Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký

Chương 13



Lần thứ ba ngồi trong xe, Lộ Ảnh Niên cả người đều tản ra oán khí, Tào Thanh Thiển rất nhiều lần xoa đầu cô đều không để ý tới.

Ngôn Lặc Ninh như cũ ngồi trước ghế phó láy, vẻ mặt vô cùng tiều tuỵ, tựa đầu vào cửa sổ nhắm lại hai mắt. Ngày thường nàng nhất định sẽ luôn tìm vẫn vơ nói chuyện với Tào Thanh Thiển, giờ thì không có chút linh khí.

Duy chỉ có mình Tào Thanh Thiển là tinh thần phấn chấn, hai tay khoanh trước ngực, ngước nhìn Ngôn Lặc Ninh rồi lại nghiêng đầu quan sát Lộ Ảnh Niên. Thực không hiểu nổi một lớn một nhỏ hai người đã xảy ra chuyện gì, híp mắt đăm chiêu có chút rối rắm.

Ngôn Lặc Ninh từ sau bữa cơm tối qua cho tới sáng nay khi ra cửa nàng đều không thấy qua, có chuyện không biết là lẽ đương nhiên, nhưng mà đứa cháu bảo bối thì lại có chuyện gì? Rõ ràng tối qua rất cao hứng không phải sao?

"Niên Niên?" Không hỏi Ngôn Lặc Ninh có gì không, ngược lại vươn tay ôm lấy tiểu hài tử uể oải ỉu xìu oa vào trong ngực, Tào Thanh Thiển thấp giọng: "Con sao vẫn không vui?"

"Không a..... Không có không vui." Lộ Ảnh Niên chán chường, gục đầu tựa vào lòng Tào Thanh Thiển, theo thói quen sẽ ở hai bộ vị cao ngất kia cọ cọ tới khi nào thoã mãn mới thôi, hôm nay động cũng lười, vô cùng thành thật nằm úp sấp. Đôi mắt to đen bóng cơ hồ toàn oán niệm.

Tối qua..... Haizzzz.... Thở dài, suốt dọc đường đi đều không thèm mở miệng nói chuyện, đầu óc hồi tưởng lại sự tình phát sinh vào buổi tối qua, Lộ Ảnh Niên âm thầm chửi bới bản thân không có tiền đồ.

Không phải là chưa từng thấy thân thể nữ nhân, chính xác cũng không phải chưa từng thấy qua Tào Thanh Thiển loả thể, kiếp trước thời điểm còn chưa biết tình cảm của chính mình, cô còn thường xuyên tắm cùng Thanh Thiển nữa là....

Cúi đầu nhìn đứa nhỏ buồn tủi không nói tiếng nào, Tào Thanh Thiển bắt đầu dậy lên lo lắng, tay ở phía sau gáy cô khẽ vuốt. Cắn môi, giọng nói êm ái trầm thấp: "Niên Niên! Khi trở về Tiểu Di sẽ dẫn con đến bệnh viện kiểm tra lần nữa!"

Ngồi trên ghế phụ, tuy rằng không có tinh thần nhưng vẫn cẩn thận ngóng tai lắng nghe mọi động thái của Tào Thanh Thiển, vừa nghe nàng nói thì lập tức sửng sốt, ngay sau đó quay đầu về phía sau nhìn đến Lộ Ảnh Niên: "Niên Niên thân thể không thoải mái?"

"Ân." Cảm giác đứa nhỏ luôn bất động thoáng chốc giật bắn, Tào Thanh Thiển liền biết đứa nhỏ hẳn vì Ngôn Lặc Ninh nói ra hai chữ Niên Niên mà sinh lòng bất mãn, hơi chút cau mày: "Tối qua con bé ngất xỉu."

"Hả?" Ngôn Lặc Ninh nghe vậy liền trợn trắng hai mắt, liếc nhìn Lộ Ảnh Niên một hồi, thấy được Tào Thanh Thiển nhẹ nhàng vỗ về Lộ Ảnh Niên, dành cho nó vạn phần sủng nịch còn mang theo tối thượng sự quan tâm, trong lòng không khỏi hâm mộ đồng thời nhớ lại.

?

Tối qua lúc cô đang thu xếp hành lý, Lộ Ảnh Niên đột nhiên đến gõ cửa phòng, cầm theo một tách trà nói là Tào Thanh Thiển mới vừa pha bảo mang tới cho mình. Lúc đó quả thực có chút kinh ngạc lại ẩn ẩn vui sướng, hơn nữa nhìn vẻ mặt nhăn nhó khó coi kia càng thêm tin tưởng vài phần. Vừa hay ngay lúc khát nước, Ngôn Lặc Ninh liền cầm lên tách trà uống sạch.

Sau đó khoảng hơn nữa giờ, bụng liền đau quặng từng cơn, cấp thiết hướng phòng vệ sinh chạy tới, ra rồi lại vào hậu quả khiến cả một đêm không tài nào chợp mắt, buối sáng toàn thân đều vô lực bủn rủn.

Cho nên nghĩ ngay tới tách trà tối qua, có ý muốn hỏi Tào Thanh Thiển, nhưng lại lo lắng nếu như trong trà không có gì thì chính là mình ăn phải thứ gì đó không tươi, còn nếu như quả thực trong trà có vấn đề, thì vấn đề là ở đâu? Chẳng lẽ một đứa nhỏ mới mười tuổi đã biết giở trò đùa dai? Nhưng ở cái nơi lạ nước lạ cái này thì hài tử tìm đâu ra thuốc xổ?

Trăm nghĩ vạn đoán cũng không ra, thân thể vô cùng mệt mỏi nên lúc mang va li ra xe cô không có chút hứng thú nói chuyện, không nghĩ tới đứa nhỏ kia cũng cảm thấy không thoải mái.

Nghĩ như vậy thì càng không có lý do gì nghi ngờ Lộ Ảnh Niên, Ngôn Lặc Ninh xoay người nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhìn một hồi thì mi mắt cũng rũ xuống, tựa vào cửa kính liền ngủ.

Ở băng ghế phía sau, Lộ Ảnh Niên nào biết trong đầu Ngôn Lặc Ninh vừa suy diễn đủ điều thiên hồi bách chuyển*, còn cô thì chỉ cần nghĩ đến chuyện bản thân nhìn thấy thân thể Tào Thanh Thiển không chút che chắn mà trực tiếp ngất xỉu.... Hận không thể nằm rạp xuống mặt đường để xe cán ngang cho rồi.

*Thiên biến vạn hoá: đủ kiểu.

??

Tối qua vốn dĩ mọi chuyện rất êm đẹp, nhân lúc Tào Thanh Thiển tắm rửa cô liền nhờ nhân viên phục vụ tìm dùm mình một túi trà trị táo bón, sau khi pha xong liền sang phòng kế bên cấp cho Ngôn Lặc Ninh, chứng mắt nhìn cô ta uống. Nguyên tưởng rằng có thể cùng Tào Thanh Thiển hai người một cõi ngâm suối nước nóng. Và thực tế thì Tào Thanh Thiển cũng không có ý muốn mời Ngôn Lặc Ninh, cho nên không phát hiện việc cô cố tình chế ra màn Đi tả đặc sắc như vậy. Nhưng là.....

Trong làn sương mù mờ ảo lơ lửng trên mặt hồ, Lộ Ảnh Niên cư nhiên vì Tào Thanh Thiển buông bỏ khăn tắm, đôi chân thon dài rảo bước tiến vào trong hồ, khí huyết bỗng chốc sôi sục dâng trào, vô tình tầm mắt xuyên qua làn sương nhìn đến vùng đất tuyệt mật nhất của nữ nhân. Sau đó.... liền ngất xỉu.

Nghĩ đến cái gì cũng chưa nhìn thấy rõ, kỳ thực chỉ là mơ hồ nhìn thoáng qua, chỉ có vậy liền té xỉu, Lộ Ảnh Niên một trận dở khóc dở cười.

Điều khiến cô buồn bực hơn là thời điểm Tào Thanh Thiển cố gắng không ngừng gọi mình tỉnh dậy, vừa mở mắt ra thì hai khoả tuyết trắng đầy đặn không hề che lấp hiện rõ mồn một trước mắt, điểm tròn nhỏ như có như không cọ xoẹt qua chóp mũi, Lộ Ảnh Niên lần nữa mất mặt hôn mê bất tỉnh.

Chuyện thành ra như vậy, Tào Thanh Thiển làm sao có thể tiếp tục duy trì tư thế ngây ngốc đứng trong ao, nàng vội vàng khoác khăn tắm cắn răng chống chịu nửa kéo nửa ôm Lộ Ảnh Niên trở về phòng. Vất vả một lúc mới lay tỉnh được Lộ Ảnh Niên. Và sau đó thì.... Lộ Ảnh Niên không cách nào phấn chấn tinh thần, duy trì bộ dáng ũ rũ xụ tai cho tới bây giờ.

Thân là một CÔNG QUÂN, thế nhưng chỉ vì nhìn thấy thân thể ái nhân liền té xỉu, chuyện này mà để người khác biết nhất định sẽ bị cười nhạo không ngốc đầu nổi.

Lộ Ảnh Niên lặng lẽ âm thầm rơi lệ, trí óc ngẫu nhiên hiện lên vài hình ảnh, không phải động tác Tào Thanh Thiển ưu nhã bước vào trong ao, mà là cặp no tròn mềm mại phảng phất áp sát vào gương mặt mình, chóp mũi còn cảm nhận rất rõ ràng!!!

Sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy a!!!!!!

Bầu không khí uỷ dị duy trì suốt chặn đường về tới khách sạn ở nội thành. Xe dừng, Ngôn Lặc Ninh tính toán muốn xuống xe nhưng Tào Thanh Thiển đã ngăn lại.

"Cậu trở về nghỉ ngơi đi, mình thấy cậu như không được khoẻ." Sớm đã nhìn ra Ngôn Lặc Ninh trạng thái tinh thần cực kỳ kém, Tào Thanh Thiển lắc đầu, thực sự không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, rồi lại thấy ánh mắt đứa nhỏ an tĩnh không chút gợn sóng.... thở dài.

"Ân." Ngôn Lặc Ninh gật đầu, phất tay chào tạm biệt rồi chợt như nhớ đến cái gì.

"Thanh Thiển, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho mình nha."

"Ừhm."

Mắt thấy xe dần đi xa, Tào Thanh Thiển kéo theo hành lí, sờ đầu Lộ Ảnh Niên.... Lộ Ảnh Niên ngước đầu lên nhìn nàng, dưới vẻ mặt lo lắng liền chớp hạ mi mắt, nở một nụ cười tươi.

Mình đang suy nghĩ những gì, tuyệt đối không thể để Thanh Thiển biết được, huống chi lại mất mặt như vậy, có hối hận cỡ nào cũng không nên ảnh hưởng đến tâm tình Thanh Thiển mới đúng?

"Con nha!" Tiếp tục thở dài, một tay kéo vali, một tay nắm lấy tay Lộ Ảnh Niên bước vào phòng khách sạn, đặt hành lí sang một bên, Tào Thanh Thiển bất giác ngồi xổm xuống ôm chằm lấy Lộ Ảnh Niên, khó có được một lần lộ ra dáng vẻ yếu đuối.

"Tiểu Di?" Lộ Ảnh Niên tay chân luống cuống phủng tại hai bên mạn sườn, hoảng sợ gọi lên Tào Thanh Thiển: "Dì.... làm sao vậy?"

"Niên Niên.... Từ sau khi sự việc đó xảy ra, con gần như rất dễ dàng không vui." Cằm tựa trên vai đứa nhỏ, Tào Thanh Thiển giọng nói có chút bất an: "Trước kia con không vui, nhất định sẽ nói với Tiểu Di, vì sao bây giờ.... Con cùng với trước đó không giống nhau."

Lộ Ảnh Niên cứng nhắc thân mình yên lặng nhìn cánh cửa phía sau lưng Tào Thanh Thiển, tim đập nhanh hơn vài phần, há miệng thở dốc nhưng là không nói nên lời.

Thẳng thắn có được khoan hồng?

Lộ Ảnh Niên bối rối, cân nhắc, không biết có nên nói cho Tào Thanh Thiển biết việc mình trọng sinh hay không, cũng vô pháp đoán biết được phản ứng của nàng sẽ như thế nào.

"Niên Niên?!?" Cảm nhận nhịp tim đứa nhỏ đập gia tốc, Tào Thanh Thiển mày liễu ninh chặt kéo ra một khoảng để có thể nhìn rõ, vừa muốn nói thì di động liền vang lên.

Mím môi, thoáng liếc nhìn Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển đứng dậy cầm lấy di động. Nhìn vào màn hình liền nhướng mày có chút sửng sốt sau đó ấn nút nhận cuộc gọi.

"Lặc Ninh, cậu về đến nhà rồi sao?..... Ân. Mình cùng Niên Niên đang ở trong phòng..... Hảo, cậu cũng nghỉ ngơi...... Vé máy bay hẳn là ngày mai..... Sao? Chuyện này..... Để mình xem lại." Ngắn gọn đối đáp vài câu thì tắt điện thoại, Tào Thanh Thiển bỏ điện thoại lại chỗ cũ, sau đó quay sang tìm kiếm Lộ Ảnh Niên không biết đứa nhỏ tâm tình cổ quái từ khi nào đã nằm úp sấp trên giường.

"Niên Niên?"

"Tiểu Di! Con chán ghét người kia." Vốn do dự có hay không nói với Tào Thanh Thiển, ý niệm vừa kịp loé thì bởi vì Tào Thanh Thiển thân mật gọi hai tiếng Lặc Ninh liền tan thành mây khói, Lộ Ảnh Niên xoay người ngồi dậy, trẻ con phồng má: "Con không thích nhìn thấy chị ta."

"Con?!!" Thanh Thiển chỉ kịp phun ra một chữ chợt trầm mặc, hồi lâu thốt ra một tiếng thở dài, một lần nữa cầm lấy di động đặt hai vé ngày mốt mới trở về: "Như vậy được không?"

"Ân!" Lộ Ảnh Niên dùng sức gật đầu, nhìn sắc mặt khó xử hiện rõ trên gương mặt Tào Thanh Thiển, tay bất giác siết lại.

Vô luận có thế nào, đều phải đem Ngôn Lặc Ninh nữ nhân chướng ngại này loại bỏ mới được. Còn mình thì..... Cùng Thanh Thiển vẫn còn rất nhiều thời gian....!!!

- ------------------------

- ------------------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv