Tiêu Minh Xuyên vừa vào cửa liền vội vã mà đem Tiêu Duệ lôi đi, Tiêu Lĩnh không rõ là chuyện gì xảy ra, kéo ống tay áo Cố Du hỏi:
"Cha, phụ hoàng làm sao vậy? Muốn cùng Hoàng tổ phụ nói nhỏ sao?"
Cố Du cười gật đầu nói:
"Cha cũng muốn cùng tổ phụ nói nhỏ, Lĩnh Nhi mang theo Hành Hành cùng Thanh Loan đi chơi được không?"
"Dạ được, con không quấy rầy cha nói chuyện."
Tiêu Lĩnh ngoan ngoãn đáp ứng, một tay nắm Tiêu Ý Hành một tay nắm Thanh Loan đi.
Cố Du đỡ eo đến ngồi xuống bên cạnh Cố An Chi, nhẹ giọng nói:
"Bá phụ đừng nóng giận, có lẽ phụ hoàng không phải có ý như ngài nghĩ đâu."
Cố Du sớm đã biết Tiêu Minh Sở thích Cố Tương nên cũng vui mừng, nhưng Tiêu Minh Xuyên lại không phải nghĩ như vậy, thậm chí không cho Cố Du nhúng tay vào.
"Có thể là ý gì? Còn không phải là lo lắng cho Tiêu Thù sao?"
Không phải Cố An Chi chưa từng có ý tưởng về việc lấy lại Nam Dương, nhưng dù có cũng sẽ không dùng biện pháp như vậy. Nếu Tiêu Thù thực sự có dị tâm, tìm người sinh thêm mấy đứa con trai có cái gì khó, dù cưới Tiêu Minh Sở về cũng lợi ích gì.
Cố Du nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi nói:
"Không nhất định như vậy, phụ hoàng cũng có khả năng là lo lắng cho bá phụ cùng Cố gia."
"Du Nhi, con tin như vậy sao?"
Cố An Chi giơ tay xoa xoa trán, cảm giác có chút mệt mỏi.
"Con đương nhiên tin."
Cố Du gật đầu, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.
"Bá phụ, ngài chẳng lẽ không có phát hiện sao, người của Tiêu gia trời sinh đều là nói thế này mà nghĩ thế khác. Bọn họ nghĩ như thế nào, liền sẽ cho rằng người bên cạnh cũng nên nghĩ như vậy, căn bản sẽ không suy xét xem thực tế có đúng vậy hay không."
Cố An Chi bị Cố Du nói mà giật mình. Bản thân vẫn luôn cảm thấy Cố Du đối với Tiêu Minh Xuyên ngoan ngoãn phục tùng, thật sự quá mức dung túng, lại không biết trong lòng Cố Du nghĩ như thế. Sau một lúc lâu, Cố An Chi chần chờ nói:
"Vậy mà con còn có thể chịu đựng...... Minh Xuyên sao?"
"Vì cái gì không thể? Một người nói gì đó kỳ thật cũng không quan trọng, quan trọng là hắn làm cái gì."
Tiêu Minh Xuyên từ khi còn nhỏ luôn nói ghét bỏ Cố Du, mỗi ngày đều nói chỗ này không tốt chỗ kia không đúng. Nhưng hắn vẫn cùng chơi, cũng sẽ nhớ kỹ Cố Du thích cùng chán ghét thứ gì.
Ở chung thời gian dài, Cố Du tự động sàng lọc những lời Tiêu Minh Xuyên nói, dù sao hắn sẽ không thừa nhận chính mình sai lầm. Lúc mang thai Lĩnh Nhi, bọn họ sở dĩ rơi vào căng thẳng, cũng bởi vì hắn quá lạnh nhạt với Cố Du.
Sau khi cùng Tiêu Minh Xuyên làm hòa trở lại, cũng không phải bởi vì Tiêu Minh Xuyên nói gì, mà là thái độ của hắn thật sự thay đổi. Hắn trở nên rất tốt, so với khi còn nhỏ còn tốt hơn, Cố Du trốn không thoát sự dịu dàng thắm thiết của Tiêu Minh Xuyên, cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận.
Cố An Chi nghe vậy như suy tư gì, mày hơi nhăn lại, một lát sau trầm ngâm nói:
" Lĩnh Nhi cũng là như thế sao?"
"Nó từ nhỏ được cưng chiều, muốn cái gì sẽ có cái đó, luôn cho như vậy là đúng."
Tiêu Lĩnh xem như ngoan ngoãn nghe lời, nhưng Cố Du đã sớm phát hiện, đó là vì đồ vật nó muốn không nhiều lắm, hình như không cần mở miệng người chung quanh liền sẽ thỏa mãn cho nó.
"Lĩnh Nhi còn nhỏ, chỉ cần nghiêm túc chỉ dẫn thêm tất nhiên sẽ không như vậy."
Cố An Chi không muốn đem Tiêu Lĩnh nuôi dưỡng thành tính tình tùy hứng giống như Tiêu Duệ. Nói về tùy hứng Tiêu Duệ không có đối thủ cạnh tranh, muốn làm gì thì làm. Tiêu Lĩnh thì khác nó sớm muộn gì cũng sẽ có đệ đệ.
Tiêu Duệ tùy hứng cũng là có nguyên nhân, vì từ nhỏ chính là bảo bối của hoàng gia, một tuổi đã là Thái tử. Phụ hoàng của Tiêu Duệ chỉ có một đứa con trai này, mà Tiêu Duệ cũng coi như thông minh lanh lợi, đọc sách tập võ đều không làm khó được. Trên có phu phu Thái thượng hoàng, dưới có các vị thúc thúc cô cô, ai cũng dùng sức cưng chiều.
"Đạo lý đó con biết, trẻ con không thể quá nuông chiều, nhưng Lĩnh Nhi yếu ớt, con không dữ dằn với nó được cho nên chỉ có thể nhờ bá phụ."
Cố Du vốn là đi khuyên Cố An Chi, nhưng hai người nói một hồi, đề tài bất tri bất giác liền chuyển dời đến nuôi dưỡng con cái.
"Các con thật đúng là......"
Cố An Chi đang muốn nói cái gì đó, lại thấy Tiêu Minh Xuyên đi vòng qua bình phong đi ra liền ngừng lại.
Tiêu Duệ đi theo phía sau Tiêu Minh Xuyên, bất quá cũng không có cùng Cố An Chi nói lời nào, mà chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn đối phương một cái, liền đi tìm bọn Tiêu Lĩnh.
Tiêu Minh Xuyên tự giác tiến đến bên cạnh Cố Du, nhỏ giọng hỏi:
"Công chúa còn làm ầm ĩ không?"
Vừa mới rồi trên đường đi tới đây, tiểu Công chúa thật sự hưng phấn, ở trong bụng nhích tới nhích lui. Tuy rằng Cố Du nói mình không cảm giác gì cũng không đau, nhưng Tiêu Minh Xuyên vẫn có chút lo lắng.
"Không có. Có thể là đã ngủ rồi."
Đứa nhỏ này so với Tiêu Lĩnh hoạt động nhiều hơn, Cố Du nghĩ liền rất vui vẻ.
Cố An Chi yên lặng uống trà, làm như không phát hiện phu phu hoàng đế thân mật. Qua một lát ra vẻ lơ đãng hỏi:
"Minh Xuyên, con và Du Nhi đã cùng Lĩnh Nhi nói chuyện rồi sao? Lần này chuyển đến Từ Ninh Cung là ở lâu dài, không cho động một chút liền đòi trở về."
Tiêu Minh Xuyên bị tiếng gọi "Minh Xuyên" dọa. Hắn theo bản năng mà há hốc mồm nhìn Cố An Chi.
Đây là tình huống gì? Hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý mà Cố Thái hậu đã sửa cách gọi. May mắn lúc này hắn không có uống nước, bằng không sẽ phun vào Cố Du.
Thấy Tiêu Minh Xuyên ngơ ngác không nói được lời nào, Cố Du thay hắn trả lời:
"Đã nói rồi, Lĩnh Nhi cũng đáp ứng rồi."
Tiêu Minh Xuyên sửng sốt một lát, rốt cuộc cũng tỉnh lại, bổ sung:
"Con cũng đã nói cùng Lĩnh Nhi, nó mỗi ngày hoàn thành xong bài tập có thể về Khôn Ninh Cung gặp muội muội. Nếu học đặc biệt giỏi sẽ cho trở về ở hai ngày."
Dựa theo kế hoạch của Tiêu Minh Xuyên, Tiêu Lĩnh ở Từ Ninh Cung sẽ không lâu, nhiều nhất là ba bốn năm. Chỉ cần chính thức sắc phong Thái tử, Tiêu Lĩnh liền phải dọn đến Đông Cung ở một mình. Trước tiên cho nó ở Từ Ninh Cung mấy năm để cho Cố Thái hậu dạy dỗ.
Cho đến khi dùng bữa, Tiêu Duệ mới mang theo ba đứa bé trở lại. Tiêu Duệ vẫn không nói chuyện với Cố An Chi, bất quá không khí giữ hai người không còn giằng co như lúc trước. Tiêu Duệ còn chủ động gắp đồ ăn cho Cố An Chi hai lần.
Tiêu Minh Xuyên mơ hồ ý thức được, do hắn cùng Cố Du ở đây làm phụ hoàng cùng mẫu hậu có chút xấu hổ. Vì thế hắn dùng cơm xong liền chủ động mang theo Cố Du biến mất. Trước khi đi còn dặn dò Tiêu Lĩnh, ở Từ Ninh Cung có cái gì phải báo ngay cho hắn.
Hôm sau, lớp học trong cung chính thức bắt đầu. Tiêu Lĩnh trời chưa sáng không cần gọi đã tỉnh, ôm chân ngồi ở trên giường chờ hừng đông. Nhũ mẫu nói nó ngủ thêm một lát, nó nói ngủ không được, còn nói muốn nhanh đến hừng đông. Nó muốn biết đi học sẽ có bạn mới như thế nào.
Khó khăn chờ đến ánh mặt trời xuất hiện, Tiêu Lĩnh liền từ trên giường bò dậy, để nhũ mẫu rửa mặt thay quần áo.
Tiêu Lĩnh đối với việc đi học quá tích cực, Tiêu Duệ nghe vậy có chút khó có thể tin. Lĩnh Nhi đây là giống ai, Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du cũng chưa ngoan như vậy. Ngày xưa bản thân mình khi mới vừa đọc sách cũng cần có người bên cạnh nhắc nhở, chẳng lẽ là giống Cố An Chi......
Lớp học trong cung dựa theo tuổi tác cùng sự hiểu biết mà phân chia, Tiêu Lĩnh học lớp vỡ lòng. Lớp vỡ lòng học trò tuổi đa phần rất nhỏ, Tiêu Lĩnh ở trong lớp cũng không phải nhỏ nhất. Bởi vì mới đi học tất nhiên sẽ không có gì nhiều, mỗi ngày học nửa buổi là được, học trò đến giữa trưa là có thể về nhà.
Ngày đầu tiên cho con đi học, Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du cũng không yên tâm, lại không dám đi kinh động nó, đành phải ở Khôn Ninh Cung chờ.
Cũng may Tiêu Lĩnh trở về tâm tình không tồi, cười hì hì cùng phu phu Hoàng đế nói chuyện đã phát sinh:
"Con nhìn thấy Cố Hạ ca ca học phòng bên cạnh, dùng điểm tâm xong con còn mang theo Nam Nam đi tìm ca ca."
"Nam Nam là ai?"
Cố Du nghe được Tiêu Lĩnh nói cái tên xa lạ liền hỏi.
Tiêu Lĩnh chớp chớp mắt, cười nói:
"Nam Nam là bạn nhỏ con tìm được ở cung yến, hắn ngồi bên cạnh con."
Cố Du đã biết, thì ra là con Hàn Thám hoa cùng Dương Thị lang, trí nhớ của Tiêu Lĩnh cũng thật là tốt.
Tiêu Minh Xuyên đối với bạn học của Tiêu Lĩnh hứng thú không nhiều, hắn chỉ quan tâm chuyện học của Tiêu Lĩnh như thế nào:
"Lão sư dạy con cái gì? Con nghe hiểu không?"
Tiêu Lĩnh dùng sức gật gật đầu, hưng phấn nói:
"Con đều nhớ kỹ, Nam Nam không nhớ con còn dạy hắn."
Trước mắt mà nói, Tiêu Minh Xuyên đối với việc học của Tiêu Lĩnh yêu cầu không cao, chỉ cần nó thích học là được. Thấy phụ hoàng vừa lòng cười cười, Tiêu Lĩnh vui vẻ cười đến híp mắt.
Tiêu Lĩnh hôm nay thức dậy quá sớm, ăn xong liền buồn ngủ, nó đang muốn trở về ngủ, đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu lại nói:
"Phụ hoàng, hai tổ phụ làm hòa rồi, Loan Loan nhìn thấy bọn họ hôn hôn."
Tiêu Minh Xuyên thất kinh, truy hỏi.
"Con nói Thanh Loan đi xem à?"
"Không phải, là Loan Loan thấy được nói cho con biết."
Thanh Loan bước chân nhẹ, nơi nào cũng có thể đi. Tiêu Minh Xuyên thở dài nhìn Cố Du, thật lâu sau mới nói:
"Không có việc gì, Lĩnh Nhi mệt rồi đi ngủ đi."
Bởi vì Tiêu Lĩnh đối với việc đọc sách rất nhiệt tình, Tiêu Minh Xuyên ngoài dặn dò không cần quá sức khiến cho mệt, thì cái gì cũng không cần xen vào.
Mấy tháng giữa thai kỳ, Cố Du trạng thái cũng thực không tồi, có thể ăn có thể ngủ, trên người cũng không chỗ nào không thoải mái. Lo lắng lớn nhất chính là tên vẫn chưa xác định được. Tiêu Minh Xuyên thực lo lắng, giống như Cố Du nói không chừng Công chúa của bọn họ sinh ra rồi cũng còn chưa có tên.
Đại Chu lãnh thổ diện tích rộng lớn, nếu muốn mọi nơi mưa thuận gió hoà là không có khả năng, chỉ cần không phải thiên tai toàn diện đã thực tốt rồi. Lúc trước vẫn luôn là phía nam hạn hán, phía bắc ngập úng, cũng may tình thế như vậy cuối cùng đã có chuyển biến tốt đẹp.
Tiêu Minh Xuyên cũng không dám thiếu cảnh giác, bởi vì chỉ có mình hắn biết tình hình sắp xảy ra. Cũng may là đã có sự chuẩn bị nên cũng không cần quá lo lắng.