Từ quán cafe đi ra, mặt trời đã sắp lặn về phía Tây, nhưng mà sức nóng vẫn bức người, nhất là ánh sáng màu cam tựa hồ chỉ cần chiếu đến, trên người sẽ ra một tầng mồ hôi.
Ven đường vừa vặn có một chỗ bán nước tự động, có lẽ bởi vì người mua nhiều nên đồ uống ở đây không kịp thêm vào, nên có rất ít loại để chọn lựa.
Khang Đồng Thành nhìn thấy bên trong đa số là bia, nghĩ nghĩ liền lấy tiền xu, mua ba lon. Bất kể là vì chuyện gì, đây là lần đầu tiên cậu cần tới chất cồn để làm cho chính mình say.
Cậu cũng không phải là một người tùy tiện, từ trước là bởi vì Khương Hàn không cho phép, mà sau này là do thân thể của cậu vốn là một sinh viên.
Tùy ý tìm một bóng cây ngồi xuống, cũng không quan tâm đến hình tượng, liền ngồi xuống thềm đá. Vừa vặn tán cây trên đầu tạo thành một bóng mát.
‘Phựt’ một tiếng, Khang Đồng Thành mở lon bia, mùi bia lạnh lẽo là hương lúa mạch lên men thơm ngát cùng với vị chua nhàn nhạt lập tức tràn ngập trong hơi thở của Khang Đồng Thành.
Rất nhiều người không uống bia rượu không thích loại hương vị này, Khang Đồng Thành cũng vậy, cái loại mùi thơm ngát cũng không thể che giấu được hương vị chua sót của nó. Uống vào miệng còn cảm thấy nhàn nhạt cay đắng, ai mà nguyện ý uống, huống chi loại thức uống này còn gợi lại trong lòng Khang Đồng Thành một đoạn ký ức không muốn nhớ đến.
Lúc trước, khi chưa gặp được Khương Hàn, vì trả nợ, cậu còn nhỏ tuổi mà phải thường xuyên lui tới những chỗ được xem là không đứng đắn, mà ở quán rượu có những chuyện, cho dù quản lý nói cậu tuổi còn nhỏ, thường xuyên giúp cậu chống đỡ nhưng cũng sẽ có những lúc cậu phải cố sức chịu đựng.
Cho nên đối với rượu, cho tới bây giờ cậu cũng còn cảm thấy chua sót cùng khuất nhục.
Có đôi khi ngẫm lại, có lẽ bởi vì lúc đó cậu chịu nhiều đau khổ, cho nên mới sa vào hủ mật ngọt ngào của Khương Hàn.
Uống một ngụm lớn bia, không để cho loại chất lỏng này dừng lại quá lâu trong khoang miệng, Khang Đồng Thành liền nuốt xuống, cùng vừa rồi cậu uống cafe, hương vị cổ quái tràn ngập cả đầu óc.
Nhưng giống như tự ngược, sau khi nhăn mặt chịu không nổi hương vị kỳ quái kia đồng thời, Khang Đồng Thành lại một lần nữa hớp một ngụm.
Có ngụm đầu tiên liền có ngụm thứ hai, thứ ba, thứ tư, rồi cả lon, đối với một người hàng năm uống rượu như nước như thân thể trước kia của Khang Đồng Thành thì không sao nhưng hiện tại thân thể này tửu lượng quá kém.
Cho nên sau khi uống hết hai lon bia, trước mắt Khang Đồng Thành đã có chút mơ hồ, tuy rằng vẫn thanh tỉnh nhưng đầu óc đã choáng váng hoa mắt, rất khó chịu, nhưng khi thân thể khó chịu, tâm lại dịu đi. Đây cũng bất quá là lừa mình dối người mà thôi.
Nhưng mà, cậu vẫn mở lon bia thứ ba, có lẽ bởi vì thật sự có chút say, vị bia cay đắng bởi vì mất đi thanh tỉnh mà trở nên không rõ ràng.
Ném xuống lon cuối cùng, Khang Đồng Thành ngồi bó gối, gục đầu chôn trong hai đầu gối, sắc trời tựa hồ dần dần tối đi. Cậu nghiêng đầu nhìn ánh sáng le lói, cậu cần phải trở về…
Cậu nghĩ như vậy hưng thân thể hoàn toàn không phản ứng.
Chỉ có thể nằm úp sấp tại chỗ.
Trên đỉnh đầu đèn đường sáng lên, mơ hồ Khang Đồng Thành thanh tỉnh đôi chút, hơi ngửa đầu nhìn đèn đường mờ nhạt, đầu vẫn nặng nề như trước.
Vào đêm thời tiết bắt đầu lạnh lẽo nhưng có lẽ do có bia trong người, cậu ra chút mồ hôi, hiện tại bị gió lạnh thổi qua, cả người cũng run lên.
“Tiểu tử, cậu làm gì một mình ngồi đây, nhanh về nhà đi!”
Một bác gái qua đường tốt bụng nhắc nhở như thế sau đó vội vàng rời đi.
Khang Đồng Thành muốn ngẩng đầu nói ‘vâng”cảm ơn’ linh tinh nhưng cũng chưa kịp.
Kỳ thật từ lúc vừa mới bắt đầu, Khang Đồng Thành đã muốn hối hận, cậu giống như đang cam chịu rốt cuộc là vì cái gì, vốn không phải là tự mình muốn rời khỏi, làm người ngoài cuộc hay sao?
Khương Hàn thương cậu, cậu biết. Cậu cũng không thể giúp đỡ Khang Đồng Hân, việc này, vốn là rất đơn giản.
Nhưng trong lòng cậu cũng rất rối rắm, có lẽ cũng chỉ là do hôm nay nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Khang Đồng Hân lúc mặt áo cưới mà bị kích thích, cũng có lẽ là do nhìn thấy đôi tình nhân đồng tính ở quán cafe mà có cảm xúc.
Ở ngực thập phần bất an, luôn cảm thấy sẽ có rất nhiều chuyện sẽ không giống như lời Khương Hàn nói, sẽ chấm dứt!
Lại ngồi một lúc lâu, Khang Đồng Thành mới miễn cưỡng đứng lên. Di động trong túi rung lên, cậu lấy ra nhìn thoáng qua là tin nhắn của Khương Hàn.
– “Hai ngày nay ban đêm trời trở lạnh, cẩn thận thân thể.”
Khang Đồng Thành nhìn tin nhắn hồi lâu mới cất di động vào túi, lê bước chân khi thì chống đỡ trên vách tường, mới có thể miễn cưỡng chống đỡ. Những người đi ngang qua ngẫu nhiên có người kinh ngạc nhưng đa số cũng chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua mà thôi.
Đi qua một tủ kính bày hàng, những chiếc ti vi bên trong đang phát tin tức.
Khang Đồng Thành nhìn thoáng qua, rồi sau đó liền dừng lại.
[“…Căn cứ phóng viên của đài chúng tôi theo dõi được, đến 2 giờ ngày 14 tháng 7 năm 2012, cổ phiếu bất động sản của Lý thị đang rớt giá đã từng bước ổn định, nhưng căn cứ những người hiểu rõ tình hình tiết lộ, tập đoàn Lý thị bởi vì chuyện cổ phiếu rớt giá mà thiết lập lại bộ máy quản lý, bởi vậy bị cổ đông mãnh liệt kháng nghị, cũng có nhiều nhân vật cấp cao tiết lộ, tập đoàn Lý thị lúc tranh giành mảnh đất đã dùng thủ pháp mờ ám…”]
Tin tức như trước vẫn tiếp tục, Khang Đồng Thành cũng không còn nghe vào, việc trả thù của Khương Hàn đã bắt đầu rồi sao?
Đây là tin tức hoàn toàn tương phản với năm đó, cũng là nội dung tương tự nhưng đem Khương thị đổi thành Lý thị. Gậy ông đập lưng ông? Không, Khương Hàn hẳn là còn có bước tiếp theo…
Cũng khó trách, mấy ngày nay, cậu đã không còn nhìn thấy Lý Quang Vinh Vũ. Nguyên bản người này cứ hai ngày lại xuất hiện, nhưng mà lúc này đây đã quá mười ngày, bất quá xảy ra việc như vậy, còn có ai có tâm tình nói chuyện yêu đương.
……………….
Mấy tháng qua cũng nhanh, trong đợt nghỉ hè, Khang Đồng Thành cũng chỉ thật sự nghỉ có hai ngày, mà hai ngày kia cậu cơ hồ đều ở trong nhà. Có lẽ Khang Đồng Hân cũng muốn sum họp với em trai nên ngoại trừ thời gian đi làm cũng không có ra ngoài.
Khang Đồng Thành tính toán ngày, còn hơn nửa tháng nữa! Hôn lễ của Khang Đồng Hân cùng Khương Hàn, mỗi khi nghĩ đến kia cơ hồ cùng thời gian với đời trước, trong lòng Khang Đồng Thành tựa hồ nổi trống.
Chuyện của Lý Quang Vinh Vũ đã làm cho Khang Đồng Thành hiểu được trả thù của Khương Hàn tất nhiên không đơn giản.
Đương nhiên là do Lý Quang Vinh Vũ cùng Khang Đồng Hân bắt tay nhau mà Khương Hàn phải ở trong lao tù ba năm.
Mà hiện tại, Khương Hàn với năng lực của bản thân, dù không có người nào ở công ty trong sạch thanh bạch, huống chi Lý thị nguyên bản là hắc đạo tẩy bạch (tập đoàn của xã hội đen nhưng kinh doanh hợp pháp – chắc là vậy), nếu muốn vấp ngã, chỉ có cần đủ tài lực cùng nhân lực cũng không phải là làm không được.
Giống như hiện tại nếu Khương Hàn đem toàn bộ chứng cứ đưa ra trước pháp luật, Lý Quang Vinh Vũ cùng với lãnh đạo của Lý thị sắp sửa đối mặt không phải là con số 3 năm ngắn ngủi như vậy.
Khang Đồng Thành cảm thấy tiếc hận cho Lý Quang Vinh Vũ, nhưng cũng không đồng tình mấy, dù sao cảm tình cũng nông cạn. Cho dù hiện tại Lý Quang Vinh Vũ vô tội, thương hại có lẽ là có nhưng không đến nỗi nội tâm rối rắm.
Nếu Lý Quang Vinh Vũ thật sự yêu cậu, như vậy thật đáng buồn cho hắn.
Khang Đồng Thành thở dài, thời tiết tháng 9, mặt trời vẫn thập phần **. Trên tay Khang Đồng Thành mang theo hai cuốn tài liệu chuẩn bị đi đến thư viện, một trận tiếng chuông di động vang lên.
Nhận cuộc gọi [Khương Hàn].
“Tối nay cùng nhau ăn bữa cơm được không?” Người đàn ông ở đầu kia nói.
“Được.” Khang Đồng Thành lên tiếng.
“Ừ, vậy đêm nay tôi đến đón em.”
Như thế liền ngắt điện thoại, từ trước đó đến nay vẫn ngẫu nhiên gọi điện thoại, ăn cơm, giống như một đôi tình nhân chẳng qua còn chưa tới thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, tựa hồ đều mang theo vài phần rụt rè.
Giương mắt nhìn thấy Lăng Hạo Triết đi đến.
Bước chân hơi khựng lại một chút nhưng cuối cùng vẫn đi về phía trước.
Dù sao trong cùng một trường, nếu không phải cố ý tránh né vẫn có thể chạm mặt nhau.
Hơi gật đầu với Lăng Hạo Triết, thu được là một nụ cười nhạt nhẽo.
Bất kể có hay không tiêu tan, như vậy cũng tốt rồi.