Hoàng đế đến đột nhiên, nói chuyện cũng có chút khó giải thích được, làm cho Cố Du đầu óc mơ hồ, hắn đây là bị trúng ngọn gió nào. Suy nghĩ một chút, Cố Du chần chờ nói:
"Bệ hạ là vì Diệp Quý quân mà đến sao?"
Tuy rằng Diệp Tranh còn chưa có tiến cung, nhưng thánh chỉ đã hạ xuống, danh xưng này chẳng hề nói sai.
Chỉ là...
Cố Thái hậu cực lực phản đối Diệp Tranh tiến cung, đến cùng cũng không làm Hoàng đế đổi ý, vẫn phải đáp ứng hắn. Hoàng đế cần gì phải làm điều thừa, đi trưng cầu ý kiến Hoàng hậu, mà Hoàng hậu này có cũng được mà không có cũng được. Cố Du thấy mình đồng ý hay không đối với một chuyện đã rồi căn bản không có gì khác biệt.
Tiêu Minh Xuyên không nghĩ tới Cố Du sẽ đối với ý đồ hắn đến làm ra suy đoán như vậy, nhất thời ngây dại. Hắn thậm chí từ khi bắt đầu tỉnh lại, đã nghĩ chính mình quá khứ đối với Cố Du có phải là quá mức lãnh đạm, mới có thể làm cho Hoàng hậu đối với mình có hiểu lầm sâu như thế.
Hoàng đế trầm mặc rơi vào trong mắt Cố Du liền thành ngầm thừa nhận ý tứ đó. Ánh mắt Hoàng hậu buồn bã, khẽ rũ mắt xuống, thấp giọng nói:
"Thái hậu không phải đã nhận lời bệ hạ rồi sao? Bệ hạ cần gì phải..."
Liên quan chuyện Diệp Tranh tiến cung, từ đầu đến cuối Cố Du vẫn duy trì thái độ trầm mặc.
Cố Du làm Hoàng hậu sáu năm, ở trong cung cũng có thêm mấy người mới, chỉ là những người kia cũng không phải do Tiêu Minh Xuyên chọn, cho nên Cố Du có thể tâm bình khí hòa xử lý các loại công việc có liên quan cùng bọn họ, tâm lý sẽ không nổi lên một tia gợn lớn.
Thế nhưng Diệp Tranh cùng những người thông qua tuyển tú tiến vào cung không giống nhau. Thời điểm Tiêu Minh Xuyên nhắc tới hắn ánh mắt sáng lên làm người ta kinh ngạc.
Từng có lúc, Cố Du cũng nhìn trong gương thấy chính mình có ánh mắt tương tự, mà người khi đó Cố Du nghĩ chính là Tiêu Minh Xuyên.
Sau sáu năm xa cách cùng lạnh nhạt, Cố Du đối với Tiêu Minh Xuyên từ lâu không còn tâm tư ban đầu, nên bắt mình phải hoan hoan hỉ hỉ vì Tiêu Minh Xuyên đem người hắn thích nghênh đón tiến cung, Cố Du thấy mình không làm nổi. Cố Du chỉ muốn lẩn đi xa xa, không muốn cùng Diệp Tranh có một tiếp xúc nào.
Ai biết Tiêu Minh Xuyên cưỡng bách Cố Du ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười hòa nhã nói:
"Hoàng hậu lời ấy sai rồi, khanh chính chủ hậu cung, mọi việc hậu cung đều là khanh định đoạt, Diệp Tranh có thể tiến cung hay không tất nhiên cũng phải cần khanh đồng ý."
Thời điểm này là sau giờ Ngọ, ngày thu ôn hoà ánh dương xuyên qua ô vuông hoa văn chạm trổ trên cửa sổ chiếu vào trong phòng, chiếu lên trên thân thể người ấm áp. Nhưng Cố Du đáy lòng là một mảnh lạnh lẽo, thân thể vốn là trắng nõn trên mặt càng tái nhợt không có chút hồng hào.
Cố Du đã từng nghĩ tới, là bởi vì mình họ Cố, cho nên vô luận mình nói cái gì làm cái gì trong mắt Tiêu Minh Xuyên đều là sai.
Nhưng mà... mình rõ ràng đã bỏ đi mơ mộng hão huyền, Tiêu Minh Xuyên tại sao còn không chịu buông tha, còn muốn không kiêng kị mà đi thương tổn...
Không phải là bởi vì... mình chiếm cứ vị trí vốn là muốn cho Diệp Tranh chứ!
Cố Du không phải là người thất thường, nói chuyện làm việc cũng cực nhỏ kích động, vào đúng lúc này lại có chút không khống chế được sự phẫn nộ của bản thân, dùng ngữ khí băng lãnh gần như chua ngoa nói:
"Nếu như ta nói ta không đồng ý thì sao?"
Vốn Tiêu Minh Xuyên chủ động đến Khôn Ninh Cung, tới gặp Cố Du, Thị Sách cùng Thị Kiếm đều vui như mở cờ. Bù bệ hạ hôm nay thái độ có chút quái lạ, chỉ cần bệ hạ cùng điện hạ thân cận, đối với điện hạ cùng tiểu Hoàng tử mà nói là một chuyện tốt.
Không ngờ Đế Hậu hai người nói không tới mười câu, bầu không khí trong tẩm điện liền trở nên không đúng, đặc biệt là khi Cố Du nói ra câu "không đồng ý". Thị Kiếm nếu không phải đúng lúc giơ tay che miệng đã gào lên thành tiếng.
Đúng lý mà nói, phi tần thị quân vào cung quả thật là phải trải qua Hoàng hậu đồng ý. Nhưng Thái hậu cũng đã gật đầu, Hoàng đế cũng đã ban thánh chỉ ra ngoài, Hoàng hậu ngược lại nói phản đối, ngoại trừ làm Hoàng đế ngột ngạt, cũng không được tác dụng nào khác.
Nghĩ tới đây, Thị Kiếm không khỏi âm thầm vì Cố Du cảm thấy lo lắng, giương mắt nhìn Thị Sách đối diện trên mặt vẫn bình tĩnh, trong mắt cũng giống như lo lắng. Chỉ là các nàng địa vị thấp kém, trường hợp này căn bản không có tư cách mở miệng, chỉ có thể yên lặng lo lắng.
"Ha..!"
Tiêu Minh Xuyên khẽ cười, dùng một loại giọng điệu tựa hồ là rất sung sướng nói:
"Nếu Hoàng hậu không đồng ý, vậy Diệp Tranh cũng không cần tiến cung."
Thần sắc của hắn thoạt nhìn nhẹ như mây gió, không có một chút nào nổi giận cũng không có dấu hiệu không vui.
Cố Du rõ ràng tâm tình có chút mất khống chế, cũng biết nói xong Tiêu Minh Xuyên sẽ tức giận. Giữa bọn họ chính là như vậy, trừ phi là phế hậu, bằng không Tiêu Minh Xuyên còn có thể làm việc gì tồi tệ hơn nữa.
Nhưng mà...
Tiêu Minh Xuyên phản ứng hoàn toàn không như Cố Du đã đoán, làm Cố Du ngẩn người, lắp bắp nói:
"Ngài nói cái gì?"
Đùa gì thế? Vì chuyện Diệp Tranh tiến cung, Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Thái hậu giận nhau ba tháng, thủ đoạn gì cũng xuất ra. Vì sao có khả năng vì một câu nói của mình lại đột nhiên không muốn Diệp Tranh tiến cung? Cố Du rất hoài nghi lỗ tai của mình có phải là xảy ra vấn đề gì hay không.
"Trẫm nói là nếu Hoàng hậu không muốn để cho Diệp Tranh tiến cung, vậy hắn cũng không cần đến."
Tiêu Minh Xuyên vẫn ung dung cười cười, giống như là đang nói một cái việc nhỏ không hề đáng bận tâm.
Ý thức được Tiêu Minh Xuyên không phải đang nói đùa, Cố Du triệt để choáng váng. Chuyện này phát triển nằm ngoài khả năng phạm vi nhận thức của Cố Du.
Thấy Cố Du vẫn xuất thần, Tiêu Minh Xuyên đưa tay ra nhẹ nhàng để lên bờ vai đối phương, rồi tiện tay kéo một cái đem toàn bộ người mang vào trong lồng ngực của mình.
Cố Du thần sắc vẫn cứ có chút mê man, khẽ ngẩn đầu, nhìn trừng trừng Tiêu Minh Xuyên, dường như không biết nên nói cái gì.
Tiêu Minh Xuyên hơi chút ngạc nhiên, lập tức tâm lý buông lỏng. Đây có phải là mang ý nghĩa, hắn còn có cơ hội cứu vãn quan hệ hỏng bét giữa bọn họ.
"Bệ hạ, ngài..."
Cả người bị Tiêu Minh Xuyên ôm vào trong ngực, hơi thở ấm áp phả vào mặt, Cố Du không thể thất thần quá lâu, đã tỉnh hồn lại. Phản ứng đầu tiên là muốn đẩy Tiêu Minh Xuyên ra, nhưng đáng tiếc sức lực của hai người chênh lệch quá lớn, Cố Du đẩy một cái cũng không có tác dụng gì.
Buồn cười nhìn Cố Du thần sắc có chút bất mãn, Tiêu Minh Xuyên khóe môi cong lên thêm rõ ràng. Hắn thích Cố Du tràn ngập tức giận như vậy. Hắn trong quá khứ tại sao lại không chú ý đến người hoàn mỹ này, trái tim thắt lại chăm chú nhìn Hoàng hậu của mình.
Tiêu Minh Xuyên đem người ôm càng chặt hơn, kề sát bên tai Cố Du thấp giọng nói:
"Chẳng lẽ là trẫm lý giải sai rồi? Hoàng hậu là hi vọng Diệp Tranh tiến cung?"
Thật ra sau này Cố Du cùng Diệp Tranh quan hệ tốt hơn so với tất cả mọi người dự liệu. Sau khi Diệp Tranh chết rồi, Cố Du là tự tay nuôi lớn Tiêu Lam.
"Bệ hạ, quân vô hí ngôn."
Vô luận Tiêu Minh Xuyên là xuất phát từ ý tứ thế nào cân nhắc bỏ qua ý nghĩ Diệp Tranh tiến cung. Nhưng lời này nếu hắn đã nói ra miệng, Cố Du liền sẽ không cho hắn có cơ hội thu hồi.
"Vâng vâng vâng, quân vô hí ngôn."
Lúc này ngay cả Tiêu Minh Xuyên cũng không tưởng tượng nổi, biểu tình cùng ngữ khí là bản thân sủng nịnh cùng dung túng bực nào.
"Trẫm ngày mai liền triệu Định Quốc Công tiến cung, nói cho hắn biết việc Diệp Tranh tiến cung coi như hoãn."
Thừa dịp Tiêu Minh Xuyên phân thần, Cố Du cuối cùng thoát ra khỏi lồng ngực của hắn, trong mắt cũng không có kinh hỉ như Tiêu Minh Xuyên mong đợi.
Đối với việc này, Tiêu Minh Xuyên cũng không cảm thấy bất ngờ, nếu đổi lại là hắn, một người lạnh nhạt cùng hờ hững với mình sáu năm đột nhiên chạy tới lấy lòng, sao có thể vui vẻ tiếp thu, đầu tiên sẽ là hoài nghi đối phương có phải là có mục đích khác.
Cổ ngữ hữu vân.
Vô sự lấy lòng,
Không gian tức đạo.
(Lời nói gió bay ,
Không có chuyện lại đi lấy lòng,
Không lừa gạt cũng là che đậy )
Cũng may Tiêu Minh Xuyên đi qua sóng to gió lớn nhiều năm rồi, biểu hiện của Cố Du sẽ không khiến cho hắn có cảm thấy gì không thoải mái. Trái lại làm cho hắn cảm thấy được có cảm giác mới mẻ kỳ lạ, hắn thật sự là quá lâu không có nhìn thấy Cố Du như vậy.
Tiêu Minh Xuyên cũng không vội thay đổi cái nhìn của Cố Du đối với mình. Có một số việc là cần có thời gian, nếu nóng lòng chỉ có thể làm nhiều công ít, dục tốc bất đạt. Hắn lờ đi Diệp Tranh đề tài nhạy cảm này, ngược lại hỏi:
"Hoàng hậu, Lĩnh Nhi đâu?"
"Lĩnh Nhi ngủ trưa, bất quá vào lúc này cũng nên tỉnh rồi."
Quả nhiên, nhắc tới đứa con thần sắc Cố Du ôn hòa rất nhiều. Tiêu Minh Xuyên lần thứ hai nắm tay Cố Du.
"Chúng ta đi nhìn Lĩnh Nhi, trẫm có chút nhớ nó."
Nói xong nắm Cố Du dẫn đi.
Cố Du không hiểu nổi hôm nay Tiêu Minh Xuyên xảy ra chuyện gì, động một chút là muốn nắm tay. Lúc đầu còn giãy dụa, bất quá giãy giụa cũng vô ích, mà thần sắc Tiêu Minh Xuyên lúc này làm Cố Du khó giải thích được, chỉ cảm thấy đau buồn.
Tiêu Lĩnh ở điện phía đông Khôn Ninh Cung. Hoàng đế cùng Hoàng hậu mới vừa vào cửa, liền nghe thấy tiếng khóc truyền đến, đoán chừng hoàng nhi đã tỉnh ngủ sắp rời giường.
Tiêu Lĩnh từ nhỏ yếu ớt, bất kể là Cố Thái hậu hay Cố Hoàng hậu đối với nó đều dốc hết sức yêu thương. Cố Du ngày thường như thế ai cũng không cảm thấy ngạc nhiên, hôm nay Tiêu Minh Xuyên nghe thấy tiếng khóc chân bước nhanh vọt vào phòng.
"Các ngươi tránh ra, để trẫm đến!"
Thấy Tiêu Lĩnh, Tiêu Minh Xuyên thật sự kích động là bất luận người nào cũng không thể lý giải.
Vì vậy Cố Du bước vào liền nhìn thấy một cảnh tượng, Tiêu Minh Xuyên một tay ôm Tiêu Lĩnh còn buồn ngủ, một tay tiếp nhận khăn vải ấm bảo mẫu đưa tới, hắn nhẹ nhàng lau chùi trên mặt đứa bé, trong miệng còn đang nhỏ giọng nói gì đó.
Có lẽ là được phụ hoàng hầu hạ rất thoải mái, Tiêu Lĩnh đình chỉ nức nở, còn thấp giọng cùng Tiêu Minh Xuyên nói chuyện.
Cố Du giơ tay xoa xoa mắt, vừa rồi lỗ tai có thể bị ù, giờ liền hoài nghi con mắt của mình có phải là cũng xảy ra vấn đề.
Tiêu Minh Xuyên ôm tiểu Hoàng tử Tiêu Lĩnh mới vừa tỉnh ngủ, phụ tử hai người còn vui vẻ trò chuyện, thực sự là quá thần kỳ.