhìn mấy người đàn ông đó còn đang ở hành lang lầu ba, bọn họ chỉ tay về phía mình, nói với Tô Phiếm: “A Phiếm, chúng ta ra khỏi trường, đi trên đường cái, bọn họ liền không dễ tìm đâu.”
Nào ngờ tới mấy người đó đảo mắt liền xuống tới lầu hai, hơn nữa bọn họ không còn chen chúc trong đám người xuống cầu thang nữa, bởi vì độ cao của mỗi tầng lầu độ không phải rất cao, người đàn ông dẫn đầu vung tay lên, vài người lần lượt từ lầu hai nhảy xuống. Tô Trạm và Tô Phiếm chưa chạy được bao xa nhóm người đó đã nhảy xuống đất, hơn nữa trong nháy mắt liền đuổi theo bọn họ.
Hai đứa con nít làm sao có thể chạy khỏi được những người đàn ông xuất thân từ quân đội, mắt thấy sắp đuổi đến. Tô Trạm và Tô Phiếm hai đứa đã vừa chạy vừa bị doạ cho mặt mũi tái mét, Tô Trạm liếc thấy người sau lưng sắp đuổi kịp, nói với Tô Phiếm: “Chúng ta chạy vào rừng cây nhỏ.”
Rừng cây nhỏ phía trước là một bụi cây rậm rạp cao hơn nửa người, xuyên qua rừng cây nhỏ chính là hồ nhân tạo mới đào, từ hồ nhân tạo đi vòng qua chính là cổng lớn của trường học. Tô Phiếm thấy hồ nhân tạo bị rừng cây nhỏ che giấu, vẻ mặt vô cùng căng thẳng suy nghĩ chuyển tới chuyển lui, vội vàng chui vào rừng cây, “Được rồi, chúng ta đi bên này.”
Hai đứa nhỏ đối với nơi này đã rất quen thuộc, bọn họ thường xuyên đi con đường tắt này về ký túc xá, mặc dù điều này trong quy tắc của trường không được cho phép. Tô Trạm và Tô Phiếm hai người đều chạy ra một thân mồ hôi lạnh, hai đứa nhỏ đều là bộ dạng căng thẳng lại cố ép bản thân bình tĩnh. Tô Trạm nhìn Tô Phiếm vẫn luôn chạy bên cạnh mình lại có chút sinh lòng bội phục, hắn là một đứa giả con nít, Tô Phiếm là một đứa con nít chân chính, nhưng mà mỗi một bước, mỗi một suy nghĩ mặc dù không thể nói có bao nhiêu chính xác, ít nhất có thể gặp nguy không loạn, không giống những đứa con nít khác, vừa gặp loại tình hình này đã khóc đến kinh thiên động địa.
Tô Phiếm trước tiên là chui ra khỏi rừng cây, Tô Trạm cũng chui ra ngoài, lúc này những người đó vẫn luôn quanh quẩn bên bụi cây cuối cùng cũng phát hiện bọn họ, mắt thấy bóng lưng hai đứa nhỏ lại chạy đến trong rừng cây, bị cây cối rậm rạp xanh tươi che giấu trong thoáng chốc không thấy đâu, lập tức liền chui vào rừng cây đuổi theo.
Tô Phiếm kéo Tô Trạm chạy ra ngoài, chuẩn bị dọc theo hồ nhân tạo vòng theo hướng ký túc xá. Nào ngờ khi đến bên hồ nhân tạo, Tô Phiếm lại đột nhiên đẩy Tô Trạm xuống.
Tô Trạm lăn xuống nước, cái loại cảm giác bị nước bao phủ giống như là hàng ngàn hàng vạn con kiến bò trong lòng hắn, hắn giận không thể giương mắt lên mà nhìn Tô Phiếm ở bên hồ, chỉ cảm thấy giờ khắc này lại như trở lại lúc trước khi hắn sắp chết.
Nhưng mà Tô Phiếm lại ngồi xổm xuống, vùng trán bị mồ hôi thấm ướt nhẹp làm bớt đi vài phần thanh tú, nhiều hơn vài phần sắc bén, ngũ quan tuấn tú không còn sự dịu dàng như mọi ngày. Tô Trạm nắm lấy phiến đá nhỏ xây dựng bên hồ, muốn đi lên lại bị Tô Phiếm một phen bắt được, hắn chỉ thấy Tô Phiếm nằm rạp trên mặt đất duỗi thân về phía mình dặn dò, thanh âm thiếu niên trong trẻo mang theo vài phần nghiêm khắc: “A Trạm, anh biết em sợ nước, nhưng em biết bơi. Em trốn ở phía sau phiến đá này, ngàn vạn lần đừng đi ra, anh chạy, bọn họ liền đuổi theo anh.”
Tô Trạm lập tức hiểu được ý nghĩ của Tô Phiếm, y đây là dự định dùng kế điệu hổ ly sơn, nhưng mà mồi nhử là chính y! Hồ nhân tạo lớn như vậy ngoại trừ cái đình phía đối diện, ở đây chỉ có một phiến đá nhỏ thấp bé chật hẹp từ hồ nhân tạo chìa ra, chỉ đủ giấu một đứa con nít vài tuổi. Nếu như phí tâm để ý, còn rất dễ bị phát hiện. Mà nếu như Tô Phiếm tiếp tục chạy về phía trước, khẳng định là có thể hấp dẫn sự chú ý của những người đó.
“Anh tới địa ngục đi Tô Phiếm! Tôi không phải là kẻ nhát gan, chúng ta cùng chạy!” Tô Trạm nói rồi liền bám vào phiến đá nhỏ mà đi lên, nào ngờ được Tô Phiếm lại dùng sức đè hắn xuống. Giống như trước khi mình sắp chết, muốn từ trong nước đi lên, lại bị Tô Phiếm hết lần này đến lần khác trêu đùa nhấn xuống nước.
Cái tình cảnh này tương tự như vậy, nhưng mà tâm tình đã hoàn toàn không như trước.
Tô Trạm đã không kịp nữa, hắn chỉ nhớ Tô Phiếm linh hoạt đứng dậy, con ngươi trong veo sáng ngời nhìn chăm chú vào mình, xoay người liền chạy hướng về phía ký túc xá, hắn nghĩ cách muốn ra khỏi hồ nước, lập tức phải từ bỏ vì thấy bóng lưng của những người đuổi theo trong rừng cây nhỏ, quay người trốn vào phía sau phiến đá. Quả nhiên, mấy người đó nhìn xung quanh một chút, liền thấy bóng lưng của Tô phiếm đang chạy ở một hướng khác, nhấc chân liền đuổi theo.
Tô Trạm là người đã sống 2 đời, nhưng mà hắn mãi mãi cũng không thể quên được hai cảnh tượng, một là lúc trước khi mình chết, Tô Phiếm vì giày vò mình, dáng vẻ mỉm cười mà kéo lên rồi nhấn xuống nước. Hai là ngày loại bỏ tiếng Hoa ở Miến Điện hôm nay, cả cơ thể của hắn ngâm trong hồ nước lạnh băng, chỉ lộ ra cái đầu trốn phía sau phiến đá nhỏ, trơ mắt nhìn Tô Phiếm bị người ta đuổi theo, bị người ta một phát che miệng từ đằng sau ôm lấy, liều mạng giãy dụa tay chân đá lung tung, bị người ta dùng bao bố trùm lại mang đi.
Rõ ràng là lúc nóng bức nhất của Miến Điện, Tô Trạm lại cảm thấy cơ thể ngâm trong nước của chính mình càng ngày càng lạnh, hắn chưa từng tới Bắc Cực, trong lòng nghĩ, cái lạnh ở đó chắc cũng không hơn gì cái này.
Tô Trạm không biết chính mình ở trong nước bao lâu, hắn vẫn luôn trốn sau phiến đá nhỏ, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, tiếng thét chói tai và tiếng khóc lóc càng lúc càng nhỏ, chỉ nghe thấy các phụ huynh dọc đường kêu tên của con mình. Ánh chiều tà màu đỏ như máu nhuộm đỏ nửa bên núi và cả ngôi trường. Vốn là địa phương tốt lành, yên tĩnh, bình yên nhìn qua cư nhiên có chút sự kinh khủng sống sót sau tai nạn.
Trên đường cũng có vài vị phụ huynh, học sinh, giáo viên đi qua, nhưng mà hắn không dám đi ra, chỉ nhắc nhở bản thân nhất định phải bình tĩnh, tối thiểu phải đợi đến trời tối, hắn phải thừa dịp trời tối mò ra ngoài. Hắn không thể bị bắt, cũng không thể chết, hắn chết rồi thì rất có lỗi với sự hy sinh của Tô Phiếm. Tô Trạm trốn phía sau phiến đá nhỏ suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến mình đời trước và Tô Phiếm tranh giành, đối lập nhau, nghĩ đến mình còn nhỏ ở đời trước, Tô Phiếm mang theo sự lấy lòng thích thú mà thân cận với mình, lại bị chính mình hung hăng từ chối, nghĩ đến Tô Phiếm rất thích lúc gọi mình là em trai, giọng nói có hơi cao, lại sinh động như vậy. Những ký ức đó là sự thật vẫn luôn ở đó, chỉ là mình không muốn thừa nhận, không thèm tiếp nhận.
Hắn nhớ, mình luôn lấy sự ác ý lớn nhất mà đối đãi với lòng tốt lớn nhất của Tô Phiếm. Hắn thậm chí nhớ lại lần mình bắt Tô Phiếm không được gọi mình là em trai nữa, liên tiếp ba chữ “được, được, được”. Tô Phiếm rõ ràng là mỉm cười, nhưng thần tình trong mắt là sự bi thương nội liễm.
Hắn chỉ muốn sống, chỉ muốn cứu Tô Phiếm ra, sau đó nói với y một câu: “Cám ơn anh trai.” Tô Trạm biết, hắn và Tô Phiếm ở đời trước ân oán rất lớn, theo như mới vừa rồi Tô Phiếm đem mình đè xuống nước, đứng dậy liền chạy đi, trong nháy mắt đã sớm tan thành mây khói.
Lúc ánh mặt trời ban chiều chỉ còn lại một góc, Tô Trạm đầu tiên là nghe được những tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, nghe ra thì có rất nhiều người, trái tim hắn sắp lọt ra ngoài, lại bỗng nhiên nghe được tiếng kêu quen thuộc…
“A Trạm, A Phiếm, các con ở chỗ nào…”
“Đại thiếu, nhị thiếu, các cậu có ở đây không…”
“Đại thiếu, nhị thiếu, tướng quân đến tìm các cậu…”
Tô Trạm chỉ cảm thấy chính mình đang làm mơ phải không, sao lại nghe được tiếng của cha và những tuỳ tùng của ông, nhưng mà hắn cẩn thận tập trung lắng nghe lần nữa, lại nghe được trong những thanh âm của một nhóm người lớn xen lẫn thanh âm mềm yếu lo lắng … “Phiếm Nhi, Trạm Nhi, cha mẹ đến tìm các con…”
Đó là tiếng của mẹ! Tô Trạm bỗng nhiên trợn to mắt, ngọ ngoạy muốn bò lên từ phiến đá nhỏ, không nghĩ đến ở dưới nước quá lâu, tay chân đã tê rần, không để ý liền giẫm phải rong trơn trượt, trượt một cái té lộn mèo, ùm một phát rơi vào trong nước.
Lúc này một tiểu binh lính chú ý được động tĩnh, chỉ thấy mặt nước bên cạnh phiến đá nhỏ lộ ra một cái đầu màu đen, tay chân giãy giụa trong nước, vội vàng hô tên tướng quân Tô Chính Cương.
Mà Tô Chính Cương tập trung nhìn vào, hai mắt trừng to, đó không phải là con trai nhỏ của mình sao! Tô tướng quân lập tức nhảy xuống nước, nước trong hồ không sâu, chỉ đến ngực ông, nhưng đối với một đứa con nít mà nói đã đủ sâu. Hắn một phát vớt Tô Trạm lên, quả nhiên là cả người đều là nước, sắc mặt tái mét, Tô Chính Cương ôm con vào lòng, chỉ cảm thấy dường như lại trở về ngày mà Tô Trạm rơi xuống nước.
Chung Ý Ánh vừa thấy nước liền kinh hồn bạt vía, nhưng thấy Tô Trạm cư nhiên lại được vớt từ trong nước lên, càng bị doạ cho không nói thành lời, sau đó lại lấy tốc độ trước nay chưa từng có mà chạy đến bên hồ.
Chỉ thấy Tô Trạm phun ra vài ngụm nước, còn không đợi hai vợ chồng hỏi thăm, hắn liền lấy hết sức bình sinh cuối cùng, giãy dụa trong lòng Tô tướng quân, nắm thật chặc cánh tay của cha: “Nhanh lên, nhanh lên, cứu, cứu A Phiếm, y bị người ta, người ta bắt đi rồi.”