Hứa Tú Ninh vốn còn cúi đầu đau lòng, ngón tay vô thức vòng quanh cái nắp nhỏ phía trên bình nước nóng bằng đồng đỏ. Nghe xong lời này, đầu tiên nàng khẽ giật mình, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn sang.
Trong đôi mắt hạnh tròn xoe tràn đầy kinh ngạc.
Lục Đình Tuyên nhìn thấy, khóe môi hơi cong. Nhưng trên mặt vẫn lạnh tanh không cười, chỉ đưa tranh chữ sang cho nàng nhìn.
Vóc người chàng cao ráo, cánh tay cũng dài. Cho nên mặc dù hai người ngồi đối diện cách một tấm phản gỗ hoa lê, nhưng Hứa Tú Ninh vẫn có thể thấy rõ ràng bức tranh chữ chàng cầm trong tay.
Quả nhiên đều ổn, không hề bị lem. Lại lật mặt sau ra nhìn thử, ngay cả một giọt nước đọng cũng không có.
Trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ, lẩm bẩm: "Tại sao có thể như vậy được? Rõ ràng trước đó muội mở hộp ra nhìn thấy phía trên đều có nước đọng. Nhưng tại sao bây giờ không có?"
"Phòng ta có đặt chậu than, lại đặt ở trước mặt muội, có lẽ nước đọng phía trên đều bị bốc hơi hết rồi."
Lời Lục Đình Tuyên nói ra rất bình tĩnh, không thấy một tia dao động. Giống như lời chàng nói chính là sự thật: "Cho nên muội mới không thể nhìn thấy một giọt nước đọng nào."
Hứa Tú Ninh nửa tin nửa ngờ nhìn Lục Đình Tuyên. Vẻ mặt chàng không thay đổi chút nào, hoàn toàn kín kẽ.
Cuối cùng nàng vẫn tin lời chàng nói.
Dù sao bức tranh chữ trước mắt này đúng là chữ của Mễ Phí mà nàng đã mua mấy ngày trước. Trên đời này chắc chắn sẽ không có bức thứ hai giống vậy.
Hơn nữa, sâu trong lòng nàng vẫn rất tin tưởng Lục Đình Tuyên.
Chàng chính là một người như vậy, lời nói và hành động rất dễ làm người ta tin tưởng và nghe theo.
Vẻ mặt tươi cười của nàng vốn đang nhíu lại lập tức giãn ra, trong mắt chứa đầy ý cười, lúm đồng tiền bên má lúc ẩn lúc hiện.
"Vậy quá tốt rồi." Nàng lập tức nhảy xuống mép giường.
Bởi vì trong lòng đang rất vui mừng, nên quên mất trên gối vẫn còn đặt bình nước nóng, trước mặt là chậu than, mắt thấy bình nước nóng lăn xuống đầu gối nàng, chân cũng sắp đạp lên chậu than.
Bình nước nóng này được làm từ đồng, bên trong chứa đầy nước nên rất nặng. Nếu rơi xuống đất thì không nói, nhưng nếu không may nện xuống chân nàng, vậy sẽ rất đau. Hơn nữa, trong chậu than mới bỏ thêm than, nàng chỉ mang đôi giày ngủ đơn bạc, cho dù đạp trúng mép cũng chắc chắn sẽ bị bỏng.
Nhưng đã không kịp mở miệng nhắc nàng cẩn thận, Lục Đình Tuyên đứng dậy, tay mắt lanh lẹ đón lấy bình nước nóng đang rơi xuống, một tay khác cầm tay Hứa Tú Ninh, kéo nàng về phía mình.
Sức lực rất lớn, Hứa Tú Ninh lập tức đụng phải lồng ngực của chàng.
Mặc dù bề ngoài Lục Đình Tuyên là một người đọc sách rất nho nhã, nhưng thật ra cũng tinh thông võ nghệ, sáng nào cũng phải luyện kiếm nửa canh giờ. Khác với bộ ngực mềm nhũn của những văn nhân tay trói gà không chặt khác, ngực chàng rất rắn chắc và cứng cáp.
Hứa Tú Ninh vừa va vào, cảm thấy giống như đụng phải khối đá, trán cũng đau nhức.
Lục Đình Tuyên lại cảm thấy người trong lòng thân thể mềm mại và thơm thơm, là mùi hương hoa hồng ngọt ngào nàng đã từng thích dùng.
Chàng lập tức cảm thấy trái tim trong lồng ngực nhảy bang bang.
Vội vàng thu lại suy nghĩ, lùi về sau hai bước.
Hứa Tú Ninh lại chú ý tới bức tranh chữ vì Lục Đình Tuyên đột nhiên đứng dậy nên rơi xuống đất, gần chậu than, rất dễ bén lửa.
Lập tức đâu còn nghĩ tới chuyện khác, vội vàng ngồi xổm xuống, đưa tay muốn nhặt lên.
Mắt thấy tay phải trắng trẻo non mềm của nàng bị hơi lửa trong chậu than làm bỏng, Mặc Lan và Cẩn Ngôn đứng ở một bên tim đều nhảy đến tận cổ.
Một người gọi cô nương, một người gọi Hứa cô nương, đều muốn xông tới giữ chặt nàng.
Nhưng tốc độ của bọn họ đều không nhanh bằng Lục Đình Tuyên. Chàng đã sải một bước dài về phía trước, vươn tay nắm chặt cánh tay nàng, kéo nàng lên.
Tất cả lo lắng và căng thẳng trong lòng lập tức hóa thành lửa giận, khiến khuôn mặt tuấn tú lập tức trầm xuống.
"Muội làm việc gì cũng không biết nghĩ trước một chút à? Sao vẫn lỗ mãng như vậy hả?"
Nếu vừa nãy tay nàng bị than trong chậu làm bỏng...
Lục Đình Tuyên chỉ cần nghĩ đến đó đã cảm thấy trái tim như bị siết chặt.
Hứa Tú Ninh hiếm khi nhìn thấy chàng nổi giận lớn như vậy. Lập tức ngơ ngác nhìn chàng một hồi, sau đó giơ tay phải lên cao: "Bức tranh chữ này suýt nữa đã bị đốt..."
Còn chưa nói xong đã bị lời nói lạnh lẽo cứng rắn của Lục Đình Tuyên cắt ngang: "Là bức tranh chữ này quan trọng hay là tay muội quan trọng? Chẳng lẽ trước kia muội chưa từng nhìn thấy bức tranh chữ quý giá hơn cái này? Ta thấy muội cũng không để ý những bức tranh chữ kia, sao lại yêu quý bức tranh này như vậy? Bất chấp tay bị lửa thiêu cũng muốn nhặt?"
Lục Đình Tuyên từ trước đến nay ít nói, Hứa Tú Ninh cũng rất ít khi nghe chàng nói một đoạn dài như vậy. Huống chi còn nói trong lúc chàng tức giận.
"Nhưng những bức kia không giống cái này." Trên mặt nàng vẫn ngây ngốc nhìn Lục Đình Tuyên, miệng lẩm bẩm.
Trong lòng Lục Đình Tuyên chứa đựng tức giận, đang muốn hỏi nàng bức tranh chữ này và những bức tranh chữ kia có cái gì không giống, lại nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng của nàng vang lên: "Bởi vì đây là lễ vật mà muội muốn tặng cho Lục ca ca."