Lúc này di động vừa vang lên không bao lâu đã có người bắt máy, Khương Hàn vui vẻ hẳn nhưng nhanh chóng chau mày.
“Vì sao không chịu nghe điện thoại của tôi, không mở cửa?”
Tận lực dịu giọng, Khương Hàn hỏi. Hắn có lẽ hiểu được tâm lý của thiếu niên lúc này nhưng hắn không thể buông tay.
Ở đầu kia điện thoại có tiếng hơi thở nhạt nhẽo, nhưng không có tiếng trả lời, một hồi lâu sau, thẳng cho đến khi điếu thuốc trên tay Khương Hàn sắp cháy tới ngón tay, bên kia bỗng nhiên mở miệng.
“Em muốn ở lại trường một thời gian, những ngày tới đừng đến tìm em! Có một số việc em cần có thời gian ngẫm nghĩ thật kỹ.” Giọng nói Khang Đồng Thành có vẻ khàn khàn, là giống như vừa mới tỉnh ngủ.
“Ngẫm lại? Em muốn ngẫm cái gì nữa?”
Khương Hàn hỏi, sắc mặt càng đen đi vài phần, tiện tay cầm tàn thuốc vứt xuống thảm, một mùi hương khét lẹt dày đặc bốc lên, làm chân mày hắn nhíu càng chặt.
Khang Đồng Thành thở dài.
“Em cũng không biết, chỉ là muốn ở một mình để bình tĩnh lại. Có lẽ chờ chuyện của anh chấm dứt, em có thể nghĩ thông suốt.”
“Vẫn vì chuyện kia sao, không phải tôi đã giải thích với em rồi à? Tiểu Thành, em không phải là đứa nhỏ không hiểu lý lẽ, không phải sao? Tôi nói rồi, tôi chỉ yêu mình em, đối với cô ta chỉ là diễn trò mà thôi.” Khương Hàn có chút kích động nói, gân xanh ở hai bên thái dương đều nổi cả lên.
“Em chỉ muốn biết, đối với anh, em rốt cuộc là cái gì? Là đứa nhỏ vâng lời hay là thú cưng? Anh yêu em, điểm này em biết, thế nhưng…” Khang Đồng Thành hít sâu một hơi nói: “Anh không có khả năng luôn làm cho em phải nghe lời anh!”
“Em đang nói cái gì!??”
Khương Hàn cơ hồ thiếu chút nữa đã rít gào lên, mi tâm xuất hiện mấy nếp uốn.
“Tôi yêu em, chờ sự việc này chấm dứt, hết thảy chấm dứt… Em muốn tôi buông tha Khang Đồng Hân có đúng không? Em thật sự có tình cảm sâu sắc với cô ta như vậy?” Khương Hàn nói thế, ngữ khí cũng dần dần bình tĩnh lại.
“Tình cảm của em đối với chị ấy bao nhiêu em cũng không biết nhưng chị ấy thật lòng xem em là em trai, chị ấy đối xử với em rất tốt, tốt đến mức em không đành lòng nhìn thấy chị ấy bị tổn thương, lại đứng một bên nhìn.” Khang Đồng Thành vẫn dùng ngữ khí nhàn nhạt như cũ, những lời này đã giấu trong lòng cậu rất lâu, thế cho nên lúc thật sự nói ra, cũng không quá kích động như cậu tưởng tượng.
“Cho nên, em muốn tôi buông tay? Vì em mà buông tay?”
Khương Hàn hỏi hai vấn đề, ngữ khí như muốn gây sự, hoặc là nói hắn quá đáng sợ.
“Không, em biết cho dù hiện tại anh có đồng ý với em thì vẫn sẽ đối phó với chị ấy như trước, mà lời của em cũng có ảnh hưởng đến anh đâu. Em sẽ không yêu cầu anh buông tha việc trả thù để chứng minh anh yêu em bao nhiêu, em biết việc này đối với anh là cỡ nào ngây thơ, cho nên, em muốn ở một mình, tránh ở một nơi có thể không nhìn thấy, coi như bản thân nhìn không thấy. Vì thế trước khi sự việc kia chấm dứt, anh đừng đến tìm em, có được không? Khương Hàn!” Khang Đồng Thành nói xong một đoạn dài, giống như đã cố hết sức, thở phì phì.
Khương Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thật lâu sau, nổi cáu hướng di động phát tiết: “Chỉ cần là em muốn, tôi sẽ đồng ý.” Nói xong liền ngắt điện thoại.
Khang Đồng Thành ngả đầu lên bàn, nhìn màn hình di động dần tắt ngấm, là nguồn sáng duy nhất của căn phòng cuối cùng ấn phím tắt.
Cái loại tối đen này ép con người đến mức không thở nổi. Khang Đồng Thành vẫn ngồi im tại chỗ, những lời cuối cùng của Khương Hàn, câu chữ ngắn gọn lại thật quá tàn nhẫn. Cậu biết anh ấy tức giận, nhưng việc này cũng là tất nhiên thôi. Đối với anh ta thì đây là ngỗ nghịch, hoặc nói đúng hơn là không vâng lời, nhưng cậu không thể không làm như vậy.
Khương Hàn lái xa như bay, giống như thử nghiệm kỹ thuật lái xe trên quốc lộ. Sau khi ngắt điện thoại hắn liền hối hận, hắn nói như vậy chắc chắn là đẩy thiếu niên ra xa. Rõ ràng có thể dùng giọng điệu mềm mỏng dể khuyên răn, thế nhưng khi đó hắn cảm thấy rất giận dữ.
Hắn chịu không nổi những lời thiếu niên nói, giống như chú chim non luôn nép bên cạnh mình bỗng nhiên cứng cáp, rồi sau đó vỗ cánh bay xa.
Đối với ngôn ngữ ngỗ nghịch của thiếu niên lại chịu đựng không nổi, đơn giản là vì từ trước đến nay thiếu niên nói gì nghe nấy làm cho cậu không hề có chút chủ kiến, bởi vì hắn luôn che chở cho thiếu niên ở phía sau, chỉ cần có hắn ở bên, chỉ cần nhận lấy tình yêu của hắn, nhận lấy nụ hôn của hắn là được…
Đạp mạnh vào phanh, bởi vì quán tính, đầu suýt nữa đập vào cửa kính xe. Tiếng còi xe không ngừng vang lên ở phía sau.
Khương Hàn ngẩng đầu, có phải hắn thật sự đã làm sai?
Từ lúc 30 tuổi đến nay hắn đều không có nghi ngờ bản thân, bởi vì khi đó hắn tuyệt đối tự tin, mà tự tin sau này cũng làm cho hắn càng thêm phát đạt, nhiều năm như vậy tích tụ lại, chắc chắn, đã thành thói quen của hắn.
Mà hiện tại cũng là lần đầu tiên hắn bắt đầu nghi ngờ, hắn không phải thật sự đã sai lầm rồi chứ. Đối với Khang Đồng Thành, hắn vẫn dùng cách bảo vệ và cách ly, tất cả đều là vì nghĩ cho em ấy phải không?
Mới ở chung cùng Khang Đồng Hân nhiều nhất là một năm, sao có thể có tình cảm mãnh liệt cho được, thiếu niên mặc dù có chút yếu đuối nhưng cũng không phải thiện lương dễ bắt nạt, mà trải qua nhiều lần được hắn dạy dỗ…
Như vậy rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề ở đâu cơ chứ, làm cho thiếu niên muốn rời đi… Khương Hàn ngả đầu lên tay lái, tựa hồ nghĩ thế nào cũng không ra.
Khang Đồng Thành bị cảm, sau khi gục đầu lên bàn ngủ một đêm, hoàn toàn bị cảm. Cậu ngủ cũng không yên ổn, nhưng bởi vậy mà xem nhẹ thời tiết se lạnh đầu xuân.
Sáng sớm bởi vì chói mắt mà tỉnh lại, đầu choáng váng muốn đứng lên cũng khó khắn, nằm úp sấp cả một đêm khiến thân thể đều đau đớn.
Cái mũi đã hoàn toàn nghẹt cứng, Khang Đồng Thành hít vào hai lần đều không được, cuối cùng chỉ có thể dùng miệng thở. Khang Đồng Thành biết bản thân phát sốt, gian nan vận động, chậm rãi đi đến buồng vệ sinh.
Gương mặt phản chiếu trong gương dị thường tái nhợt, thậm chí là tiều tụy. Đôi mắt sâu hoắm đen thui, mí mắt sưng vù, đôi môi khô khốc. Rõ ràng là quyết định của chính mình, lại làm ra bộ dáng như thế này, ngẫm lại là chính mình tra tấn chính mình.
Không có nước ấm, liền dùng nước lạnh đơn giản rửa mặt chải đầu, đầu óc Khang Đồng Thành cuối cùng cũng thanh tỉnh hơn một chút. Sau này nếu có bị bệnh cũng không có ai chăm sóc. Nghĩ thế Khang Đồng Thành cầm túi tiền đi xuống lầu.
Bởi vì chuyển nhà vội vàng cậu cũng không mang theo thuốc, hiện tại chỉ có thể tự mình đi mua. Tuy rằng mặt trời đã lên, nhưng dù sao cũng là buổi sáng, vẫn còn chút lạnh lẽo, đối với Khang Đồng Thành không nghi ngờ càng thêm rõ ràng.
Hai tay cậu ôm siết lấy thân thể, thong thả bước đi. Thân thể thỉnh thoảng khẽ run lên, đi không bao lâu, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Thân thể này bởi vì sốt cao mà chết, cho nên tựa hồ đối với phát sốt dị thường mẫn cảm, rõ ràng là bệnh nhẹ thôi, nhưng Khang Đồng Thành cảm thấy rất khó chịu.
Ở chỗ sâu bên trong thân thể hình như có cái gì đó đang xáo trộn lên, không phải đau đớn, mà là một loại cảm giác nói koong nên lời, tự hỏi cũng trở nên trì độn. Thậm chí cảnh tượng trước mắt cũng có chút mơ hồ, mắt thấy đã đi tới cổng trường, Khang Đồng Thành muốn quay đầu nhìn xem bốn phía có ai không, lại còn chưa có quay đầu, thân thể đã ngã về phía trước, trước mắt chỉ còn một mảnh tối đen…