Trở lại cửa ký túc xá, Khang Đồng Thành mệt mỏi choáng váng, vừa mới đưa tay định mở cửa thì cánh cửa đột nhiên mở ra, Khang Đồng Thành mới nghĩ đến phòng này không phải phòng riêng của cậu, cậu phải ở chung với 5 người khác nữa. Buổi tối cuối tuần các bạn khác đều đã đến đủ, làm cho Khang Đồng Thành đang đứng ở cửa có chút ý muốn lùi bước.
“Khang Đồng Thành?” Thiếu niên cũng đứng ở cửa mang theo một thau nước ấm, lên tiếng xác nhận.
Khang Đồng Thành gật đầu.
“Tôi vừa dọn đến vào hôm qua.” Khang Đồng Thành nhẹ nhàng nói, thân thể cậu còn chưa khỏe lắm, đứng lâu như vậy khiến cậu hơi hoa mắt váng đầu, đôi môi khô khốc lúc nói chuyện cảm thấy nức toác ra đau đớn.
Thiếu niên đối diện gật đầu:
“Tôi là Lý Hạ, ở đối diện giường cậu.”
Trên mặt thiếu niên hiện lên nụ cười hiền lành.
Khang Đồng Thành gật đầu.
“Khang Đồng Thành, thật vui khi được quen biết cậu.”
Thiếu niên mang cái thau đi rồi, Khang Đồng Thành mới bước vào ký túc xá, bốn người khác ở bên trong vô cùng tò mò, lúc Khang Đồng Thành đi vào, cả bốn ánh mắt đều chăm chú theo dõi cậu.
Đơn giản giới thiệu, giải thích nguyên nhân, mấy nam sinh cũng lần lượt giới thiệu, sau đó cũng không có cảm giác bị bài xích, dĩ nhiên Khang Đồng Thành cũng không nghĩ đến phải dung nhập.
Lên giường nằm, cũng không quan tâm đến tiếng nói phát ra ở giường dưới, nói cái gì, cậu vừa nhắm mắt đã ngủ.
Nguyên bản cũng đã là ban đêm, những người khác sau đó cũng lục đục về giường, cũng không có cái gì không hài hòa.
Đêm nay Khang Đồng Thành ngủ được khá sâu, nhưng không lâu, lúc cậu tỉnh lại, sắc trời đã hơi sáng. Tựa hồ là bình minh.
Khang Đồng Thành xoa cái đầu đau đớn, hoảng hốt nhớ đến bản thân chưa xem di động. Liền sờ soạng ở trên giường một lúc lâu mới phát hiện di động đặt ở dưới gối đầu.
Di động hiện lên một cuộc gọi nhỡ, không phải Khương Hàn, là một dãy số lạ, có lẽ là gọi nhầm số, Khang Đồng Thành nghĩ thế rồi lại không tự chủ được thở dài, cậu đang chờ mong điều gì?
Mở hộp thư đến, ánh mắt Khang Đồng Thành sáng ngời, bên trong có một tin nhắn của Khương Hàn, vì thế liền mở ra xem.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, đơn giản đến mức trong lòng Khang Đồng Thành khó chịu.
“Em muốn dừng chân, vậy cứ ở đó, chờ sự tình qua đi, tôi sẽ đón em về.” Lời nói ngắn ngủn, trong giọng nói đủ dung túng, việc này vốn là mong muốn của Khang Đồng Thành, rồi lại tựa hồ không phải.
Không ai không khát cầu bản thân là quan trọng nhất trong lòng người yêu, chắc chắn Khang Đồng Thành cũng vậy, cậu hy vọng chính mình có thể ảnh hưởng đến Khương Hàn, thậm chí làm cho Khương Hàn buông tha việc báo thù, nhưng hiển nhiên, đáp án không như cậu mong đợi.
Phía trên tin nhắn của Khương Hàn là tin nhắn mới do dãy số lạ vừa nãy gửi đến, Khang Đồng Thành không muốn xem nhưng vừa buông di động ra lại không cẩn thận ấn vào xem.
“Tới rồi sao? Đi ngủ sớm một chút!”
Cách nói chuyện như vậy, không khó liên tưởng đến người gửi tin nhắn, Khang Đồng Thành cảm thấy hết sức kỳ lạ, người kia làm sao biết số điện thoại của cậu, nhưng nghĩ lại, Lý Quang Vinh Vũ là cậu ấm nhà giàu, cũng không phí bao nhiêu công sức để tra được số điện thoại của cậu.
Ngửa đầu nhìn trần nhà tối đen có thể chạm đến, Khang Đồng Thành bỗng nhiên nghĩ đây là lần đầu tiên mình chân chính dung nhập vào cuộc sống nơi trường học, khóe miệng thong thả cong lên, cũng vô cùng chua sót.
Ngay cả chính cậu cũng không biết mình muốn cái gì…
Sau đó là những ngày rất bình thản, ít nhất đối với Khang Đồng Thành mà nói là như thế. Cuộc sống khi dừng chân cũng không tính là gian nan, bạn học trừ lúc ngủ cũng có lúc ngồi nói chuyện tán gẫu này nọ, đa phần thời gian đều dùng vào việc cá nhân. Khang Đồng Thành ở ký túc xá đa phần là đọc sách, bởi vì cậu không có máy tính, mỗi khi nghe những người khác thảo luận cái gì tần số nhìn thấy trong máy tính, cậu cũng không có cách nào xen vào. Bất quá cậu cũng không để ý, có đôi khi quả thật im lặng là vàng, bởi vì cậu hiếm khi nói chuyện nên người trong ký túc xá càng khó có thể xem nhẹ cậu. Ngẫu nhiên liên hoan cũng sẽ gọi cậu, cho dù đa phần cậu đều từ chối nhưng nếu có đi, cũng không cảm thấy tẻ nhạt cho lắm.
Cuộc sống như vậy, đối với Khang Đồng Thành, tuy rằng phần tích tụ trong lòng vẫn tồn tại, nhưng cũng không phải quá khó để vượt qua.
Khang Đồng Hân cũng tới vài lần, phần lớn là mang món gì đó đến, nói hai ba câu quan tâm, ngẫu nhiên nhắc tới Khương Hàn mà trong lòng Khang Đồng Thành lại cảm thấy khổ sở, chẳng qua trên mặt lạnh lùng hơn trước nhiều.
Cuối tháng 6, trường học bắt đầu cho nghỉ hè, Khang Đồng Thành cũng không có sửa soạn hành lý, cậu dốc lòng xin thầy cô cho ở lại ký túc xá.
Trên thực tế cậu muốn tìm việc dạy thêm, đương nhiên quan trọng hơn là muốn trốn tránh, thói quen bỏ chạy càng không muốn đối mặt.
“Chúng ta đi!” Những người khác ở ký túc xá lần lượt vỗ bả vai Khang Đồng Thành, rồi sau đó vừa cười vừa nói đi về nhà. Đối với rất nhiều người đây là khoảng thời gian họ ước ao đã lâu.
Ký túc xá rất nhanh chỉ còn lại có mình Khang Đồng Thành, cậu sửa soạn lại sách cùng với ghi chép công việc gia sư của mình, ngồi trên ghế thong thả làm việc.
Lúc di động rung lên, cậu đang chăm chú đến xuất thần, cũng bởi vậy mà giật mình, lấy ra vừa nhìn là Khang Đồng Hân. Trong lòng suy nghĩ, Khương Hàn đã rất lâu không có gọi đến, nhiều nhất là khi khí hậu thay đổi, có nhắn tin đến bảo cậu chú ý thân thể, tuy rằng cũng là quan tâm nhưng không thể nghi ngờ cậu càng muốn nghe tiếng nói của anh ta, cậu có lẽ sẽ vui mừng hơn nhưng trong lòng cậu cũng rất rõ, cũng có lẽ sẽ không.
Cậu biết cậu không thể rời khỏi người đàn ông kia, cho dù mới mấy tháng ngắn ngủi, cậu đã nhớ đến muốn phát điên, nhưng cậu không thể tự mình gọi điện cho anh ta.
Chỉ có cậu mới biết, có bao nhiêu lần cậu cầm di động lên, muốn ấn phím gọi nhưng cuối cùng vẫn không làm được. Lý Quang Vinh Vũ lại thường xuyên gọi điện thoại tới, đáng tiếc cậu không muốn nghe, trừ bỏ lần té xỉu về sau, cậu không không gặp lại Lý Quang Vinh Vũ…
“Alo.” Khang Đồng Thành nhận cuộc gọi.
Khang Đồng Hân ở đầu bên kia tựa hồ đang nói chuyện với ai đó, nghe Khang Đồng Thành đáp lại mới nói: “Sao lâu vậy mới chịu nghe điện thoại?”
“Di động để trong cặp sách, mở ra nên mới lâu.” Khang Đồng Thành đáp.
“Ừ, tiểu Thành à, thật sự nghỉ hè cũng không về được sao? Ngay cả phòng mới của chị em cũng chưa xem qua, hiện tại phòng lớn hơn nhiều, Hàn cũng trang trí cho căn phòng đó của chúng ta, rất xinh đẹp nha.”
Giọng nói của Khang Đồng Hân có chút cám dỗ. Đây cũng không phải lần đầu tiên cô nói thế, 5 tháng trước lúc mới dọn về phòng mới, Khang Đồng Hân cũng giục Khang Đồng Thành về nhà y như vậy.
Khang Đồng Thành hơi giương khóe miệng, nói:
“Em biết mà, phòng ở tốt lắm, nhưng chị à, em cũng đã nói phải tự lập, phải biết kiếm tiền, dù sao em cũng là con trai mà chị.” Khang Đồng Thành nói rất dõng dạc.
Khang Đồng Hân ở bên kia có chút tức giận.
“Tiểu Thành thật sự lớn rồi, trước kia luôn kè kè bên cạnh chị, hiện tại thế nhưng muốn tự lập…” Nói vậy giống như là cha mẹ có con gái lớn phải gả đi, luôn có chút thương cảm.
“Chị hai, em cũng không phải không về, những ngày cuối đợt nghỉ hè em sẽ về.” Khang Đồng Thành nói.
Khang Đồng Hân lập tức lên tinh thần.
“Em nói đó nha, đúng rồi ngày 14 tháng 7, em trở về một chuyến giúp chị chọn áo cưới đi, Hàn gần đây bận nhiều việc, phòng chừng không thể đi theo chị.”
“Vâng, được ạ.” Khang Đồng Thành đáp, trong lòng lại nói, nguyên lai anh ấy bận nhiều việc… Kỳ thật sau khi nghe Lý Quang Vinh Vũ nhắc đến, cậu vẫn thường theo dõi báo chí, trên báo quả nhiên có tin tức về Khương Hàn và Khang Đồng Hân, đa số đều là chim sẻ biến thành phượng hoàng, cô bé lọ lem đời thật, đương nhiên không ít là về ngày cưới của bọn họ.
Nhìn đến hết thảy, trong lòng Khang Đồng Thành cảm thấy ê ẩm, lại càng ứ đọng lại nhiều hơn.
“Vậy đi, nếu tiểu Thành về phải gọi cho chị trước để chị chuẩn bị nhé.” Khang Đồng Hân trước khi ngắt máy còn không quên dặn dò.
“Được ạ.” Khang Đồng Thành vừa mới lên tiếng, cảm giác di động phát ra một tiếng ‘tích’, là có tin nhắn đến. Vì thế sau khi ngắt điện thoại liền mở hộp thư đến.
Ngay chỗ tên người gửi làm cho Khang Đồng Thành chấn động, là tin nhắn của Khương Hàn, nội dung vẫn đơn giản như trước nhưng lại làm cho trái tim Khang Đồng Thành không khỏi ‘bang bang’ tăng tốc.
[Ra cổng trường đi!]