Chết do nước mà sinh (ra) cũng do nước.
Nước trong hồ từng chút từng chút lấp đầy khoang miệng, mũi, mắt, tai, đỉnh đầu của chính mình, nước trong hồ trong veo như gương có thể thấy đáy, Tô Trạm cố gắng mở to mắt để có thể xuyên thấu qua làn nước trong như gương mà nhìn thấy bầu trời sáng sủa của Miến Điện, cùng với bóng người lúc ẩn lúc hiện theo mặt hồ lắc lư. Đó thật sự gọi là tuyệt vọng vô cùng, từng chút từng chút cảm nhận được nước không trừ một nơi nào đang xâm nhập vào trong cơ thể của chính mình, đem khí oxy từng chút từng rút rút ra khỏi cơ thể.
Nhưng người trên bờ cố ý không thoã nguyện, lúc Tô Trạm hết lần này đến lần khác sắp ngạt thở mà chết, người đó lại sai người đem hắn từ trong nước kéo ra. Tô Trạm bị trói lại giống như một cái bánh chưng, tay chân không thể động đậy, treo trên mặt hồ, từng ngụm từng ngụm mà hít thở, sợ rằng chính mình sẽ đánh mất một cơ hội sống sót. Ánh mắt lại giống như là thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng đến người đó.
Người ở bên bờ hồ, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên tự đắc mà nhìn hắn, khoé miệng ẩn chứa vẻ mỉm cười, y mặt mày sáng sủa, trên khuôn mặt tuấn tú cũng là tràn đầy ý cười, không đường hoàng, nội liễm và kín đáo. Nếu không phải cả đời làm anh em, có lẽ liền thật sự tin tưởng con người này, chính là một dáng vẻ công tử tốt đẹp nhất trên trần thế.
Tô Phiếm cũng không phiền khi thấy dáng vẻ hung ác của Tô Trạm như hận không thể đem y ra lột da huỷ cốt, đúng a, hận ý của người sắp chết chẳng qua là giọt sương còn sót lại trước khi mặt trời mọc, có cái gì còn vấn vương trong lòng. Con trai trưởng của Tô tướng quân điên cuồng ngang ngược bá đạo một thời, lúc này bị chính mình trói giống như một con cá mới được vớt lên từ trong hồ đặt trên thớt, ướt sũng mà bị treo lên. Một phen giày vò mới vừa rồi càng lộ ra sắc mặt trắng như tuyết của hắn, lại tôn lên lông mày màu đen đậm như vẩy mực, cho dù một cặp mắt đào hoa tràn đầy hận ý, lại vẫn như cũ hung ác mà chọc vào tim phổi người khác, thật sự là dáng vẻ của cậu ấm được nuông chiều từ bé. Nghĩ đến đây, y càng cong cong khoé miệng, tiếu ý càng nhiều hơn, thanh âm dễ nghe mang theo sự quan tâm rõ rệt:
“Em trai, tư vị này dễ chịu hay không?”
Tô Trạm bá đạo một đời, lúc sắp chết đương nhiên cũng không chịu cúi đầu, thở gấp ho khan nước bọt ra ngoài, lông mày thanh tú nhíu thành một đoàn, không tỏ ra yếu kém chút nào mà còn dữ tợn nói: “Ngươi cái thứ đê tiện được gái điếm nuôi! Ta con mẹ nó làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Đôi môi xinh đẹp có góc có cạch(有棱有角), lời nói ra lại làm cho người khác không thích nghe như thế. Cái thứ gái điếm thấp hèn Tô Phiếm nghe đến phát chán rồi, vẫn thật sự không tức giận với hắn, chỉ là tăng thêm ý cười khảm vào đuôi lông mày, cười đến như mộc xuân phong, thấp giọng nói: “Phải không, vậy em trai, em cứ yên tâm làm quỷ đi ha, anh trai đây sẽ đợi em.” Dứt lời, bàn tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng vẫy một cái.
Chỉ nghe “phù phù” một âm thanh vang lên, mặt nước vung lên rồi lan ra đầy gợn sóng.
Rồi sau đó, đầu giãy dụa một trận trong nước, dần dần không còn động đậy nữa. Chỉ có gợn sóng nho nhỏ dập dờn một vòng rồi lại một vòng.
…
Hết chương 1.