Tiêu Minh Sở từ nhỏ có một giấc mộng. Trong mộng hắn thường xuyên cùng một người cãi nhau. Hai người tranh cãi thật dữ dội, không ai nhường ai.
"Giống như ngươi vậy, sợ trước lo sau, người ta cái gì nên hủy thì đã hủy, cái gì nên giấu thì cũng giấu mất tăm, chứng cứ nào còn để lại cho chúng ta. Chúng ta nên nắm chặt thời gian tốc chiến tốc thắng, đừng để cho bọn họ đem chứng cứ hủy diệt......"
Tiêu Minh Sở nghe được giọng mình rất cấp bách.
"Minh Sở, chúng ta không thể làm như vậy."
Tiêu Minh Sở thấy không rõ diện mạo người kia, chỉ có thể nghe được giọng hắn không nhanh không chậm.
"Chứng cứ trên tay chúng ta còn chưa đầy đủ, nếu rút dây động rừng làm đối phương có chuẩn bị, vậy thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
"Ta nói nhiều như vậy, ngươi một câu cũng nghe không vào có phải hay không?"
Tiêu Minh Sở có chút tức muốn hộc máu, dứt khoát nói.
"Được, ngươi không đi, ta tự mình đi."
Tiêu Minh Sở nói một hơi liền đi trước, tính cùng đối phương đường ai nấy đi.
"Minh Sở, đừng đi."
Người nọ vội vàng đuổi theo.
"Nghe ta nói, làm như vậy thật sự không thích hợp, Minh Sở......"
Tiêu Minh Sở là người tùy hứng, ở nhà hắn là người nhỏ nhất. Từ nhỏ được hai vị phụ thân và bốn vị tổ phụ xem như tâm can bảo bối. Ai cũng cưng chiều hắn, xem hắn là hòn ngọc quý trên tay, chỉ cần hắn đưa ra yêu cầu thì không có không được thỏa mãn. <HunhHn786>
Dù vậy Tiêu Minh Sở cũng không phải có thể dễ dàng thu phục người ta. Hắn kiên trì theo ý mình, khiêu chiến toàn bộ quan viên ở Giang Nam.
Cảnh trong mơ đứt quãng, không phải mỗi đoạn đều liên tiếp nhau, nhưng kết cục mỗi lần đều là giống nhau. Đó là cảnh hoàng hôn bị sắc đỏ của máu bao phủ, cả không gian lọt vào trong tầm mắt chỉ toàn là máu tươi đầm đìa. Đặc biệt là người kia được Tiêu Minh Sở ôm trong lòng, trước ngực hắn là miệng vết thương, máu chảy không ngừng. Tiêu Minh Sở run rẩy vươn tay che miệng vết thương lại, nhưng che không được, máu tươi từ khe hở ngón tay chảy ra.
"A a......"
Tiêu Minh Sở sáu tuổi khóc lớn tỉnh lại, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ kinh sợ.
"Sở Sở làm sao vậy? Lại gặp ác mộng sao?"
Tiêu Thù ôm lấy Minh Sở đang sợ tới mức khóc lớn vào lòng, nhẹ giọng dò hỏi, biểu tình cùng giọng điệu đều ôn nhu đến không thể ôn nhu hơn.
"Phụ Vương, Sở Sở sợ quá, người kia chảy thật nhiều máu, con che cũng không được, hu hu......"
Ân Dung và Tiêu Thù cùng đồng thời ngủ bên cạnh Tiêu Minh Sở, chỉ có điều động tác Ân Dung chậm nửa nhịp, không kịp ôm con. Ân Dung cầm bàn tay nhỏ của Tiêu Minh Sở, nắm ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn, hòa nhã nói:
"Sở Sở đừng sợ, mộng là giả, tỉnh dậy sẽ không có việc gì cả, phụ vương cùng cha đều ở đây."
"Cha, mộng này khác, nó là thật sự, hic hic......"
Tiêu Minh Sở ngước mặt lên, nức nở nói:
"Có người lấy kiếm chém Sở Sở, người kia che ở trước mặt Sở Sở, kiếm đâm vào ngực hắn, hắn đổ rất nhiều máu, vẫn luôn.... vẫn luôn như vậy......"
Kỳ thật mỗi lần từ trong mộng tỉnh lại, Tiêu Minh Sở đều sẽ quên chuyện nhìn thấy trong mộng hơn phân nửa. Nhưng mộng này đã lặp lại quá nhiều lần, lúc hai ba tuổi là mười ngày nửa tháng một lần, đến bây giờ hai ba ngày một lần, nội dung hình như không thay đổi nhiều.
Lúc ban đầu, Tiêu Thù cùng Ân Dung không có đặc biệt để ý, trẻ nhỏ ngẫu nhiên sẽ có ác mộng cũng không có gì lạ. Nhưng tình huống cứ lặp lại, bọn họ liền bắt đầu cảnh giác, có phải có người ở sau lưng giở trò quỷ gì hay không.
Có câu ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, ác mộng cũng thường liên quan những chuyện đã trải qua. Nhưng Tiêu Minh Sở chỉ hai ba tuổi, cả nhà xem như bảo bối, ai cũng sẽ không dọa Tiêu Minh Sở, càng sẽ không có người dẫn Tiêu Minh Sở đi đến chỗ hắc ám âm u. Vậy sao không ngừng gặp ác mộng.
Khi đó Tiêu Minh Sở quá nhỏ, chỉ biết khóc lóc nói thấy nhiều máu thật đáng sợ. Tiêu Thù không rõ nguyên do vì sao nên đem toàn bộ trên dưới Tấn Dương Vương phủ điều tra sạch sẽ. Kết quả cũng không phát hiện có người ngoài tiếp xúc với Tiêu Minh Sở, hạ nhân trong phủ cũng không ai cho Tiêu Minh Sở xem qua bất cứ cái gì có máu.
Tiêu Thù cùng Ân Dung đều không tin Thần Phật, nhưng gặp tình huống của Tiêu Minh Sở như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể thử mọi cách. Nhưng mà dù là hòa thượng hay là đạo sĩ, đều giải quyết không được vấn đề của Tiêu Minh Sở, ác mộng cứ theo tuổi lớn dần càng ngày càng thường xuyên hơn.
Tiêu Minh Sở là đứa trẻ hoạt bát gặp ai cũng đều cười cũng không dính người, từ khi bị ác mộng dọa đã bắt đầu trở nên dính người. Đặc biệt đeo bám Tiêu Thù cùng Tiêu Thu Thần.
Tiêu Thu Thần thấy chuyện này kỳ lạ, nên chậm rãi dỗ dành Tiêu Minh Sở nói ra nội dung ác mộng.
Tiêu Minh Sở nói chi tiết lộn xộn, cũng không hoàn toàn đầy đủ, Tiêu Thu Thần ghép nối những đoạn ngắn lại thành câu chuyện tương đối hoàn chỉnh.
Vậy là chuyện này phát sinh khi Tiêu Minh Sở đã lớn lên, bởi vì Tiêu Minh Sở cùng người bị trúng kiếm là phụng mệnh đi điều tra. Mà nội dung cụ thể Tiêu Minh Sở nói không rõ, Tiêu Thu Thần cũng không để ý, trọng điểm là Tiêu Minh Sở cùng người kia cãi nhau, vì người kia không nghe theo kiến nghị của Minh Sở. Sau đó phát sinh sự kiện ám sát, đối tượng là Tiêu Minh Sở nhưng kết quả người kia vì bảo vệ Tiêu Minh Sở mà bị trọng thương.
Tiêu Thu Thần an ủi Tiêu Minh Sở là chuyện trong mộng còn chưa có phát sinh, có thể ngăn chặn được.
Tiêu Minh Sở cũng không phải hiểu hết lời Tiêu Thu Thần nói, nhưng nhớ rõ trong mộng mình đã là người lớn. Vì thế Tiêu Minh Sở nỗ lực đi theo Tiêu Thu Thần học võ công. Bởi vì gia gia nói chỉ cần võ công lợi hại dù thực sự có người lấy kiếm chém mình cũng có thể chống lại, đồng thời bảo vệ bản thân và bảo vệ người khác.
Tâm tình Tiêu Minh Sở cũng bất tri bất giác chuyển biến tốt hơn rất nhiều. Nếu chuyện này thật sự chưa phát sinh vậy sẽ làm cho nó không phát sinh, cũng sẽ không cãi nhau cùng người kia.
Theo cách lấy độc trị độc của Tiêu Thu Thần, Tiêu Minh Sở cuối cùng cũng khôi phục là một đứa trẻ bình thường, nên chơi thì chơi, nên cười thì cười, cũng trở lại hoạt bát hiếu động. Không còn giống chim sợ cành cong, cả ngày theo sát trưởng bối không rời.
Nhưng Tiêu Minh Sở tuổi còn nhỏ, ban đêm bị dọa cũng rất sợ, cũng không cần nhũ mẫu ngủ cùng, một hai phải ngủ cùng phụ vương hoặc là tổ phụ.
"Dù đó là sự thật, cũng là chuyện sau này mới xảy ra. Sở Sở của cha võ công lợi hại như vậy, nhất định có thể bảo vệ người kia không cho bị thương."
Ân Dung đem Tiêu Minh Sở ôm vào lòng, ôn nhu hôn lên trán con mình rồi lại nói:
"Cho nên Sở Sở không cần phải sợ, đúng hay không?"
"Dạ, Sở Sở không sợ, Sở Sở sẽ học võ công để bảo vệ Nhị ca."
Tiêu Minh Sở nói xong ôm chặt Ân Dung hơn nữa. Không bao lâu sau Tiêu Minh Sở ngủ lại lần nữa, bỏ lại Tiêu Thù cùng Ân Dung hai mặt nhìn nhau. Nhị ca là ai, bọn họ chỉ có một đứa con là Tiêu Minh Sở, cũng là đứa đầu tiên nếu có thêm đứa nữa cũng phải là nhị đệ chứ. Còn nữa giấc mộng kia rốt cuộc biểu thị cái gì, chẳng lẽ thực sự có cái gì không thể thay đổi.
Từ khi đem vương vị truyền cho Tiêu Thù, Tiêu Thu Thần cùng Long Kích không có việc gì liền thích về Trung Nguyên du ngoạn. Cũng hữu duyên gặp được cao nhân, Tiêu Thu Thần đem chuyện của Tiêu Minh Sở ra thỉnh giáo. Ông ta nói tình huống giống Tiêu Minh Sở có thể đổi chỗ ở thử xem, nói không chừng đổi chỗ ở sẽ không thấy ác mộng.
Đối với cách làm như vậy Ân Dung tỏ vẻ không tin, bọn họ thần tiên gì cũng đều thỉnh qua mà chưa thấy được kết quả. Bất quá Tiêu Minh Sở đã sáu tuổi mà hai vị ông ngoại còn chưa có gặp qua cháu ngoại. Dịp này Tiêu Thu Thần cùng Long Kích cố ý trở về mang đứa cháu đi theo.
"Cha, kinh thành như thế nào? Có phải rất lớn rất đẹp hay không?"
Tiêu Minh Sở nghe nói được đi cùng gia gia về Thượng Kinh gặp hai ông ngoại, nên rất hưng phấn. Mỗi ngày đi theo Tiêu Thù cùng Ân Dung hỏi là kinh thành như thế nào.
"Kinh thành đương nhiên rất lớn rất đẹp, nhưng cũng thật nhiều năm rồi cha chưa trở về đó, không biết ở kinh thành đã thay đổi ra sao. Sở Sở đến đó thấy được gì trở về phải nói cho cha biết nha."
Tiêu Thù bế Tiêu Minh Sở lên hôn hôn, thuận miệng nói:
"Hay Dung Nhi đi cùng Sở Sở về thăm phụ vương đi?"
Ân Dung do dự, lắc đầu nói:
"Thôi đi, chỉ cần ta trở về đó sẽ không muốn trở lại đây, không quay về thì tốt hơn."
Tiêu Minh Sở không rõ nguyên do, hiếu kỳ hỏi:
"Vì cái gì cha trở về đó lại không muốn trở lại đây, cha không thích phụ vương sao?"
"Tiểu tử thúi, không được châm ngòi ly gián ta và cha con."
Tiêu Thù ra vẻ hung ác trừng mắt nhìn con trai một cái, ngay sau đó giải thích:
"Sở Sở không biết, cha con bị say thuyền đặc biệt nghiêm trọng. Từ Nam Dương về Trung Nguyên khoảng vài ngàn dặm, cha con sẽ rất khó chịu."
Lúc trước sau khi thành thân, Tiêu Thù cùng Ân Dung phải cùng nhau về Nam Dương. Nhưng bởi vì Bắc Cương có chiến sự, Ân Dung phải đi Nam Dương trước. Tiêu Thù sau đó nghe tùy tùng nói lại trên đường đi Ân Dung bị say sóng rất thảm, nên áy náy rất nhiều.
Ân Dung đã từng nói, trừ phi cả gia đình phải về Trung Nguyên sinh sống, nếu không sẽ không trở về.
May mắn Tiêu Minh Sở không giống Ân Dung, từ nhỏ đã theo Tiêu Thù ngồi thuyền đi đến các đảo chung quanh chơi, nên cũng không biết cảm giác của Ân Dung như thế nào.
Nói đến cũng thật kỳ quái, từ khi lên thuyền về Trung Nguyên, Tiêu Minh Sở chưa gặp lại ác mộng, mỗi ngày ngủ thật ngon. Tiêu Thu Thần thấy thế còn nói với Long Kích rằng, xem ra vị cao nhân kia nói rất có lý.
Bọn họ cũng không nghĩ đến hành trình về Trung Nguyên lần này đối với Tiêu Minh Sở mà nói, không chỉ không còn ác mộng mà còn gặp được người trong mộng kia. <HunhHn786>