Chris bất mãn: “Này! Tôi đã đồng ý đâu!”
Kha Lam đề phòng: “Tôi không cần sự giúp đỡ của người này.”
Chris kinh ngạc nhìn Kha Lam: “Cậu dám từ chối sự trợ giúp của Chris vĩ đại à!”
Hạ Phi: “…”
Kha Lam lạnh lùng nói: “Thứ nhất, chúng ta không quen. Thứ hai, tôi không cần một tên bỉ ổi không rõ lai lịch đột nhiên nhảy ra từ giữa phòng giúp mình.”
Chris: “?!!”
Giang Thành Điềm trào phúng cười: “Ha.”
Chris: “Cậu là ai mà dám nói tôi bỉ ổi! Cậu biết lúc trước có bao nhiêu người vừa nhìn thấy tôi đã th…”
Còn chưa nói xong tay áo đã bị Hạ Phi giật giật, Chris cứng ngắc cả người vội vàng nhìn sang Giang Thành Điềm, quả nhiên sắc mặt đối phương đã bị mây đen giăng kín.
Quả thực đúng là lấy đá đập chân mình! Chris chỉ muốn tự cắn lưỡi chết quách đi cho xong, xông đến ôm chặt đùi Giang Thành Điềm: “Điềm Điềm!”
Giang Thành Điềm giãy vài cái không được, trực tiếp đem cục cưng trong tay đặt thẳng lên đầu người kia, khoanh tay trước ngực.
Mặc dù mông Tiểu Hách nhỏ xíu, đầu Chris cũng to, nhưng có phải làm xiếc đâu mà giữ được thăng bằng. Cục cưng hoảng hốt túm chặt lấy nắm tóc màu nâu nhạt, mếu máo nhìn Giang Thành Điềm: “Chú —— ”
Chris bị mông cục cưng đè trên đầu, tóc còn bị giằng, cũng ủy khuất nhìn gọi “Điềm Điềm ——”, một tiếng này so với Tiểu Hách gọi còn mềm nhũn hơn.
Mọi người trong phòng đồng loạt nổi da gà.
Hạ Phi bước đến nhấc cục cưng lên, cứu con trai nhỏ khỏi thảm cảnh ngã ngửa: “Điềm Điềm, miệng anh ta lúc nào cũng tiện, cậu đừng chấp nhặt với tên này.”
Giang Thành Điềm hừ lạnh: “Tôi không chấp nhặt với anh ta, tôi không quen người này.”
Chris cười híp mắt: “Điềm Điềm, cậu ghen à?”
Giang Thành Điềm: “…”
Kha Lam không có thời gian rảnh rỗi nhìn bọn họ nói nhảm, lên tiếng nhắc nhở: “Chị dâu, chúng ta phải nhanh chóng xuất phát, anh tôi đang có thai, một mình ở đó không an toàn.”
“Phải rồi.” Hạ Phi nhét cục cưng vào lòng Giang thiếu tướng, túm cổ áo Chris kéo lên, “Bọn tôi chuẩn bị xong rồi, đi thôi.”
Chris giãy dụa, “Này! Tôi không đi!”
Hạ Phi trực tiếp nắm cổ áo anh ta kéo người ra cửa, vừa đi vừa nói: “Em họ, cậu yên tâm, người này miệng chó không nhả ra được ngà voi, nhưng nhân cách không chó má như mồm anh ta đâu, anh ta thành thạo việc tàng hình hơn tôi, đưa đi chỉ có lợi chứ không có hại.”
Kha Lam nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt kẻ này, nhưng nếu còn tiếp tục chần chừ thì tình hình của Sou càng không được bảo đảm, cắn răng nói: “Anh đi cùng bọn tôi được không?”
Chris vặn vẹo: “Tôi phải ở nhà với Điềm Điềm.”
Giang Thành Điềm tức giận xông đến đá anh ta: “Ai ở nhà với anh, bảo đi thì đi đi, anh không chịu đi là muốn anh họ tôi có chuyện phải không?”
Chris lập tức nghiêm mặt: “Điềm Điềm bảo đi thì đương nhiên phải đi rồi, đi thôi. Đi nhanh lên, đừng để anh họ gặp nguy hiểm!”
Giang Thành Điềm: “…”
Hạ Phi: “…”
Lật mặt như chớp thế này có biết xấu hổ không?!
Biệt thự Giang gia nằm ở khu nhà cho gia đình quân nhân, ban nãy Kha Lam phải lén lút ngụy trang để vào. Hiệt tại đã có Hạ Phi và Chris, ba người cùng ẩn thân ra khỏi khu nhà đi thẳng đến chỗ Sou đang trốn.
Địa điểm giữa hai nơi không gần, ba người đi hết gần một tiếng mới đến nơi, dừng lại trước cửa một kho hàng bỏ hoang.
Kha Lam dặn dò: “Hai người chờ ở đây, tôi dẫn anh trai ra.”
Hạ Phi gật đầu.
Kha Lam vòng ra phía sau kho hàng, chui qua một cửa nhỏ. Khoảng mười phút sau nhảy ra ngoài.
Hạ Phi cau mày nhìn cậu ta vẫn chỉ có một mình: “Anh cậu đâu?”
“Không thấy nữa.” Trên trán Kha Lam nổi đầy gân xanh, “Bị bắt rồi.”
——
Lúc tỉnh lại, cả người Lâm Tiêu Tiêu đều ê ẩm, dưới người cảm giác được mặt phẳng lãnh lẽo cứng rắn, có lẽ là nằm trên đất.
Khi đó chuyện Kha Lam nói làm cho Lâm Tiêu Tiêu bị chấn động tâm lý rất mạnh, cả ngày đờ đẫn, sau khi về nhà chỉ muốn ngủ. Đến hôm nay đang ngủ thì có người gõ cửa, sau đó bị đánh thuốc mê.
“Cậu tỉnh rồi.” Một giọng nói dễ nghe truyền đến từ phía trên.
Lâm Tiêu Tiêu nhíu mày, mở mắt, chậm rãi ngồi dậy.
Nơi này là một căn phòng rất âm u, chỉ có một cái đèn nhỏ được đặt trên góc bàn. Nơi Lâm Tiêu Tiêu đang nằm cũng không phải dưới đất, mà là trên một mặt giường kim loại, mặt giường không có đệm mà chỉ trải một tấm ga mỏng.
Bên cạnh cậu ta là một người tuấn nhã đang ngồi co chân ôm đầu gối.
Lâm Tiêu Tiêu kinh ngạc trợn mắt: “Vương tử điện hạ?!”
“Nói nhỏ thôi,” Vẻ mặt Sou có chút mệt mỏi, “Đây là phòng kín, sẽ có tiếng vang.”
Lâm Tiêu Tiêu vội vàng che miệng.
Yên lặng được một lát, cậu ta hạ thấp giọng hỏi: “Điện hạ, anh biết đây là đâu không? Sao chúng ta lại bị bắt đến đây?”
Sou rũ mắt, lắc đầu, có vẻ như không muốn nói chuyện.
Lâm Tiêu Tiêu cũng không hỏi nữa, nhìn một vòng “phòng giam”.
Cậu ta và Sou cũng không thân quen, cùng lắm chỉ tính là quen biết, mặc dù Lâm Tiêu Tiêu và Kha Lam quen nhau hơn 10 năm mới chia tay, nhưng trong khoảng thời gian đó Lâm Tiêu Tiêu cũng rất ít khi nhìn thấy người anh trai này của Kha Lam. Có lẽ vì thân thể ốm yếu, Sou chưa từng ra khỏi cung điện Dor bao giờ, mà phần lớn thời gian cũng chỉ ở pháo đài phía Đông nghỉ ngơi.
Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy vị vương tử điện hạ này có hơi lập dị, không dám chủ động nói chuyện cùng. Trên người cậu ta không có thương tích gì, vì bị đánh thuốc mê hơi lâu lại còn nằm giường sắt nên mới nhức mỏi. Lâm Tiêu Tiêu giãn gân cốt, xuống giường đi quanh phòng hai vòng.
Đây đúng là một căn phòng kín như bưng, trừ cửa sắt và một cái lỗ thông gió nhỏ ở gần sát trần nhà, tất cả những nơi khác một khe hở cũng không có, muốn chạy trốn là chuyện bất khả thi.
Lâm Tiêu Tiêu chán nản ngồi xuống giường, lại phát hiện Sou đang dựa đầu giường, hô hấp đều đặn, hình như đang ngủ.
Cậu ta thở dài, xem ra sức khỏe của người này thực sự rất yếu.
Lâm Tiêu Tiêu không dám quấy rầy Sou nghỉ ngơi, nằm xuống tận cuối giường. Mặc dù giường rất cứng, nhưng bây giờ cũng không có biện pháp, chỉ có thể ngủ lấy sức để tính toán ứng phó với tình huống tiếp theo.
——
Kha Lam đi đi lại lại liên tục trong phòng khách, vẻ mặt thâm trầm lạnh lẽo.
Giang Thành Điềm ngồi trên ghế sô pha ngửa đầu: “Đừng đi nữa, chóng mặt quá.”
Kha Lam dừng lại lườm một cái sắc như dao, tiếp tục đi.
Giang Thành Điềm: “…”
Điềm Điềm quyết định chơi với cục cưng.
Giang Thành Khải bưng đĩa từ trong bếp đi ra: “Có nóng vội cũng vô dụng, ăn một chút đi, cả buổi sáng đã không ăn uống gì rồi.”
Kha Lam tức giận: “Anh nghĩ em ăn nổi sao!”
Hạ Phi đi theo sau lưng Giang Thành Khải ra khỏi bếp, đưa một bịch chất lỏng ra: “Không ăn thì uống dịch dinh dưỡng vậy, cậu không ăn không uống, đến lúc quỵ ra đấy thì ai đi cứu anh cậu?”
Kha Lam yên lặng nhìn hắn chằm chằm, đưa tay cầm lấy dịch dinh dưỡng, ngửa cổ uống sạch.
Hạ Phi lấy lại vỏ đem vứt, sau đó gọi những người khác ngồi xuống ăn cơm.
Kha Lam nhìn bốn người kia bình thản ngồi xuống bắt đầu ăn, bức xúc gào lên: “Này! Bây giờ anh em bị ai bắt đi còn chưa rõ, sao mọi người còn có thể bình thản ngồi đây ăn cơm được hả?!”
Chris nhíu mày: “Không thì thế nào? Chẳng lẽ bọn tôi phải không ăn không uống, sau đó như rắn mất đầu không có manh mối đi ra ngoài tìm loạn lên ba ngày ba đêm?”
Kha Lam tàn bạo nghiến răng: “Câm miệng cho tôi.”
Sắc mặt Chris trầm xuống, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Bọn họ muốn ăn, Kha Lam cũng không thể cấm bọn họ ăn, thúc giục cũng vô dụng, chỉ có thể đi vòng vòng quanh bàn để khiến bọn họ ăn không trôi.
Hạ Phi: “…”
Giang Thành Khải: “…”
Hạ Phi ghé sát vào Giang Thành Khải, thấp giọng nói: “Hay là cứ nói với cậu ta đi?”
Giang Thành Khải còn chưa kịp trả lời, Kha Lam đã phát hiện, vội vàng lao đến trước mặt Hạ Phi, suýt nữa hất bay cả bát cơm trong tay hắn: “Anh nói cái gì? Nói cái gì với tôi cơ?!”
Hạ Phi: “Này…”
Hắn chần chừ nhìn Giang Thành Khải.
“Không được nhìn anh ta, nhìn tôi đây này!” Kha Lam nắm cằm Hạ Phi giật mạnh về phía mình.
“…”
Hạ Phi vội hất tay cậu ta ra, Giang Thành Khải cũng không nhìn nổi nữa kéo hai người ra.
Kha Lam lại lao đến: “Anh nói đi chứ!”
“Được rồi…” Hạ Phi thở dài, “Thật ra sáng sớm hôm nay Bello đã gửi tin báo anh trai cậu và Lâm Tiêu Tiêu bị mẹ cậu ta bắt nhốt rồi, trước mắt tạm thời an toàn.”
Kha Lam cứng đờ: “… Sao lại liên quan gì đến Lâm Tiêu Tiêu?”
“Tôi cũng rất muốn biết đây.” Hạ Phi cau mày, “Không phải hai người đã chia tay rồi sao? Nữ hoàng bắt anh trai cậu thì không nói, đến bạn trai cũ của cậu cũng bắt là có ý gì?”
“… Tôi làm sao biết được.” Kha Lam chột dạ quay mặt đi.
Chân mày Hạ Phi nhíu càng chặt.
Kha Lam tức giận: “Anh nhăn nhó với tôi thì làm được gì, còn không mau đi cứu người!”